Thương Am ôm Du Dữu về phòng ngủ, nhìn kỹ từ trong ra ngoài.
Nhìn cũng là một kỹ thuật. Giống như một kẻ nghiện thuốc, bạn để hắn ta đánh giá vị một điếu thuốc có ngon miệng không, nhận xét thì được nhưng không thể hít một hơi đã nghiền.
Như vậy kỹ thuật chính là dùng một phần để đánh giá, chín phần còn lại dùng để kiềm chế cơn nghiện của mình và kiểm soát chúng.
Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu.(Một chút không kiên nhẫn sẽ làm hỏng mọi chuyện)
Du Dữu so sánh rồi ý rằng có giỏi thì anh nhịn nữa đi, nhịn xuống được thì coi như em thua!
Sau đó rút củi đáy nồi.
Bắt giặc phải bắt vua trước, đánh rắn phải đánh bảy tấc.
Bảy tấc của chú cậu, thực sự… không thể diễn tả được.
“Chú, mắt của ngài…”
“Làm sao?”
“Giống như lóe lên ánh sáng xanh, ” Du Dữu cười hì hì trêu chọc hắn: “Giống lão sói xám.”
Thương Am nhìn cậu chằm chằm, kìm nén không nói chuyện.
Du Dữu: “Be be ~ “
Thương Am: “…”
Đệch.
Ngày xưa (?) có mãnh nam lâm trận lùi bước, chạy ra ngoài để tranh mua áo.
Nay có đại lão yandere khổ cực kiềm chế, chạy xuống tầng dưới xử lý hệ thống.
Nhưng đều có điểm chung là họ bỏ lại một nửa đang thủ thế chờ đợi.
Đối với Thương Am mà nói, chỉ cần cướp thêm một năng lượng hệ thống, hắn có thể không kiêng kỵ gì, không cần lo lắng sẽ làm Du Dữu bị thương.
Hệ thống 100:?
Thương Am cầm điện thoại màu đen, biểu cảm ôn hòa: “Yên tâm, không đau, xong nhanh thôi.”
Hệ thống 100 run lẩy bẩy, tự chuẩn bị phụ đề nhanh chóng phát biểu: “Tui thấy tui còn có thể giúp một lần nữa!!!”
“Thật sao?”
“Chỉ cần một phút! Mang tui lên gặp Du Dữu một lát!”
Thương Am nhìn nó chằm chằm, tất nhiên là không chút tin tưởng với cái thứ vừa bị bắt giữ này, lo rằng nó nhân cơ hội làm chuyện mờ ám.
Hệ thống 100 lập tức nhượng bộ, “Ngài cũng có thể đem 451 đi! Nó biết nên làm như thế nào! 451~! 451!!!”
451 đang thích thú chơi game, hoàn toàn không nghe thấy, “Trible Kill!!! Aced ——!! A a a sao đứt mạng rồi?!”
Nhất thời, bầu không khí tràn ngập tiếng kêu la thảm thiết
451 bị che mặt mang đi, vừa đi vừa tự bế, không dám khóc thành tiếng.
Chỉ trong vài phút, Du Dữu ở phòng ngủ trên lầu, đã nghĩ đến một cách xà nẹo khác đang cố gắng gắn cái đuôi lên người.
Lúc này độ mềm dẻo của cơ thể hiện ra hoàn mỹ, rõ ràng là người, vậy mà lại giống như mèo, phần eo uốn cong hết mức, cúi đầu xuống nhìn thấy và xử lý phần pp của mình.
Cái đuôi nhung thật to thật dài, chạy bằng điện. Du Dữu còn chưa kịp nghĩ đến sẽ dùng như thế nào, không cẩn thận đã đụng phải chốt mở, sau đó bị cái đuôi vung qua vung lại, lông dính đầy mặt. Một mặt lo tránh cái đuôi, một mặt tìm cách tắt đi.Đuôi giả còn chưa chuẩn bị xong, chú đã đi vào. Du Dữu đành nhấn tắt công tắc, ném đuôi cáo sang một bên, nằm ngửa thành hình chữ đầu.
(* em để chữ đầu ở đây cho các bác tưởng tượng nhé ‘亠’)
“Chú, đến đi, em chuẩn bị xong.”
