Sáng sớm, anh ôm cô, cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng trong sáng.
Thời Gia Nhiên chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu nóng bỏng như vậy của Lâm Thích, yêu đến mức cô không thể từ chối, tham luyến sự ấm áp, cũng sợ hãi anh dịu dàng như vậy.
Khóe mắt hơi ướt át mới ý thức được mình vô thức lại rớm nước mắt.
Gần năm năm thích Lâm Thanh, theo đuổi lâm Thanh, thời gian trôi qua, tình cảm của cô cũng cô dần lắng đọng xuống.
Lâm Thích nhíu mày, cúi đầu hôn môi cô.
Vừa hôn vừa nói: “Sao chị lúc nào cũng quyết tuyệt như vậy.”
Nụ hôn triền miên dịu dàng, Thời Gia Nhiên híp mắt lại nhìn anh: “Anh như vậy làm em không thể phân biệt rõ là tình cảm mãnh liệt hay là tình yêu nữa.”
Lâm Thích vuốt ve gương mặt cô, mắt sáng mỉm cười: “Không cần hoài nghi, có tình yêu, cũng có tình cảm mãnh liệt.”
Họng cô cứng lại, xuất ngoại mấy tháng nay nói không nhớ anh là giả, có khi vào ban đêm tĩnh lạnh, sẽ nhớ đến giọng nói trầm thấp của anh “Chị, thoải mái không.”
Anh nhắn tin cho cô, cô đều nhận được.
Bao nhiêu năm tình cảm không được đáp lại, dương như đã tiêu hao sự nhiệt tình đổi với tình yêu của cô. Cô không còn là cô gái mười mấy tuổi, cõi lòng vui vẻ tiếp nhận một cuộc tình.
“Lâm Thích.” Cô gọi anh.
Lâm Thích nhướng mày, chờ cô nói câu tiếp theo.
*
WeChat vang lên âm thanh lỗi thời.
Thời Gia Nhiên cầm lấy đưa mắt nhìn, sắc mặt ngưng lại, Lâm Thích dán vào eo cô, mờ ám dán vào vành tai.
Thời Gia Nhiên nghe điện thoại, là anh trai Thời Gia Vũ gọi đến.
“Gia Nhiên, sao không về nhà?”
Thời Gia Nhiên nắm lại tay Lâm Thích, đặt trong lòng, giọng nói nhẹ nhàng: “Tối nay sẽ về.”
*
Cúp điện thoại, Thời Gia Nhiên quay đầu đối mắt với ánh mắt của Lâm Thích, hôn môi anh, cảm giác được tim mình đang đập thình thịch.
“Buổi tối có phải tăng ca không?” Cô hỏi.
Bán tay Lâm Thích đặt lên vú cô, thất thần trả lời không phải tăng ca.
Thời Gia Nhiên kéo tay anh ra, từ trên giường bước xuống, nhặt quần áo lên mặc vào. Suy nghĩ Lâm Thích đang miên man, lại khôi phục dáng vẻ lãnh đạm khi Thời Gia Nhiên véo cằm anh, nhẹ mổ lên môi:
“Tối cùng em về nhà nhé.”
Lâm Thích kéo cả người cô áp xuống, khóe môi cong lên không giấu nổi niềm vui: “Chị.”
Khóe môi Thời Gia Nhiên cong lên dịu dàng, ba mẹ giục quá gấp, trước đó gọi điện vẫn luôn hỏi han về Lâm Thích.
*
Thời Gia Nhiên dẫn Lâm Thích về nhà, mẹ Thời vẫn đang nói chuyện với đối tượng chuẩn bị giới thiệu cho cô, người đó đứng dậy, mê man nhìn mẹ Thời lại nhìn qua Lâm Thích.
Thời Gia Nhiên kéo cánh tay Lâm Thích, mỉm cười: “Mẹ ——”
Mẹ Thời ngạc nhiên, không phải đã nói là chia tay à?
Làm bà bị động, Thời Gia Vũ quét mắt nhìn qua Lâm Thích:
“Em gái, đang chờ em, ngồi xuống đã.”
Ngồi vào vị trí, mẹ Thời bóp eo Thời Gia Nhiên, tức giận nói: “Không phải con nói chia tay rồi sao?”
Thời Gia Nhiên thè lưỡi, nghiêng đầu qua: “Hôm trước chia tay hôm sau hòa hợp.”
Lâm Thích nắm lấy tay Thời Gia Nhiên, trước kia chỉ biết Thời Gia Nhiên là một phú nhị đại, khi chính mình đi vào biệt thự giữa sườn núi, lại nhìn qua phong cách trang trí, thầm nghĩ, nếu Thời Gia Nhiên theo đuổi được Lâm Thanh, lại như công chúa bị gả cho kẻ chân đất.
