Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

Chương 9: Trạch thứ chín




“Học trưởng, thế lần sau ăn cơm với nhau nhé!”

Du Dữu không cho Tiêu Triết cơ hội giữ mình lại, nhảy nhót chạy tới. Cứ như ấn nút gia tốc chạy lên xe, tự thắt dây an toàn, hai nắm tay đặt ở trên đùi, ngồi thẳng tắp.

Thương Am nhìn Tiêu Triết đang than thở, không nói gì trực tiếp lái xe đi.

Lần thứ hai gặp mặt mang Du Dữu về nhà ăn cơm cũng có trong kịch bản của nguyên tác. Nghĩ vậy nên Du Dữu cũng thấy không có gì không ổn.

Trên đường đi, Thương Am tuân thủ nguyên tắc phải tập trung lái xe, radio cũng không bật, nhìn thẳng không chớp mắt.

Năm phút đầu tiên Du Dữu ngồi thẳng, rất ngoan ngoãn, trừ thỉnh thoảng xoa bóp cổ đau nhức thì không làm động tác khác.

Năm phút tiếp theo Du Dữu bắt đầu nhàm chán lúc đứng chờ đèn xanh, mở điện thoại ra rồi để tiết kiệm lưu lượng nên lại tắt đi. Hai chân âm thầm đánh nhịp theo quảng cáo sale bên đường.

Năm phút sau nữa xe đang chạy nhanh, Du Dữu xoay cổ tới lui, đau đến nhe răng nhếch miệng. Sau đó bất động, ngửa đầu nhìn trần xe, không nhịn được bắt đầu hát.

“Thật đói thật đói thật đói, tui thiệt thiệt đói~”

Năm phút kế tiếp, Du Dữu dừng hát.

Keng! Giá trị hắc hóa +2, kí chủ ngậm miệng mau! Giá trị hắc hóa hiện tại: 47!

Du Dữu: …? Hay cho một tiểu yêu tinh hỉ nộ vô thường!

Hệ thống: Biết hắn hỉ nộ vô thường rồi cậu còn nhây!

Du Dữu: Tui cũng không ngờ ảnh không thích bài này, để tui đổi bài khác.

“Du Dữu.”

“Có!”

Thương Am chẳng biết dừng xe lúc nào, đang quay đầu nhìn cậu.

“Xuống xe với tôi.”

Du Dữu nhìn xung quanh, phát hiện là chỗ không quen biết.

Nói đùa, cậu vừa xuyên đến. Ngoài trường học cùng công ty Thương Am thì cậu chẳng nhận được chỗ nào nữa.

Gần đó là một bệnh viện, Thương Am trực tiếp dẫn cậu đi gặp một ông lão. Cậu được bàn tay thô ráp của ông xoa bóp hai lần, sau đó nghe thấy một tiếng ‘crack’.

Du Dữu cho là cổ mình đứt mất, bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch. Cuối cùng ông lão cười ha hả, bảo cậu xoay cổ hai lần xem, thế mà lại tốt rồi.

“Đại gia! Đại gia còn thu đồ đệ sao!!” Cái này quá lợi hại rồi!

“Đại gia đây lấy tiền chứ không thu đồ đệ, ngoan.”

“…”

Thương Am nộp tiền thay cậu, mang người về xe. Thấy Du Dữu cúi đầu loay hoay dùng điện thoại, nhìn sang thế nhưng lại là trộm lưu lại địa chỉ của bệnh viện nhỏ này.

“Cảm ơn chú. Nếu chú không mang cháu đến bệnh viện này thì chắc phải đau cả tuần. Sau khi cháu lớn lên chắc chắn hiếu kính ngài, cho ngài dưỡng lão.”

Thương Am không có lái xe ngay mà nhìn cậu, cười như không cười đáp lại,

“Cho tôi dưỡng lão? Chờ tôi chết rồi, kế thừa di sản của tôi thì sao?”

Du Dữu lại muốn quay ngoắt đầu sang, bị tay Thương Am ấn lại, cứng người một chút rồi đổi thành chầm chậm quay sang.

“Chú, ngài đừng nghĩ quẩn mà! Cháu không muốn di sản, ngài cứ tiếp tục sống tốt là được!”

