Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

Chương 58: Trạch năm tám




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Du Dữu ôm bánh bao trong ngực, vừa hát vừa đi về phòng, để chung một chỗ với nệm lót hình miếng bánh mì, miếng thịt kho tàu lớn và cả đùi gà.

Nhìn xung quanh thì không chỉ có thế, còn cả một quả ớt to, sushi, các đồ thuộc phạm trù đồ ăn…

Sắp gom được đủ một bàn thức ăn rồi.

Thương Am nhìn màn hình mà im lặng suy nghĩ.

Để tốt cho vết thương của Du Dữu, có phải hắn… khống chế thức ăn của cậu quá nghiêm khắc?

Hai hôm sau đền bù một lần vậy.

Thương Am yên lặng ghi lại tên những thức ăn này thành một danh sách rồi gửi cho đầu bếp trong nhà.

Gửi xong Thương Am mở một danh sách khác, ghi chép tất cả những đồ ăn mà Du Dữu từng chủ động nói rằng thèm ăn.

Từ món thịt xông khói ngàn tầng của Ý đến đậu phụ thối Trường Sa, lại còn mễ bố, bánh cuốn, nấm truffle đen vùng Perigord[1], cơm ống trúc, khoai lang hấp thêm phômai, cua rang cay,… cái gì cần đều sẽ có.

Lại so sánh với số lượng đầu bếp đã thuê cùng với những đồ họ sẽ làm được, món ăn sở trường của họ…

Nên thuê thêm mấy đầu bếp nữa hay là hẹn ngày gặp thêm vài đẩu bếp rồi ký hợp đồng hợp tác?

Hai phương án hiện lên trong đầu Thương Am, so sánh ưu nhược điểm. Sau đó Thương Am quyết định một phương án, gọi trợ lý riêng cùng bên kế toán đến để xác định vốn lưu động hiện có của công ty, tình trạng cổ phiếu các kiểu, còn hỏi thêm sắp xếp các công việc trong thời gian tới.

Tiền, đủ. Thời gian, còn có thể chen chen vào nữa.

Lại làm phương án điều tra thị trường chắc tốn thêm chút thời gian nữa.

Sau đó có thể mở nhà hàng rồi.

Dù sao nghiệp vụ này cũng có quan hệ với bên khách sạn. Cứ thế vấn đề phải tiêu tiền như thế nào chuyển thành một lĩnh vực hắn am hiểu hơn, đó là làm thế nào để kiếm tiền.

Có mục tiêu mới rồi, lúc bận khiến thời gian trôi nhanh hơn. Đến khi gần giờ tan làm thì Thương Am lại mở màn hình giám sát ra xem, phát hiện trong nhà cực kì yên tĩnh.

Hắn nhìn từ máy giám sát này qua máy khác, cuối cùng mới tìm được Du Dữu đang nằm trên thảm, hai mắt nhắm nghiền.

Trên màn hình, Du Dữu ngã xuống thảm trải sàn, nửa người trên lại tựa vào ghế lười, tay phải nâng lên để ở trên bàn. Điện thoại thì đang ở bên cạnh, tư thế rất vặn vẹo, không giống tư thế nghỉ ngơi bình thường.

Nhìn còn giống như bỗng nhiên ngất.

Thương Am thấy căng thẳng, vội vàng tua video ngược lại. Hắn thấy hai mươi phút trước Du Dữu vẫn còn đang chơi rất bình thường mà.

Chơi đến mệt thì đổi chỗ, đứng trước ghế lười rồi đổ người về đằng sau.

Cuối cùng do không ước lượng đúng khoảng cách nên ngồi xuống đất, nhìn vẻ mặt thì có vẻ không đau lắm, cậu cũng chỉ nhíu mày. Cậu quay đầu lại, vươn tay đặt lên mặt bàn định vịn bàn đứng đậy nhưng mới dùng chút lực thì lại ngáp.

“Ầy… phiền thật…”

Thế là cậu ném điện thoại, từ từ nhắm mắt rồi thả lỏng người.



Thương Am thở dài, chống tay lên trán, tắt video.

Bấy giờ máy tính bỗng hiện một khung pop-up, đó là khung chuyện thú vị hiện lên mỗi ngày.

