Editor: Byredo
Trong phủ Thư lệnh, nhi tử độc nhất của Thư lệnh, Thẩm Kính, đang cáu kỉnh, phản đối chuyện phụ thân mình từ hôn. “Rõ ràng là đã đính thân với biểu muội, sao lại thoái thác được? Hành động này là coi biểu muội là cái gì chứ? Con không muốn cưới nữ nhi Tống gia.”
Thư lệnh nhăn mày, mắt không chuyển, rũ mắt xuống, bình tĩnh mà uống trà.
“Căn bản là con chưa từng nghe nói Tống Duẫn Tín có đích nữ, không phải là lấy thứ thay đích đấy chứ! Phụ thân, người đừng bị hắn lừa.” Hắn dùng hết các loại phương pháp để ngăn cản hôn sự này với Thư lệnh, chỉ thiếu nước lấy cái chết ra để uy hiếp.
“Dù sao thì con cũng không cưới, không cưới chính là không cưới, còn ép con nữa thì con sẽ bỏ nhà ra đi.” Cuối cùng, hắn ta nói một lời tàn nhẫn.
Từ đầu đến cuối, Thư lệnh vẫn bình tĩnh tự nhiên, ở điểm này, ông ta rất giống Tống Duẫn Tín, khi gặp phải sóng gió vẫn không hề kinh sợ, vẻ mặt vẫn kiên định.
Ông ta liếc mắt nhìn nhi tử độc nhất của mình một cái, trong lòng lắc đầu, giận cái tính không tranh đua, giận cái thói ăn chơi trác táng của hắn ta.
Ngày hôm sau, khi biết Thẩm Kính không từ mà biệt, rời nhà trốn đi, ông ta vẫn bình tĩnh như cũ, không nhanh không chậm mà vỗ vỗ nếp gấp nơi tay áo.
Liên hôn là liên minh giữa hai nhà, thành thân với ai, sau khi thành thân thì ở chung thế nào đều là chuyện râu ria, cũng chỉ có nhi tử ngốc của ông ta canh cánh trong lòng, cũng chẳng sao, có hắn hay không có hắn thì hôn sự này vẫn có thể tổ chức, không ảnh hưởng đến kế hoạch.
=====================================
Tùy tùng hầu hạ bên người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, yên lặng mà đứng im trong góc, không dám nhìn trộm hai người trong xe.
Từ sau khi đại cô nương vào ở trong xe ngựa của chủ tử, nàng đã đoạt lấy công việc của hắn, chăm sóc hầu hạ chủ tử, hoàn toàn không hề gượng tay. Trong lòng tùy tùng thầm líu lưỡi, trên mặt lại cực kì khiêm tốn lặng lẽ, không hề biểu hiện chút khác lạ nào ra ngoài.
“Ngươi không cần như thế, ngươi là đại cô nương Tống phủ, ngươi là Tống Cần Nhi, thân phận danh môn đích nữ, không cần phải hành sự như tỳ nữ thế.” Hắn đè lại bàn tay đang muốn cởi đai lưng của mình, dịu giọng để giọng điệu không quá nghiêm khắc khắc nghiệt, nhẹ giọng nói nhỏ.
Nàng rũ mi xuống, hàng mi run lên, không ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng mà tay lại không chịu rời đi.
Thân mình tùy tùng hơi run lên, đã không phải lần đầu tiên hắn ta nghe được thái độ khi chủ tử nói chuyện với đại cô nương. Trước nay hắn ta chưa từng như thấy chủ nhân dùng giọng điệu mềm mỏng như thế để nói chuyện với người khác, kể cả kế phu nhân nghe đồn là được cưng chiều nhất, hoặc là sủng thiếp, cũng đều chưa từng.
Hắn thở dài một hơi, mặc kệ cho nàng tiếp tục hành động.
Ngửi hương thơm quen thuộc trên người nàng, nhớ tới trước kia, cũng vào sáng tinh mơ, nàng rửa mặt chải đầu cho mình.
Nàng cúi đầu không nói gì, thân mình đẹp đẽ mảnh khảnh, mềm mại như không có xương, sau khi trải qua một đêm hoan ái triền miên thì tê dại bủn rủn, lung lay sắp đổ, nhưng vẫn khăng khăng muốn hầu hạ hắn, tiễn hắn ra ngoài.
