*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhận được câu trả lời hoàn toàn ngoài dự đoán.
Thương Am thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý: “Được.”
Thương Am thông báo để cho quản gia tạm thời chăm sóc chó con. Lúc ngẩng đầu, bắt gặp Du Dữu đang lưu luyến từ biệt chó con.
Tảng đá trong đáy lòng hắn dường như bị một màn này chạm phải, rơi xuống vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Rõ ràng là thích như vậy, thế nhưng lại có thể buông tay… Đem tặng cho người thích hợp hơn?
Dựa vào cái gì?
Thương Am siết chặt điện thoại, một dòng cảm xúc nôn nóng bỗng chốc tăng lên. Khiến hắn đột nhiên thay đổi ý định.
“Không đưa cho người khác nữa.”
“Hả?” Du Dữu không rõ ràng nhìn hắn.
“Em thích nó thì cứ giữ lại, tôi tin rằng nó cũng sẽ thích ứng được”. Thương Am dùng giọng điệu cương quyết nói: “Em không thích nó đi ra ngoài thì không cho nó ra ngoài. Tôi sẽ gọi người đến sắp xếp, trong nhà vẫn đủ chỗ cho nó chạy nhảy.”
Du Dữu mở to hai mắt, nửa ngày không nói nên lời.
Thương Am nhìn bộ dạng này của cậu, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng bất chợt khựng lại.
Cậu bị dọa rồi? Cảm thấy quá tàn nhẫn? Hay là…cũng thích quyết định này?
Bốn mắt nhìn nhau, mắt Du Dữu hơi chớp.
“Cảm thấy nó tốt như vậy? Còn tốt hơn em sao?” Cho nên ngài nhất định phải giữ nó lại?
Thương Am: “?”
“Chú, không giấu gì ngài. Em nghi ngờ chó con này là do đối thủ của ngài cố ý gửi đến.”
Du Dữu thấy hắn không nói gì tưởng rằng nói nhẹ không được nên bắt đầu biện luận.
“Chắc chắn là gã cố ý! Mục đích chính là để cướp đi sự chú ý của ngài với em, mới cố ý gửi chó con đáng yêu như vậy đến để chia rẽ quan hệ hòa thuận của chúng ta. Thử hỏi, có ai lại không thích vật nhỏ lông xù đâu chứ? Gã dùng chiêu này quả thực quá xấu xa rồi!”
“Chú, ngài không thể để cho gã đạt được mục đích nha! Mà chó con vô tội, vẫn nên đưa nó đi đi. Đừng để nó trở thành vật hy sinh trong kinh doanh!”
Thương Am: “…”
Lộn xộn thành dạng gì thế này.
Hắn cúi đầu xoa xoa thái dương, bỗng cảm thấy khó hiểu.
Điều đáng sợ ở đây là cảm giác này không phải với Du Dữu mà tự cảm thấy bản thân mình cực kì khó hiểu. Như là rảnh rỗi không có việc gì nên mới tốn sức lực với chuyện thế này.
Hắn nên quay lại ba phút trước dứt khoát đồng ý đem chó con này đi, đưa đi là xong việc rồi!
[Giá trị hắc hóa: 99.6]
Trước đây, Thương Am không nghĩ đến có một ngày, giá trị hắc hóa lại vì sự hoài nghi nhân sinh của hắn mà giảm xuống.
Đã rất lâu, rất lâu hắn chưa có bộ dạng như thế này. Cảm thấy xấu hổ với việc tâm trạng lên xuống đến mức hối hận. Hận rằng vừa rồi đáng nhẽ không nên sốt ruột tức giận như vậy, muốn coi đó là lịch sử đen tối rồi xóa đi là được.
Đang tự vấn lòng, bỗng nhiên Du Dữu tiến đến, đặt cằm lên vai hắn, nâng tay ôm lấy thắt lưng hắn.
“Chú, đừng bận tâm. Nếu ngài thực sự muốn nuôi thú cưng thì nuôi một con cũng không sao.”
