Độc Bộ

Chương 117: Tự mình cố gắng, vậy là đủ rồi






Hỏi ra Sài Bỉnh mới té ngửa, thì ra Bộ Tranh dốt đặc cán mai về tài liệu trận pháp, không riêng gì trên phương diện luyện khí, mà ngay cả tài liệu để cố định trận pháp thông thường cũng không biết.
Nhưng nếu xét trên khả năng xây dựng trận pháp thì Bộ Tranh lại không giống như là người mới vào nghề. Mặc dù không nhìn ra chỗ tinh hoa kỳ diệu bên trong, nhưng Sài Bỉnh ít ra vẫn có thể nhìn ra được những loại trận pháp này đều có kết cấu tương đối phức tạp, hơn nữa cũng không có một dấu hiệu rối loạn nào.
Chẳng lẽ là vì từ khi bắt đầu luyện đan đến giờ, gã chưa từng được tiếp xúc với luyện khí, cũng chỉ có lý do này mới có thể giải thích thỏa đáng.
Sài Bỉnh chẳng thèm tìm hiểu cho mất công, thấy Bộ Tranh không biết bèn tiện dịp dạy luôn cho gã một vài kiến thức. Những kiến thức đó đều thuộc về nền tảng căn bản, kể cả thủ hạ của y cũng biết, thậm chí những thành viên ở vòng ngoài của Thiết Mộc Đường cũng vậy. Những kiến thức đó chẳng có gì đáng phải giấu giếm cả.
Hơn nữa, đến lúc này, Sài Bỉnh còn muốn kéo gần quan hệ với Bộ Tranh, để gã có thể nói tốt cho mình trước mặt Hắc Hùng.
Vì vậy, Sài Bỉnh bắt đầu dạy Bộ Tranh kiến thức về tài liệu của trận pháp, kèm theo một vài kiến thức căn bản về luyện khí, bởi dù sao y cũng là người đã từng luyện khí. Cho dù y có không dạy thì ở một nơi như thế này, nếu muốn tiếp xúc với luyện khí thì đâu có khó khăn gì.
Bởi vậy, Sài Bỉnh vốn dĩ là một thày giáo luyện đan lại bỗng dưng biến thành thày giáo dạy luyện khí vỡ lòng của Bộ Tranh. Đây là điều nằm ngoài suy nghĩ của Bộ Tranh, đồng thời cũng nằm ngoài suy nghĩ của chính y.
Tuy nhiên, vị thày giáo dạy luyện khí vỡ lòng Sài Bỉnh này khác xa với Lý Lai Phúc. Y chỉ dạy những kiến thức căn bản nhất, hơn nữa cũng không có tính kiên nhẫn như Lý Lai Phúc, không phải cái gì cũng chịu dạy.
Nhưng như thế cũng coi như đã đủ giúp Bộ Tranh bước vào cánh cửa môn học mới, không còn là một "Tay mơ" đến những kiến thức cơ bản nhất cũng không biết nữa.
Ban đầu Sài Bỉnh dạy Bộ Tranh chỉ vì mục đích lấy lòng Hắc Hùng. Nhưng dần dà, y đã phát hiện ra, Bộ Tranh đỡ đần cho mình được rất nhiều công việc, quan hệ giữa hai người lập tức trở nên khăng khít. Về sau y lại phát hiện ra món ăn mà Bộ Tranh nấu vô cùng ngon miệng. Đến giờ, buổi trưa nào bọn họ cũng ở lại Luyện Đan Phường dùng bữa, không giống như trước kia, kẻ thì về nhà ăn, người thì tự mang theo cơm.
Đương nhiên, Linh Lương không phải do Bộ Tranh bỏ ra, mà thuộc về của công. Nơi này bao cơm mọi người, cho nên Luyện Đan Phường có phòng bếp hẳn hoi. Linh Lương cũng được dự trữ sẵn từ trước, còn có cả các loại thịt yêu thú, tất cả đều được tích trữ ở trong Càn Khôn Tủ của Luyện Đan Phường.
Càn Khôn Tủ cũng là một loại vật phẩm Càn Khôn, hơn nữa giá cả tương đối rẻ mạt, rẻ hơn rất nhiều so với Túi Càn Khôn. Nhưng nó lại có thể chứa được rất nhiều vật phẩm, nhiều hơn Túi Càn Khôn rất nhiều, có thể sánh ngang với Càn Khôn Giới.
