Trên eo lại bị siết chặt.
Tốt lắm, người đàn ông này hoàn toàn xem eo cô như khăn lông mà vắt thế đấy, muốn giết người diệt khẩu chi bằng nói thẳng.
Tống Huỳnh trốn sang bên cạnh, nhận ra được hành động kháng cự của cô, Lục Thiệu Tu càng không nén nổi tính tình, hận không thể lập tức đè cô vào trong phòng cẩn thận lăn lộn một hồi mới có thể hả giận.
“Lục Thiệu Tu!” Tống Huỳnh thở hổn hển, khuỷu tay thục vào xương sườn anh.
Cô hơi dùng sức, Lục Thiệu Tu bị đau, sức lực trên tay hơi buông lỏng, cụp mắt nhìn xuống. Tống Huỳnh tức giận đến đỏ cả mặt, lông mi không thể ngừng run, bờ môi đỏ cắn ra màu máu, lại không buông mà duỗi móng cào anh.
Lục Thiệu Tu bất lực: “Xin lỗi, làm đau em rồi.”
Tống Huỳnh hơi giật mình, anh đây là làm sao thế? Dễ dàng nhận lỗi như vậy ư?
Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, anh đã cúi đầu, Tống Huỳnh cũng không ra vẻ nữa, huống chi chuyện này vốn dĩ chính là hiểu lầm.
“Đây là em trai Trần An Ni, hoa tai là Trần An Ni tặng tôi.” Tống Huỳnh nhìn Lục Thiệu Tu, giới thiệu đơn giản: “Đây là sếp Lục, bạn... của tôi.”
Lục Thiệu Tu không nói lời nào, cúi đầu nhìn xuống, không muốn lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Tống Huỳnh ngước mắt lên, đúng lúc trông thấy anh đang lẳng lặng liếc nhìn cô, kìm nén cảm xúc, dễ dàng bắt được phần tủi thân ở nơi sâu trong đáy mắt...
…Tại sao lại tủi thân, là cô nhìn lầm rồi sao?
Vốn dĩ bọn họ cũng chỉ là bạn bè thôi mà.
Da đầu Tống Huỳnh tê dại, túm ống tay áo của Lục Thiệu Tu, muốn mau chóng rời đi. Anh thở dài, đành phải nghe theo cô.
“Vậy gì nhỉ, tôi đi trước, em trai từ từ chơi nhé! Đừng uống rượu, nhớ đưa chị em về nhà.” Tống Huỳnh xấu hổ vẫy tay chào tạm biệt về phía cậu ấy.
Chàng trai cười cười, bất ngờ vươn tay ra, nhẹ nhàng tiếp xúc với lòng bàn tay của cô, đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay, mang theo chút cố tình.
Giọng điệu cậu ấy như đang làm nũng: “Chị Tống đừng coi em như trẻ con, em hai mươi mốt, có thể uống rượu, có thể yêu đương, qua nửa năm nữa là có thể đăng ký kết hôn rồi.”
Tống Huỳnh: “...” Cảm ơn, không muốn biết khi nào cậu có thể đăng ký kết hôn đâu.
Lại nhìn chàng trai này, ánh mắt vẫn trong trẻo thuần khiết, nhưng khi nói chuyện lại có chút mập mờ, lời nói vô tư nhưng lại như có ẩn ý.
Nếu nói cậu không có ý tốt, dáng vẻ lại trông rất thật thà vô tội.
“Còn nữa, em không phải tên là em trai, em tên Trần Sở Lãng.”
Tống Huỳnh không đáp lời, túm góc áo của Lục Thiệu Tu bước nhanh về phía trước, chàng trai còn hô to ở phía sau: “Chị Tống, em sẽ gửi Wechat hẹn chị đi chơi!”
Bước chân của người đàn ông dừng lại, có phần không thể nhịn được nữa, gương mặt anh tuấn phủ lên một lớp sương mỏng, áp suất quanh người thấp đến dọa người.
Tống Huỳnh có chút sụp đổ, cô vừa mới dỗ dành xong, sao lại đắc tội với anh tiếp rồi?
Dỗ trẻ con cũng không khó như vậy đâu nhỉ?
Cô không nhìn Trần Sở Lãng, đi đến bên cạnh Lục Thiệu Tu, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay anh, cảm nhận được cơ bắp căng chặt của người đàn ông, vẻ khó chịu dưới khuôn mặt bình tĩnh tựa như đá ngầm dưới biển sâu, cô dùng ánh mắt im lặng thúc giục, đôi tay mềm mại như một loại an ủi, khiến anh dần dần thả lỏng.