Rượu vừa được rót đầy, Thời Gia Nhiên bưng lên, hướng về phía ba mình nối: “Ba, bạn trai con.”
Lâm Thích cũng nhanh đứng lên, cầm lên chén rượu, kính rượu.
Ba Thời đã từng gặp Lâm Thích, chưa nói đến thích, cũng không nói là ghét.
Chỉ cần Thời Gia Nhiên thích, ông cũng cho qua dễ dàng.
Ba Thời mỉm cười, giơ chén lên hỏi công việc gần đây của anh thế nào.
Lâm Thích nói nửa tháng nay đều ở trong đội, bận hơn trước kia nhiều.
Người đàn ông đối diện khóe miệng cong lên, rõ ràng là không thích lắm.
Thời Gia Vũ bưng chén rượu lên chạm vào chén của Lâm Thích, ánh mắt tán thành với người em rể này.
Thật lâu về sau, anh mới biết được, vì liên quan đến Thời Gia Nhiên nên mới tán thành, vì anh trai thấy cô chưa bao giờ nghiêm túc dẫn một chàng trai nào về nhà, chưa thấy cô che chở cho chàng trai nào như vậy.
*
Ăn cơm xong, Thời Gia Nhiên lễ phép tiễn đối tượng mà mẹ mình sắp xếp ra về, lúc Lâm Thích chuẩn bị rời đi, cô nắm cánh tay anh giọng nói nhẹ nhàng:
“Chờ một lát.”
Giọng nói này vào tai Lâm Thích, cảm thấy quá mức dịu dàng, có một loại xúc động như đang xoa nắn trong xương.
Thời Gia Nhiên nhón chân hôn má anh: “Khó có thời gian về nhà một chuyến, nói chuyện cùng ba mẹ một lát.”
Mẹ Thời thấy Thời Gia Nhiên dẫn Lâm Thích quay lại, mặt ngẩn ra, nhưng ba Thời phản ứng nhanh hơn, bảo anh ngồi xuống sô pha.
Thời Gia Nhiên bị mẹ Thời kéo đến một bên, trách cô chưa nói lời nào, bị Thời Gia Nhiên trách lại: “Chuyện tình cảm, mẹ đừng có can thiệp.”
Mẹ Thời thấy Lâm Thích ăn mặc bình thường, không khỏi lo lắng nói: “Một chú cảnh sát nhỏ nuôi được con không?”
Khóe môi Thời Gia Nhiên khẽ nhếch, đưa chén trà lên nhấp một ngụm: “Còn chưa xem xét về việc này, chờ con hỏi qua một chút.”
*
Từ biệt thự đi ra, Thời Gia Nhiên cùng Lâm Thích ai cũng không mở miệng.
Trở lại phòng cho thuê, Lâm Thích nhanh chóng cuốn lấy cô hôn môi, tay cô dán vào lồng ngực nóng ấm, chậm rãi đi xuống, tìm được dục vọng đang phấn khởi.
Anh thở hổn hển chống vào trán cô: “Có phải người trong nhà không thích anh phải không.”
Nhìn ánh mắt như bị tổn thương của Lâm Thích, Thời Gia Nhiên cười cười.
Nhớ đến tối qua lúc làm mình, anh hùng oai phong, phí phách hiên ngang, nhất định phải có được.
“Vậy anh muốn cưới em, có phải nghĩ đến chuyện kết hôn quá khó?”
Thời Gia Nhiên từ từ mở miệng.
Lâm Thích bế cô lên, đi vào phòng, Thời Gia Nhiên ôm lấy cổ anh, trêu chọc nói: “Thế nào, muốn bỏ?”
Lâm Thích đặt cô lên bàn sách, hai mắt nhìn thẳng vào nhau, âm thanh kiên định: “Không muốn bỏ.”
Thời Gia Nhiên hôn hôn hầu kết anh, lẩm bẩm: “Có nhiều lúc, em không biết ý nghĩa của cuộc đời này là gì.”
Lâm Thích cúi đầu nhìn con ngươi mê ly của cô, giữ hai má, môi mỏng khẽ mấp máy, giọng nói khàn khàn: “Anh yêu em.”
Thời Gia Nhiên đối với ánh mắt thâm tình trải rộng, cằm khẽ hếch lên, mắt cười như không cười:
“Chúng ta yêu đương đi.”
Lâm Thích muốn nói với cô lấy kết hôn làm tiền đề, nhưng lời nói lại nuốt trở về.
