Bốn năm bị giam cầm, hóa ra lại dài như cả một đời người.
Bất chợt cánh cửa được mở ra, một tia sáng lọt vào trong phòng, Phong Hàn Linh không hề để tâm tới bởi cô đã quá quen thuộc với cảnh tượng này. Trong bốn năm qua, dần dần cô cũng chẳng còn hi vọng Kỳ Hạo Dương tới đưa mình ra khỏi đây nữa.
Có lẽ anh đã sớm quên cô rồi.
"Linh Linh."
Giọng nói ấy làm cô giật mình, Phong Hàn Linh ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh cao lớn đang dần bước tới bên mình trong bóng đêm.
Kỳ Hạo Dương nâng cằm cô lên, muốn ngắm nhìn gương mặt này thật kĩ, nhưng cô lại nghiêng đầu, cố tình phản kháng, không cho Kỳ Hạo Dương động vào mình, khiến tay anh càng thêm tức tối, tay như muốn bóp vụn cằm cô.
"Bốn năm rồi, vẫn là cứng đầu như vậy sao ? Nếu như em vẫn không bằng lòng, tôi liền giam em đến hết đời, cả đời này, đừng mong được nhìn thấy ánh sáng !"
Kỳ Hạo Dương buông Phong Hàn Linh ra. Anh vừa quay lưng lại với cô, đôi tay đang bị xiềng xích trói chặt liền nắm chặt lấy tay anh, cô khản giọng cầu xin.
"Kỳ Hạo Dương ! Cho tôi ra ngoài đi... anh muốn cái gì cũng được..."
Trên môi Kỳ Hạo Dương lúc này là một nụ cười lạnh đến rợn người, đạt được mục đích, anh liền tháo bỏ những dây xích trên người cô xuống.
Bốn năm nay, anh quả thực đã nhớ cô đến điên rồi, đợi cô lớn đến chừng này, không hề dễ dàng chút nào.
Sau khi được đưa ra khỏi căn phòng địa ngục đó, Phong Hàn Linh theo Kỳ Hạo Dương tới một nơi khác. Cô không biết anh muốn đưa cô đi đâu, nhưng cô cũng không dám hỏi, đôi đồng tử xanh lục đăm chiêu nhìn từng con đường mà hai người đi qua, Phong Hàn Linh cố ghi nhớ kĩ trong đầu bởi đây có thể là lối thoát duy nhất của cô.
Chiếc Koenigsegg màu đen dừng chân trước một toà nhà lớn, Kỳ Hạo Dương ra khỏi khoang xe rồi mở cửa cho Phong Hàn Linh. Do bị giam giữ trong bóng tối quá lâu, nhất thời cô không thích ứng được với ánh sáng, phải nheo mắt lại mấy lần mới nhìn được dòng chữ trên toà nhà đó.
"Đây... là Cục dân chính ? Anh đưa tôi đến đây làm gì ?"
"Em nghĩ đến đây còn có thể làm gì ?"
Phong Hàn Linh ngẩn ra một lúc rồi mới sực hiểu ra.
"Tôi không muốn kết hôn với anh !"
"Hiện giờ em có hai lựa chọn, hoặc là trở lại nơi đó bị giam suốt đời, hoặc là kết hôn với tôi để được tự do."
Rõ ràng anh không cho cô lựa chọn. Đối với Phong Hàn Linh, tự do quan trọng hơn tất cả, Kỳ Hạo Dương hiểu rõ tính cách của cô, không đời nào cô lại chọn vế thứ nhất.
"Kỳ Hạo Dương, tôi đã không thể rời khỏi anh nữa rồi, xin anh đừng ép tôi nữa."
"Kết hôn với tôi không phải rất tốt sao ? Linh Linh, trên thế gian này, không ai yêu em bằng tôi."
Đúng, tình yêu của Kỳ Hạo Dương dành cho cô thật sự rất lớn, nhưng đã năm năm rồi, đến cả một tấm ảnh của gia đình cô Kỳ Hạo Dương cũng không cho cô xem, anh nói chỉ khi cô cam tâm tình nguyện yêu anh, anh mới cho phép cô trở về nhà họ Phong.
Sự điên cuồng của anh, chỉ khiến cô ngày càng hận anh thôi, cô không có cách nào để yêu anh, cũng chẳng có lí do gì để biện hộ cho những lần anh tàn nhẫn với cô.
"Tôi cho em lựa chọn cuối cùng. "
"Anh muốn gì ? "
"Sinh con cho tôi, tôi sẽ không ép em kết hôn."