Độc Chiếm Chị Ấy

Chương 67: Lời thổ lộ đầu tiên






..............

Ngày hôm sau.

Khi Ôn Dư Nhiễm tỉnh dậy chỉ cảm thấy đau nhức khắp người, nàng dùng tay ấn lên trán, cố gắng mở mắt ra.

Những bức rèm che đến kín mít, căn phòng vẫn tối om.

Nàng ấn thắt lưng miễn cưỡng xoay người, mơ hồ nhớ đến hôm nay còn có việc phải làm...

A....chuyện gì vậy...

Điền Tiểu Hinh... Điền Tiểu Hinh về nước... Nàng muốn đến sân bay đón....

Ôn Dư Nhiễm đột nhiên tỉnh táo lại, nàng xoay người tìm điện thoại, cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại trong ngăn kéo tủ giường.

Đã 11 giờ rưỡi.

Thời gian máy bay hạ cánh đã trôi qua 3 tiếng

Ôn Dư Nhiễm hít một hơi thật sâu, mở khoá màn hình, nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ từ "Điền Tiểu Hinh", chuông đồng hồ báo thức và chuông điện thoại cũng không có đổ chuông nhắc nhở.


Sao lại thế này?

Dù nàng có mệt mỏi đến mấy, cũng không đến mức không thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Ôn Dư Nhiễm vất vả chống thắt lưng đứng lên, chậm rãi đi đến phòng khách, nhìn thấy tiểu cô nương đã nấu xong bữa sáng.

"Điện thoại di động của tôi buổi sáng có đổ chuông không?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.

"Có đổ chuông, nhưng chị ngủ thật sự rất ngon, em cũng không dám kêu chị." Ninh An vẫn đang mặc đồ ngủ, làn váy trắng thấp đến đầu gối làm lộ ra bắp chân trắng nõn, dưới chân mang dép lê dây thừng.

Ôn Dư Nhiễm hơi nhíu mày: "Tại sao tôi lại ngủ say như chết vậy?"

Lời này giống như đang nói chuyện với chính mình, nhưng một nửa cũng là nói với tiểu cô nương.

Ninh An lại không nói chuyện, mà chỉ cúi thấp đầu đưa bữa sáng cho Ôn Dư Nhiễm.

Quên đi.

Đoán chừng là tối hôm qua quá mệt mỏi, quả nhiên không thể quá phóng túng.

Sau khi Ôn Dư Nhiễm ăn xong, suy nghĩ về từ ngữ trong lời giải thích, rồi gọi điện thoại cho Điền Tiểu Hinh.

"Không sao đâu, mình đã về đến nhà rồi, chỉ là không gặp được cậu, có chút đáng tiếc."Điền Tiểu Hinh cũng không hỏi tại sao nàng cho leo cây

Ôn Dư Nhiễm cũng chỉ có thể từng tiếng nhã nhặn xin lỗi, đồng thời muốn hẹn một bữa cơm khác

"Lần này thật sự xin lỗi, tối nay mình sẽ đón cậu đi ăn tối." Ôn Dư Nhiễm nói.

"Cũng được." Điền Tiểu Hinh đồng ý.

Hai người lại khách sáo thêm vài câu, Ôn Dư Nhiễm liền cúp điện thoại.

............

"Tối nay chị muốn đi ra ngoài ăn cơm sao?" Một câu hỏi nhẹ nhàng văng vẳng bay đến bên tai.

Ôn Dư Nhiễm nghe được âm thanh, quay đầu lại, phát hiện tiểu cô nương đang nhìn thẳng vào nàng.

"Đúng vậy, người quen về nước, muốn mời ăn một bữa cơm."

"Ồ." Tiểu cô nương nhỏ giọng đáp.

Toàn bộ quá trình ăn sáng còn lại đều rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có chút kỳ quái.

Trong công ty cũng không có chuyện gì lớn, cho nên sau khi ăn xong, Ôn Dư Nhiễm cũng không đến công ty, mà ngây ngốc ở nhà đọc sách.


Sau khi lật hơn chục trang, ghi chú cũng viết được vài dòng, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có chút mệt, ngả người tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.

Ôn Dư Nhiễm mơ hồ nhớ lại phản ứng của tiểu cô nương vào ngày hôm qua, hình như có gì đó không ổn.

Ngày hôm qua......

Sau khi nàng nói chuyện điện thoại với Điền Tiểu Hinh, tiểu cô nương liền không nói gì nhiều......

Nhưng vào buổi tối lại nhiệt tình như vậy......

Liên hệ với chuyện nàng đã bỏ lỡ buổi tiếp đón hôm nay, sau đó Ôn Dư Nhiễm mới nhận ra tiểu cô nương là đang ghen phải không?

Nghĩ đến điều này, Ôn Dư Nhiễm vừa cảm thấy bực mình, vừa cảm thấy buồn cười.

"Cốc, cốc, cốc."

Là tiểu cô nương gõ cửa thư phòng.

"Vào đi." Ôn Dư Nhiễm nói.

