Độc Chiếm - Cô Vũ

Chương 32




Thời Gia Nhiên trở về trường học.

Lâm Thích chỉ có thể liên lạc qua WeChat giảm bớt khoảng cách xa nhau.

Hôm nay lúc gọi video, Thời Gia Nhiên đang xem tài liệu, cắn cán bút suy nghĩ sâu xa.

Lâm Thích chống  cằm nhìn cô: “Chị ơi, sao em không nhớ anh thế.”

Thời Gia Nhiên làm sao không nhớ anh, lúc nào rảnh anh đều nhắn tin đến, cào đến đầu quả tim cô ngứa ngáy. Cô đưa mắt mỉm cười, khóe môi cong cong.

Môi Lâm Thích chậm rãi gợi lên, con ngươi đen nhanh, trong đó là bóng dáng của cô, ánh mắt thâm thúy: “Chị, nhớ chị.”

Thời Gia Nhiên cười nhàn nhạt: “Nhớ bao nhiêu?”

“Rất nhớ.”

Đa số thời điểm, hai người video, đều làm việc riêng của mình

Lâm Thích đang trong thời gian phá án, Thời Gia Nhiên học tập.

“Anh đã nói với anh trai rồi, chuẩn bị phòng tân hôn, bao giờ em mới kết thúc việc học?”

Thời Gia Nhiên biếng nhác nhìn vào màn hình, cười như không cười: “Nhanh thôi.”

Lông mi Lâm Thích khẽ động, lười biếng vươn vai, sau đó nói: “Thật ra anh cảm thấy anh trai lúc đó cũng có chút thích em, chỉ là với chị dâu là thanh mai trúc mã, phải có trách nhiệm, nghĩ như vậy, coi như anh ấy cũng là người đàn ông có trách nhiệm.”

Thời Gia Nhiên dừng bút lại, chống bút vào mặt, như suy tư gì đó.

Bây giờ  nhắc đến lâm thanh, lòng sớm đã không hề gợn sóng, những chuyện theo đuổi thời thanh xuân lúc đó đã lưu lại những dấu chân, mỗi một dấu vết đều tạo nên Thoài Gia Nhiên bây giờ.

Lâm Thích nhấp miệng, nực nảy lên rất nhanh: “Chị.”

Thời Gia Nhiên nghiêng mặt nhìn vào màn hình, đối mắt với đôi mắt trong  video, yên tĩnh nhìn chăm chú vào anh, môi đỏ khẽ nhúc nhích: “Nhưng bây giờ em thích anh.”

Lông mi Lâm Thích nhẹ rung, trái tim phảng phất muốn từ trong lồng ngực nhảy ra, khóe miệng nhợt nhạt ý cười: “Chị, chờ em về dẫn em đến gặp anh trai.” 

“Được.” Tầm mắt  Thời Gia Nhiên dừng lại ở bộ cảnh phục phía sau Lâm Thích, giọng nói mềm mại, “Sao lại lấy cảnh phục ra?”

Lâm Thích nói mấy ngày nữa có đại hội, phải lên lãnh thưởng, nên bỏ ra đề là cho đỡ nhăn.

Thời Gia Nhiên chống nửa bên mặt, nghịch ngợm cắn cán bút: “Em trở về nhìn anh được không?”

Cô vừa mới đi chưa được một tháng, lại trở về,  ánh mắt đen nhánh của Lâm Thích nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, dưới thân lập tức có phản ứng.

“Đừng, chỉ là một phần thưởng nhỏ thôi.”

Thời Gia Nhiên thích nhìn dáng vẻ không được tự nhiên này của anh,  ngực hơi  phập phồng, thanh âm thanh thúy: “Lâm thích, chỉ cần anh nói muốn em, em sẽ lập tức trở về.”

Lâm Thích nhớ đến hồi Thời Gia Nhiên học cấp ba, vì gặp Lâm Thanh, cô đã ngồi mười mấy giờ chiếc tàu hỏa sơn màu xanh.

Đáy lòng nhẹ run, giữa mày nhếch lên, cuối cùng buông tiếng thở dài.

*

Vé máy bay của Thời Gia Nhiên là do Lâm Thích đặt.