Phòng ở anh còn chưa mua nổi một cái, không cho được cô cuộc sống tốt hơn, còn muốn cô độc chiếm cho riêng mình.
Yêu là ích kỷ, là chiếm hữu tất cả.
Lâm Thích chưa bao giờ cảm thấy mình ác liệt như vậy.
Cổ họng anh như mắc kẹt, khó khăn nói ra việc này cho tốt.
Thời Gia Nhiên có thể cảm nhận được cảm xúc của anh hạ xuống, ngón tay luồn vào tóc anh, an ủi anh nói: “Ngoan nào, chờ anh nhận ra bộ mặt thật của Thời Gia Nhiên, có khi lại không mê luyến như vậy.”
Con người thật của Thời Gia Nhiên không hoàn mỹ, là công chúa kiêu căng, là đứa trẻ tùy hứng. Nếu anh không phải có thân phận là em trai của Lâm Thanh, chắc sự quan tâm của cô không đến lượt anh.
Anh có thể cảm nhận được cảm tình nóng bỏng của cô đã từng đối với Lâm Thanh.
Lâm Thích đắm chìm trong sự ngoan ngoãn rung động của cô, vội vàng hôn lấy: “Chị, vậy em sẽ giao cho anh một con người thật của Thời Gia Nhiên sao?”
Nụ hôn nóng rực, cơ thể trẻ trung, dục vọng bành trướng.
Con ngươi xinh đẹp Thời Gia Nhiên đang cười, đối mắt với anh, chứa đầy dục vọng trong mắt: “Giao cho anh, giao hết cho anh.”
Đáy lòng đang nói với cô rằng, đừng làm một con nhím nữa, đừng bảo vệ mình nữa, những cái gai nhọn đó sẽ tự làm tổn thương chính mình.
Môi đỏ dán lên môi anh, giọng nói khàn khàn: “Cùng nhau tắm à?”
*
Lâm Thích nghiêm túc tắm cho cô, dù cây thịt đang nóng bỏng cứng rắn, anh vẫn chưa vượt rào trong phòng tắm.
Cô khiêu khích, lôi cánh tay anh xoa vào âm đế, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi anh, không ngừng đánh vòng, vòng đến suy nghĩ anh hỗn loạn.
Lâm Thích bế ngang người cô lên, giọng nói nặng nề: “Chị yêu tinh.”
Trên giường, ngón tay anh ấn xoa lên âm đế, Thời Gia Nhiên đã cùng anh làm rất nhiều lần, vẫn cảm thấy thẹn thùng, bắt lấy gối đầu đặt trên mặt mình.
Lâm Thích bỏ gối ra, cúi đầu hôn khóe môi cô: “Chị, nhìn anh này.”
Sắc mặt cô đỏ hồng, đôi mắt ướt át nhìn anh.
“Nói yêu anh đi.”
Thời Gia Nhiên không muốn làm anh mất hứng tối nay, theo ý anh nói một câu đơn giản: “Yêu anh.”
Lâm Thích thấy cô thuận theo có chút đáng yêu, cúi đầu ngậm môi câu lấy đầu lưỡi.
Chỉ chốc lát sau, hô hấp hai người đều rối loạn.
“Chị, muốn anh không?”
Quy đầu để ở cửa âm đ*o, đầu lưỡi lưu luyến trên cổ, ngón tay thon dài trảo nắm lấy bầu vú, hàng năm huấn luyện lưu lại cái kén chai mỏng, làm cho cả người tê tê dại dại.
Tay ôm lấy eo lưng anh, nâng mông, đón hùa động tác của anh.
Lâm Thích sung sướng cong môi cười, tay xoa đôi mông, không vội không chậm lại hỏi: “Muốn anh sao? Chị.”
Thời Gia Nhiên cảm thấy chính mình như đang đi trên sa mạc, vội vàng kháu cầu sự thoải mái.
“Muốn, Lâm Thích, đừng như vậy… khó… khó chịu…”
Lâm Thích mút cắn môi cô, đem cây gậy th*t thô dài cứng rắn, một tấc nhét từng chút một trong mật huyệt, trong động đã sớm ướt át, thật dễ dàng ăn vào cây thịt thô to.
Thời Gia Nhiên thoải mái nâng chân lên eo anh, kẹp chặt.
“Chị, đừng có kẹp.” Lâm Thích cũng không dễ chịu, chắc đêm qua lăn lộn quá ác, mới vừa cắm vào, cô có xu thế cao trào, suýt nữa kẹp bắn, đứt anh.
Lâm Thích giữ vòng eo, đĩnh động thân mình, cắm vào rút ra.
Khoái cảm tới quá mãnh liệt, không biết có phải vì đã động tâm với anh hay không, hay vẫn là sự thật cô quá phóng đãng.