Ninh An mang dép lê đi vào, bộ đồ ngủ màu trắng nhìn rất sạch sẽ và dịu dàng, thuần khiết vô hại, trên tay cầm một đĩa hoa quả đã rửa sạch.

Tiểu cô nương đem trái cây đã rửa sạch đến trong tầm tay của Ôn Dư Nhiễm

Toàn bộ quá trình đều cúi đầu xuống, không nói một lời, thậm chí cũng không nhìn Ôn Dư Nhiễm một cái.

Ôn Dư Nhiễm quan sát kỹ biểu cảm của tiểu cô nương.

Khuôn mặt của tiểu cô nương rất trắng, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt, cũng không thể nhìn thấy điều gì.

"Điền Tiểu Hinh chỉ là bạn của tôi." Ôn Dư Nhiễm mở miệng nói.

"Ồ." Ninh An lên tiếng.

"Hai gia đình quan hệ tốt, ngoài mặt không thể thiếu lui tới."

"Ồ." Ninh An chỉ thốt ra âm tiết đơn điệu này.

Ôn Dư Nhiễm há miệng dốc, cũng không biết nên nói cái gì.

Tiểu cô nương đứng cúi đầu một lúc rồi rời đi, để lại một mình Ôn Dư Nhiễm ngây ngốc trong thư phòng.

Trong thư phòng khá yên tĩnh, nhưng Ôn Dư Nhiễm hoàn toàn không thể nào đọc sách, lật qua loa vài trang, tờ giấy trắng giống như cánh quạt điện, bị cuốn đi không để lại bất cứ thứ gì.

.............


Buổi tối, Ôn Dư Nhiễm đến đúng hẹn cùng Điền Tiểu Hinh ăn cơm.

Sau khi gặp mặt, Ôn Dư Nhiễm ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề xin lỗi trước, sau đó theo bài bản chào hỏi.

Một vài câu từ khách sáo cùng lời khen vô nghĩa chẳng hạn như "Đã lâu không gặp", "Dáng người ngày càng đẹp hơn", "Càng xinh đẹp hơn", "Càng có khí chất hơn" và "Công ty dạo này như thế nào".

Sau đó các nàng hỏi thăm tình hình của gia trưởng trong nhà, tình cờ nói ra một vài lời hoa mỹ, sau đó các nàng lại nói về sinh hoạt vườn trường trước kia, nói nói cưởi cười, thời gian từ từ trôi qua.

Cả hai người đều cùng uống một chút rượu.

Ôn Dư Nhiễm thấy đã gần đến giờ, Ôn Dư Nhiễm mở điện thoại ra, gửi tin nhắn cho tài xế.

"Hả? Ảnh chụp trên màn hình điện thoại của cậu là ai vậy, bạn gái mới?" Điền Tiểu Hinh vô tình nhìn thoáng qua điện thoại của Ôn Dư Nhiễm, ngạc nhiên hỏi.

Bức ảnh chụp trên màn hình chính là ảnh tự sướng của tiểu cô nương, Ôn Dư Nhiễm mới thay đổi vào hai ngày trước.

Trong bức ảnh, tiểu cô nương mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong, hàng mi cong vút được nhuộm bằng ánh sáng vàng nhạt, đôi môi đỏ mọng và má lúm đồng tiền, xinh đến mức không thể rời mắt.

"Làm sao vậy?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.

"Không có gì, rất quen mắt, hình như mình đã gặp qua........." Điền Tiểu Hinh trầm ngâm một lát rồi bật cười: "Quả thật mình đã gặp qua. Đó là người trước kia đã theo đuổi cậu, nhỏ tuổi hơn cậu rất nhiều. Mình đặc biệt rất ấn tượng."

Ôn Dư Nhiễm nhíu mày, giương mắt nhìn về phía Điền Tiểu Hinh.

Điền Tiểu Hinh tiếp tục nói: "Lúc đó chúng ta vẫn chưa chia tay, chúng ta được mời trở lại trường sơ trung để toạ đàm. Khi đó cô bé này rất đáng thương, bạo lực gia đình cộng thêm bạo lực học đường, ba của cô bé không chịu đóng học phí khiến cô bé suýt nữa phải thôi học. Cậu thấy như vậy, đột nhiên nổi lên lòng tốt, khai đạo giúp đỡ........ "

Ôn Dư Nhiễm nghiêng đầu nhíu mày, sau đó cẩn thận nghĩ lại vẫn không nhớ ra người này.

"Cậu rất hiếm khi lo chuyện bao đồng, cho nên mình nhớ rất rõ ràng." Điền Tiểu Hinh cũng nhìn ra nàng không có ấn tượng gì, liền nói tiếp:

"Cô bé này thật ngốc, không biết cậu đã có bạn gái, cho nên thở hổn hển chạy đến thổ lộ với cậu. Cậu có nhớ bản thân đã trả lời như thế nào không? "

Ôn Dư Nhiễm lắc đầu, thật sự không có ấn tượng.

"Cậu trêu chọc cô bé, nói rằng khi nào cô bé lợi hại giống như cậu, thì cậu sẽ chấp nhận cô bé." Điền Tiểu Hinh cười nhạo nói.