Như mọi ngày, khi Hạ Thường Hi trở về Phồn Hoa đèn vẫn còn mở sáng trưng, bởi vì Trịnh Minh Thành thường là người về trễ nhất lại còn về lúc khuya, nên Mộc Tiểu Liên luôn đợi cô ăn tối rồi mới đi ngủ.Cô vừa bước vào phòng khách, đã nghe thấy tiếng bước chân Mộc Tiểu Liên chạy ra ngoài chào cô, cúi người lấy dép lê đặt dưới chân cô.“Trịnh Minh Thành về rồi sao? Tôi thấy xe của anh ta ở ngoài.” Cô vừa thay giày vừa hỏi.“Vâng ạ.
Buổi chiều thiếu gia về rất sớm, sau đó ngài ấy ở đây xem trực tiếp buổi họp báo của cô rất lâu rồi mới trở về phòng.”“Vậy chắc anh ta đã ăn tối rồi?” Hạ Thường Hi đi thẳng vào bếp rót một ly nước, uống một hơi cạn sạch, cảm giác cổ họng thông thoáng hơn hẳn.“Trịnh thiếu có dùng chút bánh ngọt và rượu vang trong lúc xem họp báo, sau đó thì liền lên phòng, tôi nghĩ chắc ngài ấy muốn đợi cô về cùng dùng bữa.”“Vậy sao.” Cô đặt ly xuống bồn rửa chén, sau đó quay người đi thẳng lên cầu thang.
“Hôm nay tôi không đói lắm, lát nữa nếu Trịnh Minh Thành đói cô cứ dọn cho anh ta ăn một mình là được.”“Vâng.” Mộc Tiểu Liên cúi đầu ngoan ngoãn, sau đó lại ngước nhìn lên như còn muốn nói gì đó.Hạ Thường Hi có thể cảm nhận được ánh mắt thỏ con đang dõi theo mình, cô đứng lại, xoay người ra sau, nhướng mày.
“Có chuyện gì sao?”“Chúc mừng cô, Hạ tổng.” Mộc Tiểu Liên thay đổi cách gọi cô, nở nụ cười mỉm vô cùng dịu dàng.
“Tôi không nghĩ đến cô còn trẻ như vậy đã là Tổng giám đốc một công ty thời trang, tôi rất ngưỡng mộ cô đó."Cô còn tưởng cô gái này muốn tâm sự gì đó, hóa ra chỉ là chuyện cỏn con, không nhịn được bật cười khẽ: “Chỉ có thế thôi sao? Vậy tôi cảm ơn lời khen của cô nhé.”“Thật ra…” Mộc Tiểu Liên thấy cô muốn xoay người, liền nói tiếp: “Thật ra tôi muốn nói là kể từ ngày hôm đó, Trịnh thiếu đã không còn đụng chạm tôi nữa.”Hạ Thường Hi thoáng sững người, nhất thời không hiểu được lời cô ta nói.“Ý tôi là… có lẽ cô đừng nên xa lánh thiếu gia quá, tôi thấy ngài ấy rất thương cô.”“À…” Hóa ra là muốn khuyên nhủ cô về mối quan hệ với Trịnh Minh Thành.
Hạ Thường Hi lại nở nụ cười, dịu giọng.
“Cảm ơn thành ý của cô.
Yên tâm, chúng tôi vẫn làm tình đều đặn, tôi không có từ chối anh ta, cô đừng lo."Cô nói xong, xoay người một cái, lần này thật sự là nhấc bước đi lên lầu, không nán lại với Mộc Tiểu Liên nữa.Hạ Thường Hi mở cửa phòng ngủ, liền bắt gặp ngay người đàn ông đang ngồi trên giường đọc sách, thái độ vô cùng nhàn nhã khác hẳn mọi hôm.
Hắn chẳng phải là Tổng giám đốc tập đoàn Trịnh Thác sao? Sao lại có thể rảnh rỗi ung dung như thế này?“Về rồi sao?” Trịnh Minh Thành nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên, nhanh chỏng nở nụ cười đầy tình ý với cô.“Hôm nay không những về sớm, mà còn nhàn rỗi đọc sách nữa, không giống anh thường ngày.” Hạ Thường Hi đứng trước bàn trang điểm tháo trang sức.“Làm việc chổng mông suốt năm, ít nhất cũng phải được một ngày thư giãn chứ.” Hắn đặt quyển sách sang một bên, khoan khoái gối tay sau đầu dựa lưng vào tường.
“Đúng không, Hạ tổng?”“Hừm.” Hạ Thường Hi thông qua gương lườm hắn một cái.
Hôm nay nhiều người gọi cô như vậy, có chút không quen cho lắm.
“Trông khuôn mặt anh ủy khuất như vậy hẳn là anh tổn thương lắm, vì đã không biết được thân phận thật sự của tôi.”Trịnh Minh Thành nghe lời cô nói liền bật cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp vô cùng quyến rũ: “Công khai chức danh xong thần thái cũng thay đổi hẳn, rất ra dáng một nữ tổng tài cao cao tại thượng.
Dù sao thì cũng chúc mừng em, nhưng đáng tiếc anh phải nói ngay rằng anh không muốn em xuất hiện trong bất cứ một buổi họp báo nào nữa.”“Tại sao?”Hạ Thường Hi cất nữ trang vào tủ xong, xoay người mở tủ quần áo lấy váy ngủ và khăn tắm.
Ánh mắt Trịnh Minh Thành như cũ vẫn luôn dõi theo cô, không hề dời đi chỗ khác. “Anh chỉ xem qua mạng, mà đã thấy được một đống cặp mắt đàn ông thèm thuồng nhìn em, không biết nếu anh có mặt ở đó thì sẽ còn phát hiện nhiều thêm bao nhiêu người.” Hắn bĩu môi.
"Nên sau này đừng ra mặt tham gia họp báo nữa, nhưng nếu là họp báo công khai tình yêu của chúng ta thì được."“Ồ, vậy chắc Trịnh tổng đây chưa đọc tin tức rồi, chẳng những ở đó có rất nhiều cặp mắt dâm dục nhìn tôi, mà ngài Chủ tịch Thẩm thân quý của anh còn đem tôi ra để PR cho sự kiện của ông ta nữa kìa, anh xem họp báo chắc cũng đã nghe thấy rồi, mà vẫn còn yên bình như vậy, cũng không bình thường chút nào.” Cô ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ ung dung bình thản lấy đồ.Nhưng hắn thì không bình tĩnh như cô, nghe cô nói xong liền bất ngờ, mắt sắc lẹm híp lại.
“Cái gì?” Sau đó hắn đưa ta lấy điện thoại bên giường, bấm vào trang tin tức.Lúc nãy hắn chỉ chú ý đến những phân đoạn camera quay đến cô, nên những gì người khác nói hắn thật sự không có để tâm đến.Trang tin tức hiện lên, từng tiêu đề khó coi lần lượt lọt vào mắt hắn, tất cả đều giật gân, khiến người ta không nén được tò mò mà phải ấn vào đọc thử: “Mối tình lệch tuổi vừa xuất hiện của giới thượng lưu”, “Hạ Thường Hi - người phụ nữ định mệnh của Chủ tịch tập đoàn Shen”, “Sự kiện Tình nhân có phải là khởi đầu của một hôn lễ thế kỉ?”, “Đại diện Wonderland phủ nhận tin đồn tình ái”, “Chuyện tình bí mật của nữ tổng tài bí ẩn và lão đại giới trang sức đã được hé mở”,… Rất nhiều loại báo khác nhau viết về chủ đề mối quan hệ của Hạ Thường Hi và Thẩm Thụy, đương nhiên bọn họ cũng nhắc đến sự kiện Tình nhân và bộ sưu tập Hạnh phúc, nhưng nó có vẻ giống như bức nền nhạt nhòa tô điểm cho mối quan hệ mập mở của hai người này hơn.Trịnh Minh Thành đọc lướt qua rất nhiều bài viết, chăm chú soi xét từng bức ảnh.
