Độc Bộ

Chương 146: Hai chữ, sinh tồn!




Bộ Tranh có chút nghi hoặc, con cún Vượng Tài này có thể tìm được phù dung mọc dưới đất chỉ là một sự trùng hợp không hề nhẹ, hay đây là bản lĩnh đặc biệt của nó?

Rất nhanh, Bộ Tranh ôm theo Vượng Tài lượn một vòng trong núi để xác thực chuyện này, quả nhiên, đây không phải là sự trùng hợp mà Vượng Tài hoàn toàn có thể tìm thấy dược liệu, kể cả một số dược liệu ngay cả hắn cũng tìm không thấy thì con cún này lại có thể tìm ra.

Vốn xưa nay mũi chó rất thính, khứu giác linh mẫn của Vượng Tài thì không cần hoài nghi, chỉ có điều không nghĩ tới nó cũng có thể ngửi thấy mùi vị của các dược liệu, đây chẳng lẽ là bởi vì do hằng ngày được cho ăn vụn thuốc giúp nó đặc biệt mẫn cảm với dược liệu.

Hiện tại, nó hoàn toàn không phân biệt chủng loại tốt xấu, miễn là dược tài thì nó tìm tất, đây cũng là rất bình thường, nó chẳng qua mới hơn một tháng tuổi, loại kỹ năng này về sau có lẽ sẽ càng tốt hơn, nhưng hiện tại chỉ được vậy thôi, hơn nữa, có được năng lực này là ngon rồi, còn cầu gì nữa chứ.

Bộ Tranh là một thanh niên tốt không tham lam, tìm được dược liệu gì thì Bộ Tranh đều bỏ vào trong càn khôn giới cả, không quan tâm đến giá trị của nó.

Bởi vậy, hắn không chủ ý huấn luyện gia kỹ năng này của Vượng Tài, không dạy nó cách phân biệt thảo dược, bất quá, kỹ năng này cứ để tự nhiên thì vẫn hơn, sau này chính bản thân Vượng Tài sẽ chậm rãi nhận biết được.

Mà đối với sự nhận biết của Vượng Tài, tựa hồ rất đơn giản, chỉ cần là thứ nó cho rằng ăn ngon và có hiệu quả tốt là nó tìm đến, tuy nhiên, những dược liệu này sau khi tìm thấy nó cũng không ăn ngay mà để cho Bộ Tranh luyện chế thành đan dược sau đó nó sẽ ăn những cặn thuốc mà lúc Bộ Tranh luyện chế để lại, có vẻ như nó rất thích ăn kiểu này.

Điều này làm cho Bộ Tranh cảm thấy rằng, bản thân hắn giống như một người đầu bếp chế biến dược liệu mà Vượng Tài tìm được thành đồ ăn yêu thích của nó, bất quá, chính hắn cũng thu được lợi ích trong chuyện này.

Cảm thán a, nuôi được con chó tốt quả thật hạnh phúc!

"Gâu gâu!" Vượng Tài vừa sủa vừa cọ cọ vào người Bộ Tranh, ý bảo Bộ Tranh thưởng cho nó, mà phần thưởng tốt nhất chính là thức ăn. Vô luận là thịt nướng hay vụn thuốc, nó đều thích.

"Đây, thưởng cho nhóc." Bộ Tranh lấy ra một khối thịt nướng thưởng cho Vượng Tài, nó tìm được nhiều dược liệu như vậy, đáng được thưởng.

Vượng Tài trực tiếp nhảy lên ngoạm lấy khối thịt nướng, sau đó bỏ trên mặt đất hì hục ăn hết...

"Cái tên này, ăn cũng quá nhanh đi, có biết thứ nằm trong mồm ngươi nhiều người mơ ước được ăn hay không, đáng tiếc đồ này không có khả năng luôn luôn miễn phí, nhóc muốn ăn thì phải nhìn sự cố gắng sau này của nhóc thôi." Bộ Tranh vỗ đầu Vượng Tài, bàn tay liền cảm giác thấy sự núc ních truyền đến.

"Vượng Tài, có phải nhóc phát phì rồi không?"

