- Là ả kia sao?
- Đúng vậy, đó chính là người mà Giác thiếu gia chỉ thị.
- Nhìn đơn giản như vậy mà thiếu gia cần đến chúng ta sao?
- Đừng nhiều lời nữa. Hành động đi, sớm từng nào hay từng nấy.
Trong ngõ tối, một vài người cao lớn đi sau một cô gái có dáng người sắc nước hương trời. Họ trao đổi với nhau mà không phát ra tiếng động nào. Khí thế hùng hục mãnh liệt khiến mọi người không dám nhìn vào.
Đám người ấy chính là sát thủ của Hắc bang. Và cô gái tuyệt diễm kia là nữ nhân tên Trương Bối Nhi.
Cô gái vẫn thản nhiên đi tiếp, không để ý đến đằng sau có bóng người.
Đám người áo đen lao lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái. Ngay khi con dao nhỏ sắc nhọn được rút ra từ trong tay áo... "Phốc"....
Không biết từ đâu nhảy ra 5 người đàn ông cao to chặn đứng lại các động tác của đám người Hắc bang. Năm người ấy ra động tác nhanh gọn và vô cùng khéo léo, trong tíc tắc đã khoá tay đám kia, không tên nào có thể động đậy.
- Dám ra tay với chủ nhân. Muốn chết. - Nam nhân có dáng người to lớn, rắn chắc nhất trong 5 người cất giọng gầm ghè, có uy, có hận và sặc mùi sát khí như đang muốn giết người, bàn tay to lớn cũng dần siết chặt cổ của tên cầm đầu
- La Chí Thần, dừng lại. Tôi không thích máu, đừng để tôi phải nhắc lại. - Nguyên nhân chính của cuộc ẩu đả này bây giờ mới lên tiếng. Giọng nói của cô không phải là sự thỉnh cầu mà là ra lệnh, ra lệnh một cách chắc chắn, lạnh như băng, không có một chút thần sắc con người nào.
Đám tay chân Hắc bang nãy tới giờ đang ra hiệu với nhau, nghe được giọng nói và câu nói của Trương Nhi lập tức ngẩng đầu lên. Trong tâm trí bọn họ lúc này đầy sự sợ hãi: " Thần..Thần...La Chí Thần... Tóc và mắt màu xanh ngọc... Trên cổ có hình xăm là tên một cô gái... Không thể nào... Sao ám vệ bậc SS lại có mặt ở đây.. Ám vệ được huấn luyện kinh khủng nhất, là người duy nhất trở về từ Đảo Không Người mà không mang trên mình một vết tích nào, là nỗi sợ kinh hoàng của những sát thủ...Cho dù họ là sát thủ chuyên nghiệp của Hắc bang cũng không thể địch lại được... "
- Cô chủ, tôi xin lỗi. - Giọng nói khàn khàn của La Chí Thần lại vang lên mang theo chút khẩn khoản. Sao không khẩn khoản cho được khi cô gái xinh đẹp kia chính là người anh thương yêu, nguyện đời đời đem mạng sống ra phục vụ cô. Chỉ cần cô chán ghét anh, anh sẽ đau lòng đến nhường nào.
- Anh tránh ra được rồi. Còn 4 người kia, về bảo với ngài là ta không cần bọn ngươi. Có Thần ở đây rồi. - Giọng nói lạnh lẽo một lần nữa lại vang lên, bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo đồng thời cũng chỉ vào 4 người còn lại, chân bước đến tên cầm đầu.
Tên kia khi nhìn thấy khuôn mặt của cô thì ngẩn người. Trên đời còn có vẻ đẹp kì diệu như vậy sao? Không phải là vẻ đẹp truyền thống của các tiểu thư, các phu nhân nhưng lại là cực phẩm, tuyệt đẹp. Mắt nai to tròn màu xanh ngọc, lông mi đen dài và cong nhẹ nhàng, mỗi lần chớp mắt là lại khiến bọn hắn nuốt nước bọt. Lông mày nhạt nhẹ, cong về phía đuôi, bám sát đôi mắt nai. Đôi môi mỏng,thanh dịu như dòng nước, cảm tưởng như chạm vào sẽ tan ra nhanh chóng. Mái tóc mềm mượt cùng màu mắt được búi gọn cẩn thận càng lộ rõ ra khuôn mặt thanh tú. Từng đường nét đều thanh thoát, toát ra khí chất của một đại mĩ nhân.