Không gian lớn như vậy, vì sao giá tiền trái lại lại là rẻ nhất? Lý do rất đơn giản, về cơ bản Càn Khôn Tủ chính là một cái tủ, thể tích của nó lớn, không gian bên trong đương nhiên sẽ phải tương đối lớn. Quan trọng nhất là nó không tiện mang theo người, lại còn không thể đặt nó vào trong vật phẩm Càn Khôn khác.
Bất cứ cái nào trong số hai đặc điểm này cũng có khả năng hạ thấp giá trị của nó. Nhưng không thể phủ nhận, nó cũng là một vật phẩm tiện lợi, cho nên giá tiền cũng không rẻ tương ứng, người bình thường không thể nào có khả năng được sử dụng.
Đương nhiên, với địa vị là một môn phái luyện khí như Linh Bảo Tông, có thể nói vật phẩm này thực sự không có giá trị mấy, cho nên mới trở thành một vật phẩm tầm thường.
Vận chuyển Càn Khôn Tủ là một một vấn đề rất nhức đầu. Giá trị của loại vật phẩm này có lẽ bị giảm một nửa bởi liên quan đến chi phí chuyên chở. Nếu như quãng đường vận chuyển tương đối xa, tổng giá trị có thể vượt quá giá trị của Túi Càn Khôn, cho nên thông thường nó không được mọi người đón nhận.
Bởi vậy, nó chỉ được bán ở khu vực gần nơi sản xuất, sau khi thị trường đã bão hòa thì không bán nổi nữa. Đến khi đó, những vật phẩm này đương nhiên phải tận dụng ngay tại chỗ, dùng để chứa vật phẩm dù sao cũng tiết kiệm được diện tích, vẫn có được tác dụng khá lớn.
Mặc dù vậy, Bộ Tranh vẫn thích cất giữ đồ đạc của mình ở trong Càn Khôn Giới, chỉ có những vật của công thì gã mới cho vào trong Càn Khôn Tủ. Hơn nữa, không chỉ riêng đồ ăn, mà đại bộ phận dược liệu cũng được cất chứa ở trong đó.
Bởi vì như vậy, Bộ Tranh lúc nào cũng có thể lấy dược liệu ra, dùng để luyện tập luyện chế đan dược bình thường. Ngay sau khi ăn cơm tối xong, gã lập tức hoàn toàn tập trung vào việc luyện tập luyện đan. Một tháng nay, sinh hoạt hàng ngày của gã là như vậy, chân không bước ra khỏi nhà cắm đầu vào luyện tập. Đến giờ, gã đã hoàn toàn nắm giữ được những đan dược mà Sài Bỉnh đã dạy, đan dược luyện chế ra có phẩm chất rất cao.
Tuy nhiên, đến khi nộp chúng lên trên thì chẳng ai biết được do người nào luyện chế, do đó cũng không thể phát hiện ra chân tướng. Khi ăn vào, mọi người cứ tưởng rằng chúng là loại đan dược được trao đổi với bên Dược Vương Cốc, thậm chí nói chung còn tốt hơn rất nhiều so loại do Dược Vương Cốc luyện chế. Bởi vậy, họ chỉ biết than thở lần này số mình may mắn, lần sau sẽ chẳng tới lượt mình nữa rồi.
Trên thực tế, Thiết Mộc Đường có nhiều người như vậy. Nếu so sánh về mặt số lượng, số đan dược mà Bộ Tranh luyện chế ra như muối bỏ biển, ngay cả một phần trăm cũng còn chưa đạt tới. Người nào ăn được một lần đã là may mắn lắm rồi, hai lần thì thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bộ Tranh thực sự rất may mắn, lần nào cũng có thể được ăn. . .
Hiệu quả của Bồi Nguyên Đan kém rất, rất nhiều so với loại đan dược được gã luyện chế ra từ hổ phách màu lam, nhưng có thể lấy số lượng để bù chất lượng. Hơn nữa, hiệu quả của Bồi Nguyên Đan mạnh hơn hai lần so với Luyện Khí Đan.
Ngoài ra, hiệu quả của Bồi Nguyên Đan do Bộ Tranh luyện chế dường như vượt trội hơn một chút, công lực gia tăng nhiều hơn một chút xíu. Tuy rằng độ chênh lệch đó không quá rõ ràng, nhưng nếu như tình trạng này vẫn cứ luôn được duy trì trong thời gian dài, sau quá trình tích lũy từng chút một sẽ dẫn đến hiện tượng lượng biến sẽ xuất hiện chất biến.
