Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Thẩm Đường cùng Hạ Minh Viễn vội vàng rời đi. Ở xung quanh làng đại học có không ít quán bar, hai người họ muốn tới bar Chủ Nhật ở bên cạnh, có lẽ tối nay rất muộn mới kết thúc.
Nhìn người từ từ đi xa, Nguyên Nhược vẫn đứng ở nơi đó hai ba phút, người đến người đi trên đường, trời đã chạng vạng.
Cho đến khi bóng người khuất dạng, Nguyên Nhược mới đi về, vào cửa tiệm làm việc.
Nhân viên Triệu Giản đang ở quầy thu ngân, vừa cười vừa trò chuyện với khách hàng là sinh viên nữ, khuôn mặt cậu ta thanh tú lại hoạt ngôn, rất được các cô gái trẻ yêu thích.
Cũng không biết là đang nói gì, tiền còn chưa kịp lấy ra trả thì cô sinh viên kia mặt đã đỏ bừng, xấu hổ nhìn Triệu Giản.
Nguyên Nhược cũng nhìn kỹ hơn một chút, phát hiện cô sinh viên kia chắc cũng trạc tuổi Thẩm Đường. Con gái tuổi đôi mươi đều giống nhau, bình thường thì thoải mái, nhưng khi gặp người mình thích thì thay đổi, có chút không biết nên làm gì cho phải.
Tuổi này là thời kỳ tiết hormone và dopamine điên cuồng, trong một cái nháy mắt có thể động lòng, rất thường yêu thích từ ánh mắt đầu tiên.
Nguyên Nhược nhớ lại chính mình vào lúc đó quả thực cũng giống vậy, không sai biệt lắm.
Cô thu hồi tầm mắt, tiến vào phòng bếp làm việc.
Khoảng bảy giờ, Triệu Giản ở bên ngoài lớn tiếng hỏi: "Cô chủ, đến giờ ăn cơm rồi, có muốn em gọi giúp chị một phần không?"
Công việc còn chưa kết thúc nên chắc chắn cô phải ăn gì đó, Nguyên Nhược đáp lại và nhờ cậu ta gọi cho cô một phần cơm chay.
Nhà hàng họ đặt cơm chỉ cách đó hơn mười mét, không bao lâu người phục vụ đã mang cơm hộp đến. Nguyên Nhược ra ngoài để trả tiền, không để Triệu Giản trả.
Triệu Giản sờ sờ mũi, cười hì hì nói: "Cám ơn chị chủ nha, lại làm chị tốn tiền rồi".
"Cậu đi ăn trước đi, tôi trông quầy thu ngân cho", Nguyên Nhược lạnh nhạt nói.
Vào thời điểm này, công việc kinh doanh trong cửa hàng đang tốt, bên ngoài phải có người canh chừng thu ngân.
"Dạ, mười phút là xong ngay", Triệu Giản nói, mang theo hộp cơm đi vào trong nhưng chưa đi được hai bước, chợt nhớ ra điều gì đó, tò mò hỏi: "À mà chị chủ nè, tiểu Đường không phải đã thi xong rồi sao, sao hôm nay cô ấy không tới?"
Trước đây Thẩm Đường chỉ cần có thời gian rảnh đều sẽ mang cơm tới đây,
Nguyên Nhược ngẩn người, sau đó thành thật nói: "Em ấy có việc phải làm nên đi ra ngoài rồi."
Triệu Giản hiểu ra, "À ra vậy".
Nguyên Nhược đi tới sau quầy thu ngân, cúi đầu nhìn xuống màn hình máy tính, nhấp chuột, xem xét doanh thu hôm nay.
Triệu Giản không nói nhiều, tiếp tục cầm hộp cơm vừa đi vừa nghịch điện thoại di động.
