Độc Bộ

Chương 178: Lần đầu tiên luận võ!




"Hừ!"

Phương Tri Tín hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn đến Bộ Tranh, sau đó một tay chụp vào hắc kiếm của Bộ Tranh.

Theo hắn thấy, kiếm pháp của Bộ Tranh tựa hồ hoàn toàn không thể gây nguy hiểm đến hắn, cho dù hắn chỉ dùng một bàn tay, còn là tay không, cũng có thể trực tiếp tóm được Bộ Tranh.

Nhưng mà, rất nhanh hắn liền phát hiện ra rằng bản thân đã quá khinh địch...

Chỉ thấy kiếm của Bộ Tranh biến chuyển một lần trên không trung, cái biến chuyển này rất nhỏ, nhưng sau cái biến chuyển nhỏ bé này, quỹ tích của kiếm này khiến cho Phương Tri Tín không có khả năng bắt được, mà ngược lại cái tay của hắn sẽ bị gọt đứt.

Phương Tri Tín hơi kinh hãi nhưng cũng không phải quá quan trọng, bởi vì hắn cho rằng Bộ Tranh không nhất định có thể phá vỡ phòng ngự của mình, hắn tu luyện công phu hoành luyện (là công phu tu luyện chuyên về thân thể), thân thể cứng như sắt thép cũng chính vì như vậy hắn mới dùng tay không.

Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện có điểm gì là lạ, hắc kiếm kia cho hắn một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn vốn muốn dùng tay không cứng đối cứng, nhưng lại thay đổi ý định rụt tay về, tuy nhiên hơi chậm rồi, hắc kiếm kia đã xẹt qua mu bàn tay của hắn.

"Đây là kiếm gì?" Phương Tri Tín lui ra vài bước, nhìn Bộ Tranh hỏi, mà lúc này đây, tựa hồ mọi người cũng thấy được, mu bàn tay của hắn xuất hiện một vệt máu, không ngờ hắn đã bị thương.

Tuy rằng như vậy, dù người nào cũng hiểu là do hắn khinh địch mới bị thương, nhưng có thể khiến hắn bị thương cũng đã khiến mọi người cảm thấy khiếp sợ không thôi, bởi vì rất lâu rồi chưa ai có thể làm được điều này.

Người từng nhìn thấy Phương Tri Tín chiến đấu đều biết, cơ hồ toàn bộ trận đấu, Phương Tri Tín từ đầu tới đuôi không hề bị thương, bởi vì năng lực phòng ngự của cơ thể hắn, muốn phá vỡ lực phòng ngự này rất khó, càng không nói đến bình thường ngay cả cơ hội cận thân cũng không cho.

Phương Tri Tín tu luyện công phu hoành luyện, nhưng không có nghĩa là nói hắn để mặc cho người ta đánh mình, hắn thuộc loại phong cách cứng đối cứng.

Bởi vậy, chuyện nhìn thấy Phương Tri Tín đổ máu đã là chuyện xảy ra từ rất lâu, tất cả mọi người cũng quên mất chuyện đó rồi, cũng bởi vì như vậy mới khiến cho toàn trường cảm thấy chuyện này có chút chấn động.

"Vô danh chi kiếm, bởi vì vô danh." Bộ Tranh thuận miệng nói, đây là những lời Lưu lão nói lúc ấy.

" Vô danh chi kiếm? Không có khả năng, kiếm này của ngươi có thể gây thương tổn cho ta, tuyệt đối không phải vô danh chi kiếm." Phương Tri Tín lắc đầu nói.

"Vậy ngươi biết tên của kiếm này sao?" Bộ Tranh hỏi, ngươi đã nói không phải vô danh chi kiếm, vậy mời nói ra tên của kiếm này, vừa vặn cho mình biết được tên của hắc kiếm này.

"... Ta làm thế quái nào biết được tên kiếm của ngươi." Phương Tri Tín nói.