Phóng viên đăng tải rất nhiều, nhưng bức ảnh thu hút nhiều sự chú ý nhất lại chính là khoảnh khắc Hạ Thường Hi và Thẩm Thụy cùng lúc mỉm cười nhìn đối phương, hai bàn tay nắm lấy vô cùng thân mật.
Rõ ràng chỉ là một cái bắt tay thông thường, mà lại trở thành một cú giật tít trên mạng.Ở bên dưới bài viết, người dùng mạng cũng thay phiên nhau để lại hàng ngàn bình luận kì lạ:“Hạ Thường Hi bao nhiêu tuổi vậy? Ở cùng một ông chú đáng tuổi cha mình như vậy cũng được sao?”“Nữ tổng tài của Wonderland nhan sắc quả thực không tầm thường, chẳng trách đến tận bây giờ mới xuất hiện.”“Hình mẫu lí tưởng của Thẩm Thụy đây sao? Ông ta thích phụ nữ bằng tuổi con mình à?”“Dù lệch tuổi nhưng trông họ cũng xứng đôi đấy.”“Vậy cô ta là chị em họ của Hạ Thiên Hoa đúng không? Đáng lẽ nên thế chân Hạ Thiên Hoa làm quán quân người mẫu mới đúng, nhìn có vẻ không cao lắm nhưng mà nhan sắc hơn hẳn cô người mẫu kia.”“Wonderland nổi tiếng nhanh như vậy chắc cũng nhờ Thẩm Thụy, không ngờ kim chủ không chỉ có ở giới giải trí mà trong giới thời trang cũng có.”“Thẩm Thụy già rồi tránh ra đi, Hạ Thường Hi là của tôi.”“Ngày mai tôi mang cả gia sản đến cầu hôn Hạ tiểu thư, mua hết cổ phần của Shen tặng cho cô ấy.
Mau lập fanclub cho Hạ tiểu thư đi."Ngón tay Trịnh Minh Thành không tự chủ được cứ lướt trên màn hình kéo bình luận ra mà đọc, càng đọc mi tâm của hắn càng nhăn lại sâu hơn.
Khóe môi bạc mỏng mím lại ẩn chứa cơn thịnh nộ, cuối cùng không kiềm được mà mắng chửi:“Mẹ nó! Bọn phóng viên chết tiệt.”“Anh không nên rủa bọn họ, nếu như chú Thẩm của anh không cố tình nói ra mấy lời kinh tởm như vậy thì đã không xảy ra chuyện rồi.” Hạ Thường Hi đã lấy xong váy ngủ từ lâu, đã đóng cửa tủ dựa vào nhìn hắn một hồi, đợi hắn lên tiếng rồi mới điềm đạm nói: “Tôi đã cho người đi chặn tin tức, nhưng tình hình có vẻ không mấy khả quan cho lắm.
Nếu mọi thứ cứ thế này, không chừng nay mai thôi tôi sẽ thật sự trở thành cô vợ nhỏ của Thẩm Thụy mất.”“Em lại nói gì điên khùng đấy?” Trịnh Minh Thành đang rất giận, khó chịu nhìn cô.
“Mà ông chú này cũng thật kì lạ, sao lại đi tạo ra loại tin đồn nhảm nhí thế này?”“Chuyện đó anh nên tự mình hỏi ông ấy thì hơn.” Cô cầm váy ngủ và khăn tắm bước đến bên giường, chống tay xuống ngang tầm nhìn của hắn.
“Nhưng mà trước mắt, anh giúp tôi chặn những tin tức này lại đi đã, phòng ngoại giao bên tôi đã quá tải rồi.”Ánh mắt Trịnh Minh Thành theo thói quen lại vô thức lia xuống nơi cổ áo Hạ Thường Hi đang hé mở, rãnh ngực sâu hút đập vào mắt khiến con ngươi hắn co lại nồng đậm dục ý.Cô biết hắn đang nghĩ gì, cố ý đưa tay cởi nút áo, để lộ ra bầu ngực chi chít dấu hôn lấp ló dưới lớp áo lót, nhấp nhô theo nhịp hô hấp, mỉm cười: “Thẩm Thụy không biết tôi là bạn gái của anh, còn cùng với những người ở đó tỏ ý muốn tôi làm tình nhân nữa cơ.
Anh cẩn thận đấy, nếu tôi nổi ý ham tiền, không biết chừng tôi sẽ sà vào lòng ông chú của anh ngay lập tức.”“Em thử xem?” Trịnh Minh Thành tức giận nắm lấy cằm cô, nuốt nước bọt nơi cổ họng.
“Chuyện này anh sẽ giải quyết, em không cần lo.
Sáng mai em ngủ dậy, nếu có bất cứ ai dám viết thứ gì đó bẩn thỉu về em anh nhất định sẽ giết người đó.”Hạ Thường Hi nhếch môi trêu chọc: “Vậy để tôi xem Tổng giám đốc Trịnh Thác uy quyền như thế nào.” Cô nói xong, lại thẳng người rời khỏi bàn tay hắn, hướng về phòng tắm đóng cửa lại.Trịnh Minh Thành giống như bị cô bỏ bùa mê, cứ mãi nhìn theo bóng dáng cô, cho đến khi từ phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, hắn mới định thần không nhìn tiếp nữa.Trước mắt hắn tưởng tượng ra được hình ảnh cô kiều diễm xuất hiện trước đám đông, bị vô vàn cặp mắt dòm ngó, thậm chí nhớ đến những lời bình luận về ảnh của cô trên mạng cũng khiến hắn khó chịu.Chết tiệt! Người phụ nữ của hắn đáng lẽ phải là của riêng hắn mới đúng, làm thế nào mà trong một buổi chiều đã bị đem ra làm đề tài cho người ta bàn luận như vậy?Hắn lại nghĩ đến lời cô nói, Thẩm Thụy và những gã đàn ông kia buông lời khiếm nhã, muốn người phụ nữ của hắn làm tình nhân của bọn họ, đúng là to gan!Trong đầu lơ đễnh nhớ đến bầu ngực đầy dấu hôn lúc nãy của cô, Trịnh Minh Thành lại lần nữa nuốt nước bọt, cơ thể của cô những ngày qua đều chằng chịt ấn ký hắn để lại, sẽ không bao giờ có chuyện hắn để cô rơi vào vòng tay của một kẻ khác.Nhưng khoan đã…Trịnh Minh Thành đột nhiên nhận ra bản thân hắn đã bỏ sót điều gì đó…Kí ức đột nhiên ùa về, cách đây hơn nửa năm lúc hắn và Hạ Thường Hi vừa xác nhận mối quan hệ, lúc bất ngờ đến gặp cô sau khi đi công tác, hắn đã nhìn thấy cổ cô đầy những vết hôn đỏ chói còn rất mới.