“Thế cậu?”

“Ấy? Cháu? Cháu cũng sống tốt nha.” Du Dữu cực kì băn khoăn.

Thương Am lái xe, có vẻ thật sự mang cậu về nhà.

Không phải biệt thự lớn, cũng không phải chung cư cao cấp. Mà là một nhà trọ phổ thông, có thể vừa ở vừa buôn bán. Sau khi Du Dữu vào cửa thì có cảm giác nơi này không giống như có người ở. Quá sạch sẽ, thiếu nhân khí, cảm giác giống khách sạn.

Tối hôm qua ở khách sạn ít ra còn có tủ lạnh, lò vi sóng. Nơi này tủ lạnh cũng không cắm điện, giống như là chẳng bao giờ cần.

“Chú, ngài đồng ý cho cháu mượn bếp ạ.”  Dù thế nhưng Du Dữu vẫn vui vẻ lượn một vòng quanh phòng bếp “Ngài về sớm như thế chắc chưa ăn cơm ha. Thế bữa hôm nay cháu làm nhé?”

Thương Am vẻ mặt dịu lại “Làm gì?”

“Ngài chọn!”

Du Dữu không biết lấy đâu ra một cái menu đưa cho Thương Am.

Danh sách này là cậu viết lại dựa theo ký ức của nguyên chủ. Phần lớn cậu đều làm được, còn ngon nữa. Có mấy món là cậu làm khi còn sống.

Thương Am nhìn một vòng rồi trả lại cậu “Làm đồ cậu thích.”

Du Dữu làm một đĩa gà xào sả ớt, đậu rim nước tương, một đĩa sườn xào chua ngọt.

Món cậu thích là gà xào sả ớt, là thức ăn phải dùng tay. Nguyên chủ thích ăn đậu rim nước tương, thiên về mặn, đây là món cậu ăn một lần rồi không quên được, vẫn nhớ như in trong đầu. Mà sườn xào chua ngọt là món cậu định mang đi thi.

Món chính là cơm, làm xong cậu thấy thức ăn đều là món hương vị nặng nên làm thêm dưa chuột đập ngâm giấm tỏi.

Cơm tối cực kì phong phú.

Lúc bày thức ăn lên cậu lại thấy hơi khó xử.

Bởi vì hệ thống cuối cùng mới nhớ nhắc cậu rằng nguyên chủ không phải người ăn được cay, càng yêu ngọt hơn. Mà khẩu vị của Thương Am lại không rõ ràng.

Du Dữu ngồi xuống chờ Thương Am động đũa trước thì mình mới bắt đầu ăn. Toàn bộ quá trình cực kì cẩn thận, cũng cực kì yên lặng.

“Du Dữu.” Thương Am vốn là người ăn không nói, nhưng bây giờ lại bỗng phá lệ. Hắn nếm thử mỗi món một miếng thì để đũa xuống “Tay nghề của cậu không tồi.”

“Chú Thương thích là được rồi.” Du Dữu cười cực kì ngọt.

“Trước kia cậu không phải người thích cười như thế.”

“A? Trước kia ngài gặp cháu rồi?” Du Dữu sững sờ.

“Tại lúc cậu không biết tôi đã đến nhìn cậu mấy lần. Chủ nhiệm từng lớp của cậu đều biết tôi.”

Cmn…

Thương Am không nhanh không chậm nói “Trước kia cậu nhát gan, tự ti, mềm yếu, dễ bắt nạt, luôn thích khóc, lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng mắt người khác, đi đường thích cúi đầu.”

Du Dữu: “… Ừm, cháu trưởng thành hơn rồi.”

“Cậu còn nói mình sợ sét đánh, nhất là buổi tối. Chỉ cần hôm nào bên ngoài trời mưa có sét cậu đều viết thư cho tôi. Sau khi có điện thoại cậu liền nói cho tôi, rồi đeo tai nghe xem video thì mới vượt qua được.”

“Đúng, đúng nha.”

“Cậu không có cha mẹ, từ nhỏ đã không có trí nhớ về gia đình. Bởi vì như thế nên sau khi bị bắt nặt cậu chưa bao giờ dám phản kháng, muốn báo với thầy cô đều phải có người giúp.”