Thực chất, sự chênh lệch giữa các thế lực ban đầu chỉ là hơn nhau một chút ưu thế, sau đó ưu thế này sẽ không ngừng khuếch đại, cuối cùng sẽ biến thành một khoảng cách xa vời không thể nào đuổi kịp.
Sau khi luyện đan xong là Bộ Tranh sẽ ăn Bồi Nguyên Đan luôn, hôm nay vừa đúng là ngày thứ ba. Tiếp theo, gã sẽ tu hành Luyện Khí. Hiện giờ, gã đã vẽ Tụ Linh Trận trên tường gian phòng ở của mình, là loại tồn tại lâu dài. Linh khí của bản thân nơi đây vốn dĩ đã nồng đậm hơn một chút so với bên trong Tụ Linh Trận ở Thanh Vân Kiếm Phái, bởi vậy, trong khu vực ảnh hưởng của Tụ Linh Trận này, mức độ nồng đậm ra sao thì không cần phải nói.
Với điều kiện tu luyện như vậy, chỉ trong vòng một tháng qua, Bộ Tranh đã nhanh chóng thăng liền vài cấp, từ Nhất Mạch lưỡng trọng thiên đạt tới Nhất Mạch thất trọng thiên.
Tuy rằng ở Thiết Mộc Đường, Nhất Mạch thất trọng thiên chỉ là một trò cười, kể cả là thành viên vòng ngoài cũng có thực lực Lưỡng Mạch ngũ trọng thiên. Nhất Mạch thất trọng thiên có lẽ chỉ có thể tìm thấy ở những đứa trẻ còn nhỏ, hơn nữa, còn là những đứa nhỏ tuổi nhất trong số những đứa bé đó.
Tuy nhiên, nếu như chỉ cần dùng một tháng để thăng cấp từ Nhất Mạch lưỡng trọng thiên lên Nhất Mạch thất trọng thiên, tốc độc như vậy tuyệt đối nằm ngoài khả năng của con người. Cho dù ở cảnh giới Nhất Mạch là dễ đột phá nhất, nhưng với năm cái trọng thiên như thế thì người bình thường chí ít ra cũng phải cần tầm trên dưới một năm mới có thể hoàn thành, nếu là thiên tài thì cũng phải cần nửa năm, thiên tài trong thiên tài thì ít nhất cũng phải mất ba bốn tháng.
Tuy nhiên, đừng vội nghĩ với tốc độ như vậy Bộ Tranh sẽ nhanh chóng bắt kịp người khác. Cảnh giới lên cao, cấp độ khó khi đột phá sẽ tăng dần theo từng trọng thiên. Càng về cuối, độ khó càng khuếch đại. Trên lý thuyết, độ khó sẽ tăng dần theo cấp số nhân. Nhưng, nếu nội lực càng mạnh thì mức độ khó cũng sẽ càng thấp. Cho nên, những gì diễn ra trên thực tế không hẳn đã giống như trên lý thuyết.
Nhưng vấn đề là, mức độ khó thực sự không nhỏ. Thậm chí đến giai đoạn cuối, để tu luyện vượt qua một trọng thiên, mức độ khó khăn thực sự có thể vượt quá khi tu luyện cả đại cảnh giới Nhất Mạch.
Đến thời kỳ đó, sự chênh lệch về mặt thực lực giữa hai trọng thiên sẽ trở nên rõ như ban ngày, không còn giống như giai đoạn đầu, kể cả là Nhất Mạch đấu với Nhị Mạch, ai thua ai thắng còn chưa biết trước được. Về cuối, chưa cần nói đến đại cảnh giới, cho dù chỉ cách nhau một tiểu cảnh giới thì đã hầu như không có khả năng thắng vượt cấp được.
Bất kể nói như thế nào, nếu như chỉ xét theo phương diện cá nhân, đương nhiên là cảnh giới càng tăng cao, thực lực càng mạnh mẽ. Bởi vậy, sau khi đã thực sự có cảm giác là mình càng ngày càng mạnh, Bộ Tranh cho rằng như vậy là đủ rồi, bởi gã có bao giờ phải so đấu với ai đâu.