Độc Bộ

Chương 233: Quăng xuống mặt đất!




Bộ Tranh phóng xuất toàn bộ tù nhân trong nhà giam, sau đó giúp bọn họ mở trận khí khóa trên người, rồi cho bọn họ đan dược khôi phục.

Bộ Tranh không biết trong số những người này có ai là tội ác tày trời hay không, nhưng hắn tin rằng có không ít người tốt, cho nên chuyện phóng xuất tù nhân này không phải là chuyện tốt nhưng cũng sẽ không là chuyện xấu.

Quan trọng nhất là hiện tại hắn muốn đám người này đi ra gây hỗn loạn...

"Các vị, mục đích của ta hẳn các vị đều viết, ta sẽ không giúp các vị rời đi nhưng ta sẽ cho các vị năng lực chạy trốn cơ bản nhất, sau khi các ngươi ra ngoài cũng không cần cảm kích ta, chúng ta là hỗ trợ lẫn nhau." Bộ Tranh nói với những người này, "Binh khí thì lấy ở chỗ ta, tuy nhiên cũng không sắc bén gì lắm, các ngươi cứ nghỉ ngơi trước đã, ta đi giải quyết thủ vệ."

Bộ Tranh đổ ra một đống binh khí, số binh khí này không phải là của hắn, cũng không phải là thứ phẩm do hắn tạo ra, đây là chiến lợi phẩm hắn mới thu được từ Mã tông chủ, hắn là tông chủ của một tông môn, có số binh khí này cũng rất bình thường, bất quá dù sao cũng là Lăng Vân tông, cho nên chất lượng hơi kém một chút.

Nhưng đối với tù trốn trại mà nói, cho dù là một cây côn gỗ cũng tốt lắm rồi.

"Bộ thiếu!" Khi Bộ Tranh chuẩn bị hành động thì một thanh âm gọi hắn lại, mà cái thanh âm này dường như đã từng nghe qua ở đâu đó rồi.

"?? Ngươi là..." Bộ Tranh có chút nghi hoặc nhìn về phía một người, cho dù hắn nhận biết người này thì cũng nhìn không ra là ai, bởi vì toàn thân người này dơ bẩn, hoàn toàn che khuất khuôn mặt của hắn.

"Ta là Tư Đồ Kiều đây!" Người kia nói.

"Tư Đồ Kiều? A, nguyên lai là Tư Đồ lão bản, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, chẳng trách nghe tên quen quen, không phải ngươi thuộc thế lực Phong Hoa liên minh sao, cớ sao ngươi lại biến thành bộ dáng này." Bộ Tranh có chút nghi hoặc hỏi.

Nhưng rất nhanh Bộ Tranh liền không thấy kỳ quái nữa, bởi vì khi đó Tư Đồ Kiều là đang buôn bán quanh quẩn ở Thất Tinh quốc, hắn hẳn là hạ tầng trong thương hội, hoặc là Tư Đồ thương hội của hắn vốn là thương hội hạ tầng của Phong Hoa liên minh này.

"Bởi vì xung đột trong buôn bán, ta đắc tội Mai gia, nhưng ta chỉ là một thương nhân, bọn hắn cảm thấy giết chết ta không có ý nghĩa, cho nên định giam ta vài chục năm. Bất quá, ta nghĩ ta cùng lắm là sống được vài năm, ở đây không mấy người có thể sống lâu được đến như vậy, càng là người không quan trọng thì càng chết nhanh." Tư Đồ Kiều nói.

Ở một vài nơi, người không trọng yếu thì sẽ không ai thèm quan tâm, có thể sống lâu được một chút, nhưng cũng có một vài nơi, nếu như không có ai quản thì chẳng khác nào sinh tử cũng không quan trọng, rất dễ dàng chết đi.

"À, nguyên lai là như vậy, vậy ngươi ở đây nghỉ ngơi trước đi, chờ ta một lát." Bộ Tranh gật gật đầu, sau đó đi đối phó thủ vệ, quả nhiên chỉ là một lát, rất nhanh hắn đã giải quyết xong những thủ vệ.