Sau đó hắn đã hỏi cô là do ai để lại, lúc đó cô đã trả lời như thế nào nhỉ?Phải rồi, cô trả lời là do Tổng giám đốc của cô để lại… Và chính hắn cũng đã tự mình dùng thân thể để cảnh cáo cô.Nhưng ngày hôm nay, cô vừa mới xuất hiện trước truyền thông trên thân phận là Tổng giám đốc Wonderland kia mà?Vậy cái tên đàn ông đã để lại vết tích trên người cô lúc đó là ai?Đầu Trịnh Minh Thành như vừa nổ tung một cái, đôi mắt đục ngầu thâm trầm, quay trở về dáng vẻ nguy hiểm của một con sư tử.Cô nói dối hắn.Không chỉ là nói dối, mà còn qua mặt hắn đến hơn nửa năm!“Hạ Thường Hi!” Trịnh Minh Thành khẽ gầm lên trong cổ họng, xốc chăn bước xuống giường hướng đến phòng tắm, hắn muốn tìm cô hỏi cho ra lẽ.Bàn tay bất ngờ dừng lại ở tay nắm cửa, hắn lại bất giác nghĩ đến một chuyện khác, nhíu mày lục lại từng mảnh ghép trong trí nhớ.
Hắn hiện tại rất muốn biết cô rốt cuộc có thể qua mặt hắn vào lúc nào.Từ sau khi hắn cảnh cáo đến giờ, Hạ Thường Hi chưa từng rời khỏi hắn, cô chỉ có thể ở công ty, sau đó buổi tối ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn.
Khoảng thời gian mà cô tách ra khỏi hắn chính là vào kì nghỉ Tết, hai ngày tăng ca và một đêm cách đây gần một tháng…Hai ngày tăng ca đó Trịnh Minh Thành buổi tối vẫn gọi video call cho Hạ Thường Hi, nên hắn chắc chắn cô không có ở cạnh ai vào hai hôm đó, nhưng còn kì nghỉ Tết và đêm vừa rồi, hắn hoàn toàn không có bất cứ thông tin gì ngoài những lời nói suông của cô.Nghĩ đến đây, Trịnh Minh Thành lạnh lùng bước đến tủ cạnh giường cầm lấy điện thoại gọi cho trợ lí, giọng nói tràn ngập nguy hiểm lạnh lẽo: “Tôi muốn biết trong kì nghỉ Tết vừa rồi Hạ Thường Hi ở đâu, với ai và làm gì.
Còn nữa, cậu ngay lập tức yêu cầu Phượng Hoàng Đỏ cung cấp camera trên tầng tổng thổng cao nhất ở Thiên Tân, nếu có dấu vết bị xóa bỏ phải báo lại ngay cho tôi.
Tôi không biết bằng cách nào, nhưng cậu nhất định phải tra ra được hành tung của cô ấy từ kì nghỉ Tết cho đến giờ, đã rõ chưa?”Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng “đã rõ”, sau đó không nói gì, chờ cho Trịnh Minh Thành cúp máy.Hắn liếc nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, tiếp tục thâm sâu nói: “Sắp xếp một người theo dõi Hạ Thường Hi, nhất định phải làm thật cẩn thận, xung quanh cô ấy có rất nhiều vệ sĩ ngầm.” Hắn nói xong liền kết thúc cuộc gọi.Trịnh Minh Thành lấy một điều thuốc, đi ra ngoài ban công châm lửa hút, ánh mắt cơ hồ đang dậy sóng, tóa ra tia giận lạnh lẽo thấu xương.Thoát khỏi u mê thể xác, hắn giờ khắc này đã quay trở về làm một con người thâm sâu khó lường.
Có lẽ thời gian qua hắn đã quá si mê Hạ Thường Hi nên đã không phòng bị, để cô qua mặt một cách dễ dàng.
Hắn thậm chí đã bày tỏ trực tiếp tình cảm của mình để biến cô trở thành hôn thê của hắn, vì cô mà từ bỏ dục vọng quái đản, tối nay thức tỉnh lại, hắn mới nhận ra tình yêu đã khiến hắn lơ là cảnh giác.Nhưng thực tế, hắn không muốn gây chuyện với cô, thứ hắn mong mỏi nhất chính là người của hắn có thể tìm ra chứng cứ chứng minh cô trong sạch.
Vì chỉ nghĩ đến việc cô ở sau lưng hắn ăn nằm cũng một tên đàn ông khác, ý nghĩ giết người liền xuất hiện trong đầu hắn.
Trịnh Minh Thành hắn không muốn trực giác của mình trở thành sự thật một chút nào.
Bởi vì nếu cô thật sự phản bội hắn…Hừm.Trịnh Minh Thành nhả ra một làn khói trắng lượn lờ trong không trung, cong môi cười lên quỷ dị.Nếu cô thật sự phản bội hắn, hắn nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết.***Xoảng! Lọ hoa trên bàn làm việc rơi xuống đất, vỡ tan tành.Hạ Quân Kiệt và Lệ Phương đứng một bên mặt đã tái xanh, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn cơn thịnh nộ của Hạ Hầu Quân.“Chủ tịch, xin ngài hãy giữ bình tĩnh.” Sở Lập Thành giữ nguyên vẻ mặt không chút gợn sóng, lãnh đạm nói với ông ta.“Bình tĩnh? Cậu chê tiền của tôi trả cho quá ít đúng không? Để cậu ở bên cạnh Thường Hi là để giám sát con bé, thế mà bây giờ lại thành như thế nào? Rõ ràng mỗi tháng đều nói với tôi con bé đang ở nhà học đại học từ xa, buổi sáng chỉ đến công ty tìm kinh nghiệm, bây giờ thì đùng một cái lại lên báo trở thành Tổng giám đốc.
Cậu giải thích đi.”Khuôn mặt của Hạ Hầu Quân ngay lúc này quả thực vô cùng đáng sợ.
Gân xanh gân máu trên trán ông đều lộ rõ, nét mặt dữ tợn hung hăng trợn trừng mắt nhìn Sở Lập Thành, khiến tất cả người trong phòng ngoại trừ anh đều tái xanh không còn một giọt máu, chỉ biết cúi đầu chịu trận.“Tôi xin lỗi, thưa Chủ tịch.” Sở Lập Thành cúi đầu một cái, sau đó lại bình thản đối diện với ông.“Xin lỗi?” Ông đập tay lên bàn, tức giận quát tháo.
“Nghĩa là không còn gì để giải thích đúng không? Ngay từ đầu cậu và Thường Hi đã thông đồng với nhau qua mặt Hạ gia chứ gì?”Sở Lập Thành không trả lời, vẫn giữ nguyên một khuôn mặt một tư thế, coi như là ngầm thừa nhận tất cả.Hạ Hầu Quân nhìn thái độ của anh, cơn thịnh nộ càng trở nên to lớn, ông đứng dậy, đi đến trước mặt anh, giơ tay giáng cho anh một cái tát.“Ba!” Cả hai người vợ chồng Hạ Quân Kiệt đồng loạt sững sốt thốt lên, tiến đến ôm lấy hai cánh tay Hạ Hầu Quân muốn cản ông lại.“Ba, có chuyện gì thì ba bình tĩnh nói chuyện, cẩn thận sức khỏe của ba.” Lệ Phương níu lấy cánh tay ông, vô cùng sốt sắng.“Bỏ ta ra!” Ông giật cánh tay mình ra khỏi hai người, lần nữa bước đến trước mặt Sở Lập Thành.
