Thời Gia Nhiên nghe anh gọi một tiếng chị hai tiếng chị, nhìn qua như rất nhẹ nhàng nghe lời, nhưng thật ra quyền chủ động lúc nào cũng nằm trên tay anh, vậy mà ở trước mặt người ngoài lúc nào cũng vẫn là dáng vẻ lạnh lùng khó gần, cô không thể nghĩ ra vì sao Lâm Thích lại thích mình.
“Cậu theo đuổi con gái, vừa gặp đã hôn?”
“Tôi chưa từng theo đuổi con gái.” Nói xong lời này anh mở cửa xe đi vòng sang ghế phụ mở cửa ra: “Chị, cùng ăn chút gì nhé.”
Bên tai Thời Gia Nhiên vẫn còn quanh quẩn câu kia của anh —— Tôi chưa từng theo đuổi con gái.
Trong ấn tượng của Thời Gia Nhiên, có rất nhiều cô gái thích Lâm Thích, đúng là anh không cần phải theo đuổi.
Lâm Thích dẫn Thời Gia Nhiên vào một nhà hàng sushi, gọi một bình rượu mai, Thời Gia Nhiên nhớ đến anh cần phải lái xe, nhanh nhắc nhở:
“Cậu phải lái xe.”
“Cho chị uống.”
Thời Gia Nhiên:….
Lâm Thích vừa rót rượu, vừa cọ cọ bên tai cô:
“Lúc chị uống say, là chân thật nhất.”
Hơi thở ấm áp quẩn quanh của anh rơi trên mặt cô, có cảm giác như sắp bị mặt trời nướng chín, mờ ám không rõ, hơi thở nóng bỏng làm hai má nóng đến đỏ bừng, giương mắt lên nhìn anh:
“Lần đầu tiên cậu theo đuổi con gái thật hả?”
Lâm Thích rót xong rượu ngồi thẳng lên, rồi rót cho mình một ly, dù đang bận bịu nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô: “Có phải nghĩ quá nhiều rồi không?”
Chắc do vì thói quen nghề nghiệp, Lâm Thích nhìn người khác có vẻ bình tĩnh và chuyên chú, Thời Gia Nhiên có loại quẫn bách như bị nhìn thấu, nhấp một ngụm rượu mai nói: “Tôi có thể nghĩ gì, không phải cậu muốn theo đuổi tôi à?”
Tửu lượng Thời Gia Nhiên vẫn như cũ, giờ này ngày này, cô cũng đã lĩnh ngộ được cái gì gọi là rượu không say nhưng người tự say. Nửa người cô dựa vào cánh tay Lâm Thích, cho anh tùy ý ôm eo mình, anh gọi người lái thay, báo địa chỉ nhà mình.
Sau khi lên xe, cô ngồi gần về phía cửa sổ, chỉ cảm thấy người loáng lên, bị người nắm lấy cánh tay ôm vào ngực, lòng bàn tay ấm áp đặt trên eo nhỏ, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được độ ấm thấm vào mỗi tế bào trong thân thể.
“Chị, trốn cái gì?” Anh lẩm bẩm bên tai cô, bàn tay dày rộng xoa bóp cánh tay nhỏ nhắn non mềm.
Thời Gia Nhiên ngoài việc thích Lâm Thanh, chưa từng thân thiết làm chuyện mờ ám cùng đàn ông như thế này bao giờ, chút rượu hơi say, cô lâng lâng ngẩng đầu lên hôn hôn cằm anh:
“Đồ lưu manh~”
*
Lâm Thích đặt đầu cô lên vai mình, đưa mắt nhìn người lái thay trên ghế điều khiển, âm thanh trầm thấp lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Không thể uống rượu thì đừng uống, mỗi lần uống say đều choáng váng.”
Thời Gia Nhiên nhấc đầu lên cắn một cái lên môi anh, ánh mắt mê ly nói:
“Chẳng lẽ không phải do cậu muốn chuốc tôi say, sau đó làm tôi à?”
Vẻ mặt cô mang theo vài phần e thẹn, hai tay mềm mại vòng lấy cánh tay tinh tráng, vừa nói vài câu, cả người anh đã cứng lên.
May là quãng đường không xa, người lái thay vừa đỗ xe lại, đưa chìa khóa cho Lâm Thích, anh giữ chặt cánh tay người đang muốn xuống xe, giữ gương mặt cô nặng nề hôn xuống, cắn nuốt mút lấy nước bọt trong khoang miệng, tiếng nói như mất giọng vì động tình vang lên:
“Chị, đúng là muốn chuốc say chị, sau đó làm chị, sờ sờ đi, đều cứng cả rồi.”
Môi răng dây dưa làm Thời Gia Nhiên ức chế không được tiếng rên rỉ thở dốc, chất cồn cùng hormone đúng lúc đã có tác dụng, cô nhiệt tình đáp lại anh, vừa hôn môi vừa nắm tay cô đi xuống, luồn vào trong quần vải thăm dò đi vào, anh nhẹ thổi khí bên tai cô: “Chị, sờ xem.”
Ngoài một đêm tình hoang đường kia Thời Gia Nhiên chưa từng chạm qua cơ thể của đàn ông, ngay cả AV cũng rất ít khi xem, cảm giác say mê cùng quyến luyến đang tồn tại, mặt cô đỏ bừng. Lâm Thích rất khó thấy được dáng vẻ đáng yêu này, lại cúi đầu lần nữa chặn môi cô, lúc người còn đang mê loạn anh nắm chặt bàn tay, dẫn đường hướng tới dưới thân đã sưng to. Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn như không xương, xúc cảm hoạt động, lúc hơi lạnh đụng phải lửa nóng dục vọng, anh thỏa mãn hừ kêu lên một tiếng, tăng thêm lực gặm cắn đôi môi đỏ của cô, liếm mút đầu lưỡi thơm tho còn mang theo hơi rượu.