Lâm Thích vốn định kiềm chế một thời gian nữa, không ngờ Thời Gia Nhiên  cố tình trêu chọc anh trong video.  Cô cởi áo khoác, lộ ra đai áo lót, ánh mắt quyến rũ nhìn anh: “Ngoan nào, thật sự không nhớ em sao?”

Ở nước ngoài văn hóa cũng khác hơn nhiều, Thời Gia Nhiên ngẫu nhiên cũng muốn dâm dục hơn cùng Lâm Thích.

Lâm Thích quay video xuống dưới, cách quần cũng có thể nhìn thấy dục vọng dang bùng phát,  Thời Gia Nhiên cười mềm mại: “Còn nói không nhớ hả, tiểu gia hỏa còn nhớ em hơn anh.”

Khi nói chuyện, quyến rũ kéo kéo dây áo lót, đôi vú trắng nõn, hầu kết Lâm Thích lăn lộn, nói như mất tiếng:  “Thời Gia Nhiên ——”

Thời Gia Nhiên mỉm cười, kéo dây váy lên, khinh khỉnh nói một câu: “Anh không muốn làm tình sao?”

Nhớ điên rồi có được không

Anh như muốn bốc hỏa, nhắn tin với cô, tự sướng qua video.

Nếu không phải sợ cô cảm thấy dâm dục quá, vừa rồi anh định nói muốn đem côn th*t lớn này nhét vào lỗ nhỏ của chị có được không.

Hầu kết Lâm Thích lăn lộn, cánh môi cong lên không rõ: “Mua vé máy bay cho chị ngày mai luôn nhé?”

*

Máy bay của Thời Gia Nhiên đáp xuống đất, di động vừa bật lên, lập tức kêu lên.

Tin tức chưa nhắn, điện thoại đến của Lâm Thích vội vã réo vang.

Trái tim  Thời Gia Nhiên phảng phất như muốn nhảy từ lồng ngực ra ngoài, hơi giật mình nhìn người đàn ông cách đó không xa. Anh bước dài đi đến, nhận lấy hành lý trong tay cô, thấp giọng hỏi: “Có mệt không em?”

Thời Gia Nhiên lắc lắc đầu, tay bị anh nắm lấy, tim đập cũng nhanh hơn.

Đây là cảm nhận từ trước đến nay chưa từng có.

“Chị ơi.” Lâm Thích cúi đầu nhìn cô, cô ngửa đầu lên, từ góc độ này, tiếp sau đó không phải là một nụ hôn thì đúng là không phải với bầu không khí chút nào.

Nghĩ như vậy, nụ hôn nóng bỏng đã rơi xuống. 

Cô xoay người ôm lấy eo anh, đón nhận nụ hôn nhiệt tình.

Anh hôn môi cô, liếm láp đầu lưỡi, cô bị hôn đến chân mềm nhũn, đầu óc cũng mơ hồ theo, tiếng loa sân bay nhắc nhở, đang ở trước mặt công chúng.

Lâm Thích buông cô ra, ôm chặt lấy, nỉ non: “Cứng, ôm một lát đã.”

Anh mặc quần thể thao, dưới thân cứng rắn, hết sức rõ ràng.

Thời Gia Nhiên chầm chậm ôm lấy anh, hơi thở quẩn quanh là hương vị bột giặt trên quần áo, thấm vào chóp mũi, làm cô càng dùng sức ôm chặt thêm.

Lâm Thích ngửi mùi tóc cô qua hơi thở, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve đỉnh đầu, giọng nói dịu dàng: “Có đói không, muốn đi ăn gì trước?.”

Thời Gia Nhiên ngửa đầu, môi vuốt ve trên cằm anh, chân cọ cọ cẳng chân anh, làm anh rên thành tiếng.

*

Hôm sau, đại hội khen thưởng diễn ra.

Người bên trong đã được khen ngợi, Thời Gia Nhiên vẫn chưa đi vào phòng hội nghị.

Cô ở trên xe chờ anh, nhìn hoa trên ghế sau, nghĩ đến dáng vẻ một chàng trai rắn rỏi sau khi nhận được hoa sẽ đáng yêu như thế nào, khóe miệng không tự giác cong lên.

Lúc sáng sớm rời giường, cô lười biếng ôm eo anh, anh bất đắc dĩ thở dài, ôm cô chặt hơn, sau đó đè lên, nghiêng người đem côn th*t nóng bỏng nhét vào bên trong động nhỏ. Sau khi Lâm Thích thỏa mãn đứng dậy, lúc này Thời Gia Nhiên mới phát hiện cẳng chân anh có băng gạc, thấm ra chút máu.