“Cậu lớn lên trong biệt thự của con trai ta, con trai ta mất cũng là Hạ gia mang cậu về, đây là cách cậu báo đáp ân nhân của mình sao?”Khuôn mặt điển trai của anh đã đỏ hết một bên mặt, nhưng anh vẫn không có một hành động xuýt xoa, chỉ trầm mặc cúi đầu.“Sở Lập Thành!” Hạ Hầu Quân tức giật quát lên tên anh.“Quản gia Sở, cậu không thể cứ im lặng chống đối như vậy đâu.” Hạ Quân Kiệt thở dài.Lệ Phương vẫn đứng ở một bên theo dõi tình hình.“Chủ tịch, tôi xin lỗi.” Sở Lập Thành cúi đầu một lần nữa.
“Không làm tròn trách nhiệm là lỗi của tôi, tôi cũng biết có chết cũng không thể cầu xin sự tha thứ của ngài.
Nhưng mong ngài hiểu giúp tôi, tôi sinh ra là người của cố Tổng giám đốc Hạ, ngài ấy đi rồi, người tôi phải đi theo chỉ có thể là Hạ tiểu thư.”“Quản gia Sở.” Lệ Phương cuối cùng cũng lên tiếng, cau mày tỏ thái độ.
“Từ trước đến nay Hạ gia chưa bao giờ phân biệt đối xử hay bạc đãi cậu.
Tôi có thể hiểu cậu là quản gia riêng của Hạ Thường Hi từ khi nó mới lọt lòng, nhưng chủ nhân thật sự của cậu cho đến giờ là vẫn luôn là Chủ tịch Hạ, chứ không phải Hạ Thường Hi.”“Phu nhân, thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ phục vụ một mình Hạ tiểu thư.” Sở Lập Thành thậm chí còn không nhìn bà ta, chỉ trầm mặc đối diện với Hạ Hầu Quân mà nói chuyện.Lệ Phương cảm giác như mình bị khinh thường, có chút tức giận định tiến lên phân rõ lí lẽ, nhưng lại bị động tác tay của Hạ Hầu Quân cản lại: “Đủ rồi.”“Ba?” Lệ Phương nhìn ông.“Rời khỏi Hạ gia, rời khỏi Tiểu Hi, đây chính là mệnh lệnh cuối cùng tôi dành cho cậu.” Hạ Hầu Quân xoay người cầm xấp chi phiếu trên bàn, xé ra một tờ ghi lên vài con số, sau đó đưa đến trước mặt anh.
“Điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng cậu, miễn là cậu biến mất khỏi tầm mắt của Hạ gia và Tiểu Hi, cậu hiểu chứ quản gia Sở?”Sở Lập Thành liếc xuống nhìn tấm chi phiếu trên tay Hạ Hầu Quân, con số đó đúng là không hề nhỏ bé.
Nếu như là anh của trước đây sống nhờ bằng tiền lương của Hạ gia và doanh thu của khách sạn Fansha ở Pháp, chắc chắn đó sẽ là số tiền mà anh không bao giờ dám nghĩ đến.
Nhưng bây giờ thì khác, cơ ngơi mà anh dày công xây dựng đã gần như sắp ngang ngửa với Innal, không đáng để anh đánh đổi bằng chút tiền này của ông ta.“Tôi sẽ rời khỏi Hạ gia vô điều kiện.” Sở Lập Thành nói chắc nịch.
“Nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không buông tay Thường Hi.”Câu trả lời của anh khiến ba người còn lại không khỏi bất ngờ.
Hạ Quân Kiệt tiến lên một bước, nghi hoặc nhìn anh: “Quản gia Sở, có phải cậu yêu Thường Hi?”“Phải, thưa Hạ tiên sinh.” Anh không hề chần chừ mà trả lời, khiến người ta phải nhìn bằng một cặp mắt khác.
“Xin lỗi Chủ tịch Hạ, Hạ tiên sinh, Hạ phu nhân, tôi đã không thể làm tròn trách nhiệm.
Mong ba người thứ lỗi.” Lần này anh cung kính gập người, sau đó xoay gót, một đường thẳng bước đến cửa phòng, rời khỏi.Sở Lập Thành rời đi nhanh như một cơn gió, nhanh đến mức còn không để cho bất cứ ai kịp phản ứng lại.Tấm chi phiếu trong tay Hạ Hầu Quân nhanh chóng bị ông vò nát, vứt lăn lốc trên sàn gỗ.
Ông xoay người, trở về ghế da bên bàn làm việc ngồi xuống.“Ba, chuyện của Thường Hi chúng ta phải làm sao đây?” Hạ Quân Kiệt mệt mỏi ngồi xuống sofa trong phòng.“Còn làm thế nào nữa? Đương nhiên là gọi nó về dạy bảo lại rồi, dám tự tiện xuất hiện ở bữa tiệc nhà họ Trịnh, công khai thân phận mà không có sự đồng ý của chúng ta là điều không thể chấp nhận.” Lệ Phương ngồi xuống đối diện với ông, rót một tách trà nóng.“Chuyện con bé đó công khai thân phận cũng không đáng chấp nhặt, vấn đề chính chính là chuyện giữa nó và Thẩm Thụy kia kìa.
Người ngoài đang săm soi Hạ gia chúng ta, vì sao lại để cho tiểu thư nhà họ Hạ ở cạnh người đã có tuổi như ông ta."“Đúng là dòng máu bẩn thỉu không thể thiếu đàn ông, y hệt như mẹ của nó.” Lệ Phương cay nghiệt nói.
“Đã dính líu đến một tên phá gia chi tử, bây giờ lại còn chèo kéo thêm một người đáng tuổi cha chú, đúng là nghiệt tử.”“Lệ Phương, con nói đủ chưa?” Hạ Hầu Quân nhăn mặt.Mọi vấn đề mà bà ta nói tới thực chất chưa phải là thứ khiến ông để ý nhất.
Chuyện ông lấn cấn nãy giờ chính là vai trò Tổng giám đốc Wonderland của Hạ Thường Hi.
Cô là người đứng đầu cả công ty, có toàn quyền quyết định mọi thứ, nhưng lại từ chối lời mời hợp tác của Innal, cũng chính là ông đây.
Chuyện này có khác nào cô đang cười vào mặt ông, khinh thường lời mời của ông?Nhưng lại càng phải nói, Hạ Thường Hi còn chưa đến 19 tuổi, mà đã lập ra một thương hiệu tốt như vậy, tuy là nhỏ bé, nhưng lại đang trên đà phát triển.
Diễn biến này làm ông không khỏi cảm thán, bất giác nhớ lại nhiều năm về trước, lúc ông thăng chức cho Hạ Quân Phàm, bất động sản Innal cũng trở nên vụt sáng giống như Wonderland bây giờ.
Qủa nhiên, dù là con gái nhưng tư chất cũng bất phàm như cha của nó…“Trong chuyện này ba không thể bênh vực Hạ Thường Hi được đâu.” Lệ Phương tức tối lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của ông.