Đến khi Bối Nhi đến gần hắn, hắn mới thấy rùng mình, cả người đều toát ra mồ hôi. Đôi mắt, đôi mắt quá vô hồn, quá lạnh lẽo, không làm gì cũng có thể làm hắn run rẩy cả người. Đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy, không thể nhìn ra một chút cảm xúc nào của người chủ. Chẳng nhẽ cô gái này vô cảm đến vậy...
Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy một lực lớn ở cằm làm hắn đau buốt, cảm tưởng như cả khuôn mặt như muốn tách ra. Và người làm hắn đau như vậy chính là Trương Nhi. Bàn tay của cô đang cầm cằm hắn. Người ngoài nhìn vào thấy rất bình thường nhưng chỉ người trong cuộc mới biết đau đến mức nào, từng ngón tay đều điểm đúng các huyệt.
- Về nói với Hắc thiếu gia và Gia thiếu gia: đừng cố giết tôi làm gì, cẩn thận không lại giết chính mình.
Giọng nói của cô vẫn lạnh nhạt, đều đều, không có âm điệu khiến cho người ta sởn gai ốc.
Nói xong, cô quay người đi, chậm rãi và dứt khoát. La Chí Thần cũng tiếp tục làm công việc ám vệ của mình. Dứt khoát, nếu có ai đụng đến Bối Nhi một lần nữa, Chí Thần hắn sẽ giết không nương tay.
- Giác thiếu gia, chúng tôi thật sự xin lỗi.
- Chỉ là một nữ nhân sao các ngươi không giết được. - Giác Phong cầm trong tay một ly rượu vang đỏ nhấm nháp, mắt cũng chả thèm nhìn đến lũ sát thủ cấp A kia.
Tâm trí của hắn bây giờ đã ở tận chỗ nào. Hắn không tin sát thủ cấp A chuyên hầu hạ Hắc thiếu gia lại không giết được Trương Bối Nhi kia.
- Cô gái ấy... Tôi không hiểu... Cô ta có ám vệ... là La Chí Thần. Chúng tôi không đấu lại được. Ngoài ra còn có 4 ám vệ cấp S khác.
- La Chí Thần, sao hắn ta lại xuất hiện ở đây. Chẳng phải hắn đã biến mất từ sau đợt trở về từ Đảo Không Người sao?
- Ban đầu tôi cũng không tin nhưng đó đúng là La Chí Thần. Tất cả đặc điểm nhận dạng mà chúng ta biết đều ăn khớp.
- Điều tra thân phận của cô ta, và tất cả thông tin khác nữa. Ngươi lui được rồi.
- Giác thiếu gia...còn một vấn đề nữa...
Nó nhíu mi tâm chán ghét nói:
- Nói.
- Trương Bối Nhi.. trước khi rời đi cô ta nói rằng bảo với ngài và Hắc chủ đừng cố giết cô ta không lại đi giết chính mình.
Nó khẽ rùng mình. Nhớ lại ánh mắt vô hồn của cô ta, thật đáng thương cho lũ sát thủ này.
- Ta biết rồi. Lui đi
-----------------------------
- Hắc thiếu gia. Vụ lần này có vẻ đáng gờm hơn rồi. Bên cạnh cô ta còn có La Chí Thần.
- La Chí Thần sao? Thật kì lạ.
- Chúng ta phải làm thế nào?
- Để ý tới cô ta. Đồng thời đièu tra lại tất cả tư liệu về La Chí Thần cho tôi.
- Tôi đã rõ.
- Còn nữa, Giác Phong, tôi muốn gặp mặt cô ả này, giúp tôi.
Trong lòng Hắc Long dấy lên một cảm giác lạ. Nữ nhân này lại có La Chí Thần làm ám vệ chắc chắn không phải người thường. Nhưng nếu là một thiên kim danh giá, sao hắn không biết. Đây có thể là mối lo ngại cho tổ chức.. trực tiếp đưa cô ta vào tổ chức sẽ tốt hơn. Mặc dù từ trước đến nay Hắc bang của hắn không thu thập phụ nữ nhưng lần này, Giác Phong phải nhờ đến hắn, sát thủ cấp A không giết được, có La Chí Thần bên cạnh, không thu thập chắc chắn là không có ích lợi gì. Vậy tốt hơn cả là trực tiếp gặp mặt, không dùng nắm đấm được hắn vẫn còn cách....
Nghĩ đến đây hắn nở một nụ cười quỷ mị...