Cửa phòng khép hờ nhẹ nhàng lay động một chút, hai người ở bên trong nhỏ giọng nói chuyện, bầu không khí trầm mặc, giao tiếp cũng không thông suốt.
Thẩm Đường đang an ủi Nguyên Nhược nhưng không nói tất cả sự thật.
Nguyên Nhược cũng không truy cứu, chỉ là tâm trạng cũng không ổn định, có chút cáu kỉnh hỏi: "Bao lâu nữa mới trở lại?"
Thẩm Đường nói: "Em cũng chưa biết, có thể vài ngày, có thể lâu hơn một chút."
Miễn cưỡng bình tĩnh lại, Nguyên Nhược ngừng một hồi, chỉ ừm một tiếng, không nói gì nữa.
Bởi vì Nguyên Lợi Hòa ở phòng bên cạnh, bọn họ không dám làm gì, Thẩm Đường ôm ôm Nguyên Nhược, vỗ nhẹ phía sau lưng cô, an ủi nói: "Không có chuyện gì đâu, chị đừng lo lắng".
Nguyên Nhược không nói
Mà dưới lầu, Mạnh Tri Hành và những người khác không ở Nguyên gia đợi quá lâu, đã sớm rời đi, không thể giữ lại. Dương Hà Anh còn muốn họ có thể ăn cơm ở nhà, nhưng Mạnh Tri Hành hai, ba câu nói uyển chuyển từ chối, nói rằng họ có việc khác phải làm, vì vậy Dương Hà Anh chỉ có thể khách khí tiễn những người này ra khỏi đại viện.
Bất kể nói thế nào, bọn họ đều là người nhà Thẩm Đường, có chuyện gì không thích hợp thì Dương Hà Anh với Nguyên Lợi Hòa cùng bọn họ cũng không tiện xen vào, loại chuyện này làm lớn sẽ không có kết cục tốt, sẽ làm Thẩm Đường khó xử. Người lớn tuổi xem xét mọi việc đều thận trọng, chu đáo hơn người trẻ tuổi, cũng nhẹ nhàng hơn.
Nguyên Nhược và Thẩm Đường không ở lại đây ăn cơm, hai người cùng nhau rời đi.
Anh trai tiễn họ ra chỗ đậu xe và hỏi han vài câu.
Việc này huyên náo căng thẳng nhưng cũng kết thúc rất nhanh, tất cả mọi người rất bình tĩnh, đều cố hết sức mà tìm cách giải quyết trong hòa bình.
Buổi tối, Nguyên Nhược giúp Thẩm Đường thu dọn hành lý, chạy trong chạy ngoài, đóng gói một vali lớn, đều là quần áo và nhu yếu phẩm.
Thẩm Đường đứng ở một bên, thỉnh thoảng nghe cô nói mà giúp đỡ lấy này nọ, tìm kiếm xung quanh.
Kỳ thực Nguyên Nhược trong lòng cảm thấy không được tốt lắm, chỉ là cô không nói ra mà thôi, sau đó cô cũng không nói lời nào, trong lòng không giấu được mất mát.
Vali được mở rộng ra, hai người ngồi trên mặt đất, Thẩm Đường chủ động đến sát bên cạnh cô, suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nói: "Giang Thính Bạch là người thân của em, có thể coi là chị gái, chị họ em".
Nguyên Nhược quay đầu lại nhìn.
Thẩm Đường nói thêm: "Mẹ em là con út, ở trên có anh cả và chị hai. Anh cả là người đàn ông hôm nay chị gặp, chị hai là mẹ của Giang Thính Bạch".
Đây là điều mà Nguyên Nhược không biết, Nguyên gia bên kia cũng không biết về nó. Giọng điệu của Thẩm Đường đều đều, không có chút thăng trầm nào, như thể những người đó không liên quan gì đến em ấy, hiện tại chỉ đang thuật lại một sự thật mà thôi.
Nguyên Nhược mấp máy môi, có rất nhiều câu muốn hỏi, cuối cùng chỉ còn lại một câu: "Cô ấy đã làm gì?"
Thẩm Đường nắm lấy tay Nguyên Nhược, siết chặt.
"Dự án của chị em, chị còn nhớ không?"
Nguyên Nhược gật đầu, "Nhớ".
