Độc Bộ

Chương 148: Các hương thân a!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Mã Linh Nhi nhìn thấy Bộ Tranh, lập tức hét lên một câu : "Giết tiểu tử đó!"

Bộ Tranh không cần suy nghĩ, trực tiếp quay đầu ngựa vọt trở về, đồng thời hô hào với đám thôn dân đang đuổi theo đằng sau : "Các hương thân a, mau ngăn cản những người kia, bọn hắn muốn cướp đồ của ta, cũng chính là đồ của các hương thân a."

"Cái gì, ai dám cướp đồ của chúng ta." Đám thôn dân nổi giận, lao về phía nhóm người Mã Linh Nhi tính ăn thua đủ, trực tiếp bỏ qua Bộ Tranh.

"Cám ơn các hương thân, giúp ta ngăn trở bọn chúng, ta sẽ mời các vị ăn một bữa thật ngon." Bộ Tranh lưu lại một câu rồi trực tiếp bỏ chạy, sau đó hắn gặp được Tú Anh liền mắng nàng một câu.

Dưới tình huống này, người không biết còn tưởng rằng quan hệ giữa Bộ Tranh với đám thôn dân là cực kỳ tốt đẹp, còn với Tú Anh là cực kỳ kém, ít nhất trong mắt của Mã Linh Nhi chính là như thế.

Vì vậy, Mã Linh Nhi rất máu lạnh trực tiếp giết chết những người chặn đường phía trước, hiện tại coi như cô ta loáng thoáng cảm thấy được những thôn dân này có mâu thuẫn với Bộ Tranh thì cũng mặc kệ, chỉ cần ai cản đường cô ta đuổi giết Bộ Tranh thì giết không cần nói nhiều.

Sau khi nhìn thấy thủ đoạn tàn khốc của Mã Linh Nhi, đám thôn dân kia mới hiểu được, nguyên lai nhóm người đối diện là ác nhân, nếu như bản thân tiếp tục lưu lại, vậy chắc chắn sẽ chết, khi đối mặt với tử vong, bọn họ chỉ biết chạy trốn tứ tán.

Sau đó bọn hắn mới ngẫm lại, hóa ra bị Bộ Tranh vì muốn có thêm thời gian để chạy trốn mà lừa bọn hắn làm bia đỡ cho nên bọn hắn cực kỳ thù hận Bộ Tranh.

Nhưng tựa hồ đám thôn dân này chưa từng nghĩ qua, nếu bọn hắn không đi tìm Bộ Tranh gây chuyện thì sẽ không gặp phải tai ương này, đồng thời nếu đổi lại là bọn hắn, có lẽ bọn hắn sẽ không chút ngần ngại bắt trói Bộ Tranh giao nộp cho Mã Linh Nhi.

Chỉ là bọn hắn thật không ngờ, Bộ Tranh lại dứt khoát không một chút do dự như vậy.

Không sai, Bộ Tranh khinh thường động thủ với bọn hắn, nhưng tới thời khắc mấu chốt, đẩy đám người này đi chịu chết thì hắn không có chút ngần ngại nào, vừa khéo dạy cho bọn hắn một bài học, để cho bọn hắn hiểu được trên đời này không phải cứ muốn là được.

"Đuổi theo cho ta!" Mã Linh Nhi dẫn đầu đuổi về phương hướng Bộ Tranh chạy trốn, còn Tú Anh thì cô ta không thèm nhìn đến, trực tiếp lướt qua.

Nhóm người Lăng Vân tông này đều là cưỡi ngựa mà đến, vốn bọn hắn định đi bằng huyền không thuyền nhưng sợ mục tiêu quá lớn bị Bộ Tranh phát hiện, cho nên ở phụ cận cưỡi ngựa chạy đến, ngựa của bọn hắn đều là ngựa thượng đẳng, không đồng dạng với ngựa của Bộ Tranh, tin tưởng rất nhanh sẽ đuổi kịp Bộ Tranh.