“Chúng ta còn chưa nói đến chuyện phía truyền thông và báo chí vẫn chưa nắm được thông tin Thường Hi đang hẹn hò với Trịnh Minh Thành, hơn nữa hai đứa nó còn sắp đính hôn, nếu chuyện này lộ ra, thanh danh Hạ gia sẽ như thế nào hả ba? Ba nghĩ thử xem, truyền thông sẽ làm ầm lên, như những con thú đói khát mà rêu rao chuyện tiểu thư nhà họ Hạ mập mờ với nhiều người đàn ông, lúc đó, Hạ gia sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ nữa.”“Con đồng ý với Lệ Phương.
Ba nghiêm khắc với Tiểu Hoa, nhưng vô số lần dung túng cho Thường Hi, từ chuyện nó sống riêng đến chuyện ngày hôm nay, ba chiều nó đến độ sinh hư, lần này ba không đem con bé đó trở về Hạ gia dạy dỗ, không biết sẽ còn có thêm chuyện tày trời nào nữa.” Hạ Quân Kiệt cầm lấy tách trà của Lệ Phương đưa lên miệng uống, vô cùng cứng rắn nói tiếp: “Ba đã khiến hai đứa con trai của mình quay lưng với nhau, bây giờ ngay cả hai đứa cháu gái ba cũng phân biệt đối xử, đó đâu phải là những điều ba đã dạy con?”“Tiểu Hi và Tiểu Hoa không giống nhau.
Tiểu Hoa có anh của nó, có con và Lệ Phương ở cạnh bên.
Còn Tiểu Hi thì sao? Con bé chỉ có một thân một mình, hai con không thương nó thì thôi, hà cớ gì phải cay nghiệt như vậy?" Hạ Hầu Quân đan hai tay để trên bàn, nếp nhăn vẫn không hề giãn ra mà còn sâu hơn.“Được, cứ cho là hai đứa không giống nhau.
Vậy còn tập đoàn Innal mà ba tâm huyết cả đời thì như thế nào? Ba không nghe thấy cấp dưới báo cáo sao? Cổ phiếu đang giảm xuống, nếu để lọt thêm chuyện Hạ Thường Hi sắp đính hôn với Trịnh Minh Thành mà vẫn còn vướng vào tin đồn tình ái với người khác thì mọi chuyện sẽ càng nguy hiểm hơn nữa.
Rồi chứ kể đến tiếp theo chúng ta phải ăn nói với phía Trịnh gia như thế nào đây? Phỏng chừng chỉ sáng mai thôi, phía bọn họ sẽ đến và hỏi cho ra lẽ chuyện xảy ra ngày hôm nay.”“Quân Kiệt, chuyện cổ phiếu giảm không phải ngày một ngày hai, con là Tổng giám đốc, đó là trách nhiệm của con phải gánh vác và cứu lấy tập đoàn.
Còn về Trịnh gia, ta tin Tiểu Hi sẽ giải thích rõ ràng với Trịnh Minh Thành và Trịnh gia, con bé chắc chắn sẽ không làm những chuyện không minh bạch.”“Ba, hay chúng ta thẳng thắn một chút đi.” Hạ Quân Kiệt đứng dậy, bước đến chống hai tay lên bàn làm việc của Hạ Hầu Quân.
“Ba vốn dĩ đâu có thương yêu gì Hạ Thường Hi? Chẳng qua bởi vì nó là con gái của Quân Phàm, thừa hưởng một chút tài của ba nó, nên ba mới giữ nó lại để làm một quân tốt cho tập đoàn.
Nếu ba thật lòng yêu thương Hạ Thường Hi, thì không phải chỉ đến khi nó mất cả ba lẫn mẹ nó mới được gặp ông nội nó lần đầu.”"Tiểu Hi là cháu gái của ta, chuyện ta bảo vệ hay bênh vực nó là sai sao? Sao con lại có thể đem chuyện này ra mổ xẻ như vậy?”Lệ Phương lúc này cũng đứng dậy, hướng về phía Hạ Hầu Quân, nói: “Nhưng lúc hay tin Quân Phàm sẽ cưới người đàn bà kia, ba là người phản đối đầu tiên ba không nhớ sao? Sau đó khi nghe tin cô ta mang thai, thậm chí là lúc Hạ Thường Hi ra đời, ba cũng chẳng thèm để tâm đến.
Nhưng khi Hoa Sơn xảy ra hỏa hoạn, chúng con nói muốn đưa con bé đó vào cô nhi viện, ba lại thay đổi thái độ, muốn giữ nó ở lại biệt thự Hạ gia.”“Bởi vì ba không muốn để mất đứa trẻ mang dòng máu của Quân Phàm.
Bởi vì trong lòng ba Quân Phàm là niềm tự hào lớn nhất, là nhân tài, là quân cờ mạnh nhất mà ba có trong tay.”Lời Hạ Quân Kiệt nói khiến mi tâm Hạ Hầu Quân cau lại, lộ ra vẻ mặt bị nói trúng tim đen.“Thật là…” Hạ Quân Kiệt cười thê lương.
“Đến tận bây giờ, Quân Phàm chết đi rồi, ba vẫn còn muốn giữ lại hơi thở của nó bằng Hạ Thường Hi.
Đều là con trai mình dứt ruột sinh ra, sao lại có thể tàn nhẫn như vậy?"Tiếng cười trầm thấp của ông vang vọng trong phòng, từng tiếng rõ ràng rơi vào tai Hạ Hầu Quân.
Ông ta đang tự cười chế giễu bản thân mình, nhưng không hiểu vì sao lại giống như đang cười ông, một cách châm chọc đầy oán trách.“Lệ Phương.” Hạ Hầu Quân trầm mặc lên tiếng.
“Nói với quản gia Lý gọi Tiểu Hi sáng mai trở về đây.”Hạ Quân Kiệt và Lệ Phương cùng lúc hướng mắt nhìn ông một cách hiếu kì.“Đúng như con nói, ta đã mất một Hạ Quân Phàm rồi, lần này ta không thể để mất thêm cốt nhục quý giá của nó được.
Nếu ta tiếp tục để Tiểu Hi tự tung tự tác làm càn, rồi cũng sẽ có một ngày nó thoát ly khỏi chúng ta...” Ngón tay ông nhịp nhàng gõ lên bàn làm việc, khuôn mặt dữ tợn đã thu hồi lại thành dáng vẻ của một người thâm sâu, lão làng trong chuyện tính kế, khuôn miệng ông hé mở, lời nói đầy hàm ý: “Một con chó đang trong quá trình huấn luyện mà lại thả ra ngoài thường không biết tìm đường trở về.
Cho nó một chút tự do, để nó tự ý thức vị trí của mình thì nó lại tưởng cả thế giới ngoài kia là của nó.
Cách tốt nhất vẫn chính là xích lại rồi từ từ dạy dỗ.”Hàn khí tỏa ra từ phía Hạ Hầu Quân khiến vợ chồng Hạ Quân Kiệt cũng phải run sợ, lập tức thay đổi thái độ thành sợ hãi.Bọn họ ban đầu muốn gây sức ép lên ông, để nhân lúc này giáo huấn Hạ Thường Hi một trận, nhưng không ngờ lại phản tác dụng.
Không những ông không áp lực, ngược lại còn lộ ra bản chất thật của mình…Hạ Thường Hi cuối cùng cũng chỉ là một con tốt mà Hạ Hầu Quân muốn nắm giữ trong tay, không hơn không kém.***Hạ Thường Hi mở cửa, khoác áo choàng tắm bước ra ngoài.Cô vừa lau tóc vừa nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng ngoài ban công, ánh đèn đường bên ngoài rọi ngược lại bóng dáng hắn khiến cô có cảm tưởng như đang nhìn một bức tranh tĩnh lặng âm u.“Tiểu Hi, lại đây.”Trong đêm tối, giọng nói của Trịnh Minh Thành càng trở nên quyến rũ, như ác quỷ dục vọng đáng sợ cất tiếng mời gọi phụ nữ.