Cô đứng dậy, chăn mỏng trượt xuống theo đầu vai, dấu hôn rậm rạp tiến vào ánh mắt Lâm Thích, khóe miệng anh lộ ra một vòng cung đẹp đẽ.

“Anh bị thương?”

Tối hôm qua vào cửa, anh không cho cô một chút thời gian rảnh, đèn cũng chưa bật, đã đè cô trên giường. Từ lúc nhìn thấy anh, dưới hoa môi đã chảy nước, chờ lúc trơ rlaij phòng, đã sớm lầy lội, căn bản không cần màn dạo đầu nào, có thể đạt tới khoái cảm cực hạn.

Lâm Thích lúc này mới để ý đến chân mình chảy máu, không sao cả nhún nhún vai: “Không sao, vết thương nhỏ.”

Thời Gia Nhiên hỏi anh hòm thuốc ở đâu, mặc áo sơ mi của anh lê người, làm Lâm Thích rất nhanh lại có phản ứng.

Thời Gia Nhiên thầm mắng anh đúng là chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.

Lâm Thích không cãi lại.

Cô khom lưng, lông mi mấp máy, động tác dịu dàng rửa sạch miệng vết thương cho anh.

Lâm Thích mặc  cảnh phục vào. Thời Gia Nhiên sửa sang lại cà vạt cho anh, trong lòng rung động.

Cô nhón chân, hôn khoé môi anh,đột nhiên hỏi: “Chưa ai theo đuổi anh thật hả?”

Tính tình Lâm Thích  rất tốt, chỉ có lúc yêu một người mới có thể biết mình thích hay không. Mới có thể có dục vọng chiếm hữu. Lúc đi học đúng là có nhiều em gái thích, các nữ sinh đều thích nam sinh lạnh lùng cao ngạo, ít lời, đẹp trai.

Lúc những cô gái đó chen chúc đến, trong đầu anh chỉ nhớ tới một người, cô gái ấy gọi anh ngọt ngào hai tiếng em trai, hỏi anh bao giờ anh trai anh về.

Anh khoanh lại eo cô, đầu chống lên đỉnh đầu cô: “Lúc đó nên để chị chịu trách nhiệm. Làm anh bỏ lỡ nhiều năm như vậy, khoảng thời gian đi học kia, lúc nào cũng cô độc một mình.”

Thời Gia Nhiên nhớ đến trước kia nghe người ta nói, học sinh trường cảnh sát thường đi ra ngoài tìm bạn tình, dáng vẻ không tin lắm nhìn anh.

Lâm Thích hôn cô, hôn hôn rồi còn xoa xoa bộ ngực, cô không thở nổi, anh đè cô nói: ” Còn chị thì sao?”

Anh biết Thời Gia Nhiên thích Lâm Thanh, căn bản không có khả năng chấp nhận người khác, nhưng vẫn muốn biết câu trả lời.

Thời Gia Nhiên bị hôn đến tim đập tăng  tốc, suy nghĩ rối loạn.

“Em không giống bọn anh hẹn hò vớ vẩn, đi học chỉ bận bọc thôi.”

Khoé môi Lâm Thích  cong lên, cô cho rằng anh giống như những người đàn ông đói bụng ăn quàng.

“Em và anh không giống nhau, khả năng lúc đó cảm thấy không phải trai anh thì không thể, ai cũng có thể, chẳng sợ không phải là Lâm Thích anh, mà có Vương Thích, Lý Thích.”

Anh dừng một chút, sau đó nói:

“Ngoài em ra, anh chưa bao giờ nghĩ đến những người khác, không ai có thể thay thế em.”

Mắt Thời Gia Nhiên trở nên ướt át, ôm cổ anh áp vào mình, âm thanh nức nở truyền vào tai Lâm Thích.

Anh xoa xoa tóc cô, an ủi nói: “Chị thật giống một cô gái nhỏ.”

Anh thích cô ở trước mặt mình trở nên mềm mại, trở nên có tình, trở nên yêu kiều.

“Làm gì có, anh nhanh đi làm đi.” Thời Gia Nhiên phủ nhận.