Lúc đám người Mã Linh Nhi đuổi theo Bộ Tranh, Lý Lương và Triệu Ngọc Nhi xuất hiện, xem ra bọn họ là nghe được âm thanh ầm ĩ trong thôn mà đến.

"Tú Anh, chuyện gì đã xảy ra?" Lý Lương hỏi Tú Anh.

"Người của Lăng Vân tông đến rồi, là do các người cáo tố sao? Không đúng, nếu như là hai người thì đáng lẽ không thể đến sớm hơn nhóm người Mã Linh Nhi..." Tú Anh cảm thấy chuyện này có chút trùng hợp đến kỳ lạ, những cẩn thận ngẫm lại, chuyện này hẳn không có liên quan đến hai người Lý Lương

"Cái gì? Người của Lăng Vân tông đến đây, làm sao bọn hắn nhận được tin tức nhanh như vậy chứ?" Lý Lương kinh ngạc nói, vốn hắn đang suy nghĩ có nên báo cáo môn phái chuyện Bộ Tranh trở về hay không, hiện tại xem ra không cần nữa.

"Vậy bọn họ đâu?" Triệu Ngọc Nhi hỏi.

"Đều đuổi theo Bộ Tranh rồi!" Tú Anh chỉ vào con đường lên núi nói.

"Ngọc Nhi, chúng ta đi xem." Lý Lương lên tiếng, tựa hồ muốn nhân cơ hội kiếm công lao, về phần cứu Bộ Tranh, nghĩ cũng không thèm nghĩ đến.

"Còn cô, cô có đi không?" Triệu Ngọc Nhi nhìn Tú Anh hỏi, không trả lời vấn đề của Lý Lương.

"Không đi!" Tú Anh nói.

"Không phải quan hệ giữa cô và Bộ Tranh tốt lắm sao?" Triệu Ngọc Nhi nói có chút châm biếm, cười nhạo Tú Anh đây là có phúc thì cùng hưởng nhưng có nạn thì tự gánh 

"Hắn vừa mắng ta là tiện nhân, chúng ta tuyệt giao." Tú Anh giống như tức giận nói.

Tuyệt giao, lại một lần tuyệt giao...

"Chúng ta đi thôi."

Triệu Ngọc Nhi và Lý Lương chạy theo phương hướng Tú Anh chỉ lúc nãy, nếu Lăng Vân tông đã phát hiện ra Bộ Tranh thì bọn họ chỉ có cách đi theo, cũng không phải bọn họ muốn lập công gì mà chủ yếu là bảo toàn bản thân.

Nếu chuyện này kết thúc, sau này tính toán lại nhất định sẽ truy hỏi bọn họ vì sao không báo cáo môn phái hành tung của Bộ Tranh, khi đó, bọn họ có thể nói, chúng ta cũng chỉ là vừa mới đến, vốn muốn báo cáo, nhưng khi đó Mã Linh Nhi đã giết tới cửa, bản thân thì đi cùng với Mã Linh Nhi.

Dù sao Bộ Tranh khẳng định chết chắc rồi, bọn họ cũng sẽ không vì Bộ Tranh mà đứng ngoài, đến lúc đó nếu như Bộ Tranh bị bắt được, bảo bọn họ động thủ thì bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà ra tay.

Đương nhiên, bọn họ tin tưởng điều đó khó có thể xảy ra, bởi vì Mã Linh Nhi không có khả năng giao chuyện xử lý Bộ Tranh cho người khác, cô ta nhất định sẽ tự mình thiên đao vạn quả Bộ Tranh.

Cứ thế, chỉ còn lại một mình Tú Anh, nhìn lên ngọn núi kia, nàng hy vọng Bộ Tranh có thể chạy thoát, Bộ Tranh rất quen thuộc đường trên núi, hắn sẽ có ưu thế rất lớn.

Tú Anh hiện tại cũng rất bất đắc dĩ, nàng rất muốn giúp Bộ Tranh tuy nhiên với năng lực của nàng thì cũng chẳng giúp được gì, có khi còn bồi cả mình vào, mà Bộ Tranh chính là biết điểm này cho nên dứt khoát phân rõ giới hạn với nàng.