Âm thanh thâm trầm rơi vào tai không hiểu vì sao lại bất giác khiến cô lạnh sống lưng, nhưng cô vẫn hít một hơi bẻ ngược lại lời hắn: “Tôi phải sấy khô tóc đã.”“Lại đây.” Trịnh Minh Thành lạnh lẽo nhắc lại một lần nữa, khí thế khiến người ta không có cách nào cự tuyệt.Hạ Thường Hi khẽ nhíu mày, cảm giác dường như mới vừa đi tắm một cái bước ra hắn đã trở thành một người khác.
Không đúng, phải nói là trở về con người trước đây, giống như lần đầu cô gặp hắn.Cô bỏ khăn vào rổ, sau đó cất bước đi về phía người đàn ông.Đến gần, Hạ Thường Hi mới nhận ra từ nãy đến giờ Trịnh Minh Thành đang quay lưng lại với cô, khom người chống tay lên lan can hút thuốc.
Cô đứng ở bên cạnh hắn, hỏi: “Có chuyện gì?”Trịnh Minh Thành kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, đưa lên miệng rít một hơi rồi nhả ra một làn khói, sau đó quay đầu nhìn cô: “Em đã hút thuốc bao giờ chưa?”Hai đầu lông mày cô liền cau lại, vẻ mặt bất mãn: “Anh có biết tắm xong rất lạnh không? Lại còn kêu tôi ra đây mua vui?” Nói xong, cô xoay người muốn trở lại vào trong.Nhưng còn chưa nhấc được bước chân, cổ tay đã bị Trịnh Minh Thành gay gắt giữ lại.
Hắn đưa tay giữ lấy cằm cô, kề điếu thuốc trong tay bên đôi môi xinh đẹp đỏ mọng.“Hút thử đi.”“Hôm nay anh làm sao vậy?” Hạ Thường Hi khó chịu nhìn người đàn ông trước mặt.Trịnh Minh Thành chăm chú nhìn cô, bàn tay đang siết lấy cằm cô buông lỏng, bắt đầu di chuyển mơn trớn khắp gương mặt tuyệt mĩ.
Mũi, môi, vành tai… Từng nơi trên mặt cô hắn đều cẩn thận chạm đến, sau đó lưu luyến dừng lại ở cánh môi đang hé mở.
Đầu ngón tay hắn mang theo hơi lạnh của ban đêm, miết theo hình dáng đôi môi xinh đẹp của cô.Bàn tay còn lại của hắn đưa lên, dí điếu thuốc lên lan can rồi vứt vào thùng rác.
Sau đó cánh tay di chuyển một cái, kéo cả người cô vào lòng.“Tiểu Hi, nếu anh muốn, em vẫn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, đúng không?” Ánh mắt hắn ghim chặt lên người cô, như muốn xuyên qua cơ thể đến tận trái tim.Hạ Thường Hi thay đổi sắc mặt, có chút ngờ vực nhìn hắn.
Đột nhiên cô cảm giác được nguy hiểm đang ập tới, cánh tay hắn ôm chặt lấy người cô khiến cô như đang trở thành con mồi bị giữ chặt.“Em đang chần chừ sao? Anh đã từng hỏi em rồi mà?” Trịnh Minh Thành cúi đầu, cách môi cô một khoảng nhỏ.Ở vị trí này, hơi thở mát lạnh của hắn bao phủ lấy cả người cô, mang theo cảm giác đáng sợ như đang uy hiếp.
Mắt hắn như loài sói hoang, cố định nhìn chằm chằm đôi con ngươi thoáng run rẩy của cô.“Có phải chỉ cần anh không buông tay, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh?”“Ừm…” Hạ Thường Hi khẽ lên tiếng, không chỉ ánh mắt mà cả hơi thở lẫn giọng nói của cô cũng thoáng run rẩy.“Vậy thì…” Trịnh Minh Thành ôm lấy cô, xoay người, dựa vào lan can phía sau, để cho cả người cô đổ vào ngực mình.
“Nói đi.
Nói rằng em yêu anh.”Cả hai bàn tay to lớn của hắn áp lên mặt cô, ôm lấy khuôn mặt cô mơn trớn, thậm chí còn cố ý dùng lực một chút, để cô phải ngẩng đầu thật cao để nhìn hắn.Hạ Thường Hi đêm nay bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi người đàn ông này hơn bao giờ hết, dáng vẻ này của hắn giống như có thể sẵn sàng quăng cô từ ban công xuống dưới bất cứ lúc nào.
Cô vốn dĩ muốn bật lại hắn như mọi lần, nhưng để bảo toàn mạng sống, có lẽ cô nên ngoan ngoãn thì hơn…Nghĩ thế, Hạ Thường Hi khẽ cắn môi, sau đó nhỏ nhẹ nói: “Tôi yêu anh…”“Một lần nữa.”“Tôi yêu anh.” Cô kiên nhẫn lặp lại.“Một lần nữa.”“Tôi yêu anh.” Mi tâm cô nhăn lại.“Một lần nữa…” Trịnh Minh Thành còn chưa nói hết âm tiết cuối cùng, cánh môi đã bị Hạ Thường Hi khóa chặt.Cô nắm lấy cổ áo hắn, khiễng chân thật cao để hôn lên đôi môi bạc mỏng kia.
Cô in môi lên thật mạnh, sau đó nhanh chóng tách ra, nhìn hắn: “Như vậy đã được chưa?”Nụ hôn bất ngờ của cô có vẻ như đã có tác dụng.
Trịnh Minh Thành sững người một lúc, ánh mắt vẫn như cũ dán chặt lên người cô, nhưng lần này còn mang theo chút gì đó đen tối.“Chưa được.” Hắn nói xong, liền mạnh mẽ cuối đầu bắt lấy đôi môi cô mà hôn.Khác với cô, hắn một khi đã bắt đầu rất hiếm có chuyện sẽ nhẹ nhàng.
Đầu lưỡi thô bạo chen vào khoang miệng cô, dùng mùi hương của thuốc lá và bạc hà bao lấy, quấn quýt đùa giỡn với cô.
Bàn tay không yên phận di chuyển xuống mông cô xốc áo choàng tắm lên mà xoa nắn.Cơ thể hai người chà xát lên nhau, khiến thắt lưng của Hạ Thường Hi bị nới lỏng tuột ra, phơi bày cơ thể quyến rũ bên dưới lớp áo dày.Trịnh Minh Thành kéo quần thể thao xuống, đem ra vật đàn ông đã sớm trỗi dậy, nhấn người Hạ Thường Hi để cô quỳ dưới chân mình, từ trên cao nhìn xuống, nở nụ cười khẽ đầy mị hoặc: “Quả nhiên đôi môi ngon ngọt này của em không thích hợp để hút thuốc, chỉ thích hợp để thỏa mãn anh.” Bàn tay to của hắn vỗ đầu cô.
“Há miệng.”Cánh môi Hạ Thường Hi như bị lời hắn thôi miên, ngoan ngoãn hé mở, có chút run rẩy vì hơi lạnh ban đêm cùng với hương bạc hạ lạnh lẽo từ người hắn.