"Nguyên lai là ngươi cũng không biết à, ta còn tưởng rằng ngươi có khả năng biết tên kiếm này, quên đi, mặc kệ có tên hay không cũng giống nhau, có tên cũng không làm cho thanh kiếm này biến thành thần kiếm." Bộ Tranh chẳng chút quan tâm nói.

"Ngươi đã có thần binh lợi khí, ta đây cũng không thể không dùng đến vũ khi của ta." Phương Tri Tín nói.

Sau khi Phương Tri Tín dứt lời, tất cả mọi người đều có chút kỳ quái, từ khi nào mà Phương Tri Tín có vũ khí, tại sao không nghe thấy người nào nói đến chuyện này? Vũ khí của hắn là thứ gì đây?

Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Phương Tri Tín lấy ra một đôi quyền sáo, tạo hình của quyền sáo (bao tay hở ngón - Open fingered gloves) quả thật giống như cái ghi-đông, cực kỳ dữ tợn. Mà ẩn dưới bề ngoài dữ tợn này, tựa hồ ẩn chứa một vài năng lực tàn phá đáng sợ.

Đây là nói lực phá hoại thuần túy theo tạo hình, chưa bao gồm cả trận phận pháp trên quyền sáo, tin tưởng trận pháp này sẽ có diệu dụng.

Sau khi Phương Tri Tín đeo quyền sáo này vào, nhìn thấy các ngón tay cử động vô cùng linh hoạt, khiến người ta hiểu được, đôi quyền sao này có tính linh hoạt, không hề gây ảnh hưởng đến động tác của tay.

"Đôi quyền sáo này tên là Long Nha, trận khí là ta tìm người đặc biệt chế định ra, trận pháp gì đó trên thanh kiếm của ngươi cũng có thể dùng đến." Hai tay Phương Tri Tín đụng nhau một cái phát ra tiếng leng keng.

" Kiếm của ta không có trận pháp, chỉ là một thanh kiếm bình thường." Bộ Tranh nói.

"Vậy coi như ngươi xui xẻo, ta đây cũng sẽ không vì vậy mà hạ thủ lưu tình." Phương Tri Tín thản nhiên nói, sau đó đánh một quyền về phía Bộ Tranh, mang theo quyền phong sắc bén.

Quyền phong này, người đứng bên ngoài cũng cảm thấy được áp lực...

"Tình nhi, ngươi nói Bộ Tranh có sao không?" Bộ Vân Y có chút sợ hãi hỏi han.

"Nếu ta nói thật, ngươi nhất định sẽ khó chịu, nói dối thì ta lại không muốn nói." Phương Tình hồi đáp, câu trả lời này mặc dù không trực tiếp vào thẳng vấn đề, nhưng kỳ thật ý tứ nghe được rất rõ ràng.

Bộ Tranh không thể nào thắng được Phương Tri Tín, Phương Tình không đặt suy nghĩ lên vấn đề Bộ Tranh có thể thắng Phương Tri Tín hay không, nàng chỉ đang suy nghĩ, sau bao lâu thì Bộ Tranh sẽ thua, là một phút, hai phút hay ba phút.

Lâu nhất sẽ không vượt qua năm phút đồng hồ.

"Sưu..."

Bộ Tranh tránh né một quyền kia, cũng nhẹ nhàng dùng hắc kiếm đánh vào quyền sáo Long Nha, hắn thậm chí có thời gian để tấn công Long Nha, hơn nữa tựa hồ còn thành công, chuyện này không khỏi khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.

Có thể tránh né đã tốt lắm rồi, lại có thể phản kích đánh vào Long Nha, mặc dù cái phản kích này không có bao nhiêu lực, nhưng dù sao cũng là phản kích, hơn nữa còn thành công, điều này nói lên cái gì.

Đây thuyết minh Bộ Tranh trước sự ép sát của Phương Tri Tín, vẫn như cũ có đường tránh né, hơn nữa còn là đường tránh né mà mọi người không ngờ tới.

Sắc mặt của Phương Tri Tín càng trầm xuống, một kích trọng quyền lại được đánh ra, chỉ là một cú đấm vòng đơn giản, nhằm vào mặt của Bộ Tranh, sau đó lại bị hắc kiếm chặn lại, cú chặn này cực kỳ khéo, quyền kia vừa mới xuất còn đang trên đường, khi đó lực độ chưa được ra hết.