Hắn di chuột định đóng khung, cuối cùng khi mắt liếc qua lại đổi nút tắt thành ấn vào ảnh gif một con mèo nhỏ.

Con mèo con lông xù tròn vo, từ từ bò đến bên cạnh giá đỡ của mèo, cố gắng trèo lên, còn cố nhảy một cái! Cuối cùng vẫn thất bại.

Vài giây sau con mèo nhỏ ngáp một cái, chẳng nhúc nhích nữa. Nó ngủ với tư thế hai chân sau vẫn đang ở ngoài giá đỡ, vừa ngủ chân còn giật giật như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.

Thương Am nhìn chằm chằm ảnh gif vài giây rồi tự nhiên khóe miệng cong nhẹ.

Ở bên ngoài cửa chớp, trợ lý đang nhìn lén rụt đầu lại, làm động tác OK với những đồng nghiệp khác, vẻ mặt mừng thầm.

Sau đó nhỏ giọng truyền tin tình báo mới mất: Hôm nay ông chủ vẫn nhìn chằm chằm máy tính rồi cười! Lại thêm một ngày tan ca đúng giờ!

Nhân viên nhận được tin ngầm đều mừng như điên, im lặng mà nhảy cẫng trong lòng.

Nửa tiếng sau Thương Am về đến nhà. Khi hắn đẩy cửa đi vào thì thấy Du Dữu đã nằm hoàn toàn trên thảm, trong ngực còn ôm bánh bao lớn mà gần nhất vẫn luôn yêu thích không buông tay.

Cũng chẳng biết làm gì mà mệt mỏi thành thế này. Giữa ban ngày mà cũng ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Thương Am ôm người lên, lúc đi gần đến cửa rồi mà người vẫn không tỉnh, chỉ hơi động người để chỉnh tư thế dựa vào ngực cho thoải mái hơn.

Trông cực kỳ ngoan.

Thời điểm này, với trạng thái không hề đề phòng khiến người ta muốn phạm tội.

Thế là Thương Am đổi phương hướng, không về phòng nữa mà ôm Du Dữu đi ra ngoài.

Bấy giờ ánh nắng đã đổi sang màu ấm hơn, không gắt cũng không nóng quá, nhiệt độ ngoài trời cũng dễ chịu hơn giữa trưa rất nhiều, xung quanh đều có gió mát.

Trên sân thượng, khu ngoài trời bên ngoài nhà kính đã sớm sắp xếp xong vỉ nướng, nguyên liệu nấu ăn, ghế các loại. Bên cạnh còn có một thùng đá, bên trong có những đồ uống mà bình thường Du Dữu thích nhất. Lại bên cạnh có thêm quạt điều hòa không khí di động.

Thương Am cứ thế ôm Du Dữu đi nhẹ ra cửa, chuẩn bị cho cậu niềm vui bất ngờ.

Dù sao thì cũng không đi được nhà gỗ nhỏ ở ngoại thành nhưng vẫn thực hiện được ý tưởng ăn đồ nướng ở đó.

Hắn nghĩ rằng cũng ăn kiêng được một tuần rồi, Du Dữu chắc chắn sẽ thèm nhưng món đó. Hôm nay ăn một chút đồ dầu mỡ và không quá cay cũng được.

Khi cửa lớn sau lưng vừa đóng lại, Du Dữu như có cảm giác ngay lập tức tỉnh dậy.

Mở mắt ra nhìn thấy chú đang ôm mình đầu tiên, sau đó thấy bầu trời xanh xanh, đám mây trăng trắng.

Khi nhìn thấy bầu trời tuyệt đẹp sẽ nghĩ đến điều gì?

Nghĩ đến vũ trụ sao mênh mông quá, mà con người chỉ là một hạt cát vô nghĩa…?

Không!

Du Dữu mở to mắt nhìn rồi xù lông.

“Chú!! Nóc phòng em biến mất rồi!!”

Thương Am hơi lắc người cậu rồi thả xuống ghế nằm, cúi đầu hôn.

“Vẫn nằm mơ hả?”

Đúng, nằm mơ, cái này chắc chắn là mơ.

Du Dữu che mắt, hít sâu một hơi rồi lại mở mắt ra nhìn.

Vẫn thấy bầu trời, cỏ xanh và hoa tươi.

