Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 88-1




Triệu Khải Hâm sửng sốt, hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sẽ nghe Trương Vân Nguyệt nói đến lại là chuyện cái này. Trong lòng có chút không hiểu nhiều lắm mục đích nói cái này của Trương Vân Nguyệt.

Vương Kỳ đi theo bên cạnh Triệu Khải Hâm đã lâu, hắn tất nhiên hiểu rõ Triệu Khải Hâm, mặc dù không ngẩng đầu nhìn Triệu Khải Hâm, nhưng từ hơi thở quanh thân Triệu Khải Hâm cũng đoán ra được Triệu Khải Hâm đang ngây ngẩn.

"Hoàng thượng, muốn bỏ độc dược vào trên người Thuần sung viện nương nương nhất định phải tiếp xúc cùng Thuần sung viện nương nương."

"Nàng chắc chắn ngày đó không tiếp xúc qua với những người khác sao? Chẳng lẽ cung nữ cùng nội thị bên cạnh nàng cũng không chạm qua nàng? Nàng cũng không chạm qua những thứ đồ khác?" Triệu Khải Hâm đối với lời nói của Trương Vân Nguyệt bày tỏ hoài nghi, tình huống ngày đó có khá nhiều hỗn loạn hắn biết rõ, dưới tình huống hỗn loạn như vậy làm sao nàng có thể hoàn toàn xác định có người chạm qua nàng hay không?

"Khẳng định là không có người khác chạm qua thần thiếp...thần thiếp nhớ rất rõ ràng, về phần các vật dụng đã chạm qua, ngoài quần áo bảo bảo mặc còn có chăn cùng với chén dùng uống thuốc." Trương Vân Nguyệt rất nghiêm túc khẳng định với Triệu Khải Hâm.

"Cổ ngự y ở đâu, gọi hắn đến đây." Triệu Khải Hâm nhíu nhíu mày, trong lòng hắn đối với hoàng hậu mặc dù không thích, cũng biết hoàng hậu sau lưng hắn nhiều chuyện mờ ám, nhưng lại chưa từng hoài nghi chuyện trong tay hoàng hậu lại có nhưng thứ như vậy.

Hoàng hậu mặc dù thích làm khó nữ nhân hậu cung, nhưng cũng chỉ là lấy quy củ ra mà đè ép người khác mà thôi, chỉ cần nữ nhân hậu cung không mắc nhưng sai lầm đi trái lại với quy củ thì thật ra hoàng hậu cũng sẽ không gây khó dễ gì đối với họ.

Nếu như vậy tại sao trong tay một hoàng hậu lại có thể có những loại độc hại người này? Làm sao Hoa gia lại có cái loại đồ vật này? Mà ngay cả người làm hoàng đế như hắn cũng không có chứ?

"Tham kiến hoàng thượng."

"Cổ ngự y bình thân, trẫm có chuyện cần hỏi, loại thuốc độc này có cần nhất định phải ăn vào hay chỉ cần đụng chạm sẽ bị trúng độc?"

Cổ ngự y nghe vấn đề của Triệu Khải Hâm thì ngẩn người, ngược lại hắn lại không hề suy nghĩ về vấn đề này.

"Loại chất độc này mặc dù là kỳ độc, nhưng chỉ có một nhược điểm duy nhất chính là nếu chỉ tiếp xúc thì không thể làm người khác trúng độc, tất nhiên nếu ăn vào thì sẽ trúng độc." Đối với điểm này Cổ ngự y rất khẳng định, các loại độc dược có thể thông qua da thấm vào kia... rất là ít thấy. Nhiều loại độc dược phải ăn vào hoặc hít phải thì bị trúng độc, còn có loại độc là sau khi bị thương từ vết thương tiến vào trong cơ thể.

Triệu Khải Hâm trầm mặc nếu chỉ có thể dựa vào việc ăn phải mới có thể trúng độc, "Trương thị nàng xác định nàng chỉ ăn đồ ở chỗ đó thôi sao?"

"Hoàng thượng, thần thiếp khẳng định." Trương Vân Nguyệt quỳ trên mặt đất nghiêm túc nói.

Triệu Khải Hâm không nói gì nữa, chỉ xoay người rời khỏi vườn Thúy Trúc.

Ở trong Xuân Hòa Viên, Triệu Khải Hâm ngồi ở sau thư án sắc mặt rất nặng nề.

"Người tới."

Thân ảnh mờ ảo lướt đến. Theo giọng nói của Triệu Khải Hâm bên trong thư phòng xuất hiện mấy bóng người ở chỗ tối.

"Đi thăm dò một chút ngày đó điểm tâm của hoàng hậu từ chỗ nào làm ra những người nào đã tiếp xúc."

"Vâng"

Người tới sau khi rời đi, tinh thần Triệu Khải Hâm liền chuyển dời đến tấu chương buổi sáng ám vệ truyền tới, tất nhiên cũng có những tấu chương trính lên nói về những chuyện bên ngoài của những quan viên kia.

Chuyện xảy ra bệnh dịch bên trong cung Tiên Lâm vào ngày hôm qua đã bị người của An vương truyền ra ngoài, hiện tại bên trong Kính Thành đều đang truyền lưu chuyện Triệu Khải Hâm hắn bị mắc một loại bệnh dịch không dậy nổi nữa, chẳng mấy chốc sẽ không còn tin tức nữa.

