Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 697: Con trai Đế Khốc




Tinh Đế và Ma Hoàng, một trái một phải đứng cách hắn không xa, vây hắn lại ở giữa.

Sắc mặt Diệp Húc khẽ biến, đột nhiên hắn cười nói: "Hai vị, tốc độ của ta thiên hạ vô song, nếu như ta muốn đi thì e là thế gian này không ai có thể giữ ta được. Điểm ấy chắc các vị cũng biết rõ chứ nhỉ?" Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

"Diệp Thiếu Bảo, quả thực tốc độ của ngươi ở trong thế giới Vu Hoang có thể coi là thứ nhất, thậm chí có thể tránh thoát được một kích của Thánh Hoàng, nhưng lại không phải là vô song."

Tinh Đế thản nhiên nói: "Ngân Hà Trụ Quang của Thạch mỗ không hề chậm hơn tốc độ của ngươi chút nào. Thạch mỗ có thể chạy ra khỏi Thiên Phần, chẳng lẽ Ứng Tông Đạo không nói với ngươi điều này?"

"Không sai. Tiểu tử kia, tốc độ của ngươi quả thật rất nhanh, nhưng không hề là vô song. Khi mới trở thành Vu Hoàng, bản hoàng đã bị tên Giám Thiên Sứ - Vu Hoàng lâu đời kia đuổi giết. Giám Thiên Sứ chẳng thể làm gì được bản hoàng, như vậy có thể thấy được tốc độ của bản hoàng nhanh như nào."

Ma Hoàng cũng nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi cũng mọc ra một ngàn cái chân, lại cộng thêm ấn pháp kỳ lạ kia thì bản hoàng không thể đuổi theo ngươi được. Nhưng tiếc là ngươi không phải là hoàng tộc Ma La."

Diệp Húc rùng mình, hắn biết tốc độ của Tinh Đế và Ma Hoàng quả thật cực kỳ nhanh. Vừa rồi hắn gắp lửa bỏ tay người, dẫn bàn tay tinh quang của Thánh Hoàng nhắm vào Tinh Đế và Ma Hoàng, nhưng hai người này lại không bị nó bắt lấy, hiển nhiên tốc độ của bọn họ không hề chậm hơn Diệp Húc chút nào.

Cùng tốc độ, lại thêm tu vi và thực lực Diệp Húc thâm hậu, có thể thấy Diệp Húc tuyệt đối không thể trốn thoát khỏi sự truy sát của hai người này.

"Tinh Đế kia, bản hoàng thừa nhận ngươi có năng lực tiêu diệt được phân thân này của bản hoàng, nhưng bản hoàng cũng có thể đánh cho tu vi thực lực ngươi giảm xuống."

Ma Hoàng khẽ mỉm cười rồi hạ giọng: "Thay vì lưỡng bại câu thương, chi bằng chúng ta đọ sức trên người tên tiểu tử này. Nếu hắn chết trong tay ngươi thì bản hoàng nhận thua. Nếu chết ở trong tay bản hoàng, ha ha, bản hoàng cũng không muốn gì cả, chỉ sợ tâm cảnh của ngươi tự động tan rã, cả cuộc đời này cũng không có hy vọng trở thành Vu Hoàng."

Tinh Đế yên lặng gật đầu, y bị Diệp Húc liên tục phá vỡ tâm cảnh tu vi thiên địa động ta bất động, thiên địa diệt ta bất diệt hai lần. Nếu lần này Diệp Húc chết trong tay Ma Hoàng thì chính là lần thứ ba tâm cảnh bị phá, quá tam ba bận, chỉ sợ đời này kiếp này y không thể nào khiến cho tâm cảnh mình viên mãn được nữa.

Tâm cảnh bị phá thì bảo vệ tu vi ngày trước là vô vọng, càng đừng nói tới vấn đỉnh Vu Hoàng.

Diệp Húc cả giận nói: "Hai vị này, hai người đánh cuộc trên người ta như thế, chẳng lẽ nghĩ Diệp mỗ tu vi thực lực đều không bằng các ngươi, để mặc các ngươi làm thịt sao?"

"Không sai." Ma Hoàng gật đầu, tùy tiện thừa nhận.

Tinh Đế nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nghiêm túc đáp: "Đúng là như thế."

Diệp Húc hận đến ngứa răng, đột nhiên hắn lại cười nói: "Các ngươi quá coi thường ta rồi! Ta có thể trốn thoát khỏi Chu Thiên Tinh Đấu đại trận và Ngân Hà Trụ Quang đại trận chủ yếu là nhờ vào Vu Hoàng lực! Sau lưng ta còn có một vị cường giả cấp Vu Hoàng. Hai người các ngươi tuy lợi hại, nhưng Tinh Đế ngươi còn chưa trở thành Vu Hoàng, mà Ma Hoàng ngươi chỉ là cấm pháp phân tha. Cả hai người các ngươi đều không chịu nổi một kích trước mặt vị cường giả chống lưng cho ta kia!"