"Gâu gâu..." Vượng Tài tựa hồ đang kháng nghị, phủ nhận mình phát phì, tựa hồ muốn nói, chẳng qua là do nó trưởng thành mà thôi.

"Nhóc cũng đồng ý phải không, tốt lắm, như vậy mới là hài tử ngoan."

"Gâu gâu gâu gâu..."

Đi thôi, tìm Tú Anh rồi trở về nhà." Bộ Tranh thi triển khinh công quay trở về đến chỗ Tú Anh. Nàng còn đang luyện kiếm, không thể không nói, Tú Anh so với Bộ Tranh chăm chỉ hơn nhỉ, chẳng qua thiên phú quá bình thường.

Một lát sau, hai người trở về thôn. Bộ Tranh gặp được một đôi nam nữ ở trong thôn, khi bọn họ nhìn thấy Bộ Tranh thì cực kỳ kinh ngạc.

"Bộ Tranh! Ngươi..." Nam kia trực tiếp nhảy ra, chỉ vào Bộ Tranh hô to.

"Chuyện gì thế, Nhị Cẩu Tử!" Bộ Tranh cười cười nói.

Nhị Cẩu Tử, chẳng phải là Lý Lương sao?

Đúng vậy, đôi nam thanh nữ tú này chính là Lý Lương và Triệu Ngọc Nhi. Hai người vừa mới trở về từ Lăng Vân tông không lâu, trùng hợp thế nào đụng phải Bộ Tranh.

"Không được gọi nhủ danh của ta, ta có đại danh đàng hoàng. Còn nữa, ngươi cũng dám trở về, đây là ngươi muốn tìm chết mà." Lý Lương tức giận bừng bùng nói, không biết cảm giác của hắn là vui sướng khi người gặp họa hay lo lắng cho sự an toàn của Bộ Tranh nữa, có lẽ có cả hai.

Lý Lương ước gì Bộ Tranh lập tức chết đi, nhưng có chút không đành lòng, đồng thời cũng không muốn liên lụy đến những người khác.

"Vì sao ta không dám trở về? Vì sao nói ta đi tìm chết?" Bộ Tranh có chút khó hiểu hỏi.

"Ngươi cho rằng chuyện ngươi phế Mã Linh Nhi chấm dứt rồi sao? Ngươi cho rằng tiến vào Linh Bảo tông là chỗ dựa rồi sao? Ngươi ở trong phạm vi của Linh Bào tông thì người ta không động được tới ngươi, nhưng ngươi ra ngoài thì lại là chuyện khác, ngươi không nên trở về a." Lý Lương nói.

"Bộ Tranh, Lý Lương nói đúng, ngươi không nên trở về, hơn nữa về cũng không phải lúc, nếu ngươi chờ thêm vài năm Mã Linh Nhi bình phục, sự tình trở nên phai nhạt thì còn được, hiện tại nếu như bị bọn hắn biết được ngươi ở đây, bọn hắn nhất định sẽ tiến hành trả thù ngươi. Ta khuyên ngươi vẫn nên sớm rời khỏi đây một chút." Triệu Ngọc Nhi nói.

"Không thể nào, chẳng lẽ giáo huấn của đường chủ đại nhân cho bọn hắn chưa đủ sao?" Bộ Tranh có chút không tin tưởng, tuy rằng hắn cảm thấy hai người này cũng không cần lừa gạt hắn.

"Giáo huấn lần đó đương nhiên là đủ rồi, vốn Mã Linh Nhi đã nuốt cục tức này xuống, nhưng cha của nàng ta thì không nhịn được, tuyên bố rằng chỉ cần ngươi xuất hiện ở Thất Tinh quốc là sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn, bối cảnh của ông ta là thế lực cấp hoàng, giết một tên đệ tử tạp dịch như ngươi rất đơn giản." Triệu Ngọc Nhi nói.

Bộ Tranh trầm mặc một hồi, nói : "Vậy giờ ta đi đây."