Thương Am đột nhiên cảm thấy quyết định che di động lại khi đi vào của mình thật sáng suốt.
Không đợi Thương Am nói, 451 cướp lời nói: “Không! Cậu không có!”
Nó dùng giọng nam thấp, tông giọng hết sức sống động, khiến Du Dữu giật nảy mình.
“Ai?! Ai đang nói chuyện?! 451 nếu cậu bị bắt cóc thì kêu lên một tiếng!”
451 kiêu ngạo giải thích: “Là giọng mới của tui! Hôm qua có người nói ha ha ha giọng nói tui quá cứng, cho nên tui đã lướt net tải nhiều giọng nói, dùng để…”
Thấy rằng cả hai bắt đầu lạc đề, Thương Am ho khan một tiếng.
“Đúng rồi.” mong muốn sống sót của 451 khiến nó quay trở lại: “Du Dữu, bàn tay vàng lần trước tặng cho cậu dùng đã chưa?”
“Bàn tay vàng gì? Khi nào? Cậu có đưa tui thứ đồ như vậy?”
“Sau lần chân cậu bị thương đó!” 451 tranh công: “Ký chủ, không, chủ nhân, thân thể cậu vừa thiếu luyện tập vừa thiếu canxi, rất dễ bị thương. Với buff mềm tui tặng, sẽ không dễ dàng bị thương như thế, đương nhiên, buff này chỉ bảo vệ tay chân cậu và lái xe…”
Vì vậy đấy không phải là chuyện tui tham gia.
Du Dữu với Thương Am đều bừng tỉnh.
Không nghĩ đến, hệ thống còn có chức năng này.
“Vậy lần này cậu đưa tui bàn tay vàng gì đó?”
Du Dữu kéo cái chăn bên cạnh, đắp lên lưng mình: “Tiêu tiền à?”
“Không tốn tiền, dùng điểm tích lũy của yêu linh linh. Từ lâu tui đã phản bội nên không có cách nào đổi điểm tích lũy, nhưng nó có thể, vừa nãy nó chuyển bàn tay vàng cho tui, cái này gắn ~ “
“Chờ một chút cậu còn chưa nói là cái gì!”
“Đinh! Hoàn tất lắp đặt cúc kim cương bất tử!”
“?????”
“Chú, vừa rồi ngài xông ra chính là vì cái này sao???”
Không nghĩ tới ngài như vậy, chú!!!
Du Dữu quá sợ hãi.
“Chú, tỉnh táo! Tỉnh táo! Đừng, đừng đừng, em thật sự chưa có chuẩn bị kỹ càng. Em nói đùa, không tin em cười cho ngài xem, ha, ha, ha.”
“Ngoan một chút.”
“Không phải ngài nói yêu linh linh còn lưu lại trong đầu em là chương trình sao! Nếu không gỡ cài đặt, nó sẽ phát trực tiếp!”
“…”
Thương Am cười lạnh đem người bắt trở về, xoa cằm nhìn chằm chằm không thả: “Nên em luôn nắm thóp rằng tôi sẽ không làm thế với em nên cứ luôn quyến rũ tôi như thế?
Hỏng bét.
Chuyện này thật tệ.
“Không, không phải đâu, ha, ha.”
Du Dữu nháy nháy mắt, khuôn mặt ngây thơ: “Anh trai tốt ơi, anh đừng tức mà. Coi như chỗ đó không hỏng được nhưng nếu ngài tức giận thì sẽ chơi hỏng chỗ khác đó.”
Thương Am cười cười, cười dịu dàng và sáng lạn, như là ngay giây sau hắn sẽ bỏ qua.
Sau đó: “451, tôi rất hứng thú với trung tâm đổi điểm tích lũy cậu nói.”
“Đúng đúng, chắn chắn có rất nhiều đồ tốt trong đấy! Chú, ngài nhất định phải nhìn thật kỹ! Dù sao điểm tích lũy của hệ thống tùy tiện xài, đừng khách khí!”.
||||| Truyện đề cử: Ngô Gia Kiều Thê |||||
Du Dữu vội vàng phụ họa, sau đó lén lút duỗi tay đến phía dưới chăn, mặc quần vào.
Mặc đồ vào mới dễ chuồn đi!
