Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 143-1




Nhưng những ngày này vẫn có chút biến chuyển, dân chúng lúc này liền có những lưu truyền, nói hoàng hậu nương nương can thiệp triều chính, hơn nữa còn bố trí những nho sinh lung tung, xem thường người đọc sách......

Lúc nghe đến mấy lời đồn đãi này Trương Vân Nguyệt cảm thấy rất kỳ quái, "Những lời đồn đãi này sao lại truyền ra ngoài nhanh như vậy? Chẳng lẽ những người thư sinh kia có tham dự vào chuyện này?"

"Nương nương ngài cũng đã biết rõ rồi vậy sao hiện tại không nghĩ một chút biện pháp để giải quyết chuyện này? Nô tỳ thật rất muốn ngài hạ lệnh đem mấy loại người đọc sách cái gì cũng không biết đó bắt lại, dạy dỗ một trận ra trò." Lý Ma Ma rất tức tối, báo cáo điều tra về những người đọc sách kia bà cũng thấy qua, bà vốn cho là những người đọc sách kia rất thanh cao, không muốn trả thù, nhưng bây giờ thì...... Bà cảm thấy mình đã hiểu được nói câu kia của hoàng hậu ‘ Trăm việc không dùng được nhất chính là Thư sinh ’ rất chính xác.

Những người đó chỉ biết một lòng đi học, còn xem thường chuyện nuôi sống vợ con cùng cha mẹ của bọn họ, thư sinh không phải chính là vô dụng nhất sao?

"Đem mấy cái ta điều tra về tình hình của mấy thư sinh kia gom lại một chút, dán ra ngoài." Trương Vân Nguyệt lạnh lùng cười, những người đó bộ tưởng nàng là đất sét muốn nắn thế nào thì nắn sao?

Về phần người lần này đã xúi giục những người đọc sách kia, tất nhiên nàng cũng sẽ không bỏ qua.

"Tra một chút xem trong cung người nào đã truyền những lời này, còn có chuyện tình lần đó lúc nói chuyện bên cạnh ta và ngươi chỉ có ngươi và mấy người của Tầm Nguyệt, tra một chút trong lòng mấy người các nàng trung thành với người nào hơn." Trương Vân Nguyệt lạnh lùng nói, thậm chí còn có gan lớn đến mức nói nàng ngoài trừ hoàng thượng còn tiếp xúc nam nhân khác?

"Vâng" Lý Ma Ma thấy Trương Vân Nguyệt hoàn toàn không có nghi ngờ mình, rất là vui mừng, ban đầu lúc bà nghe được lời đồn đãi đó cũng rất lo lắng, chỉ sợ Trương Vân Nguyệt hoài nghi bà, bà sẽ oan uổng chết mất.

"Tiểu Nguyệt, lời đồn đãi bên ngoài kia là chuyện gì xảy ra?” Cũng không biết Triệu Khải Hâm tiến vào lúc nào, vừa vào liền hỏi, bất quá cách nói chuyện cũng không phải là chất vấn hay không vui, chỉ là nghi ngờ tại sao có thể có những lời đồn đãi như vậy truyền ra bên ngoài.

"Còn không phải do lần trước ta nói những lời đó sao." Trương Vân Nguyệt đem chuyện thơ ca lúc trước kia ra nói, sau đó tỏ ra rất bất đắc dĩ, mọi người đều là chúa hay mơ mộng, rất có thể đã liên tưởng quá nhiều rồi.

"Hoá ra là như vậy, Tiểu Nguyệt đã nghĩ đến sẽ giải quyết như thế nào chưa? Nếu như chưa nghĩ ra được, ta tới giúp nàng một tay." Trái ngược là Triệu Khải Hâm lại không hề có một chút nào hoài nghi, cười ha hả nói.

"Có nghĩ tới a, hoàng thượng người lưu truyền chuyện lần này cũng không phải là những thứ phụ nữ bát quái kia, hơn nữa những thư sinh này, người nói xem nếu ta đem một chút việc làm của những thư sinh kia dán ra ngoài thì như thế nào?" Trương Vân Nguyệt cười xấu xa rồi nói.

"Không được." Triệu Khải Hâm lắc đầu, cảm thấy cái phương pháp này có vấn đề.