Trên thực tế, vào ngày thường, Thẩm Đường cùng Triệu Giản quan hệ cũng không tệ lắm, nói chuyện khá là hợp nhau. Triệu Giản tuy rằng không được siêng cho lắm, lười làm việc nghiêm túc nhưng học thức và năng lực cũng khá, lại là dân học chuyên ngành công nghệ thông tin, giao tiếp với Thẩm Đường tương đối nhiều, cho nên mới thuận miệng hỏi một câu xem như là quan tâm Thẩm Đường.
Có thể là do mấy ngày nay có quá nhiều việc và áp lực hơi nặng, Nguyên Nhược không khỏi có chút hỗn loạn, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại. Chờ Triệu Giản ăn xong cô cũng nhanh chóng giải quyết hộp cơm rồi bắt đầu xử lý những đơn đặt hàng mang đi.
Khi kết thúc, đã gần mười giờ.
Chạm vào màn hình mở khóa của điện thoại, Thẩm Đường không gửi tin nhắn, ngược lại là Dư Tuyền gửi tin vào lúc hơn chín giờ, đại ý là hỏi xem tối mai muốn dùng cơm ở đâu.
Nguyên Nhược hậu tri hậu giác nhớ ra đã hẹn người ta đi ăn cơm, rõ ràng tối hôm qua cô vẫn còn do dự về việc có nên đến một nhà hàng Quảng Đông hay không mà hôm nay lại quên mất.
Đã quá muộn để tìm một nơi khác, cô do dự một lúc, liền gửi tên và địa chỉ nhà hàng Quảng Đông mà Thẩm Đường nói.
Dư Tuyền nhanh chóng biểu thị nhận được, trả lời lại: [Hẹn gặp lại vào tối mai].
Nguyên Nhược nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khó giải thích được, nhưng cô vẫn gõ nhanh.
[OK, tối mai gặp lại].
Mười giờ rưỡi, đã đến giờ về nhà.
Nguyên Nhược thu dọn đồ hai lần, đi ra ngoài giải thích vài câu với Triệu Giản sau đó lái xe rời đi.
Về đến nhà cũng đã gần mười một giờ, Thẩm Đường vẫn chưa về, cũng không gửi một tin nhắn.
Nguyên Nhược không thích những nơi như quán bar cho lắm, cô thường chỉ đến đó khi tụ tập với nhóm bạn thân của mình, dù sao thì quán bar cũng hơi hỗn tạp, nhiều người không có ý tốt, không phù hợp với người trẻ tuổi, cô không tự chủ được liền lo lắng, sợ xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau đó nghĩ lại, Thẩm Đường đã lớn như vậy rồi, còn có bạn bè em ấy ở đó, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Hơn nữa, bây giờ là giờ hoạt động bình thường của quán bar, màn đêm thăm thẳm, thời gian tính ra vẫn còn sớm, bảo đảm không đến hai, ba giờ sáng sẽ không trở về.
Nghĩ vậy, Nguyên Nhược đi tới phòng khách, rót một ly nước, ngồi trên sô pha nhìn vào hư không hơn nửa giờ. Cô vẫn nhắn hai tin cho Thẩm Đường, có điều không phải giục em ấy về nhà nhanh mà cô căn dặn em ấy chú ý an toàn. Chương trình trên TV không hay lắm, không có gì để xem, ở nhà cũng không có đồ ăn nhẹ hay đồ uống, Nguyên Nhược suy nghĩ một chút liền đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua chút đồ ăn thức uống về nhà.
Có một số cửa hàng tiện lợi gần tiểu khu, gần nhất chính là cửa hàng tiện lợi Lawson bên cạnh lối vào chính. Nguyên Nhược mang dép xỏ ngón đi vào, mua một nửa giỏ hàng, đồ ăn vặt, sữa chua, cơm nắm, cái gì cũng có, thượng vàng hạ cám một đống lớn.
Đến quầy thu ngân thanh toán, tổng cộng là ba trăm năm mươi tám tệ.
Nguyên Nhược cảm thấy hình như cô đã mua quá nhiều, nhưng lại quá xấu hổ để trả lại nó, vì vậy cô đều mua hết, xách túi to ụ trở về.