Ma Hoàng và Tinh Đế cả kinh, liếc nhau một cái. Diệp Húc, Hạ Ly và Ngọc Chân đại sư bị nhốt trong hai tòa đại trận, quả thật có dao động khủng bố như Vu Hoàng truyền đến.

"Kính xin lão tổ rời núi!" Diệp Húc tế ngọc lâu, hô to.

Ma Hoàng và Tinh Đế như gặp phải địch lớn. Sau một lúc lâu, trán Diệp Húc toát mồ hôi lạnh, hắn giơ tay gõ gõ ngọc lâu, dò hỏi: "Lão tổ, lão tổ…"

Trong tầng thứ năm ngọc lâu của hắn kia, Phách Hạ lão tổ đã lâm vào trong ngủ say, hẳn là va chạm với bàn tay tinh quang của Thánh Hoàng kia đã khiến nó bị thương đến căn nguyên, hoàn toàn không nghe thấy lời kêu gọi của hắn.

"Khụ khụ, thời tiết hôm nay đẹp thật đấy! Ô, nơi này là nơi nào đây?" Diệp Húc hết nhìn đông tới nhìn tây, cố ý tỏ ra tò mò nói.

"Nơi đây chính là Nam Cực Bộ Châu, một phần của thế giới Vu Hoang, một nơi hoang vắng, ngay cả một con chim cũng không có."

Tinh Đế quan sát mọi nơi, trong mắt lộ ra ý cười, hạ giọng nói: "Hàn băng nơi đây trăm triệu năm không hề thay đổi. Nếu chôn người ở nơi đây, thi thể cũng sẽ trăm triệu năm không hề thay đổi, đúng là một chỗ tuyệt hảo để mai táng."

"Hằng Cổ Ma Vực ta không hề có nơi nào được như thế. Nơi đây lạnh lẽo như thế, nếu chôn người ở đây thì trăm triệu năm sau đào ra vẫn sẽ sống động như cũ." Ma Hoàng tán thưởng.

"Quả là một nơi rất được."

Diệp Húc gật đầu rồi xoay người lập tức đi, cười nói: "Hai vị cứ từ từ tán gẫu, ta đi trước."

Ma Hoàng và Tinh Đế chợt nhoáng lên, vẫn một trái một phải kẹp hắn vào giữa như trước. Sắc mặt Diệp Húc tối sầm lại, hắn thầm kêu khổ. Hiện giờ Phách Hạ lão tổ đã ngủ say mà hắn thì không có thực lực chống lại được Tinh Đế và Ma Hoàng, tình hình thật nguy cấp.

Cho dù là Tinh Đế hay Ma Hoàng đều hận không thể giết hắn cho thoải mái, tuyệt đối không hề vô duyên vô cớ mà bỏ qua cho hắn.

"Giờ chỉ có một con đường để đi, đó chính là phóng thích ra Phương Trượng tiên sơn, dùng quy tắc trong tiên sơn đến áp chế quy tắc của thế giới Vu Hoang, khiến cho bọn họ không thể dùng đến tu vi rồi đánh chết hai người bọn họ!"

Sát khí bốc lên trong lòng Diệp Húc, hắn nhìn xung quanh, thầm nghĩ: "Nhưng tốc độ của hai tên này ngang với ta. Phương Trượng tiên sơn bên trong dù có không gian rộng lớn bao la nhưng bề ngoài lại quá nhỏ, nếu không cẩn thận sẽ để chúng trốn thoát. Chi bằng tìm kiếm một cơ hội vạn toàn rồi mới cho bọn chúng rơi vào trong tiên sơn."

Đột nhiên, trời đất lặng ngắt như tờ. Gió rét rít gào quanh năm không ngừng ở Nam Cực Bộ Châu ngừng lại, biển cả ngoài lục địa lặng lại, không động dù chỉ một tiếng sóng.

Một luồng hơi thở Vu Hoàng như có như không không biết lan ra từ đâu, chỉ thoáng chốc đã trải rộng ra toàn bộ thế giới Vu Hoang. Luồng hơi thở này hùng hậu như vực sâu, đường đường chính chính, bá đạo vu cùng, trấn áp Vu Hoang.

"Hơi thở Vu Hoàng!"

Tinh Đế kinh hãi, sắc mặt kịch biến, tâm cảnh gần như lại một lần nữa mất đi. Y thất thanh: "Ở trong thế giới Vu Hoang này rốt cuộc là ai trở thành Vu Hoàng vào lúc này. Chẳng lẽ là Ứng Tông Đạo?"

Y cùng Ứng Tông Đạo, một người được công nhận là có tư chất đệ nhất, Ngân Hà Trụ Quang thể, người kia được công nhận có ngộ tính đệ nhất. Hai người từ khi xuất đạo tới nay đã chiến đấu liên tục không phân thắng bại, được công nhận là hai người mạnh nhất thế giới Vu Hoang này.

