Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào

Chương 6-1




Một hồi tiếng vỗ tay đánh thức cặp tình nhân đang đắm chìm trong sự ngọt ngào dịu dàng, lúc này Tô Hợp Hoan mới nhận thấy được bên cạnh có rất nhiều người tụ hợp lại, mọi người cũng cười quan sát bọn họ, còn huýt sáo.

Cô mắc cỡ không thể kiềm chế, giấu gương mặt đỏ bừng trong ngực anh, lại không dám ngẩng đầu, so ra, Lạc Dịch có thể còn tự nhiên hơn cô nhiều, khẽ cười cười, thân mật nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.

"Biết không?" Anh ghé vào bên tai cô, nhẹ nhàng nói: "Không thể khiêu khích đàn ông."

"Ghét!" Cô vừa thẹn vừa cáu, tay nắm thành quyền đánh anh.

"Còn muốn tiếp tục không?" Anh tóm lấy tay của cô, xấu xa hỏi.

"Không cần!"

Đẩy tay anh ra, Tô Hợp Hoan xoay người đang muốn chạy mất, thì bị một đôi tay nặng nề dễ dàng ôm lấy eo từ phía sau, hài lòng ôm cô vào ngực mình.

Bọn họ đang ở trong khu vườn có diện tích tám héc-ta, trồng gần hai ngàn chủng thực vật, giữa mùa hè, đúng lúc hoa diên vĩ màu tím xanh nở, trong hồ sen rậm rạp hoa sen hồng thanh mảnh và lá sen xanh biếc, hồ nước bên cạnh có mấy con vịt chạy lên bờ, vỗ cánh chơi đùa, khắp nơi đều là cảnh sắc tràn đầy sức sống.

Cuối cùng bọn họ ngồi ở băng ghế bên hồ, anh vòng tay qua, đặt cằm ở trên vai cô, lầm bầm gọi tên cô bên tai.

"Hợp Hoan."

"Hả?"

Cô ngồi yên tĩnh, xa xa trên sân cỏ có đứa bé đang chơi diều, màu sắc bầu trời giống như được vẽ ra.

"Hợp Hoan."

"Sao?" Cô nghiêng đầu, không hiểu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, trên gương mặt anh tuấn đều là một mảnh dịu dàng, trong ánh mắt như biển khói, muốn chìm đắm vào trong đó.

"Không có gì, chỉ là muốn gọi em."

Anh nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô, tóc cột đuôi ngựa, gương mặt tràn đầy hơi thở thanh xuân, áo sơ mi và quần jean, nhưng mà trên mặt lại có nụ cười vui vẻ; lần thứ hai thấy cô, cô ngồi ở trên thềm đá, mắt và chóp mũi hồng hồng, bộ dạng vừa khóc xong, giống như nụ hoa đầu cành bị mưa xuân tát ào ạt; lần thứ ba, cô uống say, cười đến suồng sã, trong tiếng cười là tiếng khóc âm ỉ khiến người ta tan nát cõi lòng.

Về sau, không cần phải đau lòng nữa.

Anh đang thầm nói trong lòng, yên lặng thở dài một tiếng, ôm cô thật chặt vào trong ngực, thật lâu không muốn buông ra.

◎◎◎

Cô nghĩ, phải nói chuyện cùng Boss Lôi một chút.

Bởi vì cô thích Lạc Dịch, hoặc là đã yêu Lạc Dịch, cô chỉ muốn cùng anh.

Trong không khí trang nhã của nhà hàng Tây, Tô Hợp Hoan đeo đeo một cái kính mát lớn, khiêm tốn ngồi ở trong góc, mượn cây xanh che giấu, toàn tâm toàn ý chờ Boss Lôi đại giá quang lâm.

Nhờ Boss Lôi ban tặng, bây giờ cô đã được nếm cảm giác được hoan nghênh đấy! Ra cửa thì phải đeo kính mát, nếu không bốn phía lập tức ‘ồn ào’ bị vây lấy.