“Cứ luôn như thế cũng không được… Dù sao làm người cũng phải học được tự bảo vệ mình mà, ha ha.” Du Dữu cười gượng.

“Cậu tuy không dị ứng với cá nhưng cực nhạy với mùi cá. Có bạn học từng thấy cậu già mồm nên cố tình cho cá xay vào trong cháo của cậu. Mắt thường không thể nhận ra có cá nhưng cậu uống một muỗng thì nôn, bị chế giễu rất lâu.”

“Cái này, thực ra là yếu tố tâm lý thôi…”

Du Dữu không cười được, bả vai rũ xuống đâm đâm cơm. Trong đầu thì chọc hệ thống, chọc nửa ngày cũng không thấy đáp lại, càng rũ.

“Cậu” Thương Am nhìn cậu, không lưu tình mà chọc thủng tất cả, hỏi thẳng “Không phải Du Dữu ban đầu đúng không.”

Du Dữu cười gượng mạnh miệng “Sao thế được. Cháu là cháu không giống Du Dữu. Ấy, vẫn là Du Dữu không đổi.”

Câu phủ nhận này thật bất lực, cảm thấy Thương Am hoàn toàn không tin.

Không phải thì không phải thôi. Bị nhận ra cũng chẳng phải vấn đề lớn… ha. Dù sao bây giờ là xã hội pháp trị mà.

“Quyết định nằm ở cậu.”

Lúc Thương Am không cười, khí tràng trên người đều lộ ra. Không có lạnh lùng khi tức giận, cũng không nóng nảy, chỉ có chút áp lực trầm nặng. Giống như là một loại máy móc vô cơ nào đó, bởi vì chỉ còn lý trí và logic khiến người khác sinh ra cảm giác lo sợ tự nhiên.

Dường như hắn cũng quen nhìn người khác sợ mình. Đến cả cha mẹ ruột, lúc đối mặt mình cũng thỉnh thoảng giữ một khoảng cách với hắn.

Du Dữu dường như không hiểu nhiều như thế, chỉ cúi đầu trong vô thức. Sau khi nghe thấy hắn nói không chắc chắn, cũng không phủ nhận thì đôi mắt lại sáng rực lên.

Giống như người vừa mới cực kì khẩn trương, ánh mắt liếc tới liếc lui không phải cậu vậy.

“Vậy cháu… ăn tiếp nhé?”

Thương Am liếc cậu, lúc nào rồi mà chỉ biết ăn.

Thời điểm này, im lặng là ngầm đồng ý.

Du Dữu cười hai tiếng, bắp chân đều lắc lư, lập tức gắp một đũa thịt gà xào sả ớt thật lớn. Dù sao OOC nhiều như thế rồi, chẳng thiếu một cái này!

Cuối cùng không cần chịu đựng không ăn cay, thoải mái!

Đĩa gà xào sả ớt to đùng lấy tốc độ mắt thường cũng thấy được bị tiêu diệt. Thương Am trầm mặc nhìn cậu nhóc đang ăn ở đối diện, cảm thấy bất lực giống đấm vào bông.

Hắn nói nhiều như thế, ép hỏi đến vậy rồi…

Đổi lại là Du Dữu có thể thoải mái ăn cay??

Mười lăm phút sau, Du Dữu ăn no rồi tự giác đứng dậy thu thập bát đũa, rửa chén cọ nồi.

Thương Am nói muốn nhìn thể hiện của cậu nên cậu phải làm tốt một chút.

Hệ thống: Vừa xảy ra gì?

Du Dữu: Chuyện nhỏ thôi, không có gì không có gì.

Dù sao giá trị hắc hóa cũng không thay đổi, nên là không sao ha.

Du Dữu nghĩ mình là xuyên lần đầu, tuy rằng đã từng đọc tiểu thuyết nhưng là nhiều năm về trước. Lúc đó cậu vẫn rất hoang mang, nếu như không phải xuyên đến cổ đại thì vì sao nhân vật chính lại không bị người khác phát hiện không phải người ban đầu?