Cô vừa đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, chưa được vài bước đã nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen ở cổng tiểu khu.
Trong xe không chỉ có một người, cửa vừa mở ra đã có ba nam hai nữ bước xuống, trong đó có Thẩm Đường cùng Hạ Minh Viễn, những người này trông còn trẻ, có lẽ là bạn học với nhau.
Thẩm Đường đang nói chuyện với Hạ Minh Viễn, bỗng dưng cậu ta vỗ vai Thẩm Đường, nghiêng người đến gần nói nhỏ điều gì đó không cho người bên cạnh nghe thấy.
Cô gái kia cười nói: "Hai người đang lén lén lút lút nói bí mật gì vậy? Có phải là coi tụi tui không tồn tại không, đều đang đứng sờ sờ đây, chú ý ảnh hưởng một chút đê!!!"
Thẩm Đường không có đáp lại, nhưng Hạ Minh Viễn đáp: "Đừng nói nhảm".
Nữ sinh vui vẻ như là nghe được chuyện gì buồn cười, chế nhạo nói: "Được rồi được rồi, mọi người đều biết hai người không có quan hệ gì, chỉ là bạn thôi, bạn thôi".
Hạ Minh Viễn bất đắc dĩ không giải thích gì thêm.
Cậu ta có vẻ ngoài lạnh lùng bộ dáng nghiêm túc thận trọng, kì thực tính nết ôn hòa, dễ hòa nhập.
Thẩm Đường lại trầm thấp nói gì đó với cậu ta, cậu ta mở khóa điện thoại đưa qua, Thẩm Đường cúi đầu chạm chạm mấy lần, đang làm gì đó.
Hạ Minh Viễn có vẻ rất tin tưởng Thẩm Đường, trong khoảng thời gian này cũng không thèm nhìn, bất kể Thẩm Đường đang dùng điện thoại cậu làm gì.
Đối với giới trẻ hiện nay, chiếc điện thoại là vật vô cùng riêng tư, hiếm khi giao cho người khác một cách tin tưởng như vậy.
Nguyên Nhược đang đứng trong chỗ tối, từ xa nhìn về phía đó. Cô không tiếp tục bước về phía trước, tựa như dưới chân mọc rễ vậy.
Hạ Minh Viễn trong lúc vô tình nhìn thấy cô, đầu tiên nhìn còn không có nhận ra, cậu cẩn thận liếc nhìn lại dùng cùi chỏ đẩy Thẩm Đường, Thẩm Đường thuận thế nhìn sang.
Trong lòng Nguyên Nhược căng thẳng, đối diện tầm mắt người kia trong phút chốc cô dường như cảm thấy không có chỗ che giấu, cô không kìm lòng được mím mím môi, trong khoảng thời gian ngắn không hề nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ.
Đáng lẽ cô nên đi tới để chào hỏi và thể hiện ra dáng vẻ một người lớn nên có nhưng cô chỉ đứng đó mà không có bất kỳ cử động nào.
Thẩm Đường đem điện thoại di động trả lại Hạ Minh Viễn, thông báo cho ba người kia một tiếng, tiếp theo đi về phía bên này.
Hạ Minh Viễn và những người khác hướng về nơi này nhìn một cái, sau đó lần lượt lên xe, một lúc sau lái xe rời đi.
Thẩm Đường đến gần, gọi cô một tiếng.
Nguyên Nhược hoàn hồn, vô thức bóp chặt túi ni lông trong tay, khô khốc hỏi: "Đều là người của ban nhạc sao?"
"Người nam lái xe không phải", Thẩm Đường nói, tiến lên muốn cầm lấy túi, "Để em xách cho".
Nguyên Nhược tránh ra, "Không sao, không nặng, chị tự xách được".
Thẩm Đường cũng không tranh giành, sánh bước bên cô, chậm rãi đi ra cổng lớn.
"Tối rồi sao chị còn ra ngoài mua gì vậy? Sắp khuya rồi."
