Độc Chiếm Bảo Bối Lãnh Cảm

Chương 11




- Tư tổng, phiền ngài lên xe đi cùng chúng tôi.

Một người đàn ông bước từ trên một chiếc Volvo xuống. Dáng người hắn vừa béo lại vừa lùn, bộ đồ tây quá cỡ cùng chỏm râu dê khiến người ta không khỏi liên tưởng đến mấy viên quan tham tiền tham chức.

- Tư tổng... - người vệ sĩ gọi tên hắn.

- Hừ. Hắc gia còn không tự thân ra đón ta. Chờ đến lúc mất hết, một xu ta cũng không bố thí cho.- Người đàn ông béo lùn được gọi là Tư tổng lớn giọng nói.

"......." Người vệ sĩ không nói gì thêm

- Đi thôi còn đứng đó làm gì. Hừ.- Người đàn ông lại cất cái giọng chua lè chua lẹt của mình lên.

Người vệ sĩ lách người qua, kính cẩn mở cửa chiếc xe BMW đẳng cấp. Nếu không phải là Trương tiểu thư gọi hắn đến để trông chừng gã này chạy mất, còn dặn dò không được manh động, hắn đã đạp cho tên này mấy cước rồi.

Chiếc xe BMW bóng loáng phi nhanh trên đường cái, chả mấy chốc dừng lại trước cửa khách sạn M, tên gọi Tư tổng khẽ sững sờ. Hắn tự an ủi mình chỉ là trùng hợp rồi bước xuống. Người vệ sĩ dẫn hắn đến căn phòng đã định. Tên vệ sĩ không biết có việc gì nhưng hắn cảm nhận được thân hình béo ục của tên họ Tư đang run lên. Dẫn hắn đến cửa phòng 1375, tên vệ sĩ cúi người 90 độ nói:

- Mời Tư tổng.

Do tên vệ sĩ cúi xuống nên không nhìn thấy bản mặt như tắc kè hoa của tên Tư tổng kia. Đầu tiên là đỏ ửng xong lại xanh mét rồi lại tím tái cuối cùng thì trắng bệch. Hắn run cầm cập đẩy cửa vào.

Bên trong phòng đèn không bật, chỉ có ánh sáng lờ mờ toả ra từ mấy cây nến. Trong ánh sáng mờ nhạt ấy, tên Tư tổng nhìn thấy một thân ảnh quyến rũ ngồi trên ghế sofa đang ngẩng mặt lên nhìn hắn. Khuôn mặt bị che mất bởi một chiếc mặt nạ trắng khiến hắn không thể nhìn ra là ai. Bên cạnh thân ảnh này còn có một thân hình nóng bỏng của phụ nữ quỳ rạp xuống, hay tay bị trói ra sau.

- Tư tổng...

Giọng nói trong vắt của Bối Nhi vang lên. Tên Tư tổng cố gắng tập trung vào khuôn mặt của Bối Nhi nhưng không tài nào đoán ra là ai. Tiếng nói lại càng xa lạ với hắn. Hắn chột dạ, gầm lên:

- Ngươi là ai? Muốn gì? Tại sao lại mang ta đến đây?

Bối Nhi bình thản nhìn tên béo ục ịch trước mắt. Dường như không muốn tự lãng phí thời gian của mình, mở miệng nói nhanh:

- Nếu Tư phu nhân biết Tư tổng bao nuôi một cô vợ nhỏ thì sẽ ra sao nhỉ?

Vừa nói Bối Nhi vừa mân mê khuôn mặt đầy bụi phấn của cô gái đang quỳ bên chân mình. Hành động của cô rất nhẹ nhàng lướt trên làn da kia. Nói xong, Bối Nhi liền lập tức bỏ tay ra. Dường như ghét bỏ cảm giác ấy, cô còn lấy khăn tay lau thật cẩn thận bàn tay mình. Tên Tư tổng thấy vậy thì sững sờ. Trên người cô có dáng vẻ cao quý khiến hắn phải dè chừng. Hắn đè thấp giọng xuống:

- Cô muốn giết cô ta cũng không liên quan tới tôi.

Bối Nhi khoá chặt khuôn mặt béo ục kia vào mắt, nhẹ nhàng nói:

- Tư tổng không nghe rõ hay cố ý không nghe rõ?

- Cô....muốn gì?

Hắn run rẩy nói. Chức vụ này của hắn cũng là do hắn dựa vào bà vợ hắn mà ra, nếu bà ta nổi giận, hắn chắc chắn sẽ mất hết, mất từ đầu tới cuối.

- An phận thủ đường.

Bối Nhi nhìn hắn, nhàn nhạt nói. Cũng chả thèm đợi tên kia kịp phản ứng, cô đã đứng lên nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa, thậm chí không liếc lại khung cảnh bức bối đằng sau.

Ngoài cửa, một chiếc Lamborghini Veneno màu đen tuyền đã đậu sẵn, chỉ đợi cô đến. Cô vốn rất có hứng thú với những chiếc siêu xe của Lambor, ít nhất nó cho cô cảm giác. Vì vậy mà với chiếc Veneno chỉ có 3 bản trên thế giới này, cô không tiếc tiền phung phí. Ngồi vào xe, một tin nhắn bom* gửi đến cho cô:

- Đến chỗ tôi.

Là Hắc Long, hắn sao chưa gì đã động thủ rồi sao? Không vội vàng, cô nhấn chân ga hướng về phía căn cứ. Chiếc xe cứ thế như cơn bão, lao đi trong gió, xé rách màn đêm.

Đêm nay, sẽ là một đêm dài!