Độc Chiếm Tiểu Thư

Chương 55: 55: Mâu Thuẫn






Tết Dương lịch và Tết Âm lịch sắp tới cách nhau chỉ hơn 2 tuần, vì vậy khối lượng công việc cuối năm dồn lại, chất thành đống.

Vắng Hạ Thường Hi, tiến độ công việc của Wonderland cũng không bị biến đổi là bao nhiêu, dù sao trước khi cô đến công ty Ngụy Mặc và Sở Lập Thành cũng đã vận hành mọi thứ rất tốt.Hạ Thường Hi xuất viện sớm hơn dự định, cô không đến Wonderland ngay, mà đón máy bay đến Thượng Hải ngay lập tức.Việc đầu tiên cô làm sau khi đặt chân xuống sân bay chính là đến trụ sở của Chấn Phàm, tổ chức họp khẩn với những người đứng đầu của công ty.Phòng họp bị một không khí căng thẳng bao trùm, chỉ mới có vài ngày, những khuôn mặt ở đây đều trông già đi hẳn, mặt mũi bọn họ hốc hác, ngay cả tóc tai quần áo cũng rất xộc xệch, xem ra trong lúc cô ở bệnh viện, ở đây đã xảy ra không ít vấn đề.Hạ Thường Hi lại khẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, phong thái ngút trời của anh mặc dù không hề thuyên giảm, nhưng rõ ràng đôi mắt đã dại đi không ít, chứng tỏ những ngày qua anh không hề có một giấc ngủ đàng hoàng, vài cọng râu lúng phúng dưới cằm đã mọc anh cũng chẳng buồn cạo.

Nhìn thấy anh như vậy, Hạ Thường Hi chợt cảm thấy trái tim mình dâng lên cảm giác xót xa kì lạ.“Giá cổ phiếu của chúng ta hiện tại vẫn chưa bị ảnh hưởng, nhưng phía Innal bọn họ đã quay trở về giá ổn định ban đầu, theo như chúng tôi phân tích, giá cổ phiếu của họ vẫn có thể tăng thêm ít nhất 5% nữa.”“Innal vẫn còn đang đấu thầu một số dự án ở phía Tây, cứ tiếp tục tham gia các dự án có sức ảnh hưởng đối với họ đi, điều tiên quyết hiện tại là ngăn cản sức tăng trưởng của bọn họ.” Sở Lập Thành nhíu đôi mày lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng lên tiếng.“Vâng, tôi sẽ liên lạc với đội đấu thầu của chúng ta.”“Các vị.” Hạ Thường Hi ngồi im lặng từ đầu buổi, cuối cùng cũng cất giọng, mọi ánh mắt nhanh chóng đổ dồn về phía cô, bao gồm luôn cả Sở Lập Thành.

“Innal trên sàn hiện tại rất khó để kìm hãm, vì vậy tôi sẽ không để Wonderland kí hợp đồng với phía bọn họ.”“Nói như vậy, Hạ tổng sẽ hợp tác với CJW sao?”“CJW dù độ phổ biến cao, nhưng tôi nghĩ bọn họ sẽ không đủ sức giúp chúng ta tạo tiếng vang trong giới trang sức đá quý, có lẽ chúng ta nên tìm đến các thương hiệu đã có tên tuổi ở thị trường nước ngoài...”"Nhưng CJW lại khá mạnh ở thị trường Đông Á, kiểu dáng tuy có chút truyền thống nhưng được nhiều người rất thích."Nhiều người di chuyển sang chủ đề khác khiến nét mặt Hạ Thường Hi có chút bất đắc dĩ, cô biết bọn họ đang hiểu lầm ý của cô, bèn hắng giọng:“Tôi sẽ bàn bạc hợp đồng với Shen.”Phòng họp cùng lúc vang lên tiếng sửng sốt.


Lời tuyên bố hùng hồn khiến tất cả người trong phòng không ai không bất ngờ, ngay cả Sở Lập Thành ngồi bên cạnh cũng xoay ghế sang khẽ nghiêng đầu nghi ngờ nhìn cô.“Shen...!chẳng phải là đối thủ không đội trời chung của chúng ta sao...” Một người đàn ông trung niên dè dặt hỏi cô.“Muốn bắt được cọp, phải vào hang cọp.” Hạ Thường Hi buông một câu nói đầy ẩn ý.

“Chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian để kìm hãm Innal trên sàn rồi, tình thế hiện tại, chúng ta không thể đấu lại bọn họ trên thị trường bất động sản được.”“Hạ tổng, cô không tin tôi?” Sở Lập Thành lạnh giọng nhìn cô.Thân người của cô khẽ dịch chuyển, hướng về phía anh trả lời: “Tôi đã tin anh trong dự án Phượng Hoàng Đỏ rồi, kết quả như thế nào chúng ta đã nhìn rõ, chúng ta chơi công bằng, bọn họ dùng sách bẩn, mưu kế của Innal thâm sâu như thế nào anh sẽ không bao giờ đo được.”Nói đoạn, cô lại quay sang nhìn bàn họp: “Shen và Innal mặc dù không phát triển cùng ngành, nhưng chỉ cần loại bỏ được một trong hai tập đoàn này, phần thắng sẽ là của chúng ta.

