Độc Chiếm Nàng

Chương 4




Bệnh viện nhân dân cách tiểu khu không xa, đại khái khoảng mười phút lái xe, sau khi đến nơi thì đưa vào khoa nội hô hấp.

Cảm lạnh và sốt không phải là vấn đề lớn, bình thường sẽ đi đến phòng khám hoặc nhà thuốc mua thuốc uống chứ đến bệnh viện khám thì lại như chuyện bé xé ra to. Tuy nhiên, bác sĩ thì có trách nhiệm xem bệnh, đơn giản hỏi han một chút, dặn dò chăm sóc cẩn thận sau đó ghi đơn để đi mua, không cần tiêm hay làm gì nữa, về nhà uống thuốc ngủ một giấc, đợi hạ sốt thì sẽ không còn vấn đề gì.

Thẩm Đường phát sốt là do tối qua dầm mưa to, hơn nữa tối qua còn bị điều hòa thổi suốt đêm nên buổi sáng cô cảm thấy hơi khó chịu, kèm theo đau đầu, sốt nhẹ nhưng cô không để ý lắm, không nói ra, chiều còn gội đầu bằng nước ấm nên giờ còn khó chịu hơn.

Người trẻ tuổi đều có cái nết này, không coi trọng sức khỏe bản thân, nghĩ là chẳng có chuyện gì to tát, tới lúc mắc bệnh mới biết mình sai.

Nguyên Nhược chạy ngược xuôi trong bệnh viện, thanh toán các hóa đơn, xếp hàng dài chờ lấy thuốc, sau đó cô lấy một cốc nước nóng ở bệnh viện để Thẩm Đường uống thuốc rồi mới mới đem người mang về nhà.

Ra ngoài trời còn sáng nhưng về đến nhà thì trời đã tối thui rồi, một lần tới bệnh viện thì tốn một, hai tiếng là bình thường.

Người kia ngã bệnh rồi nên Nguyên Nhược cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể chăm sóc thật tốt. Cô nấu cháo cho Thẩm Đường uống, sau khi uống xong lại cho em ấy về phòng nghỉ ngơi, không chỉ vậy, cô còn dậy hai lần vào ban đêm để chăm sóc cho Thẩm Đường cho đến khi hạ sốt.

Trong mấy năm qua, Nguyên Nhược đối với Thẩm Đường không dành quá nhiều tâm tư, đêm nay là lần đầu tiên mà còn dằn vặt cô như vậy.

Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, sáng sớm ra trời đã hửng nắng.

Nguyên Nhược dậy muộn hơn thường lệ, Thẩm Đường đã đến trường.

Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, sau đó lái xe đến cửa hàng.

Sáng sớm phía đông làng đại học vắng người và xe cộ, một mảnh thanh tịnh.

Cửa hàng chín giờ mới mở cửa, thời gian đóng cửa mỗi ngày là mười một giờ rưỡi, chủ yếu dựa theo thời gian làm việc, học tập của sinh viên quanh đó. Thời gian làm việc của nhân viên cửa hàng là tám giờ đến rạng sáng hôm sau, mỗi ngày chia hai ca, mỗi ca tám tiếng.

Lúc Nguyên Nhược đến cửa hàng, tiểu Trần phụ trách ca sáng đang quét dọn vệ sinh, khi nhìn thấy cô lập tức gọi: "Chào buổi sáng, chị chủ!".

"Chào em", Nguyên Nhược ôn nhu chào hỏi: "Đã ăn sáng chưa?"

"Dạ rồi", tiểu Trần cười nói, dáng vẻ tâm tình không tệ.

Tiểu Trần so với Thẩm Đường nhỏ hơn một tuổi, nhưng vì không học cấp ba mà ra ngoài xã hội đi làm từ sớm, rất chịu thương chịu khó.

Nguyên Nhược trò chuyện với em ấy một lúc, sau đó vào phòng bếp làm việc.

Cửa hàng chỉ thuê hai nhân viên trông quầy thu ngân và phục vụ, không thuê thợ làm bánh đặc biệt nào nên mấy việc như nướng bánh mì, làm bánh kem.... đều do Nguyên Nhược tự mình làm.

