Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 130-2




Về phần bên kia Triệu Khải Hâm mang theo tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm vẫn tiếp tục chủ trì lễ đầy tháng cùng với quan lại đại thần, đối với chuyện xảy ra bên này Triệu Khải Hâm hoàn toàn không biết.

Nhưng những người bên kia không phát hiện ra chuyện xảy ra ở bên này, không có nghĩa là bên kia có thể hoàn hảo tiếp tục cử hành lễ đầy tháng!

Triệu Khải Hâm đang chuẩn bị cho người ôm người bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm đi xuống, đứng thời gian dài như vậy, tiểu hài tử sẽ mệt mỏi. Đang lúc hắn chuẩn bị phân phó, đột nhiên cảm thấy thoáng qua một đạo ánh sáng kỳ quái. Triệu Khải Hâm trong lòng có chút hồ nghi mới vừa xong là thứ gì.

Hắn hướng chỗ ánh sáng đó nhìn tới, chỉ thấy một nam nhân mặt mũi bình thường đang đứng ở đó, hai tay khép lại một chỗ, chẳng qua là động tác này có một chút quái dị.

Triệu Khải Hâm hoài nghi nhìn người nam nhân kia, hắn mời đều là đại thần, từ trước tới nay hắn chưa hề nhìn thấy nam nhân này, đại thần tam phẩm trở lên có được mấy người, không thể nào có người mà hắn không biết!

Triệu Khải Hâm nghĩ tới đây, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng. Thích khách!

Bất kể có phải là thích khách hay không, hắn cũng nhanh chóng ra dấu tay với thuộc hạ đang ẩn núp trong bóng tối, ám vệ nhận được dấu tay của Triệu Khải Hâm, nhanh chóng thu hẹp, bảo vệ bên cạnh Triệu Khải Hâm và Triệu Thiên Sâm.

"Đi chánh điện bên kia." Triệu Khải Hâm đột nhiên đứng dậy.

Hắn không biết chánh điện bên kia có thích khách hay không, nếu như có, thì chỉ sợ thị vệ bên kia không ngăn được những thích khách đó, còn có hoàng hậu chỉ sợ nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội lần này! Hắn nhất định phải đi tới để bảo vệ hài tử!

"Bảo Bảo đi theo phụ hoàng, đừng rời khỏi người phụ hoàng, biết không?" Triệu Khải Hâm đột nhiên nghiêm túc nói với Bảo Bảo.

"Bảo Bảo nhớ rồi." Người bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm không hiểu tại sao đột nhiên phụ hoàng lại nói với mình những lời này, nhưng cậu cảm nhận được phụ hoàng nói rất nghiêm túc, cậu không muốn để cho phụ hoàng lo lắng, cho nên cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Khi Triệu Khải Hâm đi tới chánh điện, người mang thi thể đi, mặt hắn tối sầm lại.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Vẻ mặt Triệu Khải Hâm u ám nhìn nội thị đang mang thi thể đi

"Khởi bẩm hoàng thượng......" Lá gan nội thị này cũng không nhỏ, mặc dù khi Triệu Khải Hâm tức giận rất đáng sợ, nhưng nội thị kia cũng thuận lợi giải thích chuyện xảy ra ở chánh điện cho Triệu Khải Hâm biết.

Khi Triệu Khải Hâm nghe được có người trong lễ đầy tháng muốn ra tay với hài tử, mặt hắn càng đen hơn, bất quá nghĩ đến việc mình mang thích khách đến......

"Động thủ." Triệu khải hâm đột nhiên hướng chỗ tối nói.

Những đại thần đi theo bên cạnh Triệu Khải Hâm hoàn toàn không hiểu hắn đột nhiên nói một câu như vậy là có ý gì, nhưng những đại thần rất nhanh liền hiểu.