Hiện tại bên trong Kính Thành vẫn còn chưa loạn bởi vì nhiều năm qua Triệu Khải Hâm đã cất nhắc rất nhiều nhân tài, nhưng cũng rất dễ nhận thấy, có một số ít nhân tài không phải là do Triệu Khải Hâm một tay đề bạt bắt đầu xuất hiện dao động rồi.

Đột nhiên Triệu Khải Hâm cảm thấy hành động lần này của An vương quả thật rất có ích, không có hành động lần này của An vương, hắn sẽ không biết có nhiều người như vậy thậm chí là nhưng quan viên trước kia vẫn ra vẻ trung thành tới chết kia thì ra là thuộc về loại gió chiều nào theo chiều đó.

Dĩ nhiên Triệu Khải Hâm cũng không phải thật sự tin tưởng những người này chính là thần tử trung thành thuộc Bảo Hoàng Phái, dù sao Triệu Khải Hâm hắn cũng đã dốc sức rất nhiều để cất nhắc những thư sinh nghèo có tài kia, mà cách làm này đối với thế gia mà nói là hành động vi phạm lợi ích hàng đầu của bọn hắn.

Mặc dù lúc trước bọn họ biểu hiện ra ý tưởng là chỉ cần đối với quốc gia có lợi, bọn họ đều ủng hộ, bọn họ cũng tin tưởng người của gia tộc mình cũng có khả năng.

Nhưng tới bây giờ thì mới thấy rõ suy nghĩ hòa thuận trong lòng những người này so với hành động biểu hiện ra ngoài là hoàn toàn khác nhau? Mà những nữ nhân lúc trước bị đưa vào trong hậu cung kia chỉ sợ lúc này cũng đã bị những gia tộc này vứt bỏ.

Nhưng chẳng lẽ không có vị tộc trưởng nào của những gia tộc kia có một chút do dự khi ủng hộ An vương sao?

Triệu Khải Hâm cho người đối phó với những người đã đầu phục An vương kia, còn những người vẫn chưa quyết định được trước tiên hắn cứ mặc kệ, nhưng cho dù có chút chuyện cũng không an bài những người đó làm, chỉ cho những người chân chính thuộc Bảo Hoàng Phái tới hành động. Dĩ nhiên những người thuộc Bảo Hoàng Phái này không phải chỉ có những thư sinh nghèó, người thuộc thế gia cũng có, thế gia kia cũng có thế lực khá lớn.

Những thế gia này cũng không phải thế gia bình thường, mà là thế gia chân chính được truyền thừa từ rất xưa.

Nhữn hành động này của bọn họ không phải chỉ vì gia tộc mưu cầu phúc lợi, hơn nữa còn là vì dân chúng trong thiên hạ, những gia tộc như vậy Triệu Khải Hâm cũng không có động thủ đả kích họ, những gia tộc này cũng không có đưa nữ nhi vào trong hoàng cung.

Dĩ nhiên loại gia tộc này không nhiều lắm, chỉ có ba gia tộc như vậy mà thôi. Coi như chỉ có ba cũng đã là rất nhiều, ba gia tộc này truyền thừa cũng đã hơn tám trăm năm.

Hôm sau sau giờ ngọ ba khắc, ở trong vườn Thúy Trúc, Trương Vân Nguyệt cẩn thận chăm sóc đứa bé, nghe Lý Ma Ma hồi báo lại những tin tức, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Bệnh dịch lần này thêm cả sự kiện độc dược khiến ba ma ma kinh hãi đồng thời cũng làm cho ba ma ma hạ quyết định giúp đỡ Trương Vân Nguyệt, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn Trương Vân Nguyệt ở trong hậu cung có nhiều thế lực hơn, có thể chủ động phòng bị những tính toán của người trong hậu cung, mà không phải như trước kia mỗi một lần đều là bị người ta tính toán tới cửa nàng mới nghĩ biện pháp tránh né.

Bản thân Trương Vân Nguyệt trong chuyện cung đấu cũng có điều thiếu sót, mỗi lần nàng tự mình động thủ để tránh né bị làm hại thì nói thẳng ra cũng chỉ là mượn hoàng thượng ra tay mà thôi. Nếu trong tương lai hoàng thượng không đem nhị hoàng tử đặt ở trong lòng nữa, không còn để ý Trương Vân Nguyệt nữa, như vậy Trương Vân Nguyệt ở trong hậu cung tuyệt đối không tồn tại được lâu.

Nhất là trong tình huống như bây giờ mà nàng còn như thế, vậy tuyệt đối đến khi bị hất hủi bị lạnh nhạt nhất định sẽ bị những phi tử kia đạp vũ nhục không thôi.

Trương Vân Nguyệt đối với biến hóa của ba ma ma hiển nhiên thấy được, loại biến hóa này đối với nàng mà nói là chuyện cực tốt, nếu đổi lại là thời điểm khác nàng khẳng định sẽ rất vui mừng, nhưng hiện nay con trai nàng vẫn chưa rõ sống chết thì một chút vui mừng nàng cũng không cảm nhận được.