Hiện giờ nghi ngờ này của cậu đã được giải đáp rồi nhưng đúng là hiện thực không như cậu nghĩ. Nếu như nhân vật chính và những người khác không có nền tảng là tình yêu thì kể cả biết không phải người ban đầu cũng không sao mà!

Thế giới này thờ phụng khoa học. Cậu sẽ không bị chộp đi làm thí nghiệm, Thương Am cũng sẽ không mời đại sư trừ tà cho cậu…

Nhỉ.

Chắc là sẽ không đâu?

Du Dữu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không yên lòng. Cậu vừa cọ nồi vừa nhìn trộm Thương Am. Bỗng nhận ra sau khi nói chuyện xong thì Thương Am cũng không hỏi gì nữa. Người này không thấy hiếu kì hả?

Nếu đổi lại là mình, chắc chắn phải hỏi rất nhiều thứ.

Hay thực sự đang nghĩ đến chuyện mời đại sư nên mới không hỏi cậu?!

Thương Am bị cậu nhìn đến nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn lại.

Du Dữu: “Chú, chú không phải là…”

Thương Am: “Làm sao?”

Cậu cuối cùng cũng phát hiện?

Du Dữu: “Không phải định mời đại sư ạ?”

Thương Am: “Cái gì?”

Du Dữu: “Hay là thôi đi chú. Phong kiến mê tín là không tốt. Ngài kể cả mời người trừ tà cho cháu thì cháu cũng không đi được. Bởi vì cháu không phải đoạt xá, chúng ta cố gắng ở chung với nhau được không?”

Thương Am: “Trong đầu óc cậu toàn thứ gì vậy?”

Mặt Du Dữu tỏ vẻ vôi tội, sau khi cọ nồi xong dùng xà bông rửa lại tay, lau sạch rồi tiến đến, cười khà khà đứng sau Thương Am “Cháu bóp vai cho ngài~”

Bả vai Thương Am rất cứng, nắm vào không giống vai mà giống đá cẩm thạch. Lần này hắn không ngăn cản Du Dữu, để cậu xoa nắn mười phút, ngón tay cũng mỏi đến mức suýt không nhấc lên được.

Sau khi xoa nắn xong Du Dữu uống nước, lẩm bẩm rồi ngã vào salon.

“Ai nha, mệt chết cháu. Không nhìn thấy đường, mắt cũng không mở được.”

Nói xong lấy cái chăn mỏng từ trong cặp ra đắp lên người.

Điện thoại cậu để trên bàn không động đúng lúc này lại sáng màn hình, kêu một tiến

Keng! Giá trị hắc hóa của mục tiêu +5, giá trị hiện tại: 50.

Du Dữu mở to mắt.

Thương Am ngồi cạnh cậu từ lúc nào, đang cúi đầu nhìn. Bóng đổ xuống bao phủ cậu.

“Không mở mắt ra được? Hả?”

Du Dữu nhắm mắt lần nữa.

“Đứng dậy, vào phòng trong ngủ.”

Cậu nhảy dựng lên, cực kì kinh hỉ “Cháu có thể ở lại ạ?!”

Không về ký túc vẫn thoải mái hơn nhiều.

“Tôi đổi ý” Thương Am nở nụ cười, mắt một mí nửa híp nhìn cậu. Đường cong sắc bén lộ ra chút lạnh lẽo vừa nguy hiểm “Đêm nay, đêm mai, cậu đều có thể ở đây.”

Du Dữu reo hò “Yeah!”

Giường lớn! Đệm cao su! Nước nóng 24h và có phòng bếp!

Động tác Thương Am dịu dàng sờ đầu cậu, dường như gằn từng chữ một “Ở lại, hiếu kính chú của cậu là tôi thật tốt nhé.”

Giá trị hắc hóa lại tăng hai điểm, biến thành 52.

“Anh… Anh trai tốt, ngài trẻ nhất. Em sai rồi ngài đừng cười như thế. Ngài cười như thế em lại muốn xuỵt xuỵt…”

“Tôi trẻ tuổi đến mức nào, cậu sẽ biết sớm thôi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thương Am: Ha, thằng nhóc xấu xa.