"Còn chưa buồn ngủ nên chị muốn đi mua chút đồ ăn", Nguyên Nhược giải thích, cuối cùng nói thêm, "Ngày mai chị không đến cửa tiệm nên có thể ngủ muộn một chút."
Tối mai cô phải đi ra ngoài ăn cơm, buổi chiều phải sửa soạn nên chỉ còn chút thời gian vào buổi sáng, không đủ để đến cửa tiệm, những thứ cần bán vào ngày mai cô đều đã chuẩn bị trước lúc tối rồi.
Bầu không khí phút chốc trầm mặc, cả hai đều không lên tiếng nữa.
Thẩm Đường dùng dư quang liếc nhìn bên cạnh, đi theo sau Nguyên Nhược.
Mở cửa, đi thang máy lên lầu và vào nhà.
TV vẫn bật, lúc đi cô không tắt, lúc này nó đang phát quảng cáo.
Đặt một túi đồ lớn xuống, Nguyên Nhược đi tới tắt TV, sau đó cúi người dọn dẹp bàn cà phê, cầm ly nước vào bếp rửa.
Đi ngang qua bên cạnh Thẩm Đường, cô nhẹ giọng nói: "Muộn như vậy rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
"Dạ", Thẩm Đường trả lời.
Nguyên Nhược vào bếp, người này liền trở về phòng.
Đêm nay cả hai người đều có chút kỳ lạ, hành vi không giống bình thường nhưng cả hai đều không chỉ ra điều đó, không đi truy cứu những ý nghĩ không nên có kia.
Rửa ly xong đi ra, trong phòng khách không có ai, hành lang trống không, cửa phòng ngủ thứ hai cũng đóng chặt. Nguyên Nhược nhìn quanh rồi đi về phía phòng mình, không để ý đến đống đồ ăn vặt.
Những đêm mùa hè ở thành phố C nặng nề, trong không khí khô nóng lại mang theo chút ẩm ướt đặc trưng khiến người ta không thích nổi, trong lòng sinh ra cảm giác gò bó cùng hoảng hốt.
Đó là một đêm dài, dù bật điều hòa cũng khó chịu, trằn trọc cả đêm.
Ngày hôm sau, trời nhiều mây và nhiệt độ giảm một chút.
Nguyên Nhược dậy sớm, vừa mở mắt ra liền không thấy buồn ngủ nữa nên thức sớm luôn. Lúc đó trời vừa tờ mờ sáng, ban ngày thời điểm này trời mát mẻ hơn, cô ngồi trong phòng một lúc, nghĩ đến việc đem quần áo tối qua thay đi giặt nên nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng đối diện đang đóng chặt, Thẩm Đường hẳn là còn chưa dậy.
Cô làm động tác của mình nhẹ nhàng hơn vì sợ đánh thức người bên kia.
Đi đến cửa phòng tắm, vặn nắm cửa đi vào.
Tình cảnh thoáng chốc im lặng.
Ánh sáng ban mai trong trẻo và dịu nhẹ lọt vào từ cửa sổ chiếu vào phòng tắm, đem không gian nhỏ hẹp rọi sáng lộ ra dáng hình người bên trong.
Có lẽ là quá oi bức, cánh cửa bên trong không có đóng, Thẩm Đường đang đứng đó chỉ mặc một chiếc quần yếm màu đen còn chưa kéo dây lên, đang vắt ngang thắt lưng, một tay cầm khăn khô lau tóc, tay còn lại cầm quần áo đã thay. (đại khái là quần yếm mà mới mặc lên tới eo thui, chưa mặc áo, chắc lau tóc goy mặc)
Dáng người người này lồi lõm, hai chân thon dài thẳng tắp, eo thon, bụng dưới phẳng lì săn chắc, hơn nữa còn có bờ vai gầy... tất cả đều là hoàn mỹ.
Có điều cô ấy đưa lưng về phía cửa, người phía sau không nhìn thấy những thứ này.
Vào lúc cửa được mở ra, Thẩm Đường tinh ý nhận ra, động tác của tay cô ấy liền cứng đờ.