Theo như lời nói của Triệu Ngọc Nhi thì rất có khả năng là thật, bởi vì nếu Bộ Tranh bị giết chết ở đây, coi như Linh Bảo tông hỏi tới thì áp lực sẽ không quá mạnh mẽ, nếu phụ thân của Mã Linh Nhi có quan hệ với thế lực cấp hoàng, sức ép này hoàn toàn có thể hóa giải.

Bộ Tranh tin tưởng, Linh Bảo tông sẽ không vì tiểu nhân vật như mình mà gây chiến, hơn nữa còn là một tiểu nhân vật đã chết.

Bởi vậy, Bộ Tranh rất dứt khoát, lựa chọn bỏ chạy lấy người.

"Ha ha... Người nhát gan quả là người nhát gan."

Vừa lúc đó, Lý Lương và Triệu Ngọc Nhi đều phá lên cười, biểu tình lo lắng hoàn toàn không còn lại chút nào, mà thay vào đó là khinh thường, thêm nữa là khoái cảm của việc trêu chọc thành công.

"..." Tuy rằng Bộ Tranh không tính là thông minh nhưng cũng biết là mình bị chơi xỏ.

"Các ngươi quá đáng rồi đó." Tú Anh có chút mất hứng nói.

"Quá đáng cái gì, lời chúng ta nói đều là sự thật, ngươi muốn chạy trốn thì chạy trốn nhanh lên, đừng để đến lúc đó thì hối hận không kịp." Triệu Ngọc Nhi cười lạnh nói.

"Thật ra, chúng ta không hề nói đối, tin tức mà chúng ta thu được trong môn phái chính là như vậy, bất quá, ngươi tới nơi này cũng không nhất định sẽ bị phát hiện, Lăng Vân tông còn chưa có được thủ đoạn thông thiên đến thế." Lý Lương nói, "Dọa nạt ngươi một chút cũng muốn để cho ngươi nếm được nỗi khổ của ta, đoạn thời gian này sống ở Lăng Vân tông, ngày nào ta cũng phải lo lắng đề phòng, hy vọng Mã Linh Nhi đừng tìm ta gây phiền phức."

" Thực xin lỗi, khiến ngươi chịu khổ rồi." Bộ Tranh vỗ vai Lý Lương nói một cách thông cảm.

"Ngươi còn không biết, ta... Kháo, ngươi trước tiên lo thân mình cho tốt trước đi." Lý Lương vốn đang muốn nói ra cảm thụ của mình, nhưng phát hiện đối tượng dường như không thích hợp, Bộ Tranh không ngờ đến an ủi mình, đây quả thực là cười nhạo trắng trợn.

"Ừ, cám ơn sự nhắc nhở của các ngươi, đêm nay ta sẽ rời đi, dù sao ở đây ta không có nhân thân, ăn tết cũng không có ý nghĩa." Bộ Tranh gật đầu cảm tạ hai người Lý Lương.

"..." Hai người Lý Lương tựa hồ không ngờ tới Bộ Tranh lại có phản ứng như thế, quả thật khiến bọn hắn cảm thấy nghẹn khuất, chỉnh không được Bộ Tranh mà ngược lại bị Bộ Tranh trêu đùa một phen.

" Hừ!" Hai người Lý Lương hừ một tiếng, sau đó xám xịt rời đi.

Tú Anh nhìn thấy hai người rời đi, lắc đầu, nói:" Hai người này cũng thiệt là, ta đột nhiên phát hiện, bọn họ dường như rất đáng thương a, vốn cho rằng bọn họ đi ra ngoài chính là thiên chi kiêu tử, không nghĩ tới cuối cùng chẳng qua là một tiểu tiểu đệ tử phụ thuộc, đem so sánh thì ngươi uy phong hơn, tuy rằng ngươi cũng là đệ tử phụ thuộc nhưng thân phận của ngươi cao hơn bọn họ."

Lúc này Tú Anh đột nhiên phát hiện, người trước kia khinh thường Bộ Tranh, hiện tại tựa hồ căn bản không có tư cách khinh thường Bộ Tranh, bởi vì bọn họ yếu nhược hơn Bộ Tranh.