Sau khi chặn cú này thì Bộ Tranh cũng lập tức thối lui vài bước, duy trì khoảng cách nhất định với Phương Tri Tín, tựa hồ hắn đã thông suốt rồi, quyền sư như Phương Tri Tín, lực lượng và kỹ xảo đều đặt vào cận chiến, chỉ cần kéo dãn khoảng cách hợp lý, quả đấm kia của hắn sẽ không có đất dụng võ.

Dường như suy nghĩ của Bộ Tranh không sai, sau khi hắn kéo dãn khoảng cách với Phương Tri Tín, nắm tay của Phương Tri Tín vô lực phát tiết, từng quyền đánh vào không trung hoặc xuống mặt đất.

Từ đó, Bộ Tranh luôn cách Phương Tri Tín một trượng, cho dù Phương Tri Tín muốn tiếp cận, hắn cũng không có cách nào.

Điều này làm cho Phương Tri Tín rất buồn bực, hắn biết nhược điểm này của mình, cho nên hắn đã nhằm vào nhược điểm này tu luyện vô số lần,tu luyện thân pháp là một trong những cách hắn bù đắp khuyết điểm này.

Chỉ cần thân pháp hắn tốt hơn ngươi, vậy ngươi làm sao có thể duy trì khoảng cách với hắn đây? Vì thế, sau khi hắn luyện quyền pháp xong thì tiếp đến chính là thân pháp, thân pháp của hắn phải dùng hai chữ thần kỳ để mà diễn tả, trong thế hệ cùng lứa, hắn tuyệt đối là đệ nhất.

Bởi vậy, hắn không đuổi kịp Bộ Tranh, không phải bởi vì thân pháp hắn yếu, mà là do thân pháp của Bộ Tranh quá cao minh, có thể hung hăng dẫm nát đệ nhất là hắn dưới chân.

"Năm phút đồng hồ đã qua rồi, hắn lại vẫn chưa thua, hơn nữa còn không thấy dấu hiệu thua nào cả, điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi." Phương Tình ngơ ngác nhìn Bộ Tranh, ngày hôm nay Bộ Tranh này đã tạo cho nàng rất nhiều chấn động, hiện tại nàng cũng cảm thấy mình sắp chết lặng rồi.

Mà bây giờ nhìn Phương Tri Thu, nàng cảm thấy lời nói của mình quả thật vô cùng chính xác, ngươi đây không phải không có việc gì làm tự kiếm chuyện tự rước lấy nhục sao?

Vốn đang tốt đẹp, sau khi Bộ Tranh cứu Vân Y, chuyện này xong rồi, cho dù sau đó phát sinh chuyện gì thì cũng không thành vấn đề, chỉ cần Phương Tri Tín nhà ngươi, hậu bối đệ nhất nhân của Phương gia đừng xuất hiện, vậy hiện tại Phương gia cũng sẽ không quá mất thể diện.

Hiện tại xem ra mặt mũi mất quá lớn rồi, bất quá may mắn Bộ gia trước đó không hề thừa nhận thân phận của Bộ Tranh. bằng không lúc này đây Bộ gia đã toàn thắng.

"Có bản lĩnh đừng chạy, nhà ngươi chỉ biết chỉ chạy!" Một số người của Phương gia đang hò hét phía sau, muốn kích động Bộ Tranh dừng lại đối kháng chính diện với Phương Tri Tín.

"Các ngươi cho ta là đồ ngốc sao? Ngu đếch gì chờ hắn tới gần để hắn phát huy ra ưu thế lớn nhất, lúc đó ta chỉ có thể bị ăn đòn mà thôi." Bộ Tranh tự nhiên không hề ngừng lại, đáp trả lại những người kia một câu, đương nhiên ngôn ngữ có thể có chút thô tục, nhưng hiệu quả không tệ, ít nhất khiến cho đối phương tắt tiếng.