Người được hoan nghênh cũng phải bỏ ra cái giá tương đương, những người đàn ông chờ đón hâm mộ, còn những người phụ nữ thì gộp ba chữ ‘ Tô Hợp Hoan ’ và ‘ hấp dẫn xinh đẹp ’ cùng với ‘tân sủng cựu hoan’.

Chỉ là, vừa nghĩ tới sẽ được lập tức tháo xuống cái mác ‘ tân sủng cựu hoan’ thì cô giống như bỏ được gánh nặng, lòng tràn đầy vui sướng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đợi mãi, Boss Lôi cũng không xuất hiện, cô nhàm chán lấm lét nhìn trái phải, lại kinh ngạc thấy được một cặp đôi khác.

Một thân trang phục màu sáng nhàn nhã, tuấn nhan lạnh lẽo, đó không phải là Lạc Dịch?

Anh đang ôm vai một cô gái trẻ, nhìn dáng dấp có lẽ là tới dùng cơm, cô gái da trắng, dáng dấp vô cùng xinh đẹp, cắt kiểu tóc mốt nhất, mặc chiếc váy màu anh đào hở tay, mang đôi giày xăng-đan, cả người cũng tản mát ra một cỗ khí chất mềm mại khác người.

Không thể nghi ngờ Lạc Dịch hoàn toàn che chở cô gái đó, vừa đi còn vừa cúi đầu nói chuyện với cô ấy, cô gái cười không nói, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh. Giữa bầu không khí có một cảm giác thân mật khó nói.

Bọn họ ngồi xuống cạnh cửa sổ, gọi phục vụ ghi món ăn.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cô gái cầm cái muỗng nhỏ bằng bạc múc miếng đào trong ly kem trái cây ra ăn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lúc nào cũng nở một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, trong đôi mắt kia còn có vẻ lệ thuộc, ngay cả người mù cũng nhìn ra được.

Hai người kia, nhìn thế nào cũng rất xứng với nhau.

Tô Hợp Hoan mím chặt môi.

Tiết mục gặp dịp thì chơi, chắc hẳn cũng là sở trường đóng kịch của các vị cấp cao ở ‘ tập đoàn Lôi Đình’ ! Không cần cố ý diễn xuất, thì có thể lấy được lòng của một người con gái.

Cô là diễn viên tạm thời, tại sao không thể tiếp tục diễn?

Cô kinh ngạc mà nhìn đôi nam nữ thân mật kia, trong túi xách vang lên tiếng điện thoại, cô cầm lên nghe. . . . . .

"Này? Cô Tô hả, bây giờ tôi không rảnh, cô muốn ăn cái gì thì tự ăn đi, có chuyện gì nói sau."

Boss Lôi nói vài ba câu đuổi cô, cô suy nghĩ một chút, nhanh chóng cúp máy, sau đó gọi phục vụ tính tiền.

Mặc dù cô không muốn ở cùng một chỗ với đôi nam nữ kia, mặc dù chỉ nhìn từ xa, cô cũng đã cảm thấy ngực khó chịu không thở nổi.

Nhưng cô vẫn đi tới.

"Hợp Hoan? Sao em ở đây?" Trên mặt Lạc Dịch đều là vui mừng, lúc nãy hẹn cô, cô từ chối có chuyện, không ngờ giờ phút này lại xuất hiện trước mắt.

Người này diễn xuất thật tốt, bị bắt tại trận còn làm ra vẻ mặt như thế.

"Anh Lạc." Cô nâng lên nụ cười xinh đẹp lộ ra lúm đồng tiền, "Có đồ muốn trả cho anh."

"Hợp Hoan?" Lạc Dịch nghi ngờ nhìn cô.

Cô mềm mại không xương dán vào trong lòng anh, đôi tay trắng như tuyết ôm cổ của anh, nhón chân lên, môi đỏ mọng dán lên môi mỏng của anh.

"Chúng ta không ai thiếu nợ ai nữa, anh Lạc."

Cô buông tay, tất cả đều kết thúc.

Chuyện tình yêu này, quả nhiên không thể tùy tiện va chạm, cô chỉ là lướt qua một cái, thì đã xui xẻo ăn phải quả táo độc của bà phù thủy rồi…trúng độc!