Điều này cũng khó trách người khác đến gây phiền toái, nguyên lai là ghen tị a!

Chính vì vậy, hiện tại, coi như Bộ Tranh có ý giáo huấn bọn họ, thì bọn họ vĩnh viễn cũng không theo kịp bước chân của hắn, hiện tại có lẽ còn có thể nhìn thấy thân ảnh của Bộ Tranh, nhưng qua vài năm nữa, có lẽ ngay cả cái bóng của Bộ Tranh bọn họ cũng nhìn không thấy.

"Thật là, ta vừa rồi còn muốn nói chuyện phải trái với bọn họ, hoàn toàn không cần phải... A, hiện tại ta cũng đã mạnh hơn bọn họ, qua tiếp một đoạn thời gian nữa, bọn họ cũng chỉ có thể ngưỡng mộ ta." Tú Anh cười nói, bộ dáng rất cao ngạo.

"Thật không biết xấu hổ a, lại bắt đầu kiêu ngạo rồi, ta về nhà dọn dẹp một chút, tối rời đi." Bộ Tranh không để ý đến bộ dáng tự sướng của Tú Anh, trực tiếp lưu lại một câu nói sau đó đi về phía trước.

"Ngươi đi thật sao?" Tú Anh đuổi theo hỏi, trước đó nàng còn tưởng rằng Bộ Tranh là đang đùa giỡn chọc tức hai người Lý Lương.

"Đương nhiên, lời nói của bọn họ hẳn là sự thật, ở đây ta không có ai bảo vệ, có lẽ người của Thất Tinh quốc không dám đụng đến ta, nhưng những người của thế lực cấp hoàng khác lại dám, mà Thất Tinh luận võ tổ chức nhiều năm như vậy, Lăng Vân tông ở trong thế lực cấp hoàng, nói như thế nào cũng có không ít người, bọn hắn chỉ cần tìm được một người để nhờ vả, ta đây sẽ gặp nguy hiểm.

"..." Tú Anh trầm mặc một hồi, ngẫm nghĩ lời nói của Bộ Tranh, chuyện đó đích thật rất có khả năng, nhưng mà nàng còn cảm thấy được một việc tương đối kỳ quái.

" Bộ Tranh. tại sao ta lại cảm thấy người dường như thông minh hơn rất nhiều, trước kia ngươi sẽ không suy luận mấy loại chuyện này."

Tại trong ấn tượng của Tú Anh, Bộ Tranh trước kia luôn luôn đều là hậu tri hậu giác (chuyện gì cũng chỉ biết khi nó đã xảy ra rồi), người khác nói cho hắn biết thì hắn mới biết, hiện tại không ngờ lại biết suy luận từ chuyện này ra chuyện kia.

Trên thực tế, cũng không phải Bộ Tranh hậu tri hậu giác, mà đa số chuyện tình gì đó hắn đều không biết, hắn ít tiếp xúc với người trong thôn, người khác có chuyện gì cũng không kể cho hắn biết.

Đương nhiên, biết tự suy luận một vấn đề, không có nghĩa là tính cách sẽ cải biến, nhất là cái tính dế nhũi kia...

"Gì chứ, ta vốn rất thông minh, mấy loại chuyện này nghe phát là đoán ra ngay, vũ giả là một thế giới tàn khốc, ở nơi này những gì chúng ta thấy được còn quá ít, nếu cô muốn tiếp tục bước trên con đường võ đạo vậy tất nhiên phải có được kỹ năng này." Bộ Tranh làm bộ như ta vốn là lợi hại như vậy, điều này khiến cho Tú Anh có chút tức giận.

"Được rồi được rồi, ngươi thì hay rồi, vậy ngươi có bí quyết gì hay không?" Tú Anh tức giận nói.

"Hai chữ thôi, sinh tồn." Bộ Tranh nói một cách khoa trương, bộ dáng thật đáng ăn đòn.

Kỳ thật, hắn nào biết cái bí quyết võ đạo gì, hắn chỉ biết là, người phải sống, nếu không thể sống sót thì đừng nói tới mấy cái cao xa gì đó.