Diệp Húc càng ngày càng cảm giác được sự khủng bố của Thiên Hậu, tâm cơ nàng thâm trầm, không người nào có thể ước đoánđo lường được!
Loại khủng bố này, có được dựa trên thực lực cường đại, nếu ta có được tu vi mạnh mẽ thực lực vô cùng, thì không cần phải ăn nói khép nép, xem sắc mặt nữ nhân này?
Diệp Húc bất động thanh sắc, hiếu kỳ nói: Nương nương, những người vừa rồi, đến tột cùng là ai? Sao dám ở trước mặt nương nương làm càn như thế? Còn nữa, Đại Đế trong miệng bọn họ là người phương nào?
Thiên Hậu lười nhác chuyển thân, cười nói: Bọn họ không phải nhân loại, vốn là ác niệm do Đế Quân chém ra, hóa thành hình người, hung ác vô cùng, cư ngụ tại Thiên giới Âm Ám Diện. Tương lai đợi ngươi thành tựu Đế Quân, chém ra ác niệm của bản thân, liền sẽ biết nguyên nhân trong đó. Về phần Đại Đế kia là ai, thì cảnh giới bây giờ của ngươi không có khả năng hỏi đến. Bọn người kia thần thông quảng đại, hơn nữa đối với Cửu Thiên Thần Giới ta mơ ước vạn phần, không phải phúc của Cửu Thiên Thần Giới ta.
Nàng thở dài, có toan tính, nói: Lúc Đế Tôn còn tại thế, còn có thể làm bọn họ kinh sợ. Đế Tôn nay đã qua đời, bọn người kia liền rục rịch, chỉ sợ sẽ gây bất lợi đối với Cửu Thiên Thần Giới ta. Cửu Thiên không thể một ngày vô chủ, bản cung không phải Thiên đế, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì bình an Thiên giới. Mà các Chư Thiên Thần Vương Đế Quân, lại hiểu được nổi khổ tâm của bản cung, cố tình tranh quyền đoạt lợi, hi vọng bản cung chết đi, thật là làm cho ta thất vọng đau khổ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chân Thiên Công liền bước lên phía trước, cười nói: Nương nương, cần gì vì những kẻ có tầm nhìn hạn hẹp mà bực tức? Nương nương trách trời thương dân, khí độ còn hơn bọn họ gấp trăm lần. Nương nương nếu làm Thiên đế, nhất định thiên hạ thái bình, quần hùng thuần phục, uy đức kinh sợ tứ phương. Dù là Thiên giới Âm Ám Diện, cũng không dám nhúc nhích mảy may gì.
Thiên Hậu bật cười lắc đầu, nói: Trên đời này, nào có đạo lý để nữ nhân làm Thiên đế? Lại nói, thành tựu Thiên đế cũng không đơn giản như vậy, trước nói những Thần Vương cùng Đế Quân vị tất đáp ứng. Bản cung nếu là đăng cơ xưng đế, bọn họ liền tạo phản. Chân Thiên Công, từ nay về sau ít nói những lời như vậy.
Diệp Húc có một ý nghĩ trong đầu, trong ý Thiên Hậu, hiển nhiên không phải không có ý muốn đăng cơ Thiên Đế, mà dã tâm bừng bừng, chỉ là băn khoăn Chư Thiên Thần Vương, thế nên mới kiềm chế xuống.
Chân Thiên Công nói trúng tâm khảm của Thiên Hậu, tỠthấy mình tâng bốc trúng chổ, trình độ,khỏi có chút tự đắc, liếc mắt thị uy với Diệp Húc.
Diệp Húc làm như không thấy, thầm nghĩ: Thiên Hậu quả nhiên không đơn giản như bề ngoài, làm người ta kính sợ. Khó trách mấy người Đà La Ni cùng Phẫn Nộ thần Vương nói Thiên Hậu tâm cơ thâm trầm, so với Thiên Dao Cơ còn nguy hiểm hơn không biết bao nhiêu lần.
Ánh mắt Thiên Hậu dừng lại trên người Diệp Húc, mỉm cười nói: Bản cung sẽ mạng lệnh truy nã quân Thiên Thần Vương phủ của ngươi triệt hạ, để cho người trong thiên hạ biết được, ngươi là người của bản cung. Thiếu Bảo, thân phận hôm nay của ngươi không tầm thường, cũng nên vinh quy một chuyến, đem thê tử đón lên.
