Độc Chiếm Nàng

Chương 53




Nhiệt độ về đêm giảm dần, trời lạnh hơn.

Nguyên Nhược không thể ngủ được, vì vậy cô nhẹ nhàng trở mình nằm nghiêng, đối mặt với Thẩm Đường đang ngủ. Đêm nay hai người nói chuyện lâu như vậy, lại nháo hơn nửa tiếng, rạng sáng mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Chuyến này Thẩm Đường từ thành phố B trở về bằng máy bay sau đó lại đi ô tô, sáng sớm đã bận bịu bôn ba, cả ngày mệt mỏi nhưng em ấy một mực chịu đựng, theo Nguyên Nhược giải tỏa tâm trạng rồi mới đi ngủ. Hô hấp em ấy đều đều vững vàng, tư thế quy củ, thoạt nhìn đã ngủ rất say.

Ánh sáng trong đêm tối quá mỏng manh, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì trong phòng, nhưng Nguyên Nhược vẫn lẳng lặng mà nhìn người này, không lâu sau kéo chăn dịch lên một chút để đắp cho đối phương.

Học kỳ mới bắt đầu, cao học không thảnh thơi như đại học, Thẩm Đường quay lại thành phố C một chuyến cũng không dễ dàng. Đáng lẽ em ấy sẽ ở lại trường học, vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Nguyên Nhược biết rõ những điều này, không cần Thẩm Đường phải nói, đối với lần này rất cảm động.

Tối nay Thẩm Đường là người an ủi cô từ đầu đến cuối, có một số câu nói khiến người ta rất xúc động, chạm đến trái tim.

Nguyên Nhược những năm gần đây đã gặp qua nhiều chuyện, nhiều người, đã trải qua thăng trầm trong thế giới phức tạp này quá lâu, cô đã qua cái tuổi dễ bị rung động bởi một hai câu nói của ai đó, nhưng lần này là một ngoại lệ, rất khác biệt. Hết thảy cảm thụ mà Thẩm Đường mang đến cho cô đều mới mẻ, chân thành, thật tâm, không một lời giả dối, không phải là vì dỗ dành cô mới nói lời ngon tiếng ngọt, cô có thể cảm nhận được.

Xao động bất an đã dịu xuống, trong lòng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, một số suy nghĩ cũng thay đổi theo.

Nghĩ đến đây, Nguyên Nhược không khỏi ngẩn người, ý thức được mấy ngày nay mình không nên sa sút tinh thần như vậy, thậm chí có thể coi là đang trốn tránh. Kỳ thực không cần thế, không có gì không dám đối mặt cả.

Thẩm Đường so với cô thì nhỏ tuổi hơn mà mới vừa xử lý xong chuyện Mạnh gia bên kia, ngay sau đó liền quay lại ở cạnh cô. So với sự sa sút tinh thần của cô thì Thẩm Đường đã làm tốt hơn, đơn cử như những chuyện gần đây, em ấy là một người yêu có đầy đủ tư cách.

Trong lòng Nguyên Nhược hồi tưởng lại lời trước đó, cả người đều mềm mại. Cô là kiểu người thích nghe người khác nói lời hay để dỗ dành, tuy rằng ngoài miệng cô sẽ không đáp lại nhưng đều ghi nhớ.

Nghĩ đến đây, cô dùng đầu ngón tay chạm vào vai Thẩm Đường một cái, hết sức cẩn thận để không làm em ấy tỉnh giấc.

Có lẽ là đang suy nghĩ mấy chuyện kia quá nghiêm túc nên cô càng ngày càng thanh tỉnh, vốn là muốn chờ cơn buồn ngủ kéo đến nhưng càng về sau lại càng không có cảm giác buồn ngủ. Nằm trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng cô rón rén đứng dậy đi ra phòng khách bên ngoài nằm một mình xem TV gì đó.

Đã hơn bốn giờ sáng, đèn đường dưới lầu vẫn đang sáng choang.

Cô bí mật hút một điếu thuốc, đem TV bật sang chế độ im lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh chuyển động trên màn hình.

Khi dần cảm thấy buồn ngủ, Nguyên Nhược lấy điện thoại di động ra và gửi cho Dương Hà Anh một tin nhắn, không có dài dòng văn vẻ, chỉ hai câu.

[Mẹ, bất kể như thế nào, sau này con chỉ chấp nhận một mình em ấy].

[Thật có lỗi với ba mẹ].

Tia lửa cháy nhanh, một điếu thuốc rất nhanh đã hút xong, cũng không có cảm giác gì.

Bây giờ hơn nửa đêm rạng sáng, Dương Hà Anh hẳn là sẽ không xem tin nhắn liền, ngay cả khi bà ấy đã xem thì chắc chắn sẽ không trả lời.

Nguyên Nhược cũng không nghĩ là Dương Hà Anh sẽ hồi âm, gửi tin xong liền đem điện thoại di động đặt trên khay trà, lặng lẽ ngồi đó, dựa lưng vào ghế sô pha.

Cơn buồn ngủ ập đến, cảm giác mệt mỏi cũng kéo đến, lúc này cô mới đem tàn thuốc dập tắt, ném vào thùng rác, giũ giũ cho bay đi mùi thuốc lá khó ngửi, sau đó nhẹ bước về phòng.

Vén chăn lên, mới nằm xuống liền bị người bên cạnh ôm lấy, nhỏ giọng hỏi: "Chị đi đâu vậy? Sao không ngủ?"

Nguyên Nhược dán lại gần hôn lên mặt người này: "Ngủ không được nên ra ngoài uống nước".

Thẩm Đường ngủ mơ mơ màng màng, thậm chí không mở nổi mắt, lẩm bẩm nói: "Lại hút thuốc rồi."

Nguyên Nhược không có biện giải, hướng vào trong lòng em ấy mà chen. Thẩm Đường thuận thế ôm chặt cô vào lòng, kéo chăn đắp cho cô.

Thời gian trôi qua, hai người ngủ thật say mãi đến tận chín giờ rưỡi, Nguyên Nhược không lại mất ngủ, không hề tỉnh giấc giữa chừng.

Lúc chín giờ rưỡi thức dậy, bên ngoài trời đang mưa phùn, bầu trời u ám.

Thẩm Đường đi ra ngoài nấu cơm trước, cả hai đều không có khẩu vị gì nên chỉ xào hai món cho bữa trưa.

Nguyên Nhược nán lại trong phòng một lúc lâu, đến khi ra phòng khách thì đã gần đến giờ ăn. Điện thoại di động vẫn đặt ở trên bàn trà, tin nhắn tối qua gửi đi vẫn chưa được trả lời, giống như đá chìm xuống biển.

Điều này nằm trong dự liệu, cô cũng sẽ không cảm thấy thất vọng.

Dương Hà Anh không trả lời cũng không sao, miễn cho quá lúng túng, nếu bà ấy thực sự hồi âm lại thì cô không biết nên nói tiếp như thế nào.

Những lời nói đêm qua không phải là kích động mà nhắn, càng không phải là suy nghĩ nhất thời, Nguyên Nhược thật sự nghĩ như vậy. Cô không có ý định cắt đứt quan hệ với gia đình mình, nhưng cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ Thẩm Đường hoặc là thỏa hiệp, ba mẹ không chấp nhận thì cứ như vậy đi, chỉ có thể tạm thời như vậy một thời gian. Là đứa con gái này có lỗi với họ, cô sẽ không vì chính mình mà kiếm cớ.

Đến lúc phải đối mặt thì vẫn phải đối mặt, Nguyên Nhược tước đây chính là lo sợ đủ điều, lo lắng quá nhiều nhưng khi chuyện thật sự xảy đến, tiếp tục hay dừng lại cô phải đưa ra một quyết định dứt khoát.

Dù sao về sau cũng có thể chầm chậm mài giũa, cô đã chuẩn bị rồi.

Những chuyện này Nguyên Nhược không nói với Thẩm Đường, đều giấu ở trong lòng.

Cô không đưa Thẩm Đường đến đại viện mà là đến nghĩa trang.

Năm nay thanh minh Thẩm Đường không về được, không thể thắp hương cho cha mẹ Thẩm và Thẩm Lê, lần này phải đến một chuyến.

Tảo mộ cắm hoa gì đó đều là Thẩm Đường làm, Nguyên Nhược đứng ở bên cạnh chờ.

Lần trước đến nơi này, Nguyên Nhược còn có chút khó chịu, dù sao thì lúc đó cô với Thẩm Đường mới ổn thỏa, đối mặt với nhà họ Thẩm cũng không tốt lắm, nhưng lần này thì khác, cô không còn cảm giác đó nữa, đã có thể thẳng thắn đứng ở đây.

Có lúc ngẫm lại, mọi chuyện cũng không phức tạp như vậy. Mặc kệ lúc trước như thế nào thì một đoạn cảm tình kia đã sớm kết thúc rồi, hơn nữa người chết như đèn tắt, người sống sao phải dùng gông cùm gò bó chính mình lại, như vậy chỉ thêm rắc rối.

Đúng là mối quan hệ giữa hai người họ có phần không hợp luân lý thế tục, nhưng không ai có lỗi với đối phương, không cần phải quan tâm quá nhiều đến điều đó.

Bên trong nghĩa trang gió lạnh thổi qua, Nguyên Nhược xoa xoa cánh tay, chờ Thẩm Đường lễ bái xong, hai người cùng nhau rời đi.

Lễ quốc khánh được nghỉ bảy ngày, Thẩm Đường về sớm hai ngày, cộng lại thành chín ngày. Thời gian chín ngày không phải là quá dài, nhưng đối với sinh viên mà nói vẫn là rất hiếm thấy, hơn nữa mấy tháng nay thời gian hai người bọn họ ở cùng nhau tương đối ít, chín ngày cũng coi như là dài rồi.

Ngày thứ ba sau khi về, Nguyên Nhược vẫn không định đưa Thẩm Đường trở về, mà là tiếp tục ở nhà đợi, có thời gian thì cùng nhau đi mua sắm.

Dạo này mọi chuyện khá phức tạp, việc phải làm cũng nhiều, nhà hàng bên kia đang gấp rút để kịp tiến độ, thường xuyên gọi điện thoại cho Nguyên Nhược hỏi ý kiến chỗ này chỗ nọ, thỉnh thoảng cô phải đến đó xem xét. Khi Nguyên Nhược không rảnh thì Thẩm Đường sẽ đi thay, nhờ người này giúp cô chia sẻ một chút áp lực.

Vào thứ tư hôm ấy, Nguyên Nhược đang bận ở cửa hàng bánh ngọt, bận rộn đi qua chỗ Hà Dư để làm này nọ chuẩn bị cho sự kiện giảm giá, sư phụ thầu gọi điện thoại kêu cô đến Phố Tân Dân nghiệm thu và nhận tủ rượu. Cô không thể ra ngoài, vì vậy chỉ có thể để Thẩm Đường đi thay.

Việc này không khó, chỉ cần đi xem một chút, nếu không có vấn đề gì, sẽ không mất nhiều thời gian.

Thẩm Đường đi qua vào lúc đến hai giờ ba mươi chiều và chỉ quay lại sau khi mặt trời lặn.

Theo lý thuyết không nên trì hoãn lâu như vậy mới phải nhưng Nguyên Nhược không nghĩ nhiều như vậy, cái gì cũng không hỏi

Tuy nhiên, khi trở về rồi ăn cơm tối, Thẩm Đường đã chủ động nói rõ: "Chiều nay em có gặp bác trai".

Nguyên Nhược sững người một lúc.

"Có tán gẫu vài câu", Thẩm Đường nói, "Nói về chị".

Nguyên Nhược hỏi: "Em nhắc tới trước?"

Thẩm Đường gật đầu.

Cô ăn một ngụm, cũng không nói nhiều, một lúc lâu sau mới nói: "Còn nói cái gì nữa không?"

"Không có gì khác," Thẩm Đường đáp, "Bác trai có việc nên đi trước".

"Bận gì?"

"Đi bệnh viện kiểm tra."

Nguyên Nhược giật mình, vừa rồi cô chỉ thuận miệng hỏi một chút, cô còn tưởng rằng đã gây rắc rối đã thành như vậy, Nguyên Lợi Hòa chắc hẳn cũng không quá thích Thẩm Đường mới phải, kết quả lại không phải vậy, còn nói chuyện như trước.

Không biết làm sao, cảm thụ của cô khá phức tạp, không nói ra được là như thế nào.

Thẩm Đường đem phản ứng của cô cất vào đáy mắt, không nói cái gì nữa

Qua đi hai ngày, Thẩm Đường lại đi ra ngoài mấy lần, có khi đi một cái là nửa ngày.

Em ấy không chủ động nói mình đi đâu, Nguyên Nhược cũng không hỏi.

Nguyên Nhược một mình đến nhà anh trai, mang theo rất nhiều thuốc bổ.

Chị dâu và Nguyên Ngải Ninh đều đang ở nhà. Hai người họ vẫn giống như trước, cô gái nhỏ Nguyên Ngải Ninh tự giác biết mình không nên hỏi câu hỏi đó lần trước, lần này con bé rất dẻo miệng, thậm chí còn bưng trà rót nước cho Nguyên Nhược.

Bạn nhỏ có chút ngượng ngùng, con bé cũng không kỳ thị chuyện Nguyên Nhược cùng Thẩm Đường, chỉ là kinh ngạc mà thôi, con bé lặng lẽ nói: "Ông bà chỉ là tức giận vậy thôi, cô út đừng quá lo lắng, một thời gian nữa sẽ ổn thôi".

Nguyên Nhược tất nhiên là sẽ không chú ý đến mấy cái cháu gái nói, cô cũng không nói thêm gì.

Đống thuốc bổ là mua cho ba mẹ, cô không nói ra nhưng chị dâu với Nguyên Ngải Ninh đều hiểu, biết nên làm như thế nào.

Ngày hôm sau, chị dâu gửi một tin nhắn WeChat nói rằng đồ vật đã được chuyển đến cho ba mẹ.

Cô cũng khách sáo mà nói cảm ơn chị ấy.

Chị dâu nói rằng cô đừng khách sáo vậy.

Hai ngày sau, Nguyên Nhược đưa lá trà cùng bánh ngọt đến.

Vừa vặn anh trai ở nhà, anh ấy chút nữa muốn đến đại viện, liền tiện đường đem đồ vật mang đi bên kia luôn.

Thời tiết dạo này thay đổi nhiều, lúc nóng lúc lạnh.

Có lẽ trước đó trời khá mát, nhưng nay nhiệt độ giảm đột ngột nên Nguyên Nhược không kịp chuẩn bị, cô ra ngoài mà mặc ít quần áo lại ở bên ngoài cả ngày, khi quay lại thì bị cảm lạnh.

Cô sốt nhẹ vào ban đêm, không chịu uống thuốc nên giọng nói của cô bị khàn vào sáng hôm sau.

Thẩm Đường bận bịu trước sau chăm sóc cô, ra ngoài mua thuốc, nấu cháo, đến buổi chiều thì đun nước đường

Nguyên Nhược cuộn chăn ngồi ở trên sô pha, hai chân khoanh lại, lẳng lặng nhìn đối phương bận rộn trong phòng bếp.

Sau khi nước đường được đun sôi, Thẩm Đường bưng một chén đi ra, để nó nguội khoảng mười phút mới đưa cho Nguyên Nhược uống.

Nguyên Nhược cảm thấy không thoải mái, cái gì cũng đều không uống nỗi, nhẹ nhàng đẩy ra, nhỏ giọng nói: "Em cứ để đó đi, giờ chị không uống nỗi".

"Bác trai nói chị nên uống khi còn nóng, đừng để nguội", Thẩm Đường bỗng nhiên nói.

Nguyên Nhược đình trệ.

Đun nước đường để trị cảm là mẹo gia truyền, Dương Hà Anh tin vào điều này nhất, cho rằng uống nước đường để làm dịu cổ họng sẽ tốt cho cơ thể nên khi mấy đứa nhỏ trong nhà bị cảm thì bà sẽ đun một chén nước đường lớn cho uống.

Thế hệ trước ở vài phương diện luôn có sự cố chấp của riêng họ, dần dần hình thành thói quen.

"Em gọi cho bác trai nói một tiếng", Thẩm Đường giải thích: "Có vẻ bác trai thật tức giận, mắng em một trận nhưng vẫn bảo em pha nước đường cho chị, còn đặc biệt dặn chị uống lúc còn nóng."

Ngước mắt nhìn đối phương, Nguyên Nhược mở miệng nhưng không nói gì.

Thẩm Đường nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, nắm chặt một tay cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa mu bàn tay cô, thấp giọng nói: "Hai bác đều khỏe cả, họ chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận mà thôi, mình nên từ từ, không cần vội".

Nguyên Nhược biết, cha mẹ cô cô hiểu rõ.

Nắm tay cô đặt lên một bên mặt, Thẩm Đường nói tiếp: "Chị không cần đưa ra lựa chọn, từ nay về sau em đều sẽ đứng bên cạnh chị".

Đôi khi không cần phải đưa ra lựa chọn, không cần chọn bạn thích bên nào hơn, không cần phải gây khó dễ bản thân như vậy.

Nguyên Nhược ở phía trước, Thẩm Đường sẽ đứng sau cô, điều này sẽ không thay đổi, từ trước đến giờ đều là như vậy.