Lòng cảnh giác của những thủ vệ này cực kỳ thấp, mà thủ vệ ở nơi khác cũng không có ai nhìn sang bên này, toàn bộ đều không có sự cảnh giác quá lớn. Đơn giản là bởi vì nơi này đã lâu lắm rồi không xảy ra vấn đề gì, lâu đến mức mà làm cho mọi người quên béng luôn lần xảy ra chuyện gần nhất là khi này, điều này cũng khiến cho những thủ vệ ở nơi này trở nên lơi lỏng.

Rất nhanh, Bộ Tranh đã quay trở về, đồng thời ném thi thể của những thủ vệ tới trước mặt Mã Linh Nhi đang bị tra tấn, việc này lại khiến cho Mã Linh Nhi ngất tiếp.

"..." Bộ Tranh chẳng biết nói gì, thực sự không phải cố ý, hắn chỉ là muốn để cho một vài người mặc vào quần áo của những thủ vệ này, sau đó thay đổi lệnh bài của bọn họ.

Những lệnh bài này chỉ cần Bộ Tranh luyện chế lại là sẽ trở nên giống y như lệnh bài của Mai gia, bọn họ liền trở thành một trong những hộ vệ của Mai gia, tối đa là mới tới.

Đây là muốn làm cái gì đây?

"Gây ra hỗn loạn, trong các ngươi ai có thâm cừu đại hận với Mai gia, lại không sợ chết thì đi ra đây, còn nữa, trong số các ngươi khẳng định có người biết được bố cục của Mai gia, đến vẽ cho ta xem." Bộ Tranh nói.

Nếu những người này là tù nhân của Mai gia thì nhất định có một số là cừu nhân của Mai gia, mà từ trước đến này thì cừu nhân sẽ hiểu rõ cừu nhân nhất, đối với bố cục của Mai gia khẳng định là cực kỳ rõ ràng, thậm chí còn hiểu hơn người nhà của Mai gia.

Người ở đây nhiều đến như vậy, xác suất có người như vậy hẳn rất lớn.

"Ta biết!" Quả nhiên có người biết, đây là một thanh niên, hắn rất nhanh thuần thục vẽ ra một bản vẽ phối cảnh, "Ta chỉ biết đến như vậy, không biết có chỗ nào bị cải biến rồi không."

Thanh niên kia vẽ xong liền bổ sung một câu.

"Không vấn đề gì, địa phương chủ yếu là được, đây là ngọc phù phóng hỏa, đây là thiên lôi đan, các ngươi mỗi người mỗi loại một cái, người đóng giả thị vệ thì mỗi người mỗi loại ba cái, à, ngươi nói xem thị vệ thì đi nơi nào là thích hợp nhất, để cho bọn họ đi phá hoại, còn ta thì đi phá hoại nơi trọng yếu nhất của bọn hắn." Bộ Tranh nói, đồng thời lấy ra một đống thiên lôi đan và ngọc phù.

Vào lúc này, mọi người cảm thấy Bộ Tranh dường như có chút keo kiệt, gì mà mỗi người một cái ngọc phù và một viên thiên lôi đan, tuy nhiên bọn họ lại không biết, chỉ hai thứ này thôi thì uy lực đã rất lớn rồi, nhất là thiên lôi đan.

Đương nhiên, cảm nhận thì cảm nhận, bọn họ vẫn lấy tức cầm lấy hai thứ kia, dù sao thêm một vật phòng thân là thêm một đảm bảo.

"Nơi này là nhà bếp của Mai gia, không có người nào trông coi hết, có thể phóng hỏa trong này, có thể đi như thế này... Nơi này là..." Người thanh niên kia chỉ vào địa đồ trên mặt đất nói.

"Nhà kho của Mai gia ở đâu?" Giờ phút này Bộ Tranh ngồi ở một bên hỏi, hắn không tham gia vào tiết mục hành hạ Mã Linh Nhi của Tích Mễ.