Diệp Húc bất đắc dĩ, khom người đồng ý.
Các ngươi đều là người của bản cung, hai bên phải hòa thuận, không được tự giết lẫn nhau. Ánh mắt Thiên Hậu quét về phía mọi người.
Chân Thiên Công, Tổ Nhược Hải cùng các Vu Tổ khác khom người đồng ý, ánh mắt Diệp Húc chớp động, cười nói: Nương nương biết rõ tính cách của đệ tử, người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu bọn Chân sư huynh lấy lễ đối đãi, ta tự nhiên cũng sẽ lấy lễ đối đãi, nếu có người động thủ với ta, ta tự nhiên sẽ không lưu tình!
Thiếu Bảo, ngươi yên tâm, bọn họ tự nhiên biết phân biệt nặng nhẹ, sẽ không dám lại làm càn. Thân ảnh Thiên Hậu dần dần trở nên mờ nhạt, rốt cục biến mất không thấy gì nữa.
Đám người Chân Thiên Công hận đến nghiến răng nghiến lợi, Diệp Húc cười lạnh, hư không trảo vật, lấy ra sáu cái trứng gà, thấp giọng cười nói: Đã bóp nát sáu cái, giờ còn dư lại một nửa, bất quá sớm muộn gì ta cũng sẽ đem các ngươi hết thảy bóp nát!
Đám người Chân Thiên Công tức giận đến sắp hộc máu, bộ mặt âm trầm, không nói được một lời tán đi.
Cư nhiên chỉ là một phân thân, Thiên Hậu này thật đúng là cẩn thận, để cho người khác khó mà biết được chân thân của nàng ở chỗ nào. Bà ta để cho Quân Thiên Thần Vương phủ triệt tiêu lệnh truy nã của ta, rõ ràng là muốn tuyên cáo người trong thiên hạ Diệp Húc ta đã đầu phục nàng, để ta trực tiếp đứng ở phia đối lập với Chư Thiên Thần Vương Đế Quân, tâm cơ thật thâm trầm đáng sợ.
Diệp Húc nhìn về phía ngai vàng Ngọc Hư Cung, suy nghĩ nói: Nhưng mà lời bà ta nói không sai, ta nên trở về Vu Hoang giới một chuyến gặp lại thê tử. Ta rời Vu Hoang giới đã hơn bốn năm, đã lâu không nhìn thấy Kiều Kiều cùng Yên Nhu, càng không được nhìn Diệp Kỳ Diệp Lân trưởng thành, làm phụ thân này thật thất bại...
Hắn sốt ruột chuyện nhà, tuy rằng biết rõ Thiên Hậu để hắn đón Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu, là vì đề phòng hắn lòng mang nhị tâm, đem nhược điểm của hắn nắm trong tay. Nhưng nếu Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu có thể cùng ở bên người Thiên Hậu, đó cũng là một loại bảo hộ, đương thời, người có thể làm hại được Diệp Húc nhiều không đếm xuể, nhưng có thể đấu thắng Thiên Hậu lại ít ỏi không có mấy.
Cừu gia Diệp Húc rất nhiều, khó đảm bảo có người điều tra đến Vu Hoang giới, tìm được xuất thân của hắn, uy hiếp an toàn thê nhi hắn. Nhất là đám người Chân Thiên Công, âm hiểm giảo hoạt, bất chấp thủ đoạn, để cho Kiều Kiều các nàng ở Vu Hoang giới lâu một ngày, sẽ nguy hiểm hơn một ngày.
Nếu Kiều Kiều các nàng ở bên cạnh Thiên Hậu, đương thời, hiếm có người có thể uy hiếp được các nàng.
Diệp Húc lúc này đã ly khai Ngọc Hư Cung, một quyền oanh ph bích lũy Thiên giới, từ trên trời giáng xuống, hướng tam thiên thế giới đi tới.
Chân sư huynh, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy buông tha hắn?
