Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 105-2




"Là muội muội của ngươi như vậy là đủ rồi. Cái người làm tỷ tỷ như ngươi không phải là nên vì muội muội làm chút gì sao?" Trương mẫu cau mày nhìn Trương Vân Nguyệt, rất là bất mãn Trương Vân Nguyệt không thức thời.

"Chậc chậc, chẳng lẽ bà muốn muội muội bà cùng bà chung nhau một phu quân hay sao?" Trương Vân Nguyệt nhíu mày nhìn Trương mẫu, đối với cái suy nghĩ gì mà tỷ tỷ muội muội mà Trương mẫu nói, một chút cũng không có nghe lọt tai.

Những lời đó đối với nàng đều là rắm chó gì đó mà thôi.

Mấy người Lý ma ma khóe miệng co quắp một chút, chủ tử nhà mình lời này nói ra cũng thật là sắc bén nha.

Trương mẫu hiển nhiên không nghĩ tới Trương Vân Nguyệt sẽ nói ra lời như vậy, bà làm sao sẽ cho phép cái lão bất tử trong nhà đó nuôi nữ nhân khác. Lão bất tử này nuôi một mình bà ta cũng đã nuôi không nổi rồi.

"Hoàng thượng với cha ngươi có thể cùng là một dạng sao? Không có muội muội ngươi còn có nữ nhân khác? Ngươi liền nguyện ý để cho nữ nhân khác có được sự sủng ái của hoàng thượng sao?" Trương mẫu cau mày nhìn Trương Vân Nguyệt, trong nháy mắt thu hồi bộ dáng ngang ngược càn rỡ vừa rồi, còn dư lại chỉ là ý vị sâu xa.

"Nữ nhân khác là nữ nhân khác, ít nhất người kia cũng không ảnh hưởng tới ta, sẽ không mượn danh tiếng của ta làm chút gì đó. Ta cũng không cần lo lắng người kia lấy danh tiếng chị em tới hại con trai ta không phải sao?" Trương Vân Nguyệt thản nhiên nói, dùng ác ý lớn nhất suy đoán ý đồ của hai mẹ con trước mặt.

Trương Vân Nguyệt đối với một đôi mẹ con này một chút nhiệt tình cũng không có, họ thật cho hoàng cung này là một nơi tốt đẹp như vậy hay sao?

"Ngươi? Có loại người làm tỷ tỷ như ngươi sao? Mình hưởng phúc cũng không giúp đỡ muội muội một chút cứ như vậy để cho muội muội ngươi ở bên ngoài chịu khổ chịu tội." Trương mẫu lên giọng dạy dỗ Trương Vân Nguyệt.

"Có rất nhiều biện pháp để không cần khổ không cần chịu tội, trong nhà nhiều nam nhân như vậy, kiếm tiền nuôi gia đình không phải là việc rất đơn giản hay sao, hay là nói ngươi cho bọn hắn tìm nương tử đều là chút sính lễ cũng không có?" Trương Vân Nguyệt nhíu mày hỏi.

Ban đầu lúc nàng vào cung, nhà có ba huynh trưởng, ba người kia, huynh trưởng lớn nhất hơn nàng mười tuổi, khi nàng vào cung cũng đã muốn lấy vợ, chỉ là nương tử mà mẹ hắn tìm cho hắn lại là một nữ nhân chua ngoa.

Vốn là đại ca kia thích một nữ nhi là con gái của người bán đậu hũ, người nữ kia tuy dáng dấp không thật đẹp, nhưng là tính tình rất tốt, chỉ có điều là muốn sính lễ nhiều hơn một chút, đồ cưới (của hồi môn) thì lại muốn ít đi một chút, điều này đương nhiên là Trương mẹ này không chịu rồi.

Cứ theo như tình huống đó mà xét ra, hai huynh trưởng phía sau thê tử chỉ sợ cũng không khá hơn chút nào.

Trương Vân Nguyệt cũng là chưa biết rõ, gia đình kia của nàng mặc dù có bốn nam nhân, nhưng trừ Trương cha kiếm tiền nuôi gia đình ra, ba nam nhân khác tiền kiếm được đều bị nương tử giữ hết, một phần cũng không lấy ra chi tiêu cho gia đình.

Hơn nữa theo ba đời cháu trai ra đời, một gia đình như vậy theo thời gian ngày càng túng quẫn.

Nếu nói muốn ở riêng, Trương mẫu chết sống không muốn, vì sao? Phía sau còn có ba nữ nhi chưa có xuất giá nha? Đồ cưới nha, đồ cưới.

"Người làm tỷ tỷ như ngươi chẳng lẽ không nên suy nghĩ cho muội muội của mình sao? Liền chỉ trông cậy vào mấy người ca ca của ngươi? Có cái người làm muội muội như ngươi sao? Xuất giá không giúp huynh trưởng trong nhà mở mày mở mặt còn chưa tính, lại còn luôn nghĩ để bọn họ giúp ngươi?" Trương mẫu dạy dỗ Trương Vân Nguyệt, lời này nếu vào tai của người không rõ ngọn ngành, chỉ sợ cũng sẽ cho là Trương Vân Nguyệt không tốt.

"Khụ khụ, ai yêu lão ngài đừng nói lời nực cười như vậy chứ, thật khiến cho ta cười đến thảm rồi, ta nhớ không lầm, lúc ta bị bán đi ba người ca ca kia rất là vui mừng nha. Thật ra thì ta rất tò mò, làm sao bà vẫn còn chưa có đem tất cả nữ nhi còn lại trong nhà cũng đem bán hết đi để cho các người mua thịt ăn?" Trương Vân Nguyệt đối với việc này thật là có chút hiếu kỳ, nữ nhi Trương gia không thiếu, cộng thêm nàng có năm người, phía sau có còn sinh tiếp nữa hay không thì nàng không rõ.

Trương mẫu khóe miệng co quắp một chút, Trương Vân Nguyệt cũng là chưa rõ nội tình rồi.

Trương Vân Nguyệt không biết rằng không phải là Trương mẫu không muốn bán, mà là không ai thèm mua. Những cô gái ở những nơi vui chơi kia cho dù là nha hoàn tướng mạo cũng phải khá một chút, mà thật bất hạnh, năm nữ nhi Trương gia, trừ Trương Vân Nguyệt thuộc loại người đột biến mỹ lệ thì những thứ khác, tướng mạo tốt nhất chính là cái kẻ đang đứng trước mặt Trương Vân Nguyệt đây, cũng chỉ có thể coi như là một người thanh tú, những thứ khác cũng lắm chỉ có thể coi là tề chỉnh. Nói đơn giản một chút chính là không đến nỗi xấu xí.

Cho dù là thu nhận làm cung nữ trong cung, ít nhất cũng phải thanh tú trở lên không phải sao? Nếu không để Hoàng đế vì thấy một Sửu Nữ (cô gái xấu xí) đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình mà giật mình, đến lúc đó người nào chịu trách nhiệm đây?

"Tỷ tỷ, có thể nghe ta nói một câu không?" Muội muội kia từ sau khi vào vẫn không lên tiếng đột nhiên mở miệng.

"Muốn nói cái gì thì nói đi" Trương Vân Nguyệt nhíu mày, chờ câu tiếp theo của cô ta.

"Muội muội không có ý khác, chỉ là muốn ở trong cung chừng mười ngày nửa tháng, ngài giúp đỡ tìm người tới dạy muội muội một chút quy củ, sau đó lại tìm giúp muội muội một gia đình giàu có là tốt rồi, muội muội cũng không có nghĩ tới ở trong cung giành hoàng thượng cùng tỷ tỷ" Trương Ngũ Nha cúi đầu, nhỏ giọng mà nói.

Chỉ là lời này, nghe ra lại thấy có thêm chút ý tứ, lời vửa rồi bề ngoài nghe vào rất tốt, nếu như nàng ta thật chỉ là muốn tìm một gia đình có gia cảnh giàu có, vậy rất tốt, nhưng là nếu chỉ là tìm một gia đình giàu có thì cần gì phải tìm ma ma trong cung dạy? Hoàn toàn không cần thiết không đúng sao?

Còn nữa, cái gì gọi là không muốn ở trong cung giành Hoàng đế cùng nàng? Chẳng lẽ nàng ta cho là nàng ta ở lại trong cung mà có thể cướp được Hoàng đế rồi hả? Nàng ta có phải là quá xem trọng bản thân rồi không? Thêm nữa là, những lời này nói ra có phải là muốn khích tướng hay không?

"Chậc chậc, nữ nhi này của bà so với bà nói năng có phần còn lợi hại hơn, nhìn xem một câu này tùy tiện giải thích một chút cũng là đúng lý hợp tình." Trương Vân Nguyệt lạnh lùng liếc cái thiếu nữ đang đứng cúi đầu đó một cái, thật xem tất cả những người trong cung đều là kẻ ngốc hết rồi hay sao?