◎◎◎

So với cái người nước sôi lửa bỏng ở tầng 40 thì vẫn tràn ngập mùa xuân, nhưng đừng quên, có một loại vi khuẩn nhanh chóng truyền đi, giống như bị cảm, giống như nỗi buồn.

Vì vậy người ta nghe tin ở hai tầng lầu này thì đã sợ mất mật, tất cả mọi người đều cố gắng tránh xa một chút, những vị quan chức cấp cao ở đây cũng lén bẩm báo, bệnh trạng tổng giám đốc vui buồn thất thường, các vị đồng nghiệp phải hết sức đề cao cảnh giác, tránh mắc lỗi sẽ bị xử tử lúc nào không biết.

Anh cảm giác mình cũng vì cô gái nhỏ kia mà mắc chứng nóng nảy nghiêm trọng.

Thời gian trước, ai cũng có thể cảm nhận được vị CEO luôn luôn lạnh lùng ít lời trở nên phấn khởi, cứ nhìn thấy là cực kỳ vui vẻ. Không quá bao lâu, anh lại buồn phiền, tâm trạng bất định, chỉ cảm thấy đột nhiên trống rỗng và lo âu.

Cảm xúc tiêu cực này bắt đầu từ người con gái tên là Tô Hợp Hoan.

Sau khi kết thúc công việc ở Lôi Đình, cô lập tức biến mất không thấy tăm hơi, gọi điện thoại, không nghe! Nhắn tin, không gặp! Thậm chí còn xin nghỉ mấy ngày ở công ty, anh lo lắng cô có chuyện gì, vội vàng lái xe đến nhà trọ của cô cũng không có ai ở nhà.

Hôm sau trên báo, đăng tin tình cảm của cô và Lôi Ngự Phong đi du thuyền ra biển, trong hình, trời xanh mây trắng, cô mặc bikini màu đen đứng ở trên boong thuyền, xinh đẹp hấp dẫn, lúm đồng tiền như hoa.

Thì ra là như vậy.

Thà bị lựa chọn làm người diễn kịch trong cuộc hôn nhân của Boss Lôi chứ cũng không muốn dính dáng đến anh sao? Lạc Dịch cười cười tự giễu cợt bản thân.

Còn nữa, cô gái nhỏ này nghĩ rằng như vậy anh sẽ buông tay sao?

Thật là quá ngây thơ rồi!

Tô Hợp Hoan mặc một bộ lễ phục màu đen hở vai, cầm ví dự tiệc màu vàng kim trong tay, vừa xuống xe đã giết bao nhiêu ánh mắt của một đám ký giả.

Mặc dù chỉ hơi lộ ra vai gầy, dáng vẻ có hơi bảo thủ, nhưng bộ ngực tròn, đường cong duyên dáng, eo thon, gương mặt ngẩng cao, vẫn không giấu được vóc dáng tuyệt đẹp, từ trong xương cũng tản mát ra mùi khiêu gợi.

Cô kéo tay Lôi Ngự Phong, đi vào đại sảnh, dung nhan xinh đẹp nhìn trên bậc thang, thấy người đàn ông lâu ngày không gặp thì gương mặt trở nên cứng ngắc.

Sao người này cũng ở đây?

Âu phục màu xám nhạt, anh mặc trên người trở nên đơn giản lại ưu nhã, đang rảnh rang tựa vào bên cột cửa La Mã màu trắng, trong tay nâng một ly rượu đỏ, thấy cô nhìn sang, môi mỏng nhẹ cong lên, giơ cánh tay lên làm một động tác xin mời.

Vẻ mặt khẽ thay đổi, vốn Tô Hợp Hoan vì nhìn thấy Lạc Dịch mà tâm tình khẩn trương chợt trở nên bốc lửa.

Người nói một đằng làm một nẻo là anh, bị bắt tại trận là anh, có gì cô phải co rúm sợ hãi? Dù sao người đàn ông này chỉ muốn lên giường với cô thôi!