Phải nói, Mã Linh Nhi đắc tội với không ít người ở trong này, rất nhiều tù nhân đều từng bị cô ta ngược đãi qua, cho nên, từng người thay nhau quất, sau đó dùng thuốc trị thương rồi tiếp tục quất, do đó, Bộ Tranh cứ thế tiếp tục cống hiến ra thuốc trị thương tốt nhất, cơ hồ có thể lập tức khôi phục, không hề nghi ngờ là khiến cho Mã Linh Nhi sống không bằng chết, dù muốn chết cũng bị cứu sống lại.

Đương nhiên, cũng chỉ là ra sức đánh mà thôi, cũng không làm ra chuyện tình quá phận, kỳ thật có một số người sau khi nghe thấy tiếng thét thảm thiết của cô ta thì cũng đã giải hận rồi, không có tham gia, thậm chí còn cảm thấy cô ta thật thảm thương.

Đương nhiên, chỉ là cảm thấy cô ta thảm thương chứ không phải đáng thương, sẽ không ai cảm thông cho cô ta cả bởi trong những năm này, họ nhận từ cô ta rất nhiều ngược đãi.

"Nơi này chính là nhà kho, nếu ngươi muốn cướp bóc tài vật của bọn hắn thì tốt nhất nên đi theo lối này, đây là phỏng bảo tàng của bọn hắn, bên trong chứa vô số tiền bạc châu báu và đồ cổ, quan trọng nhất là toàn bộ khế ước của bọn hắn, chẳng qua chỗ này có nhiều cơ quan cạm bẫy." Thanh niên kia nói.

"Không sao cả, ta chỉ muốn biết rằng, tiền bên trong có phải nhiều nhất hay không, mấy thứ đồ cổ hay khế ước ta không có hứng thú." Bộ Tranh nói.

"Không ít đâu, nếu ngươi không có hứng thú thì cho ta, ta giúp ngươi xử lý." Vào lúc này Tư Đồ Kiều lên tiếng nói.

"Ngươi không sợ Mai gia trả thù sao?" Bộ Tranh hỏi.

"Nếu ngươi lấy toàn bộ tài sản của Mai gia, Mai gia sẽ suy sụp, há còn năng lực tìm ta trả thù, hơn nữa, ta là thương nhân, quen biết rộng, sẽ có biện pháp xử lý sạch mà không để lại dấu vết gì." Tư Đồ Kiều nói.

"Nói cũng đúng, cứ như vậy đi, nếu Mai gia có thể suy sụp là tốt nhất." Bộ Tranh gật đầu nói.

"Vậy Bộ thiếu, chúng ta bắt đầu hành động thôi." Thanh niên kia cũng noi theo Tư Đồ Kiều gọi Bộ Tranh là Bộ thiếu.

"Không cần gấp, chờ chút đã, các ngươi đi gác trước, chúng ta phải đợi một người." Bộ Tranh nói.

"Chờ ai thế?"

"Con của hắn, ca ca của cô ta." Bộ Tranh chỉ vào một cha con một tàn một phế, không, hiện tại đã là hai chết rồi, Tích Mễ đã cho Mã Linh Nhi thống khoái.

Sau khi Tích Mễ cho Mã Linh Nhi thống khoái, còn nói một câu, ta vẫn quá thiện lương, dù là cừu nhân mà cũng không thể hạ thủ ác độc được.

Người xung quanh im bặt không biết nói gì, ngươi mới là vô cùng ác độc ấy, người khác cũng đã dừng tay, còn ngươi từ đầu đến cuối quất đánh không ngừng nghỉ.

"Ngươi muốn đợi đại ca của cô ta để nhỏ cỏ tận gốc hả, nói thật, ngươi nên cho hắn thống khoái a." Tích Mễ nói, nàng biết suy nghĩ của Bộ Tranh, nếu đã giải quyết xong đôi cha con này thì cũng phải giải quyết nốt tên đại ca quan trọng nhất kia.