Vẻ mặt Thẩm Đường không có mấy thay đổi gì lớn, vẫn như cũ nhẹ giọng nói tiếp: "Lúc đó chị ấy tìm rất nhiều người, có thể tìm đều tìm khắp nơi, nhưng không có ai chịu đầu tư. Đầu tư vào mảng Internet cần số tiền lớn thời gian hoàn vốn lại lâu, tiền phải đầu tư vào rất nhiều, không ổn thỏa chút nào. Lúc đầu, một số người sẵn sàng thử xem, nhưng đến lúc ký hợp đồng lại đổi ý, sợ không thể hoàn vốn được. Chị đã gạt em mà tìm Giang Thính Bạch, chị ấy không muốn từ bỏ dự án này."
Quá trình này tất nhiên là cực kỳ gian nan, ai cũng không muốn làm lựa chọn bất đắc dĩ, thế nhưng hết cách rồi, nếu một người bị ép vào một hoàn cảnh nhất định thì cái gì cũng có thể làm ra được, cho dù là cúi đầu trước người khác.
Nguyên Nhược đã từng trải qua tình trạng khó khăn tương tự, có thể hiểu được suy nghĩ của Thẩm Lê. Cô lặng lẽ nghe, rất yên tĩnh.
Thẩm Đường dừng một chút, có vẻ do dự rồi nói về quá khứ của thế hệ trước.
Ông ngoại Mạnh gia bản chất trăng hoa, trong những năm đó, ông đã cưới tổng cộng ba người vợ. Người đầu tiên là mẹ của Mạnh Tri Hành và chị hai, là một đại tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối. Lúc hơi bốn mươi tuổi thì họ ly hôn, từng người phát triển sự nghiệp riêng mình. Người vợ thứ hai là bà ngoại của Thẩm Đường, một cô gái xinh đẹp không bối cảnh không gia thế, sau đó bà bị bệnh mà qua đời, giống như phù dung sớm nở tối tàn. Người vợ thứ ba chính là người vợ hiện tại, thực lực hai nhà tương đương nhau, có thể nói là cường cường liên hợp.
Chỉ là bà ba nhìn không vừa mắt mẹ của Thẩm Đường, thủ đoạn của bà ta tương đối cứng rắn, khắp nơi nhắm vào mẹ Thẩm cũng thấy chưa đủ, làm mọi cách để mẹ của Thẩm Đường không có được chỗ đứng trong nhà họ Mạnh. Ông ngoại cũng không phải là người tốt, mở một mắt nhắm một mắt không để bụng chuyện bà ba làm.
Mẹ của Thẩm Đường là một người tính tình mềm yếu, ở trong nhà bị vây lâu vậy rồi nên muốn thoát đi, không muốn tranh đấu gì nữa, sau đó bà đến thành phố C phát triển và gặp được cha Thẩm. Hai người yêu nhau hợp thành một gia đình, dần dần cắt đứt liên hệ với Mạnh gia ở thành phố H bên kia.
Bớt đi một người tranh giành gia sản, Mạnh gia bên kia tất nhiên là ước gì được vậy, thậm chí sau đó hai người Thẩm gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi người Mạnh gia cũng không có phản ứng gì nhiều, càng không có ai đến thăm, chỉ cử một trợ lý nhỏ không liên quan gì đến thành phố C, giả mù sa mưa thể hiện muốn đón hai chị em về.
Thẩm Lê quậy một trận lớn, gọi điện thoại mắng người Mạnh gia, khiến mọi chuyện khó có thể kết thúc êm đềm, thế cho nên sau đó Thẩm Lê tìm tới Giang Thính Bạch, buông xuống mặt mũi và lòng tự trọng của cô ấy tìm kiếm sự giúp đỡ, Mạnh gia đã ngăn chặn nó bằng mọi cách có thể.
"Tối hôm đó chị ấy nhận được một cuộc gọi, nói là đi ra ngoài làm chút chuyện, kết quả là không bao giờ có thể quay lại", Thẩm Đường nói, giọng điệu vững vàng, âm thanh nhẹ đi.
Đại khái là đoán được chuyện gì xảy ra, Nguyên Nhược nhẹ giọng hỏi: "Đi gặp Giang Thính Bạch?".
"Ừm".
"Bên kia làm sao?".
Thẩm Đường gật đầu: "Giang Thính Bạch đã đồng ý đầu tư, sắp hoàn thành rồi nhưng bị mấy người Mạnh Tri Hành ngăn cản".