Lâm Thích cảm giác bên trong thường thường co rút lại, cúi đầu hôn cô, phía dưới càng cắm càng nhanh.
Thịt non xoắn chặt lấy anh, sướng đến da đầu tê dại, khoái cảm muốn ngừng mà không được thổi quét qua, anh nghĩ đến lời lúc sáng cô nói.
Nếu không có tình cảm mãnh liệt bên trong, anh không biết có thể yêu cô bao lâu. Nhưng nếu tình cảm mãnh liệt mà không có tình yêu, anh dám khẳng định anh sẽ không yêu cô.
Thật sự quá yêu cô, muốn cho cô khoái cảm ngập đầu, muốn cùng cô lên đỉnh.
Tình dục vui sướng tràn trề kết thúc, Thời Gia Nhiên mềm mại vô lực nằm ở trong lòng ngực anh, anh yêu thương hôn vào thái dương cô, tự lẩm bẩm nói:
“Chị, anh sẽ cho em tất cả.”
Thời Gia Nhiên có hơi buồn cười, cô nhớ đến lời nói của mẹ, cậu ta có thể nuôi sống con hay không,
Chỉ là cả người mất sức, không mở được mắt, nên không hỏi được thành lời.
*
Hôm sau tỉnh dậy, Lâm Thích đã sớm đi rồi.
WeChat có mấy tin nhắn.
—— Hôm nay anh có nhiệm vụ, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.
—— Mấy giờ em đi?
—— Chờ anh trở lại.
Thời Gia Nhiên mỉm cười, nhắn lại —— Anh cứ bận đi, chờ anh.
Cả ngày, Lâm Thích nhận được câu chờ anh mà cảm xúc mênh mông.
Tối gặp cô, Lâm Thích đưa cô thẻ ngân hàng, cổ phiếu, công quỹ tất cả đều cho cô xem:
“Đây là những thứ anh có, ngày ba mẹ rời đi, để lại một số tiền, em muốn mua nhà như thế nào, anh sẽ nghĩ cách.”
Thời Gia Nhiên chống nửa bên mặt, phụt cười.
Dáng vẻ nghiêm túc của anh rất đáng yêu.
“Anh nghĩ cách nào?”
Khóe môi Lâm Thích mím chặt, sau một lúc trầm tư, trả lời: “Chắc rời khỏi cục cảnh sát”
Thời Gia Nhiên đứng dậy ngồi trên đùi, vuốt vé mái tóc anh, âm điệu nhẹ nhàng: “Muốn cưới em nhanh như vậy?”
Lâm Thích vuốt ve eo cô, nhìn gương mặt tốt đẹp, trầm giọng nói: “Chú dì có ý muốn như thế nào cũng nói với anh.”
Thời Gia Nhiên ôm lấy anh, xoa xoa gáy nói: “Ngày mai em phải đi, muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Lâm Thích giữ tay cô, nắm trong lòng bàn tay, trong ánh mắt vẻ kiên định: “Anh không nói đùa.”
Thời Gia Nhiên hạ môi hôn trán anh, đứng dậy, cầm lấy đồ trong túi trang điểm.
“Em biết anh không nói đùa.”
Cô bỗng nhiên quay đầu qua nhìn anh, thấy gương mặt tổn thương, khóe môi cong lên nói: “Anh còn chưa dẫn em đi gặp người nhà mình.”
Mày Lâm Thích nhăn lại, sau khi ba mẹ bị tai nạn xe bỏ mình, anh và anh trai sống nương tựa lẫn nhau.
Lâm thanh, làm sao mà còn chưa gặp qua.
Thời Gia Nhiên trang điểm xong, xách túi lên, đi kéo cánh tay anh:
“Cho nên kết hôn bí mật?”
Bất tri giác Lâm Thích đã rõ, vậy là Thời Gia Nhiên muốn bọn họ yêu nhau công khai.
Nhận ra điều này, anh bế cô lên xoay vòng, hưng phấn như một đứa trẻ.
“Gia Nhiên, yêu em.”
“Hửm? Không gọi chị nữa?”
“Thời Gia Nhiên, anh yêu em.” Anh lớn tiếng nói.
Đèn ở mái hiện bị anh đánh thức, cô duỗi tay che lại môi anh nói: “Nói bé thôi.”
Lâm Thích nắm lấy bàn tay cô, anh mắt trắng ra nhìn cô: “Em hãy nói em cũng yêu anh.”
Thời Gia Nhiên chịu không nổi con ngươi thâm tình của anh, hôn khóe môi anh, thấp giọng đáp ứng: “Được, em cũng muốn nói là em yêu anh.”