Hai người không nói gì suốt dọc đường, được người phục vụ dẫn đi lối riêng trên thuyền ra tới cửa, người quen của Lục Thiệu Tu quá nhiều, rất nhanh đã bị nhiều người vây quanh.
Nhân lúc anh đang trò chuyện, Tống Huỳnh đi theo trợ lý Từ về bờ trước, Lâm Hạo dẫn theo một nhóm diễn viên rời khỏi hiện trường, đúng lúc gặp được Tống Huỳnh, anh ấy làm mặt quỷ với cô, nghiễm nhiên đã nhìn thấu được bí mật giữa cô và Lục Thiệu Tu.
Tống Huỳnh quá hiểu Lâm Hạo, nhìn dáng vẻ “Tớ muốn qua đó làm chó Lục ghen” của anh ấy, cô ngầm xua tay về hướng anh ấy.
Bây giờ không phải lúc!
Bây giờ ai đến chọc anh chẳng khác gì đâm thẳng vào họng súng, đến lúc đó thần tiên cũng không cứu được.
Đừng kiếm chuyện cho cô nữa.
Lâm Hạo nhìn nét mặt nghiêm túc của cô, không giống như nói đùa, thôi được, hiện tại truyền thông và khách khứa đều ở đây, quả thực không phải thời cơ tốt để gây chuyện.
Qua mười mấy phút, Lục Thiệu Tu mới trở lại trên xe, vẻ mặt điềm nhiên, bảo tài xế lái về nhà Tống Huỳnh, sau đó tựa lưng vào ghế không nói một lời.
Anh không nói lời nào, cô cũng giữ im lặng, không khí chợt có chút giằng co.
Tống Huỳnh hơi buồn ngủ, suốt dọc đường đều nhắm mắt lại, chờ khi xe dừng ổn, cô đặt bộ vest xuống ghế, quay đầu nhìn Lục Thiệu Tu: “Vậy tôi đi trước.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người đàn ông không lên tiếng.
Cửa xe mở ra, Tống Huỳnh bước xuống. Cô gái mặc váy đen cúi đầu bước nhanh về phía hành lang, nhịp bước của cô uyển chuyển nhẹ nhàng, khí lạnh đầu mùa đông khiến xương quai xanh mảnh mai của cô càng lộ vẻ gầy yếu, khiến người ta nảy sinh mong muốn bảo vệ.
Cô đi nhanh như thế, giống như là đang trốn tránh người nào đó.
“Tống Huỳnh!” Lục Thiệu Tu xuống xe, mặt không cảm xúc đi về phía cô, từng tiếng bước chân vững vàng ổn định vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Cô dừng lại, nhưng không quay đầu.
Giọng của người đàn ông truyền đến từ phía sau, nghe có vẻ hơi hờn dỗi: “Em chỉ thích cái loại chưa đủ lông đủ cánh này à?”
Tống Huỳnh vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được mà phản bác: “Sao anh biết lông người ta chưa dài đủ?”
“Vừa nhìn đã biết, thằng nhóc miệng còn hôi sữa.”
Suy cho cùng cũng là em trai Trần An Ni, vẻ bề ngoài cùng một khuôn với chị gái, đủ để ra mắt và bước chân vào giới giải trí. Tống Huỳnh cảm thấy lời này của anh lại không công bằng: “Nói bậy, đây gọi là “tiểu thịt tươi”, chó con, có rất nhiều người thích.”
Anh hừ nhẹ một tiếng: “Em cũng thích?”
Tống Huỳnh ngẫm nghĩ, nói sự thật: “Không ai ghét những chàng trai đáng yêu cả.”
Cô ấy còn dám nói! Lục Thiệu Tu tức giận nhướng mày, ngực phập phồng, muốn nổi giận, lại sợ cô giận dỗi, đành phải tự mình nhịn xuống, do dự hồi lâu, anh nói một câu: “Chẳng lẽ tôi rất già ư?”
Giọng điệu khó tin, còn rất không phục.
Tống Huỳnh nén cười: “Không, anh cũng rất tốt.”
Lúc này anh mới thoải mới hơn, vẻ mặt cũng thả lỏng: “Thằng nhóc kia thêm Wechat của em?”
“Không.” Tống Huỳnh lắc đầu, vừa mới nói xong, điện thoại vang lên một tiếng “tinh”, là tin nhắn Wechat đề xuất. Cô nhấn mở, trên danh bạ có một chấm đỏ nhỏ.
Là tin nhắn xác nhận kết bạn do Trần Sở Lãng gửi tới.
Lục Thiệu Tu cao ráo, lại vừa khéo đứng phía sau Tống Huỳnh, liếc mắt đã có thể thấy rõ, anh hắng giọng, giọng điệu trào phúng: “Mới đó đã thêm rồi?”