Thẩm Lê đi ra ngoài gặp Giang Thính Bạch thương lượng công việc cụ thể, dự định nói một chút với người Mạnh gia nhưng mà cô ấy không thể kiên trì đến lúc đó.
Một sinh mệnh có thể nặng có thể nhẹ, cơ hồ đè chặt lên Thẩm Đường lúc đó, nhưng nó không ảnh hưởng nhiều đến những người ở thành phố H xa xôi kia. Một số người vì thế mà xúc động, nhưng nó chỉ giới hạn ở cảm khái và đồng tình, không có gì khác. Đại khái là bị một sinh mệnh non trẻ như vậy đánh thức lương tâm nên rốt cuộc ông ngoại Mạnh gia cũng nghĩ đến việc đón Thẩm Đường về.
"Ông ta và Mạnh Tri Hành đến đây", Thẩm Đường nói, như là đang thuật lại một chuyện không liên quan chính mình, "Em không đi, không muốn đến thành phố H".
Cho nên mới phải ở thời điểm tứ cố vô thân mà tìm đến Nguyên Nhược, thà đi theo một người không cùng huyết thống, chủ động làm người ăn nhờ ở đậu chứ không chịu tiếp thu cái gọi là ý tốt của Mạnh gia.
Những thứ đó đều do Thẩm Lê dùng sinh mạng của mình đổi lấy.
Cái chết Thẩm Lê là một tai nạn bất ngờ, không ai ngờ đến, cũng không ai muốn hãm hại cô ấy, nhưng tất cả những điều này không thể tách rời quan hệ vói Mạnh gia máu lạnh kia.
Nếu không phải Mạnh gia cố tình can thiệp làm khó dễ, tuyệt tình đến loại trình độ đó thì rất nhiều chuyện thì sẽ không phát sinh. ít nhất Thẩm Lê có thể sống sót. Mạng người lớn hơn cả bầu trời, không còn chính là không còn, hối cải hay bồi thường gì cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Nguyên Nhược im lặng hồi lâu, cô chưa bao giờ biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, càng không biết rốt cuộc hai chị em Thẩm gia đã trải qua những gì.
Không cần biết là hận hay là oán, không ai có thể hiểu được tâm tình của Thẩm Đường, em ấy làm thế nào để vượt qua mà hiện tại lại đi tới đó, một số quyết định người khác không thể xen vào. Nguyên Nhược biết chuyện chắc chắn không đơn giản như bề ngoài, không thể nào chỉ vì phân chia tài sản, nhất định phải có chuyện khác.
Nguyên Nhược không hỏi, chạm vào khuôn mặt của người này, sau đó ôm em ấy vào lòng.
"Đừng ở đó quá lâu, về sớm một chút".
Thẩm Đường ôm lấy Nguyên Nhược, "Em biết rồi".
Đây là lần đầu tiên Nguyên Nhược thật sự đối xử với Thẩm Đường như người trưởng thành giống mình, trước đây cô đều lo lắng, không bỏ xuống được, ngoài miệng không tha người nhưng luôn canh cánh trong lòng. Cô chọn cách tin tưởng đối phương, để em ấy tự xử lý chuyện này.
Cô không tìm hiểu kỹ càng, không đi tìm tòi nghiên cứu Thẩm Đường muốn làm gì, cô chỉ làm những gì mình muốn làm, thu dọn hành lý, dự định ngày mai đưa Thẩm Đường ra sân bay.
Hai người bọn họ buổi tối nằm ở trên giường, câu được câu không trò chuyện.
Thẩm Đường lăn qua chen vào trong lòng Nguyên Nhược, hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: "Đến nơi rồi em sẽ thường xuyên liên lạc với chị, đừng lo lắng, đừng suy nghĩ nhiều".
Nguyên Nhược cố chấp nói: "Chị không nghĩ gì".
Thẩm Đường đáp một tiếng, vừa lăn lên trên đè Nguyên Nhược vừa mở ngăn kéo. Nguyên Nhược không từ chối, đều theo em ấy. (Editor: ngăn kéo huyền thoại, bộ nào cũm có J)))
Hai người trong đêm này rất hòa hợp, càng tận tình hơn bao giờ hết, yêu thương dung nhập vào xương tủy, trong đêm tối ẩm ướt mà lan tràn vô tận.
