"Kỳ Hạo Dương... không phá nữa... tôi sẽ không bỏ con... đưa tôi về đi."
Ở đầu dây bên kia, phải mất một lúc Kỳ Hạo Dương mới hoàn hồn, câu nói của Phong Hàn Linh cứ vang vảng bên tai, không biết từ lúc nào trái tim anh đã lệch nhịp vì vui mừng quá mức.
Anh biết... cô không phải là con người độc ác như vậy mà, dù cô có hận anh, hận con đến mấy, cô vẫn dành tình yêu cho nó. Cô làm sao có thể nỡ ra tay với sinh mạng bé bỏng của hai người được chứ.
"Linh Linh, đừng lo, tôi sẽ đến ngay."
Mặc dù không biết tại sao Phong Hàn Linh lại có thể ra ngoài sau khi anh ra lệnh canh giữ cô nghiêm ngặt như vậy, Kỳ Hạo Dương vẫn không muốn chất vấn cô. Bây giờ điều anh muốn chỉ là cô vui và con của anh được an toàn.
Nhờ sự trợ giúp của phòng điều khiển, Kỳ Hạo Dương biết được Phong Hàn Linh đang ở hành lang của khoa phụ sản. Cô vẫn ngồi ôm lấy đầu gối ở đó, dường như cô đã rất sợ hãi, Kỳ Hạo Dương nhìn vậy mà trong lòng như xát muối, nhẹ nhàng bước đến bên cô.
"Tôi đến rồi, tôi đưa em về nhà."
...
Sau ngày hôm đó, tinh thần của Phong Hàn Linh trở lại bình thường, mặc dù cô vẫn còn bài xích Kỳ Hạo Dương, muốn tránh mặt anh càng nhiều càng tốt, nhưng những hành động điên cuồng đến vô tình như khi biết mình mới có thai thì đã không còn. Anh nói thứ gì tốt cho con, không tốt cho con, cô cũng nghe theo, để con được đầy đủ dinh dưỡng, chỉ là tình trạng thiếu máu của cô vẫn kéo dài, mặt mũi lúc nào cũng xanh xao, cả người vô cùng mệt mỏi.
"Em uống cái này đi, bây giờ truyền máu cũng vô dụng rồi."
"Ừ."
Phong Hàn Linh nhận lấy túi nước từ tay Kỳ Hạo Dương, vừa uống được một ngụm, thứ mùi vị tanh nồng đã sộc lên trong khoang miệng cô, trong phúc chốc, cô phun ra toàn bộ chất lỏng màu đỏ thẫm ra ngoài. Đôi mắt cô trợn tròn nhìn về phía Kỳ Hạo Dương.
"Linh Linh..."
"Anh điên rồi, Kỳ Hạo Dương, anh muốn cho tôi uống máu ?"
"Linh Linh, em nghe tôi đã, con cần máu. Đây là cách duy nhất."
Kỳ Hạo Dương nắm lấy tay Phong Hàn Linh, chân thành nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu xanh lục trước mắt. Tình trạng thiếu máu của cô, chính là do đứa bé đang lớn từng ngày trong bụng mà ra. Nó mang trong mình nửa dòng máu của huyết tộc, sẽ hấp thụ rất nhiều máu từ cơ thể của người mẹ.
"Không... anh không thể ép tôi uống thứ này."
"Nếu không làm vậy con sẽ không sống được."
"Vậy để nó chết đi !"
Yên bình chưa được bao lâu, Phong Hàn Linh đã xảy ra xích mích với Kỳ Hạo Dương, mặc dù anh đã dùng mọi lời để khuyên giải cô, thế nhưng cô vẫn không chịu nghe. Cô chỉ muốn truyền máu, cách này đứa bé đương nhiên vẫn có thể hấp thụ được máu, nhưng sẽ tổn hại rất nhiều tới cơ thể của cô hơn là trực tiếp uống.
"Kỳ Hạo Dương, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
"Linh Linh, thật sự xin lỗi em... nhưng em hãy nghĩ cho con."
"Tại sao anh phải sợ đến vậy ? Tôi đã hứa với anh là sẽ không phá rồi, cho tôi chút riêng tư được không ?"
Kỳ Hạo Dương hiện giờ đã kiểm soát toàn bộ cuộc sống của cô, cô thật sự rất mệt mỏi với cuộc sống luôn phải nằm trong tay người khác như vậy.
"Cho tôi một tuần đi."
"Được... xin em đừng thất hứa."
Trong một tuần, Kỳ Hạo Dương đồng ý không xuất hiện trước mặt Phong Hàn Linh, nhưng mọi hành động của cô thì vẫn được báo cáo như thường ngày. Anh biết làm thế này là có lỗi với cô, nhưng anh thực sự rất sợ cô sẽ cướp con của hai người đi. Thời hạn hết, Kỳ Hạo Dương niềm nở trở về gặp cô, nhưng vừa mới bước vào căn phòng của hai người, cả người anh như hóa đá.
Thân thể nhỏ bé của Phong Hàn Linh dựa vào một góc tường, cả khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, con dao găm vẫn cắm sâu vào bụng cô, thậm chí một phần của cán dao đã không còn thấy được, lòng bàn tay phải đỏ hỏn dính đầy máu tươi.
"Linh Linh... đừng dọa tôi... cả em và con không sao mà..."