Dáng vẻ của cô lúc này khiến bất cứ ai nhìn vào cũng muốn đè xuống dưới thân, Trịnh Minh Thành cũng không ngoại lệ.Hắn để cự vật bên môi cô, giọng nói khàn đục vì dục vọng trong người đang dâng cao: “Ngậm lấy đi, nhớ phải dùng tay nữa.
Thứ này hợp với em hơn là thuốc lá.”Vật đàn ông to lớn từ từ được đưa vào miệng Hạ Thường Hi.
Khoang miệng của cô nhỏ bé, khó khăn lắm mới có thể ngậm được đến một nửa, cảm nhận được rõ ràng từng sợi gân của hắn.Bàn tay Trịnh Minh Thành ôm lấy đầu cô, đưa đẩy để cô mút lấy phân thân của mình.
Trong miệng cô vô cùng ấm áp, lại ẩm ướt mềm mại, khiến hắn rất thỏa mãn, ngửa đầu tận hưởng khoái cảm mà cô mang đến.Trịnh Minh Thành mải mê điều khiển tốc độ ra vào trong miệng Hạ Thường Hi, không hề chú ý đến cô ở dưới đang dần kiệt sức vì thiếu dưỡng khí.
Mắt cô nhắm nghiền, hắn liên tục nhấn đầu vào giữa hai chân rồi lại đẩy ra ngoài khiến cô không chỉ đau cổ mà còn khó thở.
Miệng không thể khép được làm nước bọt trong khoang miệng cô tràn xuống, nhỏ giọt chảy dọc xuống cổ.
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy phần cự vật còn lại, nhẹ nhàng vuốt ve, cố gắng nhiệt tình chăm sóc cho hắn.Dáng vẻ của cô lúc này trong mắt hắn thật sự là một cảnh tượng dâm mĩ.
Lại nói màn phục vụ của cô dưới sự điều khiển của hắn làm cho áo choàng tắm rớt xuống vai, bầu ngực tròn đầy ngạo nghễ phơi bày dưới màn đêm, lướt xuống một chút liền nhìn thấy quần nhỏ màu kem ẩn hiện giữa hai bắp đùi thon thả.
Trong đêm tối, da thịt trắng mịn của cô như đang phát sáng, trở thành tiêu điểm khiến người ta không tài nào rời mắt được.“Đẹp quá.
Đúng là bạn gái của anh.” Ánh mắt Trịnh Minh Thành đục ngầu, nhếch môi lên tà mị.
“Đúng vậy, mút mạnh lên, giống như cách mà em kẹp chặt anh mỗi đêm đấy.”Trịnh Minh Thành dùng đôi mắt như loài sói quét lên hình dáng cô khó khăn phục vụ dục vọng của hắn.Hắn chợt nghĩ đến ngoài hắn ra, cô cũng quỳ dưới chân một người khác, dâm đãng há miệng, dùng dáng vẻ phong tình vạn chủng này quyến rũ đàn ông, thậm chí còn nhìn hắn ta với đôi mắt mê man kiều diễm, để cho hắn ta nhìn thấy trong mắt cô chỉ có một mình người đó…Và cô còn có thể yêu kiều nói với hắn ta "em yêu anh"...Máu huyết trong người Trịnh Minh Thành liền sôi sục.Không được! Đây là người phụ nữ của hắn, là của riêng hắn! Có chết hắn cũng không muốn có bất cứ ai nhìn thấy khuôn mặt dâm dục này của cô!Bàn tay để trên đỉnh đầu Hạ Thường Hi tăng thêm lực, đẩy nhanh tốc độ ra vào trong miệng cô.Cô thật sự rất muốn đẩy người đàn ông này ra, nhưng sức lực của hắn quá lớn cô không thể kháng cự, chỉ có thể vô lực nhắm nghiền mắt lại để hắn tự ý làm càn.
Âm thanh từ cuống họng cô phát ra chẳng thành tiếng, chỉ có tiếng mút mát ướt át vang lên làm bầu không khí càng thêm ám muội.Trịnh Minh Thành ra sức thúc đẩy trong khoang miệng Hạ Thường Hi, cuối cùng một hồi sau, hắn mới cắn răng, quai hàm cương nghị bạch ra tuôn hết tinh dịch vào miệng cô.Hắn rút người, nhưng không quên giữ cằm cô lại.
“Nuốt hết đi, rồi liếm sạch nó cho anh.”Cô nín thở nuốt chất nhầy nồng đậm mùi vị đàn ông xuống bụng, sau đó lại ngẩng đầu đưa lưỡi quét dọc lên cự vật đàn ông, liếm sạch sẽ mọi thứ.“Ngoan lắm.” Trịnh Minh Thành cười gian manh, nắm lấy vai cô kéo cô đứng dậy, sau đó ôm cô xoay một cái, để cô ngồi lên lan can.“Hả…”Hạ Thường Hi tưởng mọi thứ đã kết thúc, không ngờ hắn lại khụy gối kéo quần lót của cô xuống, mơn trớn cánh hoa của cô bằng đầu lưỡi, sau đó liền tấn công mạnh mẽ.“A…” Cô ngửa đầu, tay bám chặt trên lan can lạnh giá.
“Vào trong được không… Minh Thành…”“Em ra thì chúng ta vào trong.” Hắn vùi mặt vào nơi tư mật giữa hai chân cô, vừa ngậm lấy viên ngọc nhỏ, vừa đưa hai ngón tay ra vào nơi sâu kín của cô.“Ưm…” Hạ Thường Hi khổ sở che miệng lại, cắn răng ngăn không cho âm thanh dâm đãng của mình bật ra, giọng nói yếu ớt nói với hắn: “Minh Thành… Sẽ có người thấy mất… Vào trong đi…”Trịnh Minh Thành tăng tốc độ ngón tay, đồng thời điên cuồng hôn lên cánh hoa đang run rẩy của cô.
“Không có ai đâu.
Thả lỏng đi, em kẹp ngón tay anh sắp đứt rồi.”Hạ Thường Hi cắn môi đến nỗi sắp chảy máu, hai mắt rưng rưng vì phải kiềm nén tiếng kêu.
Nhưng cô càng kiềm nén, việc hắn ở đây tham lam mút lấy vùng nữ tính của cô càng kích thích cô nhiều hơn.
Hơn nữa cô vừa mới dùng miệng giải quyết cho hắn, vì vậy cơ thể hết sức nhạy cảm, hoàn toàn không thể phản kháng lại hắn được.“A… A… Tôi…” Môi cô bật ra từng tiếng thút thít, ngửa đầu chuẩn bị nghênh đón cơn sóng tình dục.“Nhóc con dâm đãng, đừng cố gắng nữa, anh hiểu rõ cơ thể em nhất mà.”Ngón tay Trịnh Minh Thành như quái vật khuấy đảo thân dưới của cô, điên loạn càng quét mọi thứ, khiến cô phải cúi đầu khuất phục.
Cô cắn mạnh lấy môi dưới, cổ họng phát ra một tiếng kêu nhỏ như mèo, cả thân người liền run lên bần bật, tuôn trào dòng nước ấm nóng dọc xuống chân…Người đàn ông đang khụy gối bên dưới đưa lưỡi liếm sạch mọi thứ cô vừa mới tuôn ra, thậm chí còn ma mị liếm môi, như thể đang thưởng thức món ăn ngon nhất thế giới.