“Lại đây, tôi giúp em.” Thương Am vốn đang nhìn trung tâm đổi điểm tích lũy, nhưng rất nhanh đã phát hiện động tác nhỏ của cậu, thò tay vào trong chăn giúp Du Dữu mặc quần.
Sự thật chứng minh rằng hắn căn bản không muốn giúp mặc quần quần.
Một lát sau, 451 với 100 bị giấu cùng một chỗ.
Chương trình bị chôn sâu trong đầu Du Dữu không bị xóa bỏ hoàn toàn ngay cả khi 100 sẵn lòng làm để giữ lại mạng.
Bởi vì chương trình này tuy nhỏ, lại có thể duy trì năng lượng ký chủ của Du Dữu; một khi loại bỏ hoàn toàn, 100 sẽ không có cách nào kiểm tra hành động của Du Dữu, nhưng khả năng miễn dịch và kiềm chế của Du Dữu với ‘cưỡng chế’ sẽ cùng nhau biến mất.
Bây giờ không phải lúc.
Cho nên Thương Am chỉ có thể làm chút trừng phạt nhỏ.
451 với 100 cũng không biết quá trình như thế nào, dù sao bọn nó cũng bị giấu.
Hiện tại
“Chú, nếu em cũng bị ảnh hưởng, sẽ trở thành dạng gì?” Du Dữu hoàn toàn không lo lắng, nằm sấp trên giường nghĩ lung tung: “Sẽ muốn ra ngoài sao? Vẫn là…”
“Em không thích ra ngoài vào mùa hè?” Thương Am mỉm cười xoa xoa cậu.
Du Dữu gật đầu, “Ừm, trời không oi bức thì cũng mưa. Nơi mát mẻ thì lại rất nhiều người, toàn mùi người, hoặc mùi nước hoa, mà đi đường thì quá mệt.”
Nếu có thể, đừng nói là mùa hè, lý do không ra ngoài vào xuân hạ thu đông, cậu đều có thể viết ra thành một bài luận nhỏ, từ tám trăm góc nhìn chứng minh đi ra ngoài không tốt.
Nhưng không chờ cậu nghĩ kỹ nói tiếp, Thương Am không hỏi thêm: “Vậy không ra ngoài, cũng không cần ra khỏi phòng ngủ, ở mấy ngày trên giường?”
Du Dữu ngẩn ra, sau đó ánh mắt trở nên mạnh mẽ và kiên định: “Em cũng muốn ở trên giường, có thể không ra ngoài phơi nắng sao?”
“Không được.”
“…”
Ah, vậy ngài còn nói.
451 ở bên cạnh yếu ớt mở miệng: “Mất đi khả năng chống lại ‘cưỡng chế’, cậu cũng sẽ bị cuốn vào trong kịch bản. Mặc dù đa số sẽ không có chuyện gì, nhưng còn có nội dung mất trí nhớ với bệnh nan y, rất nguy hiểm, nói không chừng có thể thành sự thật.”
Mất trí nhớ, bệnh nan y, đây chính là hai cây cổ thụ trong tiểu thuyết máu chó.
Du Dữu nghĩ nghĩ, đột nhiên kêu một tiếng: “Ôi…”
451 hỏi: “Làm sao?”
Không có gì, lại nghĩ đến cốt truyện phụ.
Vẫn là loại kịch bản rất biến thái, rất 18+.
Thụ ban đầu tính cách bảo thủ rụt rè, rất dễ xấu hổ, còn nhát gan, luôn luôn không cho bạn trai làm đến bước cuối cùng. Sau khi mất trí nhớ, đặc biệt trở nên ngoan ngoãn nghe lời, dễ bị lừa, nhớ kỹ tên gọi cùng khuôn mặt của bạn trai, cho nên có sự tín nhiệm tuyệt đối, bảo gì làm đấy.
Thế là bạn trai tâm địa xấu xa nói, chúng ta rất ân ái, đã ở chung rồi cho nên cái gì làm cũng đã làm rồi, đây đều là đồ chơi em thích nhất. Ngày trước em cũng rất chủ động, dùng lời nói dỗ dành cậu từ bỏ trinh tiết, bị khai phá thành cực kỳ lợi hại. Khụ khụ khụ.