Trước mắt, công ty chúng ta đã lên sàn thành công, mọi người cứ tiếp tục tham gia đấu thầu các dự án quan trọng, hiện tại Chấn Phàm không nên đánh động quá lớn nếu không muốn Innal chú ý, còn tôi sẽ dùng Wonderland để giải quyết Shen.”“Hạ tổng.” Một cậu thanh niên trẻ giơ cánh tay, sau đó đẩy gọng mắt kính trông vô cùng uyên bác.

“Cô làm vậy có phải quá liều lĩnh không? Wonderland của cô chỉ vừa mới ổn định, lỡ như có sơ hở…” Anh ta nói đến đây, lại không dám nói nữa.Hạ Thường Hi trầm ngâm một lúc, ánh mắt lại trở nên băng lãnh lạnh lùng, trong đôi mắt dường như phát ra một tia lạnh lẽo hướng về phía vô định.“Đây là kế hoạch của tôi, mục tiêu của tôi.” Cô cười khẩy, sau đó ánh mắt lại trở nên ôn hòa như cũ.


“Yên tâm đi, dù chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ không để các vị chịu khổ đâu.”Sau đó bàn tay nhỏ của cô sắp xếp lại tài liệu trên bàn, đẩy ghế trở lại ngay ngắn.

“Tôi còn có việc bận, mọi người cứ tiếp tục đi.”Nói xong, thân ảnh cô thanh lịch bước ra khỏi phòng họp.Phòng họp lần này cũng không còn căng thẳng như vừa rồi, dù có mặc Sở Lập Thành, bọn họ cũng không để ý đến thể diện mà kéo cà vạt ra để sang một bên.“Thật là, mệt chết tôi rồi.”“Hạ tổng hôm nay bị gì vậy? Đến đây không nói tiếng nào xong lại nói sang chuyện Wonderland.”“Cậu đừng nghĩ đơn giản như vậy, lúc chúng ta báo cáo trên đây, tôi thấy giấy trắng trước mặt cô ấy đã viết đầy chữ rồi.”“Hạ tổng nói Shen với Innal có liên quan đến nhau, có khi nào là nói đến chuyện của cố tổng giám đốc Hạ năm đó không?”“Tôi không chắc nữa, nhưng mà tôi nghe nói giá thầu của chúng ta bị lộ, vì vậy Innal mới thắng thầu, nên Hạ tổng với Sở tổng mới…” “Soạt” một tiếng, Sở Lập Thành đột nhiên đứng dậy cắt ngang lời của vị quản lý kia, bước chân mang theo giận dữ rời khỏi phòng họp.Hạ Thường Hi bấm nút thang máy, đứng chờ một lúc.

Cô khoanh tay trước ngực, thỉnh thoảng lại đưa tay lên nhìn đồng hồ.


Trong đàu cô bất chợt nhớ đến hình ảnh của anh lúc nãy trong phòng họp, nét mặt anh vừa mệt mỏi vừa thâm trầm, xong lại nghĩ đến lời nói và thái độ của bản thân, cô lại không khỏi tự trách trong lòng.Thang máy vang lên tiếng “ting” có chút đinh tai, chậm rãi mở ra.

Hạ Thường Hi đạp giày cao gót bước vào bên trong, bấm xuống tầng trệt.

Cửa thang máy đang chầm chậm đóng lại, đột nhiên một thân hình cao lớn chen vào, không gian bên trong liền có thêm một người nữa.Cửa đóng lại, khiến cho khí thế bức người của ai kia càng thêm mạnh mẽ.Sau khi cửa thang máy đóng hắn, Sở Lập Thành đứng bên cạnh Hạ Thường Hi, hai người ai nấy đều mang khuôn mặt lạnh như băng, rõ ràng trong lòng bọn họ đều có nhiều lời muốn nói, nhưng lại chẳng có ai muốn mở miệng trước.Cuối cùng, Hạ Thường Hi lại là người phá lệ nói trước: “Tôi sẽ gọi xe đến sân bay, anh không cần đưa tôi đi.”Trả lời cô là một khoảng âm thanh trống không.

Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh, nhướng mày: “Anh đang cố tình xem tôi là không khí sao?”Sở Lập Thành vẫn không trả lời, chỉ làm thêm động tác cho tay vào túi quần.Có lẽ anh đang giận cô vì đã buông lời lẽ khó nghe trước mặt mọi người…Nhưng bây giờ cô phải nói gì đây? Xin lỗi sao?Thang máy rất nhanh đã đến nơi, Hạ Thường Hi vừa định dịch chân bước ra ngoài thì cánh tay đã bị Sở Lập Thành giữ lại, anh di chuyển người lên phía trước ấn nút đóng cửa thang máy lại, sau đó ấn nút lên tầng cao nhất.“Thành! Anh làm gì vậy?”Sở Lập Thành buông tay cô, lại đút tay trở về túi quần.Ánh mắt Hạ Thường Hi càng ngày càng khó chịu nhìn anh, cánh môi hé mở giống như chỉ cần anh làm thêm hành động nào khác nữa cô liền có thể mắng chửi ngay.Nhưng lời Sở Lập Thành nói ra tiếp theo lại khiến cô cứng họng, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào: “Trong thang máy có camera, em nhìn chằm chằm tôi như vậy không chỉ Phong mà bảo vệ nhìn thấy cũng sẽ nghĩ em có ý đồ với tôi đấy.”Hạ Thường Hi há hốc, từ lúc nào mà anh ăn nói vô sỉ như vậy?Cô quay mặt đi chỗ khác, che giấu cặp má đang đỏ bừng.Người đàn ông bên cạnh nói xong câu nói đáng xấu hổ đó, cũng khẽ liếc nhìn cái đầu nhỏ đang ngượng ngập của cô, đôi môi khẽ cong lên thích thú, tâm trạng đang không tốt cũng trở nên thoải mái đi hẳn.Cửa thang máy lại mở ra lần nữa, lần này Sở Lập Thành chuẩn xác chụp lấy bàn tay cô, dịu dàng nhưng dứt khoát nắm tay cô kéo về phòng làm việc, hai người vừa bước vào phòng đôi chân dài của anh đã nhanh chóng đá cánh cửa đóng lại.

Một giây tiếp sau đó, cả cơ thể Hạ Thường Hi đã bị anh áp lên tường.“Này…” Hơi thở của anh ở sát ngay mặt khiến tim cô đột nhiên đập nhanh bất thường.Ngón tay Sở Lập Thành để lên gò má cô mơn trớn, đôi mắt tưởng như dịu dàng nhưng lại sâu đến mức khó biết được cảm xúc của anh lúc này.“Trước mặt mọi người em nói không tin tưởng tôi, vậy thì em tin tưởng ai?” Trong bóng tối, giọng anh vang lên thâm trầm sắc lạnh.“Tôi không nói không tin tưởng anh, chỉ là… chỉ là kế hoạch của anh với Innal không thành công, tôi muốn chúng ta chuyển hướng, đánh bại Shen càng nhanh càng tốt.”“Tôi đang làm điều tốt nhất cho em.” Anh gằn giọng.“Tôi muốn anh làm điều tốt nhất cho kế hoạch của chúng ta.”“Em muốn?” Giọng nói anh lạnh lẽo như ma quỷ, ánh sáng đêm bên ngoài xuyên qua cửa sổ hắt lên nụ cười khẩy của anh khiến khuôn mặt anh càng thêm quỷ dị.


“Hạ Thường Hi, ngay từ khoảnh khắc chúng ta lên giường, tôi đã không còn là quản gia của em nữa rồi.

Bây giờ không phải là chuyện em muốn, hay em yêu cầu, mà là chuyện tôi làm cái gì để tốt cho em."Dứt lời, môi anh lập tức đè lên đôi môi cô gặm cắn.

Nụ hôn mạnh bạo của anh mang theo tức giận và mọi cảm xúc thương yêu từ sâu trong tim, hòa trộn lại khiến cô nhất thời không thể nhận hết được.Sức lực của anh đối với cô giống như voi với kiến, cô cắn mạnh lấy môi anh, nhân lúc anh sơ hở mà đẩy cơ thể anh ra, cánh tay vun lên, chỉ nghe một tiếp “chát”, sau đó thời gian dường như dừng lại.Một bên má Sở Lập Thành đỏ ửng, khuôn mặt anh sững sờ, không tin được cú tát vừa rồi là cô tặng cho anh…Ngược lại, khóe mắt Hạ Thường Hi dường như đang tiết ra một tầng hơi nước trực trào, cuối cùng vẫn không ngăn được mà chảy xuống thành nước mắt, nét mặt sợ hãi trước bộ mặt xa lạ này của anh.“Thành, tại sao anh lại như vậy?” Cô nấc lên nghẹn ngào.“Thường Hi…” Hai tay anh buông thõng xuống hai bên, siết chặt lại thành nắm đấm.Vừa rồi anh đã làm gì vậy?Chỉ vì một lần thất bại, vì một lời nói của cô mà lại như người điên mất hết kiểm soát cưỡng ép cô?“Thường Hi…” Anh khụy gối, quỳ xuống trước mặt cô như một kẻ thua cuộc, gọi tên cô một lần nữa.Rào chắn tâm hồn của cô như sụp đổ, cô khóc òa lên chẳng khác nào một đứa trẻ, một tay bụm miệng lại muốn ngăn bản thân đừng khóc nữa.“Tôi xin lỗi…” Anh quỳ trên nền đất, đưa tay ôm lấy eo cô úp mặt vào vùng bụng phẳng lì.

“Đừng khóc, tôi xin lỗi…”Xin lỗi...Anh xin lỗi, vì đã khiến em khóc….