Sáng nay Lâm Thích rất lừa tình, lại hôn cô, đôi mắt trở nên sáng ngời: “Ngày đó đi học, anh đến trường em học tìm rất nhiều lần, còn trộm viết thư tình. Nói anh rất thích em.”

“Sau lại đó em tốt nghiệp, anh nhịn không được đi đến bệnh viện mà em thực tập nhìn trộm, nhiều lần đi ngang qua nhau, em đều không để ý đến anh.”

“Em biết cảm giác thất bại là như thế nào không? Có đôi khi anh rất ghét anh trai, nếu là anh ấy, chẳng sợ đứng xa hơn mười mét, em chỉ liếc mắt qua là có thể nhận ra được.”

Khoé mắt Thời Gia Nhiên ướt át, cảm thấy buồn cười: “Em có hơi bị cận, thường không đeo kính, nhận không ra anh cùng là bình thường.”

Lâm Thích bắt lấy tay cô, đặt ở ngực: “Khi đó lòng em không có anh một chút nào.’

Thời Gia Nhiên nhìn đáy mắt Lâm Thích lộ ra  cảm xúc bi thương, cảm giác giống như đang kể khổ, cô ôm anh nói:

“Có, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối có.”

*

Lâm Thích đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực, cộng sự nhìn thấy  Thời Gia Nhiên trong xe, trêu ghẹo hỏi anh bao giờ sẽ kết hôn.

Lâm Thích suy nghĩ chút, nói nhanh thôi.

Kéo cửa ra ngồi vào ghế phụ, còn chưa ngồi ổn, đã bị Thời Gia Nhiên ôm lấy, nụ hôn dừng trên môi anh, triền miên lâm li. Ngoài cửa sổ xe, các đồng nghiệp với ánh mắt hóng hớt giả vờ nhìn quanh,  còn có người lấy đi động ra chụp một màn này đăng vào nhóm làm việc.

“Keng keng keng”

Tin nhắn không ngừng.

Thời Gia Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, thâm tình nói: “Lâm thích, chờ bị chụp ảnh đi.”

Lâm Thích móc di động ra nhìn, nhóm công tác đang náo loạn.

Anh quay đầu nhìn qua, nghĩ có phải cô cố ý không.

Cô giảo hoạt cười, hôn hai cái vào má anh: “Làm cho đồng nghiệp biết anh có bạn gái rồi.”

Lâm Thích lôi kéo cô vào lòng ngực, hôn vành tau cô, cắn hai cái: “Chị, dục vọng chiếm hữu cao như vậy, hay nhập vào hệ thống cục dân chính đi, được pháp luật công nhận hợp pháp rồi.”

Chóp mũi Thời  Gia Nhiên chóp mũi tràn đầy hơi thở anh, trong thân thể phóng xuất ra tín hiệu mãnh liệt, cùng anh ở lâu rồi, cả người lúc nào cũng dâm dục.

“Chờ em trở về đi.”

Nghe được lời cô nói, cơ thể anh căng chặt, không các định hỏi cô: “Thật sao?”

Thời Gia Nhiên hôn lên cằm anh: “Thật sự.”

*

Thời Gia Nhiên cùng Lâm Thích chụp ảnh kết hôn. Cô mặc váy anh mặc cảnh phục. Bức ảnh rất nhanh được gửi đến hòm thư của Thời Gia Nhiên. Lâm Thích thấy cô gửi qua cho anh một tấm, tưởng nhà vạn năm không đăng gì bỗng nhiên đăng một bức ảnh.

Lâm thanh rất nhanh nhắn tin đến —— kết hôn?

Lâm Thích đưa di động cho Thời Gia Nhiên nhìn, Thời Gia Nhiên hút ngụm trà sữa trong tay, vô tội chớp chớp mắt: “Hay anh hẹn anh ấy tối nay ăn bữa cơm đi, coi như gặp gia đình luôn.”

Lâm Thích đang mặc cảnh phục, trước mặt quần chúng nhân dân không tiện ôm cô, kéo cô vào thang máy đi xuống tầng.

Thang máy, Lâm Thích nhấp môi, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Thật mỗi ngày đều như thế này.”

Con ngươi cô soi chiếu ngũ quan của anh, cô ôm lấy anh, mười ngón tay nắm chặt.

*

Buổi tối, Lâm Thanh chọn tiệm cơm.

