Độc Chiếm Nàng

Chương 55




Người cả đời vĩnh viễn sẽ không biết trước được số mệnh của mình, cũng không có quá nhiều nhân quả như vậy, quan trọng nhất chính là giây phút hiện tại.

Nguyên Nhược uống nửa chén nước đường nóng, sau đó nằm xuống.

Thẩm Đường giúp cô kéo chăn, thành thật khai báo: "Em có mấy lần đi gặp hai bác".

Nguyên Nhược không ngạc nhiên vì điều này chút nào, bình tĩnh nói: "Chị biết".

Bạn nhỏ nhìn cô.

Cô giải thích: "Từ trước chị đã phát hiện, chỉ là không hỏi em mà thôi, hơn nữa anh trai cũng có nói với chị".

Loại chuyện này không có cách nào giấu diếm, Thẩm Đường cứ ba ngày hai lượt chạy tới đại viện, có lúc đi một cái là nửa ngày, không cần đoán cũng biết em ấy tới đó làm gì. Lần đầu anh trai gặp phải Thẩm Đường đã gửi tin nhắn cho Nguyên Nhược, giả vờ như chỉ là tùy tiện đề cập đến, lo lắng sẽ có tranh cãi nên nói cô chú ý em ấy một chút. Nguyên Nhược trước kia tương đối lo lắng, mặc dù không có đi theo đến đại viện nhưng mỗi ngày đều lẳng lặng quan sát Thẩm Đường, sợ họ sẽ tranh cãi.

May mắn thay, mọi chuyện cũng thuận lợi.

Nguyên Nhược không phản đối việc Thẩm Đường đi tìm hai ông bà lão, từ lúc Thẩm Đường trở về cô đã ngờ ngợ là người này sẽ làm như thế này rồi. Cô hiểu ba mẹ mình, họ không muốn gặp cô, nhưng nhất định sẽ gặp Thẩm Đường, dù sao thì bạn nhỏ mới là người khiến cho hai ông bà băn khoăn lo lắng.

Đôi khi gặp mặt nói chuyện cũng tốt, ít nhất là để xoa dịu tình hình.

"Em sợ chị sẽ tức giận nên không nói cho chị biết", Thẩm Đường nhẹ giọng nói: "Ngày hôm đó em có cùng anh trai nói chuyện với nhau".

"Anh ấy nói gì?", Nguyên Nhược hỏi.

Thẩm Đường nói: "Kêu em chăm sóc chị thật tốt."

Nguyên Nhược mỉm cười, nhất thời không biết nên nói gì.

Một lúc sau, cô vòng tay qua eo người này, ôm thật chặt em ấy.

"Ấm ức cho em rồi".

"Không có".

Tựa cằm vào hõm cổ Thẩm Đường, Nguyên Nhược nhắm mắt lại.

Vài lần đến nhà cũng không mang lại nhiều thay đổi cho mối quan hệ cứng nhắc này, hai ông bào lão vẫn có thái độ kia, tương đối cứng rắn. Nhưng mối quan hệ giữa Nguyên Nhược và Thẩm Đường đã thay đổi rất nhiều, cảm giác khoảng cách do chênh lệch tuổi tác mang lại dần biến mất, thay vào đó, họ đem đối phương đặt ở vị trí ngang nhau mà đối xử.

Sự giao tiếp giữa hai người ngày càng nhiều, từ trường học đến nhà hàng, rất nhiều chuyện điều sẽ được thảo luận với nhau. Về phần hai ông bà lão bên kia tạm thời không ép được thì cũng không ép, trong thời gian ngắn muốn giải quyết vấn đề này cũng không có khả năng, thuận theo tự nhiên là được, hai người tận lực làm tốt việc của mình là được.

Nguyên Nhược vẫn thỉnh thoảng đưa đồ cho hai ông bà, thậm chí còn để Thẩm Đường mang tới.

Thẩm Đường ở đại viện ăn một lần bế môn canh nhưng không ai biết.

Đối với việc em ấy nhiều lần tới cửa, Dương Hà Anh chưa bao giờ nói điều gì nặng lời, đại khái là những lời liên quan tới Thẩm gia kia mang đến những cảm xúc nhất định nên hai ông bà sau đó không bao giờ nhắc đến nữa. Có điều Nguyên Lợi Hòa tựa hồ có hơi bất mãn, cũng không biết chỗ nào có vấn đề mà ông ấy đột nhiên có chút nhìn Thẩm Đường không vừa mắt, đôi khi ông ấy có thể chỉ ra một vài lỗi nhỏ không thể giải thích đươc.