"Thế nào?" Trương Vân Nguyệt nghi hoặc nhìn Triệu Khải Hâm, không hiểu tại sao hắn lại không đồng ý cái phương pháp này của mình, nàng cảm thấy phương pháp này dùng rất tốt mà.

Triệu Khải Hâm suy nghĩ một chút nói: "Những thư sinh kia đều rất để ý mặt mũi, nàng nói xem nếu như nàng đem việc làm của bọn họ dán ra ngoài khiến người trong thiên hạ ai cũng đều biết bọn họ làm như vậy, vậy không phải bọn họ thật rất mất mặt sao? Dưới tình huống mất mặt như vậy bọn họ có thể làm ra một chút chuyện quá khích hay không, ta thật đúng là không thể bảo đảm."

Trương Vân Nguyệt nhân lúc Triệu Khải Hâm ngừng nói trầm mặc chốc lát, nàng biết loại khả năng mà Triệu Khải Hâm đang nói này cũng không phải là không có, mà là rất có thể, suy nghĩ một chút những tên quan sống chết đòi can gián này, không phải đều là những thư sinh cổ hủ sao?

"Vậy hoàng thượng nói nên làm cái gì với những người kia? Nếu như ta không làm một ít chuyện, những tên thư sinh kia sẽ lại tự cho rằng là mình rất giỏi nữa." Trương Vân Nguyệt vẫn là rất không vừa mắt những tên thư sinh kia.

"Nếu như vậy thì chỉ không cần chỉ ra tên họ người nào làm cụ thể như vậy tốt hơn." Triệu Khải Hâm nghĩ rồi nói ra, mặc dù cái phương pháp này cũng sẽ làm một vài thư sinh xấu hổ, nhưng dù sao cũng không có đề ra tên cụ thể, nếu như bọn họ nhảy ra nói cái gì, vậy không phải chứng tỏ người được nói ra ở đây chính là hắn sao? Đây không phải là từ vả miệng mình sao?

Tin rằng những thư sinh kia sẽ không làm như vậy.

"Đề nghị của hoàng thượng rất hay." Trương Vân Nguyệt cảm thấy chuyện không điểm tên chỉ mặt này hay không thể có ý kiến gì được nữa, dù sao nếu ai là người ở bên cạnh khẳng định rất rõ ràng, đến lúc đó khẳng định dựa theo lời truyền ra người người ai cũng biết, mặc dù cũng không do quan phủ công khai dán công bố ra ngoài nhưng những thư sinh này cũng không đến nỗi muốn đi nháo chuyện này lên quan phủ.

Triệu Khải Hâm triệu mấy triều thần vào cung, đem các việc làm của mấy thư sinh chia cho những triều thần này xem qua, tất nhiên những triều thần này cũng có con cháu nhà quan mà cũng có những thư sinh nghèo đi lên.

Con cháu nhà quan sau khi xem xong từng cái một thì dùng ánh mắt giễu cợt nhìn những vị quan đi lên từ thư sinh nghèo kia, mà những vị quan này nhìn xong thì từng người từng người một mặt mày đỏ bừng, đối với chuyện như của các thư sinh này bọn họ cũng là biết được một chút, dù sao chính bọn hắn cũng là từ chỗ này mà tới được đây, chỉ là tư liệu về những thư sinh này bọn họ được hoàng đế cho xem rõ ràng hơn một chút, cho thấy rằng trong nhà họ nhất định đã có một ít của cải, hơn nữa lại đối với vợ chưa cưới rất là tệ, coi như bọn hắn bây giờ quyền cao chức trọng vẫn là là rất tôn trọng vợ chưa cưới của mình.

Chỉ là nếu nói bọn họ không thích thê thiếp đầy đàn thì đó là chuyện không thể nào, nhưng kể từ Triệu Khải Hâm ban bố lệnh mới xong. Từng người một ngược lại cũng đã đem một ít tiểu thiếp thả đi một ít.

Mà lúc này liền đối với vợ chưa cưới tốt hơn nhiều, không vì cái gì khác mà chỉ bởi vì hoàng thượng hình như rất coi trọng chuyện những người thê tử đã đồng cam cộng khổ từ xưa với mình, bọn họ cũng không dám để ái thiếp khi dễ chánh thê trong nhà.