Bữa tiệc kết thúc, Hạ Thường Hi còn chưa kịp thay đồ đã bị gọi đến phòng khách của biệt thự.Cả nhà họ Hạ đều tề tựu đầy đủ, Hạ Hầu Quân, vợ chồng Hạ Quân Kiệt, anh em Hạ Thiên Vũ, còn có cả cháu rể Lục Minh Viễn cũng có mặt.Hạ Thường Hi ngồi ở một chiếc ghế riêng, đối diện với Hạ Hầu Quân, Sở Lập Thành chắp tay để ở phía trước đứng đằng sau cô.Sắc mặt Hạ Hầu Quân có vẻ rất khó coi, nếp nhăn trên trán đã nhăn càng thêm nhăn, cả phòng khách căng thẳng một lúc lâu, ông mới không lòng vòng mà bắt đầu vấn đề chính:"Con hãy giải thích chuyện xảy ra ngày hôm nay đi."Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía Hạ Thường Hi, phẫn nộ có, căm ghét có, hiếu kì cũng có.
Nhưng từ đầu đến cuối cô chỉ có một vẻ mặt điềm đạm như nước."Là như ông thấy, con và Trịnh Minh Thành là người yêu của nhau." Ánh mắt cô tĩnh lặng nhìn Hạ Hầu Quân.Ông tức giận, đập mạnh tay lên tay vịn ghế, khiến tất cả mọi người xung quanh liền run sợ: "Con có biết cậu ta là người như thế nào không? Ta chưa nói đến tai tiếng của hắn, chỉ nói về tuổi tác của hai đứa thôi là cả một vấn đề rồi.
Biết bao nhiêu vị thiếu gia trẻ tuổi, có tài lại không chọn, lại đi qua lại với người mà con đáng lẽ phải gọi bằng chú!"Hạ Thường Hi không nhịn được mím môi cười, nghĩ đến chuyện Trịnh Minh Thành bị nghĩ là "trâu già gặm cỏ non", cô lại cảm thấy buồn cườ.
Bình thường nếu cô đụn chạm đến tuổi tác của hắn liền sẽ bị hắn mắng cho một trận, sắc mặt của hắn nếu biết được bản thân bị nhà bạn gái chê già nhất định sẽ rất hài hước đi?"Cô còn dám cười?" Lệ Phương ngồi bên cạnh trừng mắt nói.
"Cô nghĩ mình lớn rồi đúng không? Muốn làm gì thì làm đúng không?""Con xin lỗi." Cô hít sâu, nén sự khinh bỉ trong lòng.
"Con biết chuyện con giấu mối quan hệ này với mọi người là không đúng, nhưng đây là cảm xúc của con, hy vọng mọi người sẽ tôn trọng.""Tiểu Hi." Hạ Quân Kiệt hắng giọng, ông rất ít khi nói chuyện với cô những hôm nay lại phá lệ lên tiếng.
"Chúng ta không ngăn cấm con yêu đương, nhưng con và Trịnh Minh Thành kia không hợp.""Tụi con có gì mà không hợp, thưa chú?""Nhà họ Trịnh có biết bao nhiêu tai tiếng tình ái con không biết sao? Trịnh Minh Thành là một tên đào hoa, lăng nhăng, ngay cả ba của nó cũng không đàng hoàng, con theo nó về không phải là tự con rước lấy khổ nhục sao?" Hạ Quân Kiệt trả lời."Vậy sao?" Hạ Thường Hi cười khẩy.
"Con còn nghĩ ông nội chê gia tài của Trịnh gia quá ít, không đủ để hợp tác chống lưng cho Hạ gia.""Hạ Thường Hi!" Hạ Hầu Quân giận dữ gầm lên, khóe mắt đỏ ngầu vì nộ khí.Kì thực lời nói của Hạ Thường Hi có chút quá đáng, trên dưới Hạ gia chưa có ai từng dám dùng thái độ đó để nói chuyện với Hạ Hầu Quân.
Trước đây cô là người ít nói, dù là lời nói ra cũng sẽ rất dễ nghe làm mềm lòng người, không hiểu vì sao hôm nay lại khó nghe như vậy."Ba bình tĩnh, cẩn thận sức khỏe của ba..." Hạ Quân Kiệt lo lắng nói."Sức khỏe của ta sao? Ngày hôm nay có thể ta sẽ bị đứa trẻ này làm cho tức chết luôn đi?" Hạ Hầu Quân phẫn nộ chỉ vào Hạ Thường Hi.