Mặc dù là kịch bản thịt thà, nhưng thật sự rất có cảm giác… Nhất là khi kính mắt bị tháo xuống, dần dần trầm mê thụ, ngay cả tính cách cũng bắt đầu thay đổi, chà ~
Du Dữu che mũi, nhịn không được đỏ mặt.
“Mất trí nhớ play… 451, theo nguyên tác khi nào xảy ra mất trí nhớ?”
“Bệnh mất trí nhớ thường được biết đến với tên Alzheimer.”
“…”
Được rồi được rồi, không chơi nổi.
Du Dữu ngẩng đầu nhìn về phía Thương Am, đồng thời trong đầu bắt đầu nghĩ kiểu play khác.
Thương Am cũng nhìn chằm chằm cậu, chủ động đề phòng: “Nếu như em nóng lòng, tôi cũng có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề này.”
Ngụ ý, không ngại thì tiêu diệt hết hệ thống 100 trước, dù sao chỉ cần có đủ năng lượng, không gì là không làm được.
Cho nên đừng tưởng có thể tùy tiện xà nẹo tiếp.
Đồng chí 451 hoàn toàn không hiểu không khí lúc này, còn chăm chú tra tư liệu, vì giải quyết chuyện bối rối trước mắt của bọn họ mà cung cấp tư liệu tham khảo: “Đúng vậy, mặc dù với năng lượng ký chủ trong ngắn hạn rất tốt; nhưng phải nhớ trước khi giá trị hắc hóa của Thương Am về không, đầu tiên phải bỏ đi chương trình 100 lưu lại cùng với năng lượng ký chủ. Nếu không chương trình được cài sẵn tại thời điểm đó sẽ tự động nhận định ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cảm hóa, mang những kết nối giữa Thương Am và thế giới đi, khi đó thì tất cả sẽ kết thúc.”
Du Dữu: “Vì vậy phải luôn luôn mang theo đến khi đó?”
451 trả lời: “Đúng thế!”
Du Dữu cười khì khì, cầm cái đuôi lên.
Giá trị hắc hóa về không? Cũng không nhanh đâu!
Có thể chơi đùa một khắc, không quản ngày khác hồng thủy ngập trời!
Tui thật sự là quá dũng cảm.
Qua một đêm.
Một người nhảy giữa bờ vực của cái chết, một người trên bờ vực mất khống chế không thể chịu được.
Hai người đều ngủ không ngon.
Nhưng Du Dữu không có mắt quầng thâm! Bởi vì cậu có buff thể lực!
Thương Am nhìn cậu vẫn tinh lực mười phần, đột nhiên cảm thấy tự đào hố, tìm hệ thống thu buff về.
Cái gì buff thể lực một ngày bảy lần không bất tỉnh, cái gì tuyệt thế buff cúc. Nào có thuận tiện hài hòa vận động, rõ ràng là để Du Dữu như hổ thêm cánh.
Sau khi thu hồi buff, Du Dữu còn sửng sốt một lát, chớp chớp mắt.
“Quả nhiên không có buff vẫn tốt hơn…”
Thương Am nhìn phản ứng của cậu, tưởng rằng có tác dụng phụ, lo lắng sờ đầu: “Thế nào? Không thoải mái sao?”
Du Dữu lắc đầu, hít thở sâu một hơi, “Không… Rất dễ chịu.”
Thương Am: “…”
Dễ chịu chỗ nào?
“Chú, ngài không biết buff có biết bao kỳ quái, có bọn chúng, em, em cảm giác có thể đem ngài ép khô, giống như một bữa ăn tự phục vụ có mang thuốc tiêu hóa theo…” Du Dữu nheo mắt lại, dư vị rõ ràng, biểu cảm vô cùng sống động và chân thật.
“Nhưng bây giờ, em rốt cục tìm lại cảm giác vốn có! Bỏ buff đi, mọi thứ đều trở nên tẻ nhạt vô vị, ngay cả vở cũng không muốn lại mở ra đến ôn tập, chỉ có đi ngủ với ăn cơm là còn lưu lại một chút hấp dẫn…”
Nói xong, ngáp thật to rồi chui vào ổ chăn.
Thương Am mặt đen xuống: “…?”
Tẻ nhạt vô vị?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thương Am: Lúc cậu nhóc không xà nẹo càng thiếu ch***