Cúi đầu xuống nhìn, phòng ở vẫn ổn, nóc phòng ở dưới chân cũng ổn luôn.

Không được rồi, là Du Dữu cậu ngủ mơ rồi đi ra ngoài!

“Vì, sao…”

Thương Am khẽ bóp cằm cậu, quay đầu lại cho nhìn vỉ nướng ở bên cạnh.

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.

Yo không được trạch, trời muốn cậu chết.

Trực giác Du Dữu mách bảo, hôm nay cậu có thể bị ôm ra sân thượng một cách thần không biết quỷ không hay thì ngày mai có thể bị trói lại rồi chuyển ra bên ngoài!

Du Dữu: “Em…”

Thương Am: “Thích không?”

Chóp mũi Du Dữu chảy một giọt mồ hôi óng ánh.

Du Dữu: Ba ba, em muốn ăn thịt nướng.

Thương Am: Ăn, ăn hai chậu có đủ không?

Du Dữu: Đủ rồi, cảm ơn ba ba. Ba ba tốt nhất.

Thương Am:???

Du Dữu: Chú, em muốn ở trong phòng hưởng gió điều hòa không khí.

Thương Am: Hưởng, hưởng cả một đời có đủ không?

Du Dữu: Đủ rồi, cảm ơn chú. Chú, ngài tốt nhất.

Đùa à, đoạn đối thoại bên trên sao có thể xảy ra được.

Du Dữu ở trong mơ lắc đầu, cố gắng quăng mộng tưởng trong đầu ra ngoài.

Sau đó quay sang cười xán lạn với Thương Am “Thích ăn.”

Thương Am không để ý chữ cuối cùng, cũng mỉm cười sờ đầu cậu “Thích là được rồi.”

Du Dữu nhìn quanh một vòng, khẩn trương duy trì tư thế ngồi nghiêm trang. Sau khi thấy vệ sĩ và quản gia không có ở đó mới thả lỏng ra.

Cậu cúi đầu hít mũi, nước bọt bị hương thịt câu ra.

Tuy bên ngoài rất nóng, nhưng, thơm thật…

Thịt nướng đễn chảy mỡ, tiếng tách tách đã khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ.

Cũng đúng, nướng thịt chắc chắn sẽ có khói. Mà Thương Am cũng không phải đang mở tiệm cơm, nên muốn ăn cái này chắc chắn không thể ở trong phòng, phải rời xa điều hòa không khí công suất lớn…

Thương Am thì hoàn toàn không sợ nóng, đứng gần giá nướng tự xử lý. Nhìn thì chỉ hơi nóng, không thấy đổ mồ hôi ở đâu cả.

Còn Du Dữu ở bên cạnh thì mồ hôi đã rơi như mưa, chỉ có thể dựa vào quạt điều hòa để cảm thấy mát mẻ bớt nóng hơn.

Cậu suy nghĩ một chút rồi kéo ghế đến cạnh Thương Am, cùng ở một chỗ để nướng thịt, một lần nướng mười xiên!

Ngọn lửa nhỏ được sử dụng triệt để, không lãng phí chút nào!

“Sao không ăn?”

“Chú ăn trước, em không vội.”

Thương Am nhìn tay trái tay phải cậu cầm mười xiên, tư thế như chỉ hận không thể lập tức mở quầy xiên nướng để kiếm tiền. Hắn hơi do dự rồi hỏi “Không vội thật? Thực ra có chút đồ ăn được rồi.”

Du Dữu lắc đầu, ánh mắt kiên định, động tác lưu loát, không chút dao động.

Thương Am đành phải dùng đũa gắp chút thịt xuống đút đến miệng Du Dữu, nhìn cậu ăn hai miếng.

Du Dữu cắn nuốt xong đôi mắt bỗng sáng lên.

Ngon!!!

Sau đó động tác nướng thịt điên cuồng càng thuần thục hơn.

Không lâu sau Du Dữu đã nướng xong lượng lớn xiên thịt, xiên rau quả, rau củ nướng giấy bạc. Cậu cầm khay to bên cạnh để tất cả đồ đã nướng xong vào, hai tay bưng khay đứng dậy.

“Chú, đồ nướng chín hết rồi. Mình về phòng ăn đi!”