Hắn đứng dậy, xoay người cô lại, kéo áo choàng tắm của cô vứt xuống đất, sau đó cởi áo quần của mình, cùng cô lõa thể.“Anh nói tôi ra thì sẽ vào trong mà…” Hạ Thường Hi sợ hãi thốt lên, rất nhanh liền cảm nhận được vật gì đó cứng ngắc đang cạ vào mông mình.
“Minh Thành, đừng làm ở ngoài này mà.”“Nhóc con, em cảm thấy anh rất giống người đàng hoàng sao?” Hắn ở bên tai cô cười khẽ, luồn qua cánh tay cô bóp lấy hai quả đào tròn, say mê xoa nắn.
“Đêm nay trăng đẹp lắm, chúng ta đứng ở đây vừa làm tình vừa ngắm trăng, thật lãng mạn, không phải sao?”“Không lãng mạn.
Chúng ta vào trong đi…” Cô rối rắm nghiêng đầu nhìn hắn, vô tình lại bị ánh mắt tràn ngập dục vọng của hắn dọa sợ.“Ngoan nào, để anh yêu em.” Hắn vừa dứt lời, liền dùng một cánh tay nâng người cô khỏi mặt đất, vừa tầm ngang với “người anh em” của hắn.“A… Minh Thành, anh đừng làm loạn nữa.
Tôi sợ lắm…” Nửa người trên của cô gần như đã lọt ra ngoài, hai chân chới với không có điểm chạm, hoàn toàn phải dồn sức vào hai tay đang bám trên lan can và hai cánh tay của người đàn ông sau lưng.Trịnh Minh Thành nghe thấy âm thanh sợ hãi của cô, thích thú mỉm cười: “Em cũng biết sợ sao? Đừng lo, có anh đây rồi, nếu có chết, thì cũng là anh cùng em chết trong khoái cảm, được chứ?”Hắn nói xong, mạnh bạo nhấn người.“A…” Hạ Thường Hi lần này thật sự không thể kiềm chế được mà thét lên, sau đó từ miệng cô từng âm thanh dâm đãng cũng không còn e ngại gì nữa mà bật ra.Thân dưới Trịnh Minh Thành di chuyển vô cùng mạnh mẽ, như mọi lần cứ một cú thúc liền chạm đến nơi sâu nhất của người phụ nữ.
Âm thanh va chạm xác thịt cùng tiếng rên rỉ kiều mị hòa vào nhau thành bản nhạc êm tai mà hắn chưa bao giờ thấy chán.“Tối nào cũng làm tình, mà em vẫn khít như vậy, đúng là nhóc con thích dụ dỗ người lớn làm chuyện xấu.” Hắn một tay giữ người cô, một tay thô bạo bóp lấy ngực cô thành hình thù quái dị.Trịnh Minh Thành kề môi bên gáy cô, hít hà hương thơm mà chỉ có một mình cô có, sau đó tham lam mút lên da thịt cô để lại từng dấu hôn hút mắt.
Cả người cô bây giờ dấu vết cũ còn chưa kịp nhạt màu thì đã có dấu vết mới in lên.
Hắn ở phía sau chiêm ngưỡng cảnh đẹp, trong lòng vô cùng thỏa mãn.Phải rồi, cơ thể này là của riêng hắn.
Cô đã mang dấu ấn của hắn, thì cả thể xác và tâm hồn phải là của hắn!“A… Minh Thành… Chậm lại…”“Chậm lại thì làm sao mà em sướng được?” Hắn xấu xa bóp mạnh ngực cô, cười trầm thấp bên vành tai tinh xảo.
“Nói em yêu anh đi, nhanh lên.”“A… Tôi yêu anh… Minh Thành…”“Anh cũng vậy.
Anh yêu em.” Trịnh Minh Thành ôm cô thật chặt, điên cuồng ra vào bên trong cô.
“Anh yêu em, Tiểu Hi.
Anh thật sự rất yêu em!”“A… Đau quá… Minh Thành… Tôi đau… A...” Tay cô siết chặt lấy lan can đến mức năm đầu ngón tay đã đỏ như máu, nhưng không hiểu vì sao người ở phía sau vẫn cứ thúc sâu vào người cô như muốn giết cô như vậy.
“Minh Thành… Xin anh… Nhẹ thôi…”“Không được.
Anh muốn em dùng cơ thể cảm nhận tình yêu của anh.” Hắn hôn lên má cô, lời nói và hành động đều thô bạo.
“Em là của anh! Anh sẽ khiến cơ thể em không thể sống mà thiếu anh.
Tiểu Hi, em chỉ có thể là của riêng anh thôi!”“Ưm… A…” Hạ Thường Hi ưỡn người, bên trong tuôn ra một dòng nước ấm nóng.“Ra rồi sao? Nhưng anh còn chưa xong mà.” Trịnh Minh Thành nói xong, tốc độ ra vào lại càng nhanh hơn.Cao trào vừa qua mà hắn lại tiếp tục tàn phá bên trong như vậy đương nhiên Hạ Thường Hi không thể nào gánh nổi.
Nước mắt rơi xuống trên mặt cô, môi bật ra tiếng kêu thảm thương muốn người đàn ông phía sau dừng lại.
Nhưng vô dụng, cô chỉ có thể gồng mình đón nhận hắn, hắn điên cuồng hay dâm loạn như thế nào cô cũng phải nhận, đó chính là sự đáng sợ của tình dục…Đến một hồi sau, khi chất lỏng màu trắng đục được Trịnh Minh Thành phóng thích vào bên trong người cô, cánh tay cô đã hoàn toàn vô lực buông thõng, cả người xụi lơ đổ gục xuống đất.Chất dịch nhiều đến mức tràn ra ngoài, đập vào mắt hắn khiến dục vọng trong người tiếp tục trỗi dậy.Trịnh Minh Thành khom người bế cô trong tay, trở vào trong đặt cô lên giường.
Thân ảnh cao lớn bao phủ lấy cô.“Tôi mệt lắm rồi…” Ánh mắt Hạ Thường Hi mê man nhìn hắn, trưng ra khuôn mặt bị dục vọng vùi lấp mà hắn vẫn luôn si mê.“Em biết rõ nhiêu đây vẫn chưa đủ với anh mà.” Trịnh Minh Thành cười khẽ, tiếp tục tách chân cô ra.
“Lúc nào cũng từ chối anh, nhưng anh đâm vào thì cắn mãi không buông.
Tiểu Hi, cơ thể em luôn thành thật hơn lời em nói đấy.”Hắn nói xong, tiếng rên rỉ của cô lại tiếp tục vang vọng trong phòng ngủ.Chiếc giường lớn ôm trọn lấy hai thân ảnh trần trụi dính sát vào nhau.
Từ tư thế này đến tư thế khác, bất cứ vị trí nào trong phòng cũng in dấu vết của nhục dục.Trịnh Minh Thành như con nghiện, ôm lấy Hạ Thường Hi không buông, hắn đã sớm sa lầy vào vũng bùn của dục vọng, vì vậy hắn cũng sẽ dùng dục vọng để nhấn chìm cô.Hai người dính chặt lên nhau cho đến khi nơi cuối trời lờ mờ xuất hiện một vệt hồng bình minh, âm thanh dâm đãng trong phòng mới từ từ biến mất..