Làm ăn kiếm tiền là một công việc khó khăn chứ không phải tùy tùy tiện tiện là có thể kiếm được tám vạn, mười vạn. Nhất định phải tính toán tỉ mỉ, mời người thợ làm bánh giỏi một chút tiền lương ít gì cũng tầm một vạn trở lên, Nguyên Nhược không nỡ phí phần tiền này, rất nhiều chuyện đều do cô tự mình làm, kể cả những lúc nhân viên xin nghỉ thiếu người thì cô cũng tự mình ra trận luôn. Dù bây giờ đã mua được nhà nhưng cô vẫn còn phải để tiền trả góp nhà, tiền mượn anh trai cũng chưa trả hết, làm một mình kiếm tiền không dễ dàng chút nào, rủi ro cao.

Phía đông làng đại học lưu lượng người và xe qua lại lớn, chuyện làm ăn cửa hàng bánh ngọt không đáng lo, doanh thu mỗi ngày cũng không tệ.

Tuần này, cửa hàng sẽ kết hợp với cà phê sách của Hà Dư tổ chức sự kiện giảm giá, bận rộn cho đến giữa trưa, Nguyên Nhược ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn, vừa rảnh tay là đi tới cà phê sách tìm Hà Dư.

Hà Dư ở trong nhóm bạn thân các cô là người sống ổn định nhất, sau khi tốt nghiệp đại học liền thuận buồm xuôi gió, hiện tại cả tình duyên và sự nghiệp đều bội thu. Cậu ấy không chỉ kiếm được tiền mà còn có bạn gái nhỏ là "con nhà giàu", hai người đều sắp tu thành chính quả rồi.

Hôm nay tiệm cà phê sách kinh doanh phát đạt, Hà Dư cùng bạn gái nhỏ Diệp Tầm đều ở trong cửa hàng, Nguyên Nhược đi qua nói chuyện làm ăn, ở lại nửa tiếng liền trở về.

Trong lúc này Thẩm Đường đã đến cửa hàng, còn mang theo ba phần cơm.

Đồ ăn ở căn tin đại học C vừa rẻ, vừa sạch sẽ, hợp khẩu vị, người này thường xuyên mang đồ ăn đến đây.

Tiểu Trần rất thích Thẩm Đường, cảm thấy Thẩm Đường rất khiêm tốn, quan trọng nhất là mỗi lần cô ấy đến đều có thể tiết kiệm tiền cho một bữa ăn.

Nguyên Nhược còn chưa bước vào cửa, tiểu Trần đã cười híp mắt nói: "Chị chủ, chị Đường tới rồi nè, đang chờ đằng sau á".

Buổi chiều không có lớp, Thẩm Đường về ký túc xá thu dọn rất nhiều đồ, dự định lát nữa sẽ đi chung xe với Nguyên Nhược về nhà.

Tiểu Trần đã ăn rồi, còn lại hai phần cơm, Thẩm Đường chờ Nguyên Nhược trở về cùng nhau ăn.

"Hồi sáng em có uống thuốc không?", Nguyên Nhược hỏi, dùng mu bàn tay sờ lên trán người kia, đã hết sốt từ lâu, hiện tại nhiệt độ bình thường.

Thẩm Đường nói: "Uống rồi, phần còn lại em để trong túi đem theo bên người".

Em ấy sẽ tự lo cho mình, không cần người khác bận tâm.

Nguyên Nhược mỉm cười, "Ăn cơm trưa xong thì nghỉ ngơi nửa giờ rồi uống một lần nữa, đừng quên nha".

"Em biết rồi", Thẩm Đường đáp.

Nguyên Nhược không nói nhiều nữa, dành thời gian ăn cơm trước, lát nữa còn phải nướng bánh mì. Hôm qua bị trì hoãn một ngày nên hôm nay cô có nhiều việc hơn, làm xong mới có thể trở về nhà.

Cửa hàng bánh ngọt có phòng để nghỉ ngơi nhưng diện tích khá nhỏ, chỉ kê được một chiếc giường và một cái bàn nhỏ, không gian kín mít, ngồi lâu sẽ thấy hơi ngột ngạt. Những ngày đầu kinh doanh, không có tiền thuê nhân viên, cả ngày mười mấy tiếng làm việc liên tục nên Nguyên Nhược hầu như ngày nào cũng ngủ ở đó, bây giờ nó đã trở thành nơi học tập của Thẩm Đường vì nơi đó yên tĩnh.