"Ngươi cũng không chạy được bao lâu nữa đâu." Vào lúc này, Phương Tri Tín thản nhiên nói, sau đó song quyền hợp lại, hai con rồng khắc bên trên xuất hiện ánh hào quang, sau đó Bộ Tranh nhìn thấy trong cái miệng trống rỗng của hai con rồng kia xuất hiện một quang mang, tiếp theo...

"Kháo, ám khí a!"

Bộ Tranh biến sắc, mồm rồng kia không ngờ có thể công kích người, hơn nữa mới vẫn chỉ là màn dạo đầu, Bộ Tranh rất nhanh nhìn thấy trên thân hai con rồng xuất hiện quang mang chói sáng hơn, sau đó trực tiếp chiếu về phía Bộ Tranh, lại là một đạo trận khí hào quang có tính công kích.

Mà ánh hào quang này không phải sau khi Bộ Tranh tránh thoát lần thứ nhất là xong, ánh hào quang thứ hai sẽ tới ngay sau đó, chỉ cần hướng về nơi muốn công kích vung quyền là được, chỉ là đơn giản như vậy.

Hiện tại Phương Tri Tín lại vung ra vài đạo hào quang, khiến cho Bộ Tranh nhảy lên nhảy xuống liên hồi, cái thủ sáo này quả nhiên có vấn đề a, loại vũ khí trận pháp này, hẳn không phải người bình thường có thể làm ra được, chắc chắn là do danh tượng chế tạo.

Mà đây cũng là một trong những phương pháp Phương Tri Tín bù đắp khuyết điểm không thể viễn công của mình, quyền sáo này là chuẩn bị cho những người như Bộ Tranh, những người chỉ biết tránh né, có thể quấy nhiễu thân pháp của bọn hắn, sau đó bắt lại.

"Ngươi cũng quá vô sỉ, không ngờ có trận pháp, có bản lĩnh đừng dùng a." Bộ Tranh có chút giận dữ nói.

"Đây cũng là một phần của thực lực, nếu ngươi có thì ngươi dùng đi." Phương Tri Tín cười cười, nói.

"Được, ngươi ngon lắm, vậy ta đây sẽ dùng một vài đồ vật." Sau khi Bộ Tranh nói xong liền lấy ra một vốc thiên lôi đan, sau đó chuẩn bị quăng về phía Phương Tri Tín.

Nụ cười vừa chớm nở của Phương Tri Tín tức thì héo mất, nhìn thấy một vốc thiên lôi đan này, hắn có cảm giác đau như đau trứng, bản thân và thí luyện trường này đều có thể sẽ bị tàn phá nghiêm trọng.

Vốn trọng tài đã ngồi ở rất xa nhưng hiện tại lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

"Cảnh cáo, Bộ Tranh, thiên lôi đan trong tay ngươi là công cụ cấm được sử dụng." Trọng tài kia nói.

"Cái gì? Vì sao? Không phải nói ta có cái gì thì dùng cái đó sao? Chẳng lẽ hắn có thể dùng thứ kỳ quái đó, còn ta không thể dùng đồ tốt như thiên lôi đan sao?

"Nơi này là luận võ, trong luận võ, ngoại trừ được mang binh khí ra thì cấm mang những thứ khác, binh khí này bao gồm trận khí và ám khí." Trọng tài lên tiếng giải thích.

"Nguyên lai là như thế a, vậy ngọc phù của ta cũng không thể được." Bộ Tranh lại hỏi.

"Không thể!" Trọng tài lắc đầu.

"A, vậy ta có thể dùng độc dược được không?" Bộ Tranh tiếp tục hỏi.

" Không được!" Trọng tài tiếp tục lắc đầu.

"Vậy ta có thể..." Bộ Tranh còn muốn nói điều gì đó.

"Đây là lần đầu tiên ngươi luận võ hay sao? Những quy củ này còn cần ta nói sao?" Trọng tài tức giận nói.

"A, sao ngươi biết đây là lần đầu tiên ta luận võ, ngươi không ngờ còn biết đoán mệnh à!"

"..."