Hóa ra làm thế để đợi đến lúc này.

Thương Am nhìn than lửa, lại nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của Du Dữu mà bất đắc dĩ đồng ý.

“Thực ra bác sĩ bảo em đổ chút mồ hôi nữa sẽ tốt cho cơ thể hơn.”

Du Dữu bưng khay đồ ăn, khiêm tốn nghe rồi cũng thể hiện đồng ý “Được, thế sau này chúng ta ở cùng nhau làm những việc để đổ nhiều mồ hôi hơn!”

Sau khi bê thịt nướng vào trong phòng thì sẽ bị nguội. Thương Am sợ thế sẽ ảnh hưởng hương vị nên lấy giấy bạc bọc hết lại rồi mới mang vào.

Hắn biết Du Dữu sợ nóng, chỉ không ngờ lại sợ đến thế.

Thật vất vả mới ngồi xuống được. Du Dữu nhìn quanh thấy điều hòa, bàn, đèn, tủ lạnh, dây sạc điện thoại… thiếu chút thì lệ nóng quanh tròng.

451 bị lãng quên đã lâu xuất hiện, hoang mang hỏi cậu [Vì sao không nói thẳng là không thích? Nếu cậu nói không thích thì Thương Am cũng sẽ đồng ý theo thôi.]

Du Dữu nhìn Thương Am đang ở cạnh mở giấy bạc, chột dạ nói thầm với 451.

[Con trai ngốc à, đây là BBQ chú đặc biệt chuẩn bị cho tui! Hơn nữa còn là bữa đầu tiên không ăn kiêng trong một tuần!]

Du Dữu gửi tin xong thì xóa ghi chép tin nhắn ngay, sau đó ngoan ngoãn ăn thịt.

“Chú, nếu ăn những miếng sau bị lạnh thì em xuống bếp hâm lại nhé? Dù sao cũng có máy hút mùi~”

Thương Am lột vỏ tôm nướng đưa đến trước mặt cậu.

“Hôm sau trang bị thêm máy hút khói chuyên dụng cho đồ nướng.”

Chú quan tâm quá đi.

Du Dữu mở cờ trong bụng, câu này bốn bỏ lên năm thì là không cần ăn thịt nướng ngoài trời nữa!

Đang ăn thì Thương Am bỗng đứng dậy. Hắn nhớ đến quạt điều hòa ngoài ban công vẫn chưa tắt nên đứng dậy đi qua. Quạt điều hòa nhỏ kia còn chưa lắp vào hệ thống, 451 chưa điều khiển được.

Lúc hắn đi không mang theo điện thoại. Du Dữu ăn ăn thì thấy màn hình điện thoại của Thương Am lấp lóe.

Nó chưa tắt màn nên những tin tức mới gửi đến lập tức hiện lên.

Du Dữu không cẩn thận nhìn lướt qua, không nhìn thấy gì khác nhưng lập tức bắt được mấy chữ [Máy hút khói chuyên dụng cho quán đồ nướng hãng xx]

Tiếp đến lại thấy hiện lên [Đồ nướng, vỉ nướng nhãn hiệu xx]

Chữ tương tự, thay đổi nhãn hiệu, hình ảnh dần dần hiện lên. Nhìn qua khiến người ta hoa mắt không đáng nói. Điều đáng sợ nhất là những tin này không phải quảng cáo, không phải gợi ý mua sắm…

Mà là đơn đặt hàng, nhập hàng!

Du Dữu sợ ngây người, thịt tôm trong tay cũng rơi xuống. Cậu ngắm trái xem phải, quan sát độ rộng của phòng ăn.

Không được! Chắc chắn không xếp được nhiều dụng cụ để nướng vậy!!

Đây chính là bá đạo tổng tài?!

Làm sao bây giờ. Trong đầu cậu như thấy Thương Am nói: Tôi không cần em cảm thấy, tôi cần tôi cảm thấy. Tôi cảm thấy trong nhà để được là được!!!

Đôi lời tác giả:

Du Dữu: Thụ sủng nhược kinh hoảng loạn tay lúng túng không bì nổi!!!

[1] Nấm truffle đen vùng Perigord.

doc-chiem-em-de-em-trach-58-0