"Tiểu Hi, ông nội nói cho con biết, Hạ gia sẽ không bao giờ cho phép con giao du với Trịnh Minh Thành, từ nay trở đi phải nghe theo sự sắp xếp của ta đối xử tốt với Lương thiếu.""Nếu không phải là Trịnh Minh Thành, con sẽ không đồng ý gặp bất cứ ai hết." Cô lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy bỏ đi lên lầu.
Sở Lập Thành cũng cúi đầu với Hạ Hầu Quân, sau đó đi theo sau.Tất cả mọi người trong phòng hít một ngụm khí lạnh, tình hình quá căng thẳng, mồ hôi lạnh dường như cũng đọng thành giọt rơi trên trán mỗi người cả rồi."Con bé này, y hệt như ba nó ngày xưa.""Ông nội thông cảm cho Tiểu Hi, em ấy đang tuổi mới lớn, nên trong chuyện tình cảm sẽ không suy nghĩ thấu đáo được." Hạ Thiên Vũ nhẹ giọng nói đỡ."Thấu đáo như thế nào? Em cảm thấy cô ta chính là không tôn trọng chúng ta, nói một câu cãi một câu." Hạ Thiên Hoa ngồi bên cạnh bĩu môi."Em đừng nói vậy, anh nghĩ Tiểu Hi cũng có chuyện riêng của em ấy." Lục Minh Viễn vỗ vai Hạ Thiên Vũ.
"Tiểu Hi từng trải qua nhiều chuyện, chắc có lẽ Trịnh Minh Thành là người đặc biệt có thể an ủi em ấy nên Tiểu Hi mới trở nên bốc đồng như thế.""Anh đừng suy nghĩ đơn giản như vậy, người tốt ở khắp mọi nơi, tại sao cô ta lại phải chọn ngay một tên phá gia chi tử như Trịnh Minh Thành?""Nói đủ chưa?" Hạ Hầu Quân hắng giọng, sắc mặt nghiêm nghị khiến Hạ Thiên Hoa khẽ run.
"Tiểu Hi là chị em trong nhà của mấy đứa, sao lại đi nói những thứ khó nghe như vậy?""Ba, Tiểu Hoa nói cũng không phải không đúng, chúng ta sắp xếp cho Thường Hi người tốt như Lương thiếu, nhưng con bé lại qua lại với loại người đào hoa không ra gì như Trịnh Minh Thành, con chỉ sợ tính cách của con bé có chút không ổn." Lệ Phương nói.Hạ Hầu Quân nhìn bà ta, đáy mắt dường như có biến đổi, trở nên thâm trầm.
Lời bà ta nói đúng là rất hợp lí."Ông nội, Tiểu Hi chắc chắn không giống như ông nghĩ, em ấy dù còn nhỏ nhưng chắc chắn cũng biết bản thân đang làm gì." Hạ Thiên Vũ lại tiếp tục bào chữa thay Hạ Thường Hi."Cô ta thì biết cái gì? Thái độ vừa nãy rõ ràng là một người ích kỉ.""Em sao lại cứ nghĩ Tiểu Hi là người như vậy? Em không cảm thấy mình cũng rất ích kỉ sao?""Anh hai? Bây giờ anh lại vì cô ta mà mắng em sao?""Thiên Vũ, cậu nói có hơi quá đáng rồi đấy.""Nếu như em không cứ luôn miệng nói không tốt về Tiểu Hi, anh sẽ không nặng lời như vậy.""Anh..." "Im hết đi!" Hạ Hầu Quân gầm lên, cả không gian liền im bặt.Ông trừng mắt liếc nhìn mọi người xung quanh, nếp nhăn trên mặt co lại khiến ông càng thêm dữ tợn."Các người không coi người lớn ra gì rồi đúng không? Đều anh em một nhà, bây giờ lại quay sang cắn xé nhau đúng không? Ta còn chưa chết, các người đã coi như ta không có ở đây, có còn biết tôn ti trật tự là gì hay không?"Tiếng nói của Hạ Hầu Quân đanh thép, như thét ra lửa, khiến tất cả mọi người trong phòng không ai dám nói gì.
Một đêm tiệc đáng lẽ ra phải chỉ có lời chúc phúc và niềm vui, không ngờ lại vì một mình Hạ Thường Hi mà trở nên căng thẳng."Tất cả mọi người không được bàn tán chuyện này nữa, ai trở về chốn nấy." Ông nói xong, chống gậy đứng dậy, người hầu tiến đến dìu ông trở về phòng.Sau đó chẳng ai nói gì thêm, Hạ Thiên Vũ và vợ chồng Hạ Quân Kiệt trở về phòng, Lục Minh Viễn và Hạ Thiên Hoa trở về nhà riêng.
Đèn trong biệt thự Hạ gia tắt hết, chỉ duy nhất một nơi còn sáng....