Mấy đạo nhân ảnh theo lời nói của Triệu Khải hâm đột nhiên từ chỗ tối bay ra, những người này tiến vào giữa các đại thần, nhưng không có ý định làm thương tổn những đại thần này, mà là hướng tới một thị vệ mặt mũi bình thường. Các vị đại thần bắt đầu không hiểu tại sao Triệu Khải Hâm lại làm như vậy, phải biết là những thị vệ này mặc dù đi theo bọn hắn, nhưng không phải đều là thị vệ trong cung sao? Bọn họ vốn tưởng hoàng thượng không tin tưởng bọn họ nên cho thị vệ của hắn đi theo bên cạnh bọn họ, bây giờ nhìn lại dường như không phải như vậy?

Các vị đại thần vì để tránh bị liên lụy, nhanh chóng cách xa chiến trường.

Mà bên Triệu Khải Hâm bắt đầu chiến đấu trong nháy mắt, bên trong điện mấy phu nhân đột nhiên bay lên, hướng chỗ ngồi chủ vị của Hoa Lăng Duyệt cùng bên phải Trương Vân Nguyệt bay tới.

"Trời!" Trương Vân Nguyệt nhìn những người kia đang bay về phía mình, cũng biết đây là thích khách!

Nàng hoàn toàn không nghĩ tới chỉ là một lễ đầy tháng mà thôi, thế nào lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Những thích khách này rốt cuộc muốn làm cái gì?!

"Bảo vệ Tam hoàng tử!" Trương Vân Nguyệt bất chấp mình có xảy nguy hiểm hay không, chẳng qua là kêu một câu như vậy,Triệu Khải Hâm ở bên người nàng có an bài ám vệ, hiện tại chính là lúc những ám vệ kia phát huy tác dụng!

Quả nhiên như Trương Vân Nguyệt nghĩ, thời điểm thích khác bay tới bên người nàng, thì ở chỗ tối bay ra mấy đạo nhân ảnh, chặn lại động tác của những người đó.

"Trương muội muội tới đây nhanh lên, bên này an toàn hơn." Hoa Lăng Duyệt đột nhiên hướng Trương Vân Nguyệt hô.

Đáng tiếc Trương Vân Nguyệt không thể nào tin tưởng được Hoàng hậu, cho nên nàng cũng không có ý định muốn đi qua đó, mà là đi tới một chỗ trống trải, về phần tại sao nàng không chốn ở trong góc, là do Trương Vân Nguyệt không có nhiều lòng tin với bức tường đất cùng mấy cánh cửa bằng gỗ kia, nàng biết cái thế giới này mặc dù không có nội lực có thể bay trên mái nhà di chuyển trên vách tường, nhưng lại có cái loại khí công có thể trèo lên đánh vỡ tường, hơn nữa người có kỷ xảo cao còn có thể dùng ám khí, nếu như hiện tại có súng thì tốt quá.

Hoa Lăng Duyệt thấy Trương Vân Nguyệt không đi tới đây, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, trên mặt hiện ra vẻ đau lòng, bộ dáng như bị cô phụ lòng tốt.

Những phu nhân kia nhìn hoàng hậu như vậy, lại nhìn một chút Trương Vân Nguyệt đang đứng cách đó không xa, trong lòng cũng chầm chậm nghiêng về phía hoàng hậu.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, loại đồng tình này cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh mọi người hiểu được là Trương Vân Nguyệt đang đề phòng. Dù sao quan hệ giữa hoàng hậu và nàng cũng không ra làm sao, cho dù trên mặt hoàng hậu sẽ không đối với nàng như thế, nhưng lúc này thực sự rất hỗn loạn, ai cũng không thể bảo đảm hoàng hậu sẽ không ngầm ra tay.

Sự tồn tại của Trương Vân Nguyệt uy hiếp nghiêm trọng tới địa vị của Hoàng hậu, Quý phi cùng Hiền phi, cho nên nếu như hôm nay ba người này có làm gì với Trương Vân Nguyệt, các nàng tuyệt đối sẽ không cảm thấy kỳ quái, nếu họ không làm gì thì các nàng mới cảm thấy kỳ quái!