Tống Huỳnh thả điện thoại vào túi, quay đầu lại nhìn anh: “Lục Thiệu Tu, anh ghen à? Sao nói chuyện lại chua như vậy?”
Anh nhìn cô thật sâu: “Nếu tôi nói phải, em còn thêm Wechat của cậu ta không?”
Tống Huỳnh lùi về phía sau một bước, bỗng cảm thấy không biết làm thế nào, người đàn ông bày ra dục vọng chiếm hữu và tính công kích mãnh liệt, cô ở trong vòng bão táp, lại không tìm thấy lý do khiến anh làm như vậy.
Đây là bởi vì thích ư? Hay chỉ là anh thích cạnh tranh? Không cam lòng nhìn cô thích người khác?
“Chuyện này rất quan trọng với anh à?”
Anh cười: “Đừng dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi, em rất lươn lẹo.”
Tống Huỳnh cắn môi, quay người đi, phản kích giống như con nít: “Anh mới lươn lẹo.”
Người đàn ông đột nhiên ôm lấy cô, phía sau lưng bỗng chạm phải lồng ngực nóng bỏng của anh, cô hoảng hốt thất thố, muốn tránh thoát, anh lại không cho. Qua giây lát, cảm giác vành tai chìm vào xúc cảm ấm áp, trái tim cô đập kịch liệt, càng thêm không có sức.
“Thư ký Tống, tôi cũng muốn thêm Wechat.” Giọng người đàn ông khàn khàn.
Ngày đó, sau khi đuổi Lục Thiệu Tu ra ngoài, cô lập tức tiện tay xóa luôn Wechat của anh.
Tống Huỳnh cảm thấy đêm nay không thêm Wechat, bản thân sẽ không đi được, có lẽ còn bị bắt cóc, cô gian nan thở dốc: “Thêm, tôi thêm còn không được à?”
“Ngoan.” Anh nhấn mở mã QR để Tống Huỳnh quét, cho đến khi thêm lại anh mới buông vành tai yếu ớt của cô ra.
Tống Huỳnh gấp gáp đẩy anh ra, giống như bị bỏng mà điên cuồng xoa lỗ tai.
Lục Thiệu Tu thả điện thoại vào lại túi quần, mỉm cười nhìn cô: “Xem ra em nói đúng, lì lợm la liếm có tác dụng.”
Tống Huỳnh: “...”
“Xem ra phải thực hành thêm vài lần.”
Tống Huỳnh không có tâm trạng hỏi anh định thực hành thế nào, chỉ hận mình không nên tùy tiện nói đùa với Đỗ Thịnh An, vội vàng chạy về nhà. Ngày hôm sau đi làm, cô hằm hằm đến phòng Đỗ Thịnh An, suýt chút nữa mắng anh ta sấp mặt.
Vẻ mặt Đỗ Thịnh An đầy dấu chấm hỏi, hoàn toàn quên chuyện tối hôm qua, cũng không nhớ đoạn lì lợm la liếm muốn được làm con trai của Lục Thiệu Tu...
Trong văn phòng, mỗi ngày vẫn có một bó hoa được đưa tới.
Lâm Hạo gửi tin nhắn chúc mừng: Bé Tống, cậu làm hòa với chó Lục rồi à? Anh ta ghen không? Có cần tớ thêm dầu vào lửa nữa không?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Huỳnh lạnh lùng hồi âm: Không cần, cậu có người kế nghiệp rồi.
Trác Nhất Thiến cũng đến gia nhập nhóm nhỏ tám chuyện: Bé Huỳnh Huỳnh! Nghe nói tối qua cậu ngồi xe chó Lục hả? Tớ nói sao lại không tìm thấy cậu? Sao lại vậy? Nói mau, nói mau, nói mau!
Điều này không tính là gì cả.
Thông báo xin thêm bạn của Trần Sở Lãng vẫn luôn sáng ở chỗ đó, Tống Huỳnh không quan tâm, chàng trai này cho cô cảm giác là lạ, hơn nữa còn là em trai Trần An Ni, khó tránh khỏi sau này dây dưa không rõ, tốt nhất là đừng để ý.
Nhưng cũng không phải vì Lục Thiệu Tu.
Tan làm về nhà, vừa ăn xong cơm tối, Tống Huỳnh nhận được tin nhắn Lục Thiệu Tu gửi đến: Nửa tiếng sau đến nhà em, có thể cho tôi vào không?
… Đột nhiên lịch sự như vậy quả thực khiến người ta khó thích nghi.
Tống Huỳnh trả lời: Có chuyện gì?
Anh đáp lại cũng nhanh: Dắt chó đi dạo.
...
