Độc Chiếm Tình Yêu

Chương 18






"Em hứa đi, cả đời này chỉ yêu một mình tôi, không rời xa tôi nửa bước, tôi sẽ trả lại tự do cho em."



"Được."



Kỳ Hạo Dương hoàn toàn ngỡ ngàng. Với tính cách của Phong Hàn Linh, cô chưa mắng chửi anh là may rồi, sao cô có thể đồng ý một cách dễ dàng đến vậy chứ.



Phong Hàn Linh biết, đồng ý thế này chẳng khác nào bán mình cho anh, nhưng cô thật sự hết cách rồi. Không còn đôi chân, không còn tự do thì một tia hi vọng rời khỏi đây cũng không tồn tại.



"Tôi sẽ không bỏ trốn, tôi sẽ nghe lời anh, được chứ ? Sau này đừng cho người đi theo tôi nữa."




"Chỉ cần em không rời đi."



Kỳ Hạo Dương lần này quả thực không lật lọng, anh nói chữa cho cô thì nhất định sẽ làm được. Không biết anh đã làm cách nào, nhưng chỉ trong một thời gian rất ngắn, mọi vết thương trên người cô đều bình phục, thậm chí cô đã có thể đi lại như thường.



Hiện giờ chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến sinh nhật của Phong Hàn Linh, trên dưới nhà họ Kỳ đều gấp rút chuẩn bị cho bữa tiệc. Nhìn hàng loạt thiếp mời chuẩn bị được gửi đi mà cô không khỏi loá mắt, đều là những nhân vật có quyền có thế được mời đến.



Mấy ngày nay Phong Hàn Linh rất nghe lời, cô không làm loạn, không né tránh anh, khiến Kỳ Hạo Dương yên tâm hơn rất nhiều, ngày càng cho cô tuỳ hứng, nhưng anh còn một chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng. Không chất vấn cô rõ ràng, e rằng cả đời này cô cũng không nói cho anh biết.



"Linh Linh, em có giấu tôi cái gì không ?"



"Không có."



"Tôi cho em một cơ hội nữa."



Kỳ Hạo Dương nhìn thẳng vào đôi mắt của Phong Hàn Linh, khiến cô có cảm giác bản thân không khác gì tội phạm đang bị hỏi cung, nhưng cô thật sự không nghĩ ra cô đã làm gì mà anh lại cư xử như vậy.




"Đứa bé, em nói đi, có phải em chưa từng có thai ?"



"Anh... Kỳ Hạo Dương, chẳng phải hôm đó đã rõ ràng rồi sao ? "



"Cho nên tôi mới bị em lừa như một thằng ngu !"



Phong Hàn Linh không ngừng run sợ, Kỳ Hạo Dương trước mắt sắp bị cô ép bức tới điên rồi. Nhưng thực ra anh chỉ cần một câu thật lòng từ cô thôi, cho dù cô nói chưa từng có đứa bé nào, anh cũng sẽ bỏ qua.



"Tôi thật sự muốn dịu dàng với em, Linh Linh, nhưng đều là em không cho tôi cơ hội."



"Anh muốn làm gì ? Kỳ Hạo Dương, chúng ta đã thoả thuận rõ ràng..."



"Không có thoả thuận gì hết !"



Kỳ Hạo Dương ngay lập tức nắm chặt cổ tay Phong Hàn Linh, kéo cô vào một căn phòng khác. Nơi này vô cùng tối tăm, u ám, sàn gỗ có lẽ là rất nhiều năm đã không được tu sửa, mỗi khi đi lại là tiếng cọt kẹt vang lên.



Anh ném Phong Hàn Linh vào góc tường, nhanh chóng lấy xích khoá toàn bộ chân tay cùng cổ lại, đối đãi với cô không khác một con thú nuôi.




"Linh Linh, em đừng có nói xin lỗi với tôi, em không xứng !"



"Anh không thể làm vậy ! Kỳ Hạo Dương... thả tôi ra."



Mọi lỗi lầm mà cô gây ra, hôm nay Kỳ Hạo Dương có thể tha thứ toàn bộ, bởi đây là sinh nhật của cô, anh không muốn biến nó trở thành ác mộng, nhưng lần này Phong Hàn Linh thật sự đã chạm tới giới hạn của anh.



"Ở đây mà xám hối !"



Mặc cho Phong Hàn Linh cầu xin, gào thét thảm thiết đến khản giọng, Kỳ Hạo Dương cũng không hề quay đầu nhìn lại dù chỉ một cái, anh khoá cửa lại rồi rời đi.



Cô tưởng rằng anh nhiều lắm sẽ chỉ giam giữ cô thế này một tuần, hay là một tháng. Nhưng không, đã bốn năm rồi, anh không hề xuất hiện, vẫn để mặc cô trong này, mỗi ngày người hầu chỉ đến đem đồ ăn cùng vài vật dụng cá nhân cần thiết rồi lại đi.



Bốn năm bị giam cầm, hoá ra lại dài như cả một đời người.