Tinh Đế vẫn luôn coi Ứng Tông Đạo là đối thủ, kẻ địch của đời mình, lúc này phát hiện ra có người sắp trở thành Vu Hoàng, tâm tình chấn động gần như không thể tự chủ được!

Sắc mặt Ma Hoàng khẽ biến xong lại lập tức khôi phục như cũ, gã lắc đầu nói: "Tuyệt đối không phải là Ứng Tông Đạo. Ứng Tông Đạo tuy có ngộ tính cực tốt, nhưng không thể hoàn toàn thông hiểu hết thảy đạo lý trong cửu đại cấm pháp của Hoàng Tuyền Ma Tông rồi lại khai sáng ra cấm pháp của mình chỉ trong một năm! Kẻ trở thành Vu Hoàng là một người hoàn toàn khác."

Ánh mắt Diệp Húc sáng lên, trầm giọng nói: "Con nối dòng của Đế Khốc Thần Vương!"

Cùng lúc đó Ma Hoàng và Tinh Đế cũng đồng thanh: "Người kế vị của Đế Khốc Thần Vương!"

"Kẻ này ẩn trong thế giới Vu Hoang đã lâu, lúc này hắn trở thành Vu Hoàng, cuối cùng cũng phải lộ ra bộ mặt thật."

Gần như ở trong chớp mắt, các đại thánh địa trong thế giới Vu Hoang đều cảm nhận được hơi thở bá đạo của Vu Hoàng này. Hơi thở này chính do đại vu rốt cuộc trở thành Vu Hoàng, đạt được thiên địa thừa nhận, mênh mông vô cùng, có thể trấn áp tất cả.

Hơi thở vô cùng bá đạo này thậm chí còn truyền tới các bí cảnh trong thế giới Vu Hoang, truyền đến cả Hàn Nguyệt Cung, Thái Dương Thần Cung, thậm chí cả Chu Thiên Tinh Cung. Khiến cho các Thánh chủ ở trong Chu Thiên Tinh Cung lúc này đều khiếp sợ không thôi. Ai nấy cũng rời khỏi tinh cung, phong thích thần niệm tra xét khắp nơi.

Trong hoàng cung Đại Tần, một nhân vật cổ xưa cuối cùng cũng mở đôi mắt ra, ánh mắt xuyên thấu hư không u minh, chậm rãi nói: "Từ sau khi Triệu Chính, Hạng Tịch, cuối cùng cũng có kẻ sắp trở thành Vu Hoàng sao? Xem ra cũng đã đến lúc bản hoàng phải động gân cốt rồi…"

Luồng hơi thở này tràn ngập toàn bộ thế giới Vu Hoang, thậm chí khí cơ kỳ lạ khi Vu Hoàng xuất thế kia đánh vỡ hư không kết nối Thiên giới, mơ hồ lộ ra các vết nứt Thiên giới lớn nhỏ. Tiên linh khí từng đợt từng đợt giáng xuống, như những đóa tường vân rơi vào trong thế giới Vu Hoang.

Trở thành Vu Hoàng là có thể được thiên đạo thừa nhận, trời giáng tiên linh khí khiến tu vi tân Vu Hoàng tăng vọt lên không biết bao nhiêu lần, trở thành Vu Hoàng chân chính!

"Kẻ này thật lợi hại! Trở thành Vu Hoàng lại được giáng xuống tiên linh khí, còn mạnh hơn bản hoàng mấy trăm lần. Thế gian vẫn còn bậc thiên tài như này sao!"

Ma Hoàng thất thanh nói: "Chẳng lẽ hắn vừa mới trở thành Vu Hoàng là đã có thể sáng ngang với ta, thậm chí còn mạnh hơn cả ta sao?"

"Nơi người đó trở thành Vu Hoàng cách Nam Cực Bộ Châu này không quá xa, chi bằng chúng ta tạm thời bỏ qua ân oán, cùng nhau đến xem?" Diệp Húc đề nghị.

Ma Hoàng và Tinh Đế liếc nhau, sắc mặt ngưng trọng, lập tức vươn người bay lên, quát: "Đi!"

Cách Nam Cực Bộ Châu không xa chính là Nam Hải Dương Châu. Nơi đó cũng là vùng đất giá lạnh, người ở thưa thớt, chỉ có một thánh địa là Nam Cực Thiên phủ, cũng là thánh địa nhỏ nhất, thậm chí còn không bằng môn phái lớn ở Trung Thổ Thần Châu, không hề khiến người ta chú ý.

Nhưng lúc này, ở bên trong Nam Hải Dương Châu đã tụ tập nhiều cường giả Thiên giới. Quy Thiên Thư cũng ở đây, thậm chí còn có không hề ít vị Thánh chủ của nhân gian, tất cả đều là bị Quy Thiên Thư và cường giả Thiên giới thu phục.

Mà Quy Thiên Thư cũng là đại cao thủ cấp Nhân Hoàng Thánh chủ, trải qua mấy năm chữa trị, thương thế cũng đã khôi phục. Ở trong đám cường giả Thiên giới này