Lúc kết thúc, Nguyên Nhược nằm nhoài trên người Thẩm Đường, nhịn cười không được.
Vén mái tóc rũ xuống, Thẩm Đường hỏi: "Sao vậy?"
"Không gì", Nguyên Nhược nói, sau một hồi suy nghĩ, cô vẫn thừa nhận, "Chỉ là đột nhiên có loại cảm giác rất kỳ lạ."
"Cảm giác gì?", Thẩm Đường trầm thấp nói.
Nguyên Nhược cúi đầu chạm vào môi người này, "Đột nhiên cảm thấy mình có chút may mắn vì lúc trước đã giữ em lại đây".
Thẩm Đường nhìn cô.
Nguyên Nhược nói: "Kỳ thật, chị nghĩ là chờ em lên đại học rồi sẽ không quản em nữa, cho rằng em sẽ không ở lại đây lâu".
Khóe miệng Thẩm Đường khẽ nhếch: "Thật sao?"
"Uhm", Nguyên Nhược thành thật nói, "Mẹ chị muốn chị dẫn em qua bên kia, định để em sống trong đại viện, thế nhưng em đã trọ lại trường rồi nên cuối cùng không thành".
"Lúc đó liền muốn đuổi em đi he?", Thẩm Đường nói, dùng sức nhẹ mà véo eo cô một cái, lại xoa nắn da thịt mềm mại của cô.
Nguyên Nhược sợ ngứa, nhưng không né tránh, tùy ý để người này làm theo ý mình.
"Chị không muốn đuổi em đi, nhưng lúc đó thật không tiện, công việc của chị bận rộn, em còn phải đi học, chị không có nhiều sức lực để chăm sóc em."
Lúc đó thật sự rất khó khăn, thu nhận giúp đỡ một cô gái mười mấy tuổi ở bên người, cuộc sống hoàn toàn bị quấy rầy, bất kỳ quyết định nào của cô cũng phải tính đến một người khác. Sống một mình vô cùng tự do, không bị gò bó mà nhiều hơn một người sẽ thêm tầng ràng buộc, mọi thứ trở nên rất khác. Những ngày đầu thực sự rất rất khó vượt qua, không thể tránh khỏi áp lực, kéo theo đó là nghi vấn, còn có đủ thứ khó khăn, bất kể là chuyện học hành hay cuộc sống hàng ngày của em ấy, tất cả đều do Nguyên Nhược giải quyết.
Ở độ tuổi hai mươi, những thứ đó đối với cô rất xa lạ, cô cùng Thẩm Đường đều bàng hoàng như nhau.
Nguyên Nhược đã không thể nhớ nỗi cảm xúc cụ thể lúc đó mà chỉ nhớ rằng khi đó cô đã trải qua rất nhiều chuyện rắc rối, bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Đường mà cuộc sống của cô xuất hiện biến hóa long trời lở đất. Cô nhìn Thẩm Đường, nhớ lại rồi nói: "Tất cả mọi người đều khuyên chị đưa em đi, có lúc quá mệt mỏi chị cũng cân nhắc qua việc gửi em đi nơi khác".
Thẩm Đường động đậy, bàn tay đang an ủi trên lưng cô dần dần đi xuống, "Tại sao chị vẫn để em ở lại?"
Nguyên Nhược rũ mắt xuống, mặc kệ hành động của người này, đôi môi đỏ mọng mấp máy một hồi lâu, cho đến khi quen rồi cô mới nói: "Nghĩ có thêm người ở bên cạnh mình cũng không quá tệ, hơn nữa em đã tìm đến chị, nếu chị đã giữ em lại thì nhất định phải có trách nhiệm với em".
Đến nơi đến chốn, đạo lý rất đơn giản.
Có lẽ là bị hai chữ "trách nhiệm" làm cho cảm động, ánh mắt Thẩm Đường trở nên sâu hơn, co rụt người vào trong chăn, đặt một nụ hôn lên ngực Nguyên Nhược.
Nguyên Nhược khá là nhạy cảm, theo bản năng ôm lấy người này, ngẩn chiếc cổ thon dài lên, hưởng thụ nụ hôn này.
Một lúc lâu sau, Thẩm Đường nhích lên một chút, hôn lên cổ và lỗ tai của cô, dùng đầu ngón tay sờ sờ vành tai cô hai cái, như có như không mà vỗ về.
"Em chỉ có chị!"