Thời Gia Nhiên coi như lần đầu tiên chính thức nhìn thấy vợ của Lâm Thanh, trong ấn tượng của cô khác hoàn toàn, cho rằng anh sẽ thích những cô gái dịu dàng, hiểu chuyện và nghe lời.

Người phụ nữ cười về phía cô, đang đánh giá.

Nói chuyện với nhau, Thời Gia Nhiên mới biết được, lúc Lâm Thích còn nhỏ, ba mẹ đã bị tai nạn xe cộ qua đời, được mẹ của cô gái này nuôi lớn hai anh em họ.

A Cẩn cùng Lâm Thích đi ra ngoài tính tiền.

Lâm thanh nhìn người đang ngồi đối diện mình, nhớ đến thời gian cô theo đuổi mình, ở nơi quảng bá tuyên truyền quảng cáo ghi lời tỏ tình, cũng từng tặng anh rất nhiều quà tặng. Anh nhìn về phía vợ mình đang cười, không biết đời này lựa chọn có đúng không.

Có ngày bạn bè tụ tập, chơi trò chơi nói thật hay mạo hiểm.

Có người hỏi anh có đối tượng muốn ngoại tình hay không. c

Theo bản năng anh nghĩ đến Thời Gia Nhiên, giả thiết giống như kết quả, qua mấy năm rồi, vẫn còn nhiệt tình như thế, khả năng anh không kiềm chế được.

Chỉ là lúc đó anh cười nhạt, nói không có.

Các đồng nghiệp đều có ánh mắt hâm mộ, anh ở bên ngoài trong mắt người khác vẫn là một người đàn chồng người cha tốt.

Mà những suy nghĩ tiềm tàng dưới đáy lòng dục vọng, bị anh phông bế đến kín mít.

Lâm Thanh mở miệng: “Vòng đi vòng lại em vẫn vào cửa nhà họ Lâm.”

Thời Gia Nhiên nhìn qua anh, trên người đã sớm không còn dáng vẻ hào hoa phong nhã, ngẫu nhiên nghe được bạn học nhắc đến anh, nói anh đã lên chức phó chủ nhiệm khoa.

Nghĩ đến, một đường lăn lê bò lết, cũng do đạo lý đối nhân xử thế, đã sớm đem người này mài dũa thành không còn góc cạnh.

Thậm chí ——

Có hơi mập mạp.

Có thể là do áp lực lớn.

Thời Gia Nhiên nghĩ như vậy.

Lâm thanh thấy nàng không nói gì, lại nói: “Ba mẹ anh bị tai nạn xe tiền bồi thường vẫn gửi ở ngân hàng không lấy ra, mấy năm nay tiết kiệm thêm, cũng có không ít.”

“A Thích nói hai em muốn mua một căn nhà gần bệnh viện của em, có thời gian đi xem, nhanh chóng quyết định đi.”

Thời Gia Nhiên mím môi, lười biếng chống nửa bên mặt: “Không cảm thấy rất lạ sao? Vì sao em muốn kết hôn với em trai anh.”

Thời điểm vừa mới bắt đầu, Lâm Thanh cảm thấy Thời Gia Nhiên đang chơi đùa tình cảm của Lâm Thích, vì trả thù anh. Thậm chí lúc Lâm Thích đăng lên vòng bạn bè, anh đã có ý nghĩ kỳ quái đó.

Chỉ là, khi hai người họ ngồi vào ghế lô, ánh mắt Thời Gia Nhiên không rời đi khỏi người Lâm Thích, bao gồm giờ phút này, ánh mắt của cô thường mắt lấy bóng dáng của Lâm Thích bên ngoài cửa.

Lâm thanh nghe thấy tiếng động ngoài cửa, âm thanh nhàn nhạt: “Giữa người với người có duyên phận, em và Lâm Thích là vận mệnh chú định đi.”

Thời Gia Nhiên cũng nghe được tiếng Lâm Thíchđang nói, đứng dậy đón lấy tay anh, khoác vào cánh tay, giọng nói hướng về phía hai người: “Anh, chị, bọn em đi đến nhà ba mẹ đây, gặp lại sau ạ.”

Đi ra ngoài không bao xa, A Cẩn đi đến đưa một bao lì xì.

Nhìn về phía Lâm Thanh, khách sáo mà nói: “ba mẹ hai người qua đời sớm, chị dâu như mẹ, đây là chút tâm ý, em nhận đi.”