Lý do này nghe cứ quái quái, nhưng khiến người ta không thể phản bác, chó là của anh, anh đến phụ trách dắt đi dạo, ai dám nói nửa chữ không?
Nửa giờ sau, Lục Thiệu Tu thật sự đến nhà, hôm nay anh mặc trang phục khá thoải mái, áo rộng thùng thình và quần vận động dài, trông gần gũi đến lạ.
Tống Huỳnh như xem thứ hiếm lạ, giao Thiếu Tá cho Lục Thiệu Tu. Chú chó đã lâu không gặp anh, vô cùng vui vẻ, cái đuôi dựng thẳng, con mèo cũng quấn quanh người anh.
Cô bế con mèo không có khí chất này lên, nhìn chú chó vui mừng hớn hở đi ra ngoài với Lục Thiệu Tu, một giờ sau quay lại, trên móng vuốt và trên người nó đều dính bùn.
Chú chó cũng ngoan, biết mình bẩn, vào nhà sẽ bị mắng, một lớn một nhỏ đều ngoan ngoãn đứng ở cửa.
Tống Huỳnh lấy khăn lông lau khô cho chú chó xong, nó mới mừng rỡ chạy vào, nhưng Lục Thiệu Tu vẫn không nhúc nhích.
“Ngày mai tôi vẫn đến, có lẽ hơi muộn một chút.”
Tống Huỳnh khó hiểu nhìn anh: “Anh không rảnh thì có thể không đến, tôi dắt đi dạo cũng được.”
Lục Thiệu Tu cụp mắt nhìn cô: “Không phải em nói tôi không phải là người chủ tốt à? Tôi đang tranh thủ để sớm ngày được giảm hình phạt.”
Cô không nói lời nào, bĩu môi trừng mắt liếc anh, ngượng ngùng đẩy anh ra ngoài, người đàn ông thấp giọng cười không ngừng, lồng ngực hơi rung.
Ngày hôm sau anh thật sự đến, dắt chó ra ngoài, sau khi trở về trên chân lại có vết bùn.
Tống Huỳnh ném khăn lông cho Lục Thiệu Tu để anh tự lau, nghiêm túc cảnh cáo: “Về sau đừng dẫn nó đến công viên phía Đông bên cạnh cái ao nữa, biết chưa?”
Người đàn ông nghiêm túc gật đầu: “Biết rồi.”
Anh cười dịu dàng dung túng biết bao, giống như cô nói gì cũng sẽ ngoan ngoãn đồng ý, khoảnh khắc này khiến tim cô đều không nhịn được mà dịu xuống.
Đành phải lại lạnh lùng đẩy anh ra ngoài.
Kẻ địch quá ngoan cường, lực hấp dẫn vô địch, phải rất nỗ lực, rất nỗ lực mới có thể cản được đợt tấn công của anh.
Buổi tối ngày thứ ba, Tống Huỳnh cứ ở trong nhà chờ anh tới dắt chó như thường, Thiếu Tá phấn khích đến nhảy tới nhảy lui ở bệ cửa sổ, chờ chủ của nó đến đón nó.
“Đúng là một con chó ăn cháo đá bát.” Tống Huỳnh thấp giọng phàn nàn.
Con chó ăn cháo đá bát đợi hơn một tiếng, Lục Thiệu Tu vẫn chưa tới, nó rất ủ rũ, buồn bã ỉu xìu nằm sấp xuống, giống như trái cà héo.
Nó như vậy, Tống Huỳnh có hơi đau lòng, trong lòng cũng tức giận, sao người này lại đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, còn tính làm một người chủ tốt không đây?
Gọi một cuộc điện thoại đi.
Bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Sao thế?”
Giọng anh bình tĩnh thản nhiên, Tống Huỳnh càng không thoải mái: “Hôm nay anh có đến hay không? Không đến thì nói một tiếng.”
Bên kia cười: “Em mở cửa đi.”
Chẳng lẽ người đã đến trước cửa?
Tống Huỳnh cúp điện thoại, ngồi xổm xuống vỗ đầu chú chó: “Đi, bố em tới, đi mở cửa cho anh ấy.”
Thiếu Tá lập tức như tiêm máu gà, vèo một cái lao đến cửa. Tống Huỳnh cười mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bỗng ngây người.
Cửa phòng đối diện mở ra, Lục Thiệu Tu đứng trên hành lang, có công nhân đang chuyển đồ đạc vào trong nhà.
Tống Huỳnh bối rối, cô nhớ rằng nhà đối diện vẫn luôn không có người ở mà...
Chắc không phải là...
Lục Thiệu Tu cười thản nhiên, vươn tay về phía Tống Huỳnh: “Hàng xóm mới, làm quen một chút.”