Nguyên Nhược ở phòng bếp làm việc, tiểu Trần ở bên ngoài quầy thu ngân, Thẩm Đường ở trong phòng nghỉ ôn bài.

Sau khi bận rộn mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, Nguyên Nhược đưa ly nước cho Thẩm Đường, dịu dàng căn dặn: "Đọc lâu phải thả lỏng một chút, học tập nghỉ ngơi phải kết hợp với nhau, em có thể ra ngoài đi dạo chút cho thư thả".

Thẩm Đường đang viết code, ngón tay thon dài xinh đẹp ở trên bàn phím gõ thoăn thoắt, một lúc đã có thể gõ ra một đoạn code.

Em ấy đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nhẹ nhàng nói: "Chút nữa, em viết xong cái này đã".

Nguyên Nhược không hiểu nổi mấy cái này, kêu cô xem code giống như đọc thiên thư vậy, cô biết Thẩm Đường rất giỏi trong việc này, thỉnh thoảng em ấy sẽ nhận viết code đơn giản cho một số khách hàng trên mạng để bán hoặc làm vài dự án khác.

Thẩm Đường tương đối độc lập, ngoại trừ việc để Nguyên Nhược nhọc lòng trong hai năm đầu thì hai năm qua em ấy đã có thể tự mình kiếm học phí, thỉnh thoảng còn có thể đưa cho Nguyên Nhược một ít tiền.

Buổi chiều trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã là tám giờ tối.

Nguyên Nhược giữa chừng nghỉ ngơi một chập, cơm nước xong liền bận bịu đến bây giờ, mệt đến mức sắp ngã lăn ra. Hôm nay công việc kinh doanh của cửa hàng tốt, lượng khách hàng đông hơn ngày thường, doanh thu có thể so với cuối tuần.

Tám giờ rưỡi, Dư Tuyền gọi điện tới.

Nguyên Nhược ngày hôm qua giữa chừng quăng boom, thiếu thành ý nên cô biết mình đuối lý mà Dư Tuyền lại rất hiểu chuyện, an ủi ngược lại cô, nói cô cứ làm việc của mình tước đi, không nên để ý nhiều như vậy.

Nơi làm việc của Dư Tuyền cách xa làng đại học nhưng ngày hôm nay có việc đi ngang qua bên này liền tiện đường lái xe lại đây một chuyến.

Trùng hợp Nguyên Nhược hết bận nên đứng bên lề đường đón cô ấy.

Dư Tuyền mới vừa kết thúc công việc, một thân tây trang đen, chân mang giày cao gót, mái tóc xoăn dài, nhìn vừa trưởng thành vừa chất. Ngoại hình của cô ấy rất phù hợp với gu thẩm mỹ của hầu hết mọi người, dịu dàng hào phóng, vóc người cao gầy, cao hơn Nguyên Nhược một chút nhưng so với Thẩm Đường thì thấp hơn chút, dáng vẻ thùy mị, vừa nhìn đã biết cô ấy là một người được nuôi dạy rất tốt.

Dư Tuyền không đến tay không mà còn mang theo một túi nhỏ bánh ngọt thủ công và bốn ly trà nóng.

Trước đó Nguyên Nhược có nói qua tình hình cửa hàng nên Dư Tuyền biết ở đây có thể sẽ có ba người nên mang bốn ly trà tới.

Nguyên Nhược dẫn cô ấy vào trong cửa hàng ngồi một chút, tùy tiện trò chuyện, còn chọn một ít bánh ngọt cho Dư Tuyền mang về, bù đắp chuyện hôm qua.

Dư Tuyền rất giỏi trong xử sự giao tiếp, từ trước đến nay ở cùng luôn biết chừng mực, khi đến làm khách trong cửa hàng cũng chỉ nói chuyện chung quanh bánh ngọt, không hỏi những vấn đề khác, càng không đề cập đến chuyện hôm qua. Trò chuyện một lúc, biết Nguyên Nhược còn có chuyện phải xử lý nên cô biết điều rời đi trước, tuy trò chuyện ngắn ngủi nhưng có hẹn lần sau lại gặp mặt, toàn bộ quá trình diễn ra bình tĩnh và tự nhiên như thể cô ấy thực sự chỉ là tiện đường đi ngang qua.