Thương Am nhất thời thấy thật bất đắc dĩ, từ khi nào hắn lại trở thành người muốn nuôi thú cưng?
“Chú” – Du Dữu vẫn hiểu lầm, giọng nói yếu ớt, cảm thấy có lỗi. Dường như nghĩ lại, cậu lo rằng vừa nãy mình kiên trì không nuôi chó như thế có phải quá tùy hứng không. – “ Ngoài nuôi chó không thể mỗi ngày không thả ra ngoài để nó vui chơi, còn có thể nuôi mèo cũng được mà. Nếu vẫn muốn nuôi một con chó thì vẫn nên tìm quản gia, để mỗi ngày có thể dắt đi dạo. Nếu như muốn nuôi một con vật mà không phải đi chỗ nào, có thể nuôi mèo, còn có nuôi Hamster. Chúng ta cùng chọn nhé.”
Thương Am tiến lại cúi đầu hôn lên tóc cậu, đột nhiên cảm giác Du Dữu lúc này cực kỳ hợp khẩu vị.
“Đúng không chú? Trên thế giới này có nhiều loài vật có thể làm vật nuôi. Thể nào cũng có một loài thích ở yên trong nhà, không đi ra ngoài, ngày ngày để ngài ôm, cho nên đừng vậy mà không vui nhé.”
Có nhiều trong thế giới này Thế gian có nhiều như thế… Luôn Sẽ có không thích đi ra ngoài, vui vẻ trốn trong nhà.
Luôn luôn có một thứ thích hợp nhất.
Hai mắt Du Dữu trở nên sáng lấp lánh, vừa nói vừa lồng ghép ám chỉ trong mình trong đó. Lòng tràn đầy trông ngóng chú nhanh phát hiện sự tình, thấu hiểu khát vọng nội tâm của người ở trạch, hiện tại chỉ hận không thể meo meo một tiếng.
Thôi nào, chú. Hiều ra nhanh lên! Nhanh hiểu ra rằng cậu không muốn ra khỏi cửa, kể cả có dắt chó cũng không thể ra bên ngoài!
Trông thấy bộ dáng trông ngóng lúc này của cậu, Thương Am bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó liền đè xuống.
Du Dữu:???
Không phải chứ, tại sao lại hôn rồi? Đây rút cục là hiểu hay chưa vậy?
Du Dữu bị hôn đến không kịp suy nghĩ, đến khi phản ứng lại thì hai người đều nằm sấp trên tấm thảm.
Thương Am có chút không khắc chế được, nghĩ đến việc tiến thêm một bước nữa. Nhưng nửa chừng thì thu hồi lại.
Vì miệng đầy lông chó mà kết thúc.
Du Dữu nhìn quanh miệng và cằm hắn đầy lông chó, đột nhiên cười lớn. Đến khi cười đủ mới bị kéo dậy, đi đổi bộ quần áo dính đầy lông chó trên người, tránh cho lát nữa ăn cơm lại ăn vào miệng.
Cơm tối được đầu bếp cao cấp phụ trách. Cơm nước trong nhà từ khi mời đầu bếp thì chất lượng tăng vượt bậc.
Thương Am nhìn ra được Du Dữu rất hài lòng với điều này. Đặc biệt là món Black Truffle Foie Gras nướng[1] , miệng bắt đầu ăn thì đến nước cũng không thừa.
Trước kia Thương Am luôn cảm thấy món Tây ăn không ngon, nhưng nhìn Du Dữu ăn từng miếng từng miếng bát súp kem nấm[2] trông ngon đến như vậy, không tự giác ăn nhiều thêm.
Bởi vì mấy ngày trước ăn quá nhiều thịt, cá. Thịt không phải là món chính lần này, mà là món Salad hải sản Tây Ban Nha[3]. Dùng các nguyên liệu kiểu Tây từ dấm, các loại gia vị, rau củ còn có tôm đã bóc vỏ được nướng cùng tỏi, thêm nước sốt lại càng ngon hơn.