Trước kia Thời Gia Nhiên đã nghe Tô Ngọc nói qua, nếu một gia đình chấp nhận cậu, lần đầu gặp sẽ tặng bao lì xì.

Bao lì xì càng nhiều, có nghĩa là càng vừa lòng.

Thời Gia Nhiên nhìn về phía Lâm Thích, Lâm Thích nhận lấy, nhét vào trong túi cô.

“Tâm ý chị dâu cùng anh trai bọn em nhận.”

Ra cửa, Lâm Thích lầm bầm lầu bầu: “Nhà anh vừa lòng với em”

*

Thời Gia Nhiên lại lần nữa dẫn Lâm Thích về nhà, anh trai không nhanh không chậm nói: “Nữ tướng bất trung lưu sao, bây giờ về nước cũng không về nhà trước, trực tiếp chạy cùng người khác.”

Thời Gia Nhiên không để bụng cười một cái, dắt tay Lâm Thích nói với ba người đang ngồi trên sô pha: “Con muốn kết hôn.”

Cằm ba người kinh sợ đến muốn rớt xuống, Thời gia Vũ càng khoa trương hơn, nước vừa nhấp một ngụm trực tiếp phun cả ra ngoài, sặc ho sù sụ.

Lâm Thích khẩn trương đến lòng bàn tay đều thấm cả mồ hôi, nắm chặt tay cô, một khắc cũng không buông ra.

Mẹ Thời cảm thấy hôn nhân không phài trò đùa, khuyên Thời Gia Nhiên suy xét cẩn thận.

Thời Gia Nhiên đã nghĩ rất cẩn thận.

Cô đã thấy những bức thư tình Lâm Thích viết cho mình khi đó, mỗi một dòng chữ đều cất giấu tình yêu của anh.

Có lẽ anh sớm đã dưỡng thành thói quen, cho đến bây giờ, mỗi tuần sẽ viết một lá thư.

Buổi chiều lúc nhìn thấy anh, cô chỉ muốn hỏi anh, vì sao không gửi chúng đi.

*

Nói là kết hôn nhanh chóng, trên thực tế ba năm sau, Lâm Thích mới cưới được Thời Gia Nhiên vào cửa.

Năm thứ nhất, mẹ Thời thấy Lâm Thích không có phòng tân hôn nên chất vấn anh, hỏi xem sau Thời Gia Nhiên sống thế nào.

Năm thứ hai, mẹ Thời thấy phòng tân hôn toàn là khí formaldehyde, một chút đều không an toàn, nói với Lâm Thích thật sự muốn sức khỏe Thời Gia Nhiên tốt?

Năm thứ ba, mẹ Thời nhìn thấy bụng Thời Gia Nhiên, chất vấn Lâm Thích đến bao giờ mới cử hành hôn lê, bụng Thời Gia Nhiên to lên sẽ không giấu được.

*

Năm thứ nhất, Thời Gia Nhiên do việc học nhà nước cử đi chưa kết thúc, Lâm Thích mua cho cô hai lần vé máy bay cũng đã hết cả tiền lương, Lâm Thanh đưa anh 1 chiếc thẻ ngân hàng. Nói ba mẹ để lại.

Lâm Thích cảm kích nhìn về phía anh, Lâm Thanh nói Thời Gia Nhiên là một cô gái tốt không thể bỏ lỡ.

Rất nhiều thời điểm, đáy lòngLâm Thích sẽ âm thầm so đo quá trình trước đó Thời Gia Nhiên từng thích Lâm Thanh, nhưng vài giây sau lại tan thành mây khói.

Lúc Thời Gia Nhiên thích một người sẽ chuyên tâm vào người đó, toàn tâm toàn ý, Lâm Thích có thể cảm nhận được bản thân Thời Gia Nhiên thích mình.

Khác với Thời Gia Nhiên lạnh lùng khi xưa, con người chân thật của Thời Gia Nhiên rất nhiệt tình, sẽ làm nũng, sẽ chơi đùa, càng sẽ cưỡi ở trên người anh, ác thú vị mà kẹp lấy anh.

Vào lúc Thời Gia Nhiên đi đến đi lui, Lâm Thích vay thêm tiền mua một căn nhà, tên vốn định viết Thời Gia Nhiên, nhưng công quỹ cho vay vì công việc, nên không thể không ghi tên anh.

