"Trong lòng em, con bé rõ ràng quan trọng hơn anh. Em đi đi, về với con của em đi !"
"Không... không phải vậy mà... anh nghe em nói đã."
Phong Hàn Linh ra sức giải thích, Linh Nhi hiện tại đối với cô quả thực rất quan trọng, mỗi khi tưởng tượng tới cảnh con bé gào khóc đòi mẹ ở lại, trái tim cô như muốn quặn thắt đến vỡ nát vậy, cô đau lắm, rất đau. Hai năm, cô không biết đến sự tồn tại của con bé, cho nên mới vô thức tổn thương nó như vậy... bây giờ cô trưởng thành rồi, cô biết mình đã làm mẹ rồi, cô không thể ích kỷ suy nghĩ cho riêng bản thân nữa... tuy nhiên, cô thực sự vẫn muốn cùng Chiến Kình Đông kết hôn, bởi người trước nay cô yêu chỉ có mình hắn.
Cô sẽ không vì Linh Nhi mà rời khỏi Kình Đông, cô có thể ở cạnh con bé với tư cách là mẹ nó, nhưng vĩnh viễn không ở cạnh Kỳ Hạo Dương với tư cách là vợ anh. Cô và anh đâu có tình cảm gì, thứ duy nhất liên kết hai người lại với nhau, chỉ có cô con gái nhỏ.
"Chúng ta kết thúc rồi, anh có thể chấp nhận em đã từng kết hôn, nhưng anh sẽ không chấp nhận em đã có con, xin lỗi."
Ngay lập tức, đầu dây bên kia tắt máy, Phong Hàn Linh cũng vì thế mà đánh rơi chiếc điện thoại, từng giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má. Cứ như vậy... mà kết thúc sao ? Tình cảm một năm qua của hai người đâu phải là ít, hắn cứ thế mà buông bỏ sao ? Chiến Kình Đông có thể đủ nhẫn tâm nhưng cô thì không. Hắn là người đầu tiên cho cô biết yêu là như thế nào, một người mà cô dùng cả trái tim để yêu, đâu thể nói buông là buông.
Người đàn ông đặt điện thoại lên thành bể, ngón tay thon dài từ từ lột bỏ lớp mặt nạ ra. Gỡ xuống toàn bộ lớp nguỵ trang bên ngoài, phản chiếu trong gương là khuôn mặt đẹp như tạc tượng, ngũ quan vô cùng sắc nét, đôi mắt hổ phách như ẩn chứa cả một sa mạc rộng lớn bên trong. Kỳ Hạo Dương bỗng dưng nhếch hàng môi mỏng lên cười. Phong Hàn Linh nói trước giờ chỉ yêu một mình Chiến Kình Đông, nhưng mà cô lại không hề biết Chiến Kình Đông mà cô yêu đâu phải là Chiến Kình Đông thật sự. Nếu đã không thể dùng thân phận Kỳ Hạo Dương ở bên cô một cách quang minh chính đại thì anh sẽ dùng thân phận của người anh trai này.
Cô cho rằng cả hai đã kết thúc ? Quả thực anh đã hứa với cô rằng sau khi cô sinh con xong liền cắt đứt quan hệ với cô, nhưng anh phát hiện cuộc sống của anh không thể thiếu đi người con gái này được. Cô là mẹ của con anh, anh có thể ngày ngày nhìn mặt nó mà không nhớ đến cô sao ? Anh không phải là người cao thượng đến vậy. Thà rằng anh lật lọng còn hơn là phải sống cả nghìn năm cô độc.
"Cha... cha... "
Nghe thấy tiếng khóc của con gái yêu vọng từ ngoài, Kỳ Hạo Dương lại vội vàng quấn tạm chiếc khăn tắm ngang hông rồi ra khỏi phòng tắm. Phong Hàn Linh trước kia sợ nhất là khi con bé khóc, bây giờ Kỳ Hạo Dương anh cũng thấy sợ. Một năm 365 ngày thì nó đã khóc hết 360 ngày rồi, không hiểu bé con này lấy đâu ra lắm nước mắt để làm cha mẹ nó đau lòng đến thế. Đúng là quỷ khóc nhè mà.
"Váy hỏng rồi..."
"Ngày mai cha liền dẫn Linh Nhi đi mua, được chứ ?"
"Mẹ cơ... cha chọn xấu như quỷ, ai thèm mặc..."
Linh Nhi nhân cơ hội kéo Phong Hàn Linh đi cùng, con bé lại nhớ mẹ rồi. Kỳ Hạo Dương lần này quả thực bị con gái làm cho cứng họng. Có những lúc anh bận đến bù đầu, công việc chất thành đống, vì thế mà thời gian đưa Linh Nhi đi chọn từng chiếc váy một rất khó, cho nên anh thấy bộ nào được gia công bằng chất liệu tốt hay đơn giản là đắt tiền thì liền mua về cho con bé. Không ngờ nó lại chê gu thẩm mĩ của anh thậm tệ đến vậy, có lẽ để mẹ chọn cho con gái là tốt nhất.
Kỳ Hạo Dương biết tâm trạng Phong Hàn Linh lúc này không tốt, cô rất muốn đi đâu đó thật xa, chơi thật thoả thích để xoá bỏ toàn bộ phiền muộn, vậy nên khi anh nói rằng Linh Nhi muốn cô đi du lịch cùng con bé, cô không do dự mà đồng ý. Như vậy, vừa hay là có thể bồi đắp tình cảm cho hai người.
Ngày hôm sau, vì muốn chuẩn bị đầy đủ cho chuyến du lịch lần này, Kỳ Hạo Dương đích thân bước vào nơi gọi là siêu thị để mua đồ. Anh trước giờ chưa từng làm mấy việc như này, đồ ăn hay quần áo đều là người làm đi mua, đâu đến lượt anh phải tốn công tốn sức, nhưng vì gia đình nhỏ của mình, anh phải chịu thôi.
"Mẹ, mẹ, bế con. Con mỏi chân..."
Linh Nhi giơ tay lên cao, bộ dạng rất háo hức. Dù gì được cha bế cũng quen rồi, con bé dạo gần đây mới được ở bên mẹ, đương nhiên sẽ bám mẹ hơn rất nhiều. Phong Hàn Linh cũng vì muốn con vui, liền chiều theo ý con, nhưng lại bị Kỳ Hạo Dương cản lại.
"Linh Nhi hai tuổi rồi, phải tập đi. "
Con bé ngước đôi mắt lấp lánh nhìn về phía mẹ mình, Phong Hàn Linh vì thế ngại ngùng vô cùng, hai bên má cô đỏ ửng lên. Kỳ Hạo Dương, là đang để cô ngồi trong chiếc xe đẩy hàng, còn con gái đi đứng chưa vững lại phải lạch bạch theo sau.
"Mẹ lớn rồi mà... con cũng muốn ngồi xe đẩy cơ... "