Salad ban đầu trông có chút kỳ lạ, nhưng ăn vào lại cảm giác nhẹ nhàng, cảm giác chua chua ngọt ngọt. Giống như salad khai vị kiểu Tây, rất vừa miệng, vừa ăn một miếng lại không nhịn được ăn miếng tiếp theo. Đem đến hương vị tuyệt vời khi đưa vào miệng.
Thương Am phát hiện, cậu nhóc này không kén ăn chút nào, kể cả món chưa từng ăn cũng chấp nhận cho vào miệng thử.
Ăn ngon là được rồi.
Cuối cùng hai người vẫn đưa chó con đi, cũng không nuôi bé mèo nhỏ nào cả.
Nếu nuôi thêm thú cưng, lại phải mời người chăm sóc thường xuyên. Ai lại không biết rằng họ Vương kia chính là chờ để nhét người vào.
Trên bàn cơm hai người trao đổi qua, xác định chó con xác thực là bên kia đưa đến cũng an tâm, không nghĩ nhiều nữa.
Du Dữu nghe nói bên kia, không nhịn được liền hỏi: “Người bên kia là ai?”
“Nhà họ Vương.”
“A…” Du Dữu trong đầu liền nghĩ đến một câu nói:
Thiên lương Vương phá (Thiên lương Vương phá hiểu theo word by word là ‘trời lạnh rồi cho nhà họ Vương phá sản đi’ là câu hay xuất hiện trong lời thoại của nhân vật tổng tài bá đạo ngày xưa kiểu một tay che trời cho nhà tài phiệt phá sản chỉ bằng một câu nói, giờ dân mạng dùng để mỉa mai.)
Sau đó thì thiếu chút nữa tự mình cười đến nghẹn.
Du Dữu nghĩ đến Vương thiếu theo kịch bản của nguyên tác, gã là một nhân vật phản diện rất trung nhị, âm hiểm, đen tối. Vừa xuất hiện đã dụ dỗ, bắt cóc Du Dữu nguyên tác làm con tin, ép Thương Am nhượng cổ phần giá thấp.
Gã ở đây lại thành đem chó con làm quà tặng? Có phải có chút không đúng?
“Chú à, thật sự là người của Vương thiếu sao?” Cậu mang theo tâm tình phức tạp, một lời khó nói hết: “Người của gã, từ khi nào trở nên như thế, như thế…”
Kì dị như thế?
Thương Am nghe xong, mặt không đổi sắc nói tiếp: “Ngu như thế?”
“…” Du Dữu nhịn cười, tự nhủ trong lòng câu này không phải cậu nói nhé.
“Ban đầu không như thế” – Thương Am cũng nghĩ: “Có thể là chỗ đó có vấn đề.”
Trong ký ức của hắn, từ trước đến nay Vương thiếu luôn là kẻ tiểu nhân, âm hiểm, không từ bất cứ thủ đoạn, không biết xấu hổ. Nhưng lần này rõ ràng là não mạch kín, dùng thủ đoạn kỳ lạ đối phó như thế này vẫn là lần đầu.
Nếu như Vương thiếu tìm người bắt cóc, cưỡng ép Du Dữu, hoặc tìm người bắt nạt, đánh người hủy dung, hoặc cố ý dàn cảnh vu oan trong sạch của Du Dữu, âm thầm hạ thuốc Du Dữu. Bằng không, có khả năng âm thầm liên lạc, nội ứng ngoại hợp đem cướp Du Dữu. Lại cố ý ngụy tạo thành hiện trường tự mình chạy trốn. Chính là những chuyện xảo trá như thế.
Tuy lần này hắn sắp đặt vệ sĩ làm việc rất tốt nhưng không đến mức không có kẽ hở. Vương thiếu thế mà ngại phiền không làm những trò kia, lại cứ dăm bữa đưa quà đến.
Thương Am yên lặng thong thả dùng bữa, một lát sau bỗng nhiên mở miệng: “Mấy cái trước đó cũng rất ngu xuẩn.”
“Mấy cái trước đó?”
“Xuẩn tặc.”