Nếu đã không thể giúp được gì thì cũng không nên tạo ra thêm phiền toái, đây là suy nghĩ trong lòng Tú Anh, hiện tại nàng chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện Bộ Tranh có thể an toàn thoát khỏi hiểm cảnh này.

" Vượng Tài, nhóc giả bộ thành một con chó ngu ngốc rồi trốn qua một bên trước, đợi tình hình ổn thoả lại đi tìm ta." Bộ Tranh cưỡi ngựa, tiếp tục chạy lên trên núi, đồng thời dặn dò Vượng Tài.

"Gâu gâu!" Vượng Tài tỏ rõ sự trung tâm, nó nhất quyết không chạy đi một mình.

"Con chó ngu ngốc này, nhóc đi theo ta chỉ tổ thêm một manh mối cho bọn chúng bám theo mà thôi, nhanh chóng đi ngay cho ta." Bộ Tranh tức giận nói.

" Gâu gâu!" Vượng Tài tỏ vẻ bản thân không hiểu, nhất quyết không rời Bộ Tranh.

"Không muốn đi thì thôi!" Bộ Tranh không có cách nào, đành phải ôm theo con chó ngu ngốc này, cố gắng giảm bớt dấu vết.

" Gâu gâu!" Vượng Tài liếm liếm tay Bộ Tranh.

"Ta cảnh cáo nhóc, nếu nhóc liên lụy ta, ta nhất định sẽ đem nhóc làm thành bảy món." Bộ Tranh vỗ vỗ đầu Vượng Tài, tiếp tục thúc ngựa đi tiếp, mắt thấy khoảng cách với đám người phía sau càng ngày càng giảm, hắn hiểu được cước lực của con ngựa này không bằng được ngựa của bọn chúng, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát khỏi truy binh.

Rất nhanh, Bộ Tranh đã nghĩ ra biện pháp, dù sao hắn rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, hắn nhanh chóng chạy vào một cánh rừng, đường nhỏ trong rừng này nếu không quen, rất khó cưỡi ngựa chạy nhanh trong này.

Đương nhiên, mục đích của Bộ Tranh không chỉ giảm bớt tốc độ của bọn chúng, đến lúc thích hợp, hắn sẽ rời ngựa nấp ở chỗ khác.

Cái lúc thích hợp này, tự nhiên nhất định phải có chỗ ẩn núp, tiếp theo, chính là không thể để đối phương nhìn thấy được, phải có hoàn cảnh trở ngại tầm mắt, mà có một nơi phù hợp với tất cả điểm trên sao?

Đương nhiên có, Bộ Tranh rất quen thuộc với nơi này, tự nhiên biết nơi nào có hoàn cảnh như vậy, vào lúc này Bộ Tranh chiếm ưu thế địa lợi, rất dễ dàng tránh núp tại nơi đó, còn con bạch mã kia thì luôn chạy như điên, Bộ Tranh đã hạ độc con ngựa, con ngựa này sẽ chạy mãi cho đến khi dược hiệu kết thúc.

Đây cũng là lý do vì sao Bộ Tranh Bộ Tranh lựa chọn cưỡi ngựa, bằng không lấy thân thủ của hắn, trực tiếp chạy bộ còn nhanh hơn, con ngựa này hiện tại dùng để làm lẫn lộn tầm mắt của đối phương.

Ngồi xổm tại nơi bí mật, Bộ Tranh nghe thấy tiếng Mã Linh Nhi dẫn theo nhân mã tiếp tục truy đuổi, sau khi xác định bọn chúng đã đi xa khỏi phạm vi ẩn núp, Bộ Tranh liền đi ra khỏi chỗ nơi bí mật, sau đó chuẩn bị chạy trốn theo một phương hướng khác.

"Ha ha, muốn bắt ta, không có cửa đâu, chúng ta..." Lúc Bộ Tranh còn đang rất đắc ý thì sự tình đột ngột xảy ra biến hóa khiến hắn vui quá hóa buồn.