Nhạn quá bạt mao Bành Liên Cử hung ác nói: Chúng ta Ngọc Hư mười hai tổ chưa từng ăn qua thiệt thòi của ai? Nay lại bị tiểu tử này một hơi giết sáu người, thậm chí còn trước mặt nhục mạ chúng ta, ly gián quan hệ giữa chúng ta cùng Thiên Hậu, cơn tức này, lão tử thật sự nuối không trôi!
Ngươi nuối không trôi, ta cũng nuối không trôi!
Chân Thiên Công sắc mặt âm trầm, điềm nhiên nói: Tiểu tử này, tu vi thực lực so với chúng ta không kém bao nhiêu. Nhưng lại có được thân thể ma thần, luyện hóa thành thân ngoại hóa thân, hơn nữa ẵm được Huyền Thiên bí tàng, vô hình trung tăng thực lực của hắn lên. Nếu hắn không có được thần binh Hỗn Nguyên Kim Đấu kia, làm sao có thể là đối thủ của bọn ta? Chẳng qua hiện nay Huyền Thiên ma thần trong Hỗn Nguyên Kim Đấu đã bị người khác lấy đi, uy lực đại giảm, như vậy đây là một cơ hội tốt để trừ bỏ tiểu tử này!
Nhân lúc cháy nhà hôi của Lục La Thắng quả quyết nói: Tiểu tử này nhanh mồm nhanh, trời sinh là một đại gian thần, sớm muộn gì cũng sẽ bò lên trên đầu chúng ta, đem giết chết tất cả chúng ta, nên phải nhanh chóng trừ bỏ!
Tổ Nhược Hải chần chờ hạ giọng nói: Chẳng qua, Thiên Hậu nương nương rõ ràng thiên vị hắn một phần, không biết đến tột nương nương nghĩ gì, nếu tùy tiện trừ bỏ hắn, vạn nhất bị nương nương biết được...
Chân Thiên Công nhe răng cười nói: Cao thủ chết ở trong tay chúng ta còn thiếu sao? Mười hai Vu Tổ Ngọc Hư chúng ta giết người, từ trước đến nay sẽ không lưu lại dấu vết nào, sau khi tiểu tử này chết, đối với nương nương không có nửa phần tác dụng, như thế nào sẽ vì một khối thi thể không chỗ hữu dụng đi tìm chúng ta phiền toái?
Mấy vị Vu Tổ khác không khỏi mừng rỡ, cười nói: Nương nương bạc tình, người không có giá trị lợi dụng, liền giống như ném đi một người đàn bà dâm đãng. Chúng ta nếu giết Diệp Húc, bà ta tất nhiên sẽ không truy cứu!
Chân Thiên Công hung ác nói: Nay Diệp Thiếu Bảo xuống hạ giới, đón thê tử của hắn lên thượng giới, chúng ta phải chặt chẽ bố trí một phen, mới có thể đem người này diệt trừ!
Ở sâu trong Ngọc Hư Cung, một không gian vô danh, phân thân Thiên Hậu nương nương trở lại bản thể, ánh mắt chớp động, không biết ở tính toán cái gì.
Đột nhiên, hư không chớp lên, một bóng người yên lặng không phát ra hơi thở đi đến. Người này quanh thân bao phủ kim quang, mông lung, không thấy rõ bộ mặt, thanh âm trầm thấp khàn khàn, không phân biệt được là thanh âm của ai.
Nương nương, vì sao không giết hắn? Diệp Húc, Diệp Thiếu Bảo cùng kẻ kia vóc người giống nhau như đúc, khó bảo toàn không phải là do vị kia chuyển thế. Năm đó vị kia là tồn tại kinh người bực nào, nếu không phải nương nương tỉ mỉ bố trí, đưa hắn diệt trừ, hắn tất nhiên có thể đánh bại Đế Tôn, trở thành Thiên đế mới. Nếu là hắn thật sự thành công chuyển thế trở lại, một lần nữa đầu nhập Ngọc Hư Cung, chỉ sợ sẽ gây bất lợi với nương nương.
Diệp Thiếu Bảo không phải hắn.
Thiên Hậu nhợt nhạt cười, nói: Lục đạo tan biến, không ai có thể chuyển thế, không ai có thể sống đến thế thứ hai. Cho dù là Nguyên Thủy Thiên Vương nắm giữ mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi cũng không thể. Vị kia tuy mạnh, tự nhiên cũng không được. Hơn nữa...
