Anh không hề biết rằng đứa bé sau này sẽ trở thành công cụ để cô tổn thương anh.
"Nhưng, anh đừng hòng động vào nó."
"Em... em nói gì ?"
Phong Hàn Linh nghiêng mặt qua chỗ khác, ánh mắt dần trở nên vô cảm, trái tim cô đối với Kỳ Hạo Dương đã nguội lạnh hoàn toàn. Cô hận anh, cũng hận đứa con này, cô muốn tước đoạt toàn bộ quyền lợi của Kỳ Hạo Dương, cho dù trong người nó mang một nửa dòng máu của hai người. Có trách... thì trách nó lại là con anh, cô không muốn nó, trước giờ đều như vậy, sinh nó ra cũng chỉ là bất đắc dĩ.
"Linh Linh, nó cũng là con của tôi, em dựa vào cái gì mà cấm cản ?"
Kỳ Hạo Dương nắm chặt lấy hai bả vai của Phong Hàn Linh, đôi mắt dò xét từng chút một, ẩn sâu trong đó là sự thất vọng đến tận cùng. Anh mong đợi đứa con này biết bao, mỗi khi nghĩ đến khung cảnh anh cùng cô mong đợi nó ra đời, anh vui đến nhường nào, thế nhưng... cô hoàn toàn không coi nó là con mình, cô chỉ muốn dùng nó để làm công cụ khiêu khích anh, tổn thương anh, làm một tấm bia đỡ đạn mà thôi. Dù là đứa nhỏ đầu lòng hay là thứ hai, cô vẫn tàn nhẫn với chính con của mình để trả thù.
"Nếu anh muốn nó chết thì cứ việc."
Từ ngày hôm đó, Phong Hàn Linh cậy thế mình mang thai mà làm càn, cô coi Kỳ Hạo Dương trước mặt như không khí, không cho phép anh tới gần cô, đụng chạm vào cơ thể cô cho dù anh chỉ muốn biết con mình như thế nào rồi. Cô chính là cố ý không muốn để cho hai cha con có bất kì sự tiếp xúc nào, như vậy càng về sau sẽ ảnh hưởng không tốt với đứa con. Cô chỉ có nghĩa vụ sinh nó ra, còn những thứ khác không phải việc của cô.
Kỳ Hạo Dương vẫn ngồi ở chiếc ghế sô pha dài, đăm chiêu nhìn Phong Hàn Linh vẫn đang đọc sách trên giường. Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, trái tim anh ngày ngày bị cô dày vò đến nát vụn thành từng mảnh, đứa con của anh dường như đã không còn thuộc về anh nữa, cô rõ ràng không yêu thương gì nó, nhưng lại không cho phép anh trao nó tình thương.
"Đừng vọng tưởng, Kỳ Hạo Dương, anh càng như vậy, chỉ khiến tôi càng ghê tởm anh hơn thôi."
Kỳ Hạo Dương đang khao khát muốn được ở gần con đến nhường nào, Phong Hàn Linh biết chứ, ánh mắt của anh đã nói lên tất cả rồi. Anh yêu con, điều này cô không hề phủ nhận, tình thương của anh hoàn toàn đủ lớn để thay cô yêu thương nó, nhưng cô không muốn nó nhận được... một chút cũng không. Đây, chính là cách để cô dày vò tâm can anh, tâm can đứa bé. Cứ tiếp tục thế này, cô không tin khi lớn lên tinh thần của nó sẽ giống như những đứa trẻ bình thường.
Biết rằng Phong Hàn Linh vẫn kiên quyết cấm đoán mình, Kỳ Hạo Dương thu hồi lại ánh mắt đau thương, chán nản rời khỏi phòng. Sân thượng hiện giờ chỉ còn một mình anh, từng cơn gió lướt qua đem lại cho anh cảm giác lạnh sống lưng cùng cô độc chưa từng có. Đây chính là cái giá mà anh phải trả sao ? Cô có thể tàn nhẫn với anh, thậm chí một đao giết anh ngay lập tức anh cũng không ý kiến, nhưng tại sao đứa con nhỏ của mình mà cô cũng không tha, nhất quyết dùng nó làm một quân cờ để lợi dụng chứ ?
Nó là con anh, nhưng nó cũng là con cô mà, có người mẹ nào lại coi con mình như một thứ rác rưởi như cô sao ?
"Thiếu gia..."
Bỗng nhiên, một thân ảnh nhỏ bé hơn anh rất nhiều từ từ đi tới, vòng tay qua ôm lấy Kỳ Hạo Dương từ đằng sau, khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần áp lên tấm lưng rộng lớn. Thân hình đó, gương mặt đó, giọng nói đó, rõ ràng giống Phong Hàn Linh như đúc, chỉ là... không phải cô.
"Cô đến đây làm gì ? Đừng đi lại lung tung, cô không sợ bị phát hiện, nhưng tôi có."
"Chẳng phải ngài không hài lòng về Phong Hàn Linh sao ? Lúc này tôi hoàn toàn có thể thay thế cô ta."
Kỳ Hạo Dương quay người lại, người con gái đó thuận thế kiễng chân lên, dần tiến tới bờ môi bạc mỏng của người đàn ông trước mắt, mọi thứ dường như mờ ảo vô cùng, anh cúi xuống hôn lên môi cô ấy.
Phong Hàn Linh vẫn đứng đó, cách đôi nam nữ kia không hề xa, cô chỉ biết cười nhạt, rõ ràng chẳng có cảm tình gì với anh nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.
"Kỳ Hạo Dương... đừng trách tại sao con anh không thể sống..."