"Bộ Tranh!" Lý Lương và Triệu Ngọc Nhi từ phía sau chạy tới, vừa vặn gặp được Bộ Tranh vừa lừa thoát khỏi Mã Linh Nhi, đây là điều Bộ Tranh không tính đến được.

"Hai người không phát hiện ra ta, ta đã chạy thoát khỏi đám người đó." Bộ Tranh nhìn Lý Lương nói, thử xem đối phương có nghĩ đến tình đồng thôn hay không, bỏ qua cho mình.

"Ngươi cầu xin ta à!" Lý Lương cười cười.

"Đúng thế, ta cầu xin ngươi." Bộ Tranh rất rõ ràng nói là mình đang cầu xin, dù sao chỉ là nói mà thôi, đối với cái tên dế nhũi thường xuyên cầu xin giúp đỡ từ người khác như hắn mà nói, căn bản không phải chuyện gì to tát.

"Nhìn chút tiền đồ của ngươi, sống ở trên đời còn ý nghĩa gì chứ?" Lý Lương lắc đầu, sau đó phóng pháo hoa, đương nhiên không phải để ăn mừng mà là thông tri cho Mã Linh Nhi.

"Không có ý nghĩa cũng phải sống, bởi vì ta sợ chết." Bộ Tranh nhún nhún vai, không để tâm chút nào chuyện thừa nhận bản thân sợ chết, sau đó nhấc chân bỏ chạy, hiện tại ở lại đây chỉ lãng phí thời gian, chỉ tổ gia tăng xác suất bị giết chết.

"Hừ, còn muốn trốn, xem đây..." Lý Lương còn muốn nói gì đó, biểu đạt sự khinh thường của hắn đối với loại hành vi này của Bộ Tranh, bởi vì hắn cho rằng Bộ Tranh không thể trốn thoát, bản thân hắn có thể thoải mái đuổi theo, bởi vì hắn chính là thiên tài, cường đại hơn Bộ Tranh rất nhiều.

Chỉ có điều, hắn ngây dại rồi, hắn phát hiện tốc độ của Bộ Tranh không phải nhanh bình thường, nhanh đến nỗi hắn chưa kịp đuổi theo thì Bộ Tranh đã chạy ra rất xa rồi, may mắn lúc này đây Bộ Tranh không chạy vào rừng cây, bằng không ngay cả cái bóng hắn cũng không nhìn thấy.

Nguyên nhân Bộ Tranh không chạy vào rừng cây rất đơn giản, bời vì trong rừng cây có đám người Mã Linh Nhi, tiến vào rừng cây không phải khoảng cách giữa hắn và Mã Linh Nhi càng gần hơn hay sao, hiện tại điều hắn cần chính là nới rộng khoảng cách, cho nên, hắn chạy tới một hướng khác, hướng đó là tiến sâu vào trong núi.

Hiện tại dám chắc không thể chạy ra bên ngoài, ai biết bên ngoài có người của Lăng Vân tông đang canh chừng hay không, chỉ có đường là chạy sâu vào trong núi, dù sao sơn mạch Thất Tinh không có yêu thú, không có nguy hiểm gì.

Ý nghĩ này của Bộ Tranh rất chính xác, ở bên ngoài thôn đích xác còn có người của Lăng Vân tông, vì phòng ngừa Bộ Tranh chạy trốn cũng như có người để lộ tin tức mà an bài một số nhân thủ ở bên ngoài, nhóm Mã Linh Nhi đuổi theo Bộ Tranh không phải là toàn bộ.

Nói đi thì nói lại, khi Lý Lương và Triệu Linh Nhi bắt đầu đuổi theo Bộ Tranh, phát hiện mình dường như không đuổi kịp Bộ Tranh, đây là cảm giác rất rõ ràng, nhìn thấy Bộ Tranh càng ngày càng xa, còn mình đã mở tốc độ tới cao nhất, tựa như đang chứng minh một chuyện, tốc độ của Bộ Tranh nhanh hơn bọn hắn rất nhiều.