Khuôn mặt kiều mỵ của nàng mỉm cười như hoa nở, thản nhiên nói: Cho dù hắn là do vị kia chuyển thế, thì có thể làm được gì? Bản cung năm đó có thể diệt hắn một lần, bâu giờ cũng có thể diệt hắn lần thứ hai! Huống chi Diệp Thiếu Bảo căn bản không thể nào là hắn chuyển thế, huống hồ thê tử của hắn nắm ở trong tay ta, cho dù hắn có thiên đại bản sự, cũng khó chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta.
Nương nương anh minh.
Bóng người trong kim quang trầm mặc một lát, nói: Nhưng mà, đại kế của nương nương, trở ngại rất nhiều. Chư Thiên Thần Vương, Vĩnh Hằng Đế Quân, Ly Hận Thiên Chủ, ngũ đại thế gia, đối Thiên đế vị đều như hổ rình mồi, đối nương nương cũng coi là cái đinh trong mắt. Huống hồ, Đế Tôn cũng lưu lại không ít chuẩn bị ở sau, đề phòng nương nương đoạt quyền, tình cảnh tương lai của nương nương rất đáng lo.
Thiên Hậu cười khanh khách nói: Bản cung sớm có kế sách ứng đối. Thế gian này, người có thể ám toán bản cung, còn chưa có sinh ra. Vĩnh Hằng Đế Quân không được, Ly Hận Thiên Chủ không được, Chư Thiên Thần Vương không được, Thương Thiên Đế Tôn đồng dạng cũng không được! Bản cung nhất định trở thành Nữ Đế, nữ nhân thứ nhất làm Thiên đế, được muôn đời tán dương!
Nếu nương nương đã nói như vậy, ta liền yên tâm.
Tấm kim quang kia dần dần ảm đạm, lặng yên thối lui, biến mất không thấy gì nữa, rõ ràng cũng là một phân thân, nhưng không biết đến tột cùng là phân thân của vị cường giả Thiên giới nào.
Nguyên Dương đại thế giới trong ba nghìn thế giới, Thiên Dao Cơ mỉm cười nhìn về Đế Tuệ phía trước, cười yếu ớt nói: Đế Tuệ lão tổ, ngươi suy nghĩ như thế nào? Ngươi muốn đối phó Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, nay đã thành một người khủng bố, lấy thực lực của ngươi, căn bản không có khả năng là đối thủ của hắn.
Đế Tuệ nay rõ ràng đã tu thành Vu Tổ, tu vi thực lực tiến cảnh cực nhanh, làm cho người ta nghẹn họng trân trối, thậm chí ngay cả Diệp Húc cũng bị hắn xa xa bỏ phía sau!
Cùng ngươi hợp tác? Ngươi bất quá là bại tướng dưới tay Diệp Húc, muốn cùng trẫm hợp tác, tư cách của người lại còn thiếu một phần.
Đế Tuệ chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nhìn nữ nhân này, mỉm cười nói: Trừ phi ngươi thần phục trẫm, làm phi tử của trẫm, thế mới có khả năng hợp tác!
Làm phi tử của ngươi? Với tu vi thực lực của ngươi, còn khiếm khuyết một ít. Nhưng không thể phủ nhận, ngươi thật sự là anh tài đương thời hiếm có, trong khoảng thời gian ngắn đã tu thành Vu Tổ, làm người sợ hãi. Nhưng mà so với Diệp Thiếu Bảo, ngươi còn kém một bậc.
Thiên Dao Cơ cười khanh khách nói: Ngươi tu luyện trong tam thiên thế giới, xác thực thực sẽ dễ dàng thống nhất ba nghìn thế giới, tu thành Thần Vương. Chẳng qua hiện nay ngươi đã đến bình cảnh, ba nghìn thế giới mặc dù tốt, nhưng không có Thiên giới tư nguyên. Nếu ngươi tiếp tục thống nhất các thế giới khác, thế tất sẽ xung đột cùng Vu Hoang giới của Diệp Thiếu Bảo. Đến lúc đó, ngươi chắc chắn bại ở trên tay hắn! Chỉ có hợp tác cùng thiếp thân, ngươi mới có thể tránh đụng độ với Vu Hoang giới mà cũng có thể tu thành Thần Vương!