Thẩm Đường mang theo đồ đạc đi tới, ở nhà cũ chờ hơn nửa giờ, mới định rời đi, Nguyên Lợi Hòa bỗng nhiên nói: "Con không lo học hành, cả ngày chạy tới đây làm gì, không đi học à?"

Hôm nay là trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, học gì đâu.

Thẩm Đường không có cãi lại, chỉ thành thật mà nói.

Nguyên Lợi Hòa cau mày, cũng không biết nơi nào đắc tội ông ấy nữa.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài, Nguyên Nhược lái xe đưa Thẩm Đường trở về đại viện, sau khi em ấy về thành phố B, phỏng chừng sẽ có một khoảng thời gian không tới được, chiều nay Thẩm Đường mới lên máy bay nên trước khi đi em ấy trở về một chuyến.

Nguyên Nhược không đi theo vào, đem xe dừng ở đầu ngõ bên ngoài chờ.

Lần này Thẩm Đường không bị mắng, còn cầm hai hộp trái cây sấy khô đi ra.

Bất quá là "được" đuổi mà đi, Nguyên Lợi Hòa trực tiếp đem em ấy đẩy ra khỏi cửa.

Có sự thay đổi là tốt rồi, mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng suôn sẻ.

Thẩm Đường lên xe, Nguyên Nhược nhìn chằm chằm hai hộp trái cây sấy hồi lâu, kỳ thực đó là món hồi xưa cô rất thích ăn, khi còn bé tính tham ăn, lúc đi học cô luôn thích chạy về nhà, luôn ngóng trông được về chỉ vì để ăn những món này. Hai ông bà sẽ dạy dỗ cô một trận, nói cô suốt ngày chỉ nghĩ tới ăn ăn, không đặt tâm trí vô việc học gì hết nhưng vẫn sẽ chuẩn bị kỹ những món này cho cô.

Hai hộp trái cây sấy, một hộp cho Thẩm Đường mang đi, một hộp cho cô.

Thẩm Đường cũng biết ý định của hai ông bà, lên xe liền đặt một hộp ở ghế sau, nói: "Bác trai bác gái đưa cho chị".

Nguyên Nhược không trả lời, chỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Ngõ nhỏ sâu hút, nhà cũ nằm khuất sau một gốc cây, trên ban công lầu hai dường như có hai bóng người.

Xe chạy xa, dần dần khuất dạng.

Sau khi tiễn Thẩm Đường đi, Nguyên Nhược đi một chuyến đến đường đông làng đại học để kiểm tra tình hình ở cửa hàng bánh ngọt.

Mấy ngày nay cô không đến đây nhiều, nhưng mọi thứ trong cửa hàng vẫn đâu vào đấy, hóa đơn các thứ đã làm xong, Kỷ Hi Hòa còn làm ra hai sản phẩm mới, chỉ chờ cô đến cửa hàng để xem thử.

Nguyên Nhược từ trước đến giờ luôn là một người dễ nói chuyện, vừa đến liền tăng lương cho mọi người, không nhiều lắm, chỉ thêm vài trăm tệ nhưng cũng đủ để ba nhân viên vui vẻ.

Tiểu Trần cười đến híp cả mắt, vui vẻ hỏi: "Chị chủ, chị phát tài rồi nên tăng lương he".

"Không có", Nguyên Nhược nói, xem xét qua doanh thu một chút lại vừa kiểm kê cửa hàng vừa xem điện thoại di động, hôm nay tâm trạng cô không tệ, còn có thể đùa giỡn vài câu, cố ý giả vờ giả vịt lừa tiểu Trần: "Phát tài không nỗi, hiện tại chị đây còn nợ rất nhiều. Nếu như nhà hàng bên kia không mần ăn được thì cái tiệm này chắc cũng sẽ phải dẹp luôn, giờ tranh thủ cho thêm mấy em một ít tiền để sau này có gì lại không thể trả lương nỗi".

Vẻ mặt cô nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa.

Tiểu Trần tin là thật, kinh ngạc "Ah" một tiếng, Triệu Giản cùng Kỷ Hi Hòa ở bên cạnh cười không ngừng, vui vẻ quá chời.

Nguyên Nhược trò chuyện với ba người họ một lúc, sắp xếp cụ thể công việc cho tháng tới. Trong thời gian học sinh sinh viên quay trở lại trường học thì cô sẽ khá là bận rộn, nhiều công việc phức tạp phải làm, cô còn phải lo trang trí nhà hàng bên kia nên không có nhiều sức lực để lo bên này.

Hiện tại Kỷ Hi Hòa về cơ bản đã quen thuộc với những thứ trong cửa hàng, có thể một tay lo liệu, hơn nữa kỹ thuật làm bánh cũng ngày càng tiến bộ, Nguyên Nhược có thể an tâm giao phần lớn công việc trong cửa hàng cho em ấy, nhờ em ấy giúp cô xử lý. Đương nhiên, phần tiền lương nên cho cũng sẽ không thiếu, đó là phần Kỷ Hi Hòa đáng được nhận.

Kỷ Hi Hòa biết mối quan hệ thực sự giữa Nguyên Nhược và Thẩm Đường, trước đó Hạ Minh Viễn đã đề cập riêng với cô, cô không quan tâm đến chuyện cá nhân của chủ mình, không có hứng thú nên sẽ không nói gì.

Buổi chiều, Nguyên Nhược lại đến Phố Tân Dân.

Tiền công phần trang trí được tính theo từng giai đoạn, hoàn thành phần nào thanh toán phần đó, phần còn lại sẽ được tính sau khi hoàn công, điều này có lợi cho cả hai bên. Hôm nay là ngày thanh toán tiền công, cô đem theo tiền đến, sau khi xem xét kỹ rồi ký vào thanh toán, kế đó chuyển sang giai đoạn tiếp theo của quy trình.

Tiền bơm đầy đủ nên hiệu quả tốt vô cùng, trong thời gian ngắn như vậy, sân trước sân sau hầu như đã làm xong, Khung chung của tòa nhà cũng đã cơ bản hoàn thành và sẽ không mất quá nhiều thời gian để làm tiếp những phần khác.

Nguyên Nhược đã kiểm tra tài khoản, chỉ mới không được bao lâu mà danh mục chi tiêu này nọ đã vượt sáu con số, vượt xa những gì cô kiếm được. Giai đoạn đầu tiên đã tốn nhiều tiền như vậy, Nguyên Nhược khá là vất vả, nhưng để có thể làm nhà hàng cao cấp như vậy, đã bắt đầu rồi thì cô nhất định phải kiên trì, hiện tại nếu không cố gồng gánh thì sau này làm sao có được quả ngọt hồi đáp.

Gây dựng sự nghiệp từ việc kinh doanh chính là một cái hố không đáy, cần phải tiếp tục ném tiền vào nó, sẽ không có giới hạn cho đến ngày có thể kiếm được tiền, nó giống như một canh bạc vậy.

Quăng vào nhiều tiền như vậy, con số trong tài khoản ngày càng ít đi, không thể không có áp lực, Nguyên Nhược phải chịu rất nhiều áp lực, đến mức buổi tối đều ngủ không được.

Thẩm Đường mỗi ngày đều gọi điện thoại nói về tình hình hiện tại ở trường, có lúc cũng sẽ nói một chút về công ty Internet kia, còn có vài chuyện Mạnh gia.

Mạnh Tri Hành và Mạnh Bạch bọn họ bận rộn nội đấu với nhau, đã không rảnh bận tâm đến em ấy, Mạnh Tri Hành dường như đã cùng bà ba liên minh với nhau, hai người trở thành châu chấu trên cùng một sợi dây, mà Mạnh Bạch cũng có ý lôi kéo nhà bà cô. Mạnh Tri Hành làm công ty bị ảnh hưởng nặng nề, Mạnh Bạch cũng tổn thất không ít, nhà bà cô thì miễn cưỡng xem như là tốt hơn một chút.

Thẩm Đường đang dần rút lui, cố gắng thoát thân càng sớm càng tốt.

Em ấy cùng người chị họ của Diệp Tầm đã liên lạc với nhau, bán một số cổ phần của công ty Internet cho người gọi là Lâm đại mỹ nữ - Lâm Nại, điều kiện đổi lại là Lâm Nại phải tìm cho em ấy một số nhân viên mới có thể làm tay trong để tiến vào công ty Internet. Hiện tại tầng quản lý công ty vẫn là Mạnh Bạch cùng người phía bà cô, Thẩm Đường không có thế lực của chính mình, cho nên em ấy phải bắt đầu bồi dưỡng từ bây giờ.

Cô Lâm rất sẵn lòng giúp đỡ, nhưng cái giá phải trả khá tàn nhẫn, nửa điểm tình cảm cũng không cho.

Nguyên Nhược không biết Lâm Nại, chỉ biết cô ấy là người thân của Diệp Tầm, ngoài ra không biết gì khác. Sau khi nghe đối phương sẵn sàng giúp đỡ, Nguyên Nhược mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn chọn tin tưởng vào cô Lâm, bất kể nói thế nào cũng coi như là người thân của Hà Dư, miễn cưỡng thì cũng có cái gọi là liên quan, còn hơn là mấy người bên Mạnh gia kia.

Thẩm Đường đưa cho Nguyên Nhược một số tiền, cũng không ít, số tiền này kiếm được trong nửa năm qua, muốn cô cầm đầu tư vào nhà hàng bên kia.

Nguyên Nhược vốn là không có ý định cầm lấy nhưng cuối cùng cô vẫn nhận, năm nay cô thực sự gặp áp lực tài chính rất lớn, chỉ dựa vào vay người thân và bạn bè vẫn là không được.

Số tiền mà bạn nhỏ đưa cho cũng coi như là góp vốn, sau này cũng sẽ được tính là cổ phần. Họ là một đôi, nhưng Nguyên Nhược sẽ không vô cớ mà nhận tiền của đối phương, không phải họ cần phải rõ ràng như vậy, chỉ là cô không muốn nghĩ chuyện nhận tiền là đương nhiên.

Thẩm Đường chuyển một khoản tiền tới, nhưng Nguyên Nhược lại nhận được hai lần chuyển khoản.

Số tiền khác đến từ anh trai.

Lúc nhận được tin nhắn từ ngân hàng, Nguyên Nhược có một chút ngạc nhiên, bởi vì anh trai đã gửi cho cô sáu trăm nghìn tệ ngay và luôn.

Anh trai và chị dâu đều giỏi giang, nhưng một lúc lấy ra sáu trăm nghìn tệ, đó là con số không nhỏ rồi. Hơn nữa, số tiền này được chuyển từ thẻ của anh trai, không biết anh ấy có bàn bạc với chị dâu hay không.

Nguyên Nhược gọi hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Anh trai cũng không giấu diếm, chỉ nói: "Không phải anh cho em, không cần cùng chị dâu thương lượng."

Không giải thích đó là ai, nhưng cô không cần đoán cũng biết.

Trong lòng Nguyên Nhược không biết là cảm giác gì.

Hai ông bà sống hơn nửa đời người, cũng chỉ dành dụm được bấy nhiêu, hết lần này đến lần khác đưa cho cô, cơ bản là đưa cô hết rồi.

Thời điểm cãi nhau thì rất kịch liệt, tưởng chừng như sắp cắt đứt quan hệ với cô nhưng đến cùng họ vẫn không đành lòng.

Anh trai nói: "Em cũng nên hiểu chuyện một chút, tranh thủ thời gian trở về đi. Ba lại bị tái phát huyết áp cao nên hôm qua gọi cho anh".

Cô đáp: "Dạ".

Có mấy lời đến thời điểm thì dừng, chỉ trích cũng vô dụng, anh trai sẽ không đem lời nói đến mức.

Nguyên Nhược đã gửi cho Thẩm Đường một tin nhắn trước.

[Chị muốn về nhà một chuyến].

Lúc đó Thẩm Đường đang ở trên lớp, liếc nhìn màn hình điện thoại, sau đó ở dưới gầm bàn nhắn lại: [Dạ]

Nguyên Nhược đến đại viện lúc chạng vạng, khoảng thời gian ăn tối.

Hai ông bà lão đều ở nhà, nghe được tiếng gõ cửa liền kéo giọng hỏi: "Ai đấy?"

Nguyên Nhược ngoài cửa không có đáp lại, tiếp tục gõ cửa.

Một lúc sau, Dương Hà Anh ra mở cửa.

Hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau, Dương Hà Anh sửng sốt.

Trong nhà, Nguyên Lợi Hòa đang đeo tạp dề bận việc trong bếp, khi bưng thức ăn đi ra tới phòng khách thấy Dương Hà Anh vẫn đứng sững người ở cửa, vì vậy ông đặt chén đĩa xuống và đi đến cửa, vừa đi vừa nghi hoặc hỏi: "Sao bà còn đứng đó?"

Khi nhìn thấy con gái ngoài cửa, ông cũng không nhúc nhích.

Một nhà ba người chỉ đứng đó, ai cũng không lên tiếng.