Đêm đó anh ra sức trên người cô đòi lấy, sau đó ghé vào trên người cô thở phì phò: “Thật tốt, chúng ta đã có nhà ở.”

Mặt Thời Gia Nhiên dáng vẻ dịu dàng, thật ra nhà cô cũng có vài căn. Mẹ Thời nói đừng có nói cho tên tiểu tử kia tài sản trên danh nghĩa, nói cái gì là nam phượng hoàng quá nhiều.

Thời Gia Nhiên khóe môi cong cong nói: “Phòng thuê cũng khá tốt.”

Lâm Thích nói anh cho cô ở phòng thuê thì thật là có lỗi, Thời Gia Nhiên nói ở khách sạn và phòng cho thuê cũng không khác nhau, ở cùng anh nằm bên nhau, chỗ nào cũng giống nhau.

*

Năm thứ ba, Thời Gia Nhiên kiểm tra phòng xong Thời Gia Nhiên thấy kinh nguyệt đã lâu không đến.

Que thử thai kiểm tra xong, quả nhiên là hai vạch.

Rất nhanh, tin Thời Gia Nhiên mang thai truyền đến tai mẹ Thời.

Mẹ Thời liếc mắt nhìn bụng cô, hỏi Lâm Thích sao không nói gì đến việc kết hôn.

Thời Gia Nhiên biết mấy năm nay tuy ba mẹ không đồng ý kết hôn, nhưng cũng đã chính thức chấp nhận. Sau khi cô mang thai, thích ăn đồ chua ngọt.

Lâm Thích bình thường sẽ không nấu cơm, cùng cô sinh hoạt một năm, hiện tại trù nghệ rất tinh vi.

Mẹ Thời thừa dịp Thời Gia Nhiên ra ban công phơi nắng, khẽ hỏi Lâm Thích: “Chuẩn bị bao giờ làm hôn lễ?”

Lâm Thích xoay người nhìn Thời Gia Nhiên, ánh mắt trở nên rất dịu dàng “Mấy ngày nữa ạ.”

Mẹ thời nói mấy ngày nữa thì làm sao mà cử hành nhanh thế được, quá ngắn.

Thời Gia Nhiên biết rõ bà muốn hỏi cái gì, kéo bà đén một bên, lấy ra hai quyển sổ hồng.

Sau khi phòng ở được trang trí xong, Thời Gia Nhiên liền dẫn Lâm Thích đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn.

Thời Gia Vũ đỡ mẹ Thời ngồi xuống sô pha, nói hôn lễ, váy cưới, tiệc rượu, mọi quy trình đã sớm chuẩn bị tốt.

Mẹ Thời nhìn Lâm Thích đang bận bịu trong phòng bếp, trong lòng có chút cảm khái, con rể chịu thương chịu khó, tuy rằng tiền kiếm không nhiều lắm, nhưng coi như cũng được, vây là Thời Gia Nhiên đã tốt rồi.

Thười Gia Vũ chắc hiểu rõ ý nghĩ lo lắng của mẹ mình, nói câu: “Tên tiểu tử này sắp là đại đội trưởng trong cục cảnh sát thành phố, cũng rất lợi hại rồi, không có quan hệ gì, bò lên nhanh như vậy.”

Thời Gia Nhiên nhớ đến mỗi thời điểm Lâm Thích viết thư, bỗng nhiên rõ ràng, mỗi lần trước khi làm nhiệm vụ, anh đều để lại thư tuyệt bút cho mình.

Nghĩ vậy, cô đi đến phòng bếp, từ phía sau ôm lấy anh.

“Lâm thích, cảm ơn anh vẫn luôn yêu em.”

*

Sau khi hôn lễ kết thúc.

Đêm động phòng hoa chúc, Lâm Thích uống vào chút rượu,buồn bã ôm cô khóc lóc.

“Chị, lúc trước chị vứt bỏ anh, anh khổ sở cũng đã khóc.”

Trích dẫn là một thầy giáo viết ——

Thật sự yêu một người không nhất định chỉ là cảm động trong một cái chớp mắt.

Mà tất nhiên là một tình yêu vĩnh cửu.

Hi sinh lẫn nhau, cổ vũ lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau.

Hoàn toàn văn.