“…”
Bỗng nhiên Du Dữu nhìn chằm chằm Thương Am, nghiêm túc hỏi: “Ngay từ đầu ngài không nói như vậy.”
“Ừm?” Thương Am không kịp phản ứng.
“Ngay từ đầu ngài trong chăn khen em, bởi vì em thông minh, cơ trí mới giải trừ được nguy hiểm, không phải vì bọn gã ngu xuẩn.”
“Ừm, đúng.” Vẻ mặt Thương Am biểu lộ sự kiên định: “Bởi vì em thông minh.”
Điện thoại trên bàn bỗng nhiên lấp lóe, 451 hăng hái gia nhập cuộc thảo luận.
No451: Mặc dù không nỡ nhưng tui muốn tham gia một chút, mấy tên trộm ngu thật.
Ống nghe điện thoại di động mở ra, Du Dữu ăn vội vàng cũng không đánh chữ, trực tiếp nói chuyện: “451, cậu mà như thế thì sẽ mất tui đó.”
No451: Khinh bỉ.jpg
No451: Đúng lúc mọi người đang tự hỏi, tui sẽ thuận tiện giải thích một chút việc hai người hoang mang mà thôi. Không phải bàn luận ai ngu ngốc!
Thương Am nghe ra ý tứ, cảm thấy hứng thú mở miệng: “Giải thích thế nào?”
No451: ‘Cưỡng chế’ sẽ khiến toàn bộ người, vật, sự tình tuân theo quỹ đạo nguyên tác nhất có thể. Nhưng nếu thực sự giống nhau như đúc thì thế giới này sẽ xong rồi nên mới xuất hiện kí chủ.
Du Dữu ra vẻ cái này đã biết rồi. Nhưng kể cả đã biết và đã lộ rồi nhưng trực tiếp nói lại trước mặt Thương Am thì vẫn thấy là lạ.
Cậu trộm nhìn Thương Am, phát hiện hắn hoàn toàn không để ý đến điều này mới thu tầm mắt lại.
“Sau đó thì sao?”
No451: Trên người cậu mang theo một năng lượng khác, có thể chống lại ‘cưỡng chế’, từ những hướng khác mà kịch bản ảnh hưởng bởi ký chủ đem lại. Mà mỗi lực lượng ký chủ mang theo, mặc dù là kích hoạt bởi hệ thống, nhưng năng lượng này mang đến hiệu quả khác biệt. Căn cứ vào tố chất, tính cách của mỗi người mà thế giới tinh thần sẽ có nhiều loại xu hướng.
Du Dữu mặt không cảm xúc: “Nói tiếng người.”
No451: Thú nuôi theo tính chủ nhân, thế giới này về sau cũng tùy vào cậu bị ảnh hưởng. Năng lượng linh hồn của nhân vật càng yếu, càng dễ dàng bị cậu ảnh hưởng.
Du Dữu:?
No451: Ngốc cũng tốt, kì lạ cũng được. Đều bị bản chất linh hồn của cậu ảnh hưởng mới biến thành cái dạng như vậy. Nói cách khác, phỉ nhổ bọn hắn, chính là phỉ nhổ cậu. Còn Thương đại nhân, hắn dựa vào năng lược của chính mình kỳ tích chống cự hết tất cả.
Du Dữu: ?????
Đây không phải là sự thật!! Tui không tin! A ——!!!
Thương Am ở bàn ăn đối diện suy nghĩ một lát, ấn đường chậm rãi buông lỏng, đáy mắt bắt đầu có ý cười.
Hóa ra là như vậy, giải thích như vậy mọi chuyện đều trở nên thuyết phục, cũng bắt đầu hợp lý.
Thế giới sẽ trở nên Du Dữu hóa sao? Giống như cũng không tồi.
[Giá trị hắc hóa: 99.4]
[Giá trị hắc hóa: 99.2]
[Giá trị hắc hóa: 99]
…..
[Giá trị hắc hóa: 98.2]
[1] Black Truffle Foie Gras
[2] Súp kem nấm
[3] Salad hải sản Tây Ban Nha