Thật sự ra thì tên đại ca kia chính là thủ phạm chính khiến cho mấy người bọn họ ra nông nỗi này.

"Vì sao? Cô nhìn trúng bộ dạng anh tuấn tiêu sái của hắn ta sao?" Bộ Tranh hơi kỳ quái hỏi.

"Không phải, bởi vì hắn thật sự đáng thương." Tích Mễ lắc đầu nói, mà khi nàng nói đến đây thì Thượng Quan Tiểu Muội cũng gật đầu đồng ý.

"Có ý tứ gì?" Bộ Tranh không rõ hỏi.

"Hắn sống ngày nào là chịu giày vò ngày đó, nếu ngươi muốn tra tấn hắn thì nên tiếp tục giữ lại mạng cho hắn, còn nếu như muốn giết hắn thì dứt khoát một chút." Tích Mễ nói.

Bộ Tranh chẳng hiểu cái mô tê gì sất, tam cô gia này chẳng lẽ bị bệnh gì, hay là luyện công tẩu hỏa nhập ma, hiện tại đang sống trong thống khổ? Mà sự thống khổ này khẳng định rất lớn, bằng không cũng sẽ không nhận được sự đồng tình của Tích Mễ.

Mà lúc Bộ Tranh muốn hỏi tiếp thì có người tới...

"Phụ thân, nghe nói người đến rồi..."

Theo thanh âm truyền đến, một thanh niên anh tuấn tiêu sái xuất hiện, quả thật, người thanh niên này là một mỹ nam tử tuyệt đối hiếm thấy, không biết bao nhiêu cô gái đã rung động vì hắn rồi.

Mà nghe lời hắn nói, Bộ Tranh cơ hồ có thể xác định, hắn chính là tên tam cô gia kia.

"Các ngươi..." Sau khi tên tam cô gia kia nhìn thấy hiện trường liền trở nên ngẩn ngơ, không cần đoán cũng biết nơi này đã xảy ra chuyện, hơn nữa, hắn cũng rất nhanh nhìn thấy thi thể của Mã Linh Nhi và Mã tông chủ, nhất là thi thể của Mã Linh Nhi, phải nói là cực kỳ thê thảm, có thể suy ra lúc cô ta chết đã chịu thống khổ nhường nào.

Hắn phẫn nộ rồi!!

"Các ngươi muốn chết!!"

Khí thế cuồng bạo từ trên người hắn phát ra, hắn hoàn toàn không sợ những người này liên hợp lại, người bị giam trong nhà giam này không có mấy ai cường đại, nếu cường đại thì đều đã bị nhốt trong nhà giam bí mật hơn.

Cho dù những người này cùng tiến lên thì hắn cũng có thể dễ giàng giải quyết, vào lúc này, hắn cũng không rảnh để ý vì sao những người này được phóng xuất, vì sao phụ thân và muội muội của mình lại nằm cứng đơ.

Hắn chỉ biết tức giận xuất thủ, khí thế cực kỳ cường đại, làm cho những người ở đây phát khiếp, cảm tưởng như mình sẽ bị hắn giết chết trong một nốt nhạc...

Tuy nhiên, vào lúc này, bọn họ lại nhìn thấy bàn tay của Bộ Tranh đột nhiên xuất hiện trên cổ của tên tam cô gia kia, sau đó quăng tên cô gia kia xuống mặt đất, chuyện này cơ hồ diễn ra trong nháy mắt, tất cả mọi người còn chưa kịp nghĩ xem liệu Bộ Tranh có thể ứng phó nổi tên tam cô gia này hay không thì Bộ Tranh đã quăng người ta xuống mặt đất rồi.

Tuy rằng không biết tam cô gia còn sống hay chết, nhưng phỏng chừng khuôn mặt anh tuấn kia đã bị hủy rồi, cũng không biết Bộ Tranh có cố ý hay không.

"Thực lực không tệ, đáng tiếc đối với ta mà nói vẫn quá yếu." Bộ Tranh cười cười, đây là đang tự sướng sao?