Giống như tất cả đều chưa hề thay đổi, cũng giống như quan hệ hai người ngày càng thân cận. Trong lòng hắn cười khổ, có thể không thân cận được sao? Đã thành nữ nhi của hắn rồi.
Hắn nắm tay nàng, xoa bóp ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng. “Ngươi là Tống Cần Nhi, Cần Nhi, ngẩng đầu nhìn ta.”
Nàng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nghiêng sang một bên, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn nhéo cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu, nhìn thẳng đôi mắt long lanh, trong veo như làn nước của nàng, nhìn tình yêu sâu sắc không thể che giấu được không mắt nàng. Hắn nhắm mắt lại, rồi từ tử mở ra. “Cần Nhi, đừng quên thân phận của ngươi.”
Những lời này như là mệnh lệnh xử tử đối với nàng, làm mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch và buồn bã.
Đừng quên thân phận của ngươi, ngươi là đại cô nương Tống phủ, là đích nữ của Tống Duẫn Tín, là nữ nhi cùng huyết thống của hắn, quan hệ huyết thống họ hàng gần, thậm chí ngươi còn sắp phải gả cho người khác.
Hắn buông bàn tay đang giữ chặt cổ tay nàng ra, xoay người rời đi.
Tùy tùng nín thở, nhanh chóng đuổi kịp bóng dáng của hắn, trước khi buông rèm cửa, hắn ta giương mắt nhìn. Nàng đưa lưng về phía cửa, thân ảnh mảnh khảnh gầy yếu, giống như lung lay sắp đổ, yếu ớt không chịu nổi một lần tổn thương.
Hắn nhận được tin tức nói là nhi tử độc nhất của Thư lệnh không muốn thành thân với Tống Cần Nhi, tức giận rời nhà trốn đi, hắn thản nhiên cười, không để tên tiểu tử này vào lòng. “Nếu Thư lệnh đã không thèm để ý đến chuyện nhi tử độc nhất của mình rời nhà trốn đi thì đi tạo cho hắn chút phiền phức, để hắn chịu chút đau khổ đi.”
Tùy tùng nghe xong thì nghĩ thầm, liệu có phải chủ tử đang thay đại cô nương dạy cho vị hôn phu của nàng một bài học hay không.
Lúc ấy, trong lòng hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, nếu có thể nhân cơ hội này mà cắt đứt đường con cháu của Thẩm Kính một lần và mãi mãi, lại không làm người khác nghi ngờ thì có thể làm hắn ta không thể nhúng chàm nàng, chiếm đi thân mình nàng.
Ý nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu hắn, không tài nào dứt ra được.
===================================
Giang Thừa Phụ hạ lệnh không để lại bất kì một người nào trong nhà Vân Nương, diệt khẩu toàn bộ, nói đến cùng, chỉ là vì hắn muốn nữ nhi Giang Nghi Thanh của mình được gả cho Tống Duẫn Tín, trở thành kế phu nhân của hắn.
Nghe đồn, Giang Nghi Thanh đã qua tuổi 20 mà vẫn không có ai dòm ngó là bởi vì tính tình nàng ta cực kì tàn nhẫn và độc ác. Đối với thanh danh nữ tử mà nói, đây quả thực là một đòn trí mạng, nhưng nàng ta lại không hề đê để bụng, vẫn hành động tùy tiện hống hách như cũ.
Đây cũng là lí do vì sao, rõ ràng là nữ nhi của Tể tướng, thân phận cao quý hiển hách, nhưng lại không được đưa vào cung làm phi. Nàng ta quá huênh hoang ngạo mạn, Kim thượng cũng không dám muốn nàng ta, chỉ sợ nàng ta ỷ vào thân phận mà tàn sát tất cả nữ nhân trong hậu cung.
Giang Nghi Thanh dẫn người cưỡi ngựa chạy băng băng, đuổi theo sau đoàn xe của Tống phủ.
Thân thủ của nàng ta uyển chuyển, nhẹ nhàng, linh hoạt, tay cầm roi vung lên, móc vào khung bên của chiếc xe ngựa to lớn và xa hoa nhất trong đó, đặt chân lên tấm lót, rồi xoay người bay về phía bệ xe ngựa, mặc kệ đám thị vệ cầm đao đi lên vây quanh mình, tùy tiện mà vén rèm lên xông vào.
Hai thị nữ đồng hành với nàng ta, tư thế oai hùng, tay nắm bài lệnh phủ Tể tướng, buộc đám thị vệ phải lui xuống.