"Tôi đưa chị ra ngoài nhé", Nguyên Nhược cười nói, lấy lễ đáp lễ.

Dư Tuyền thoải mái nói: "Được".

Đi tới cửa, Dư Tuyền còn galang mở cửa trước, vô cùng chu đáo.

Nguyên Nhược rất hài lòng với hình thức ở chung không có áp lực như thế này.

Sau khi tiễn người đi xong quay lại, cô vội vàng dọn dẹp phòng bếp.

Thẩm Đường ở trong phòng nghỉ lúc này mới đi ra, im lặng không lên tiếng giúp đỡ dọn dẹp.

Nhớ tới bên ngoài vẫn còn đồ uống, Nguyên Nhược nói: "Hồi nãy Dư Tuyền đã tới, có mang theo bánh ngọt và trà nóng, chị để ở quầy phía sau đó".

Thiếu nữ bên cạnh không đáp, coi như không nghe thấy, một lúc sau mới thờ ơ không mặn không nhạt đáp: "Em bị cảm nên không uống trà được."

Nguyên Nhược quên mất chuyện này, không nghĩ nhiều mà cười cười, nói: "Vậy về nhà chị nấu nước đường cho em nha".

Một lúc sau, người này mới "ừm" một tiếng.

Sau khi dọn dẹp xong, việc còn lại giao cho nhân viên, Nguyên Nhược lái xe đưa Thẩm Đường về nhà. Có rất nhiều thứ được chuyển ra khỏi ký túc xá, chủ yếu là sách và một số đồ điện tử.

Đêm nay thật oi bức, trong không khí đều có cảm giác khô hanh.

Ngày mai không có tiết học, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Đường ở trong phòng khách xem kịch.

Nguyên Nhược đang xem xét các khoản thu chi, cuối tháng luôn có một đống việc phải làm. Cô mặc váy ngủ ngồi trên sô pha bên cạnh Thẩm Đường đang vùi đầu vào tính toán.

Một bộ phim khoa học viễn tưởng của nước ngoài đang chiếu trên TV, khung cảnh vô cùng hoành tráng, chiến đấu quyết liệt.

Tâm tư Nguyên Nhược đều ở đặt trên những con số, không để ý tới trên TV đang chiếu cái gì, cho đến khi nghe được một tiếng gọi khẽ trầm thấp kỳ quái, cô sững sờ một lúc, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, giọng nói mơ hồ ám muội kia lại vang lên...

Phim nước ngoài có quy mô lớn, đặc biệt là một số phim dài tập. Để kéo dài cốt truyện và tăng độ drama thì không thể tránh khỏi việc đưa nhiều phân cảnh tình cảm vào. Mối quan hệ giữa các nhân vật trong phim thường rất hỗn loạn, ở trong nước, trước khi phát sóng những bộ phim thế này thường sẽ qua kiểm duyệt mà cắt bớt hoặc dùng kỹ xảo che đi những phân đoạn hạn chế người xem nhưng đôi khi vẫn giữ một số cảnh không quá lộ liễu.

Trên màn hình TV, hình ảnh trên giường như ngừng lại, ánh sáng ảm đạm u ám, người phụ nữ ngoại quốc quay lưng về phía máy quay, vòng eo tinh tế, đường nét cơ thể mềm mại, mái tóc vàng dày xõa trên tấm lưng trắng nõn mỹ miều...

Nguyên Nhược liếc mắt nhìn rồi hạ tầm mắt xuống, giả vờ như cái gì cũng không nhìn thấy, tiếp tục đối chiếu các khoản thu chi.

Cô cúi đầu, sợi tóc rũ xuống trước trán che đi tầm mắt nhưng cô cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Thẩm Đường Bên cạnh đưa tay vén tóc cô ra sau, đầu ngón tay hơi lạnh không cẩn thận vô tình lướt qua vành tai cô.

Nguyên Nhược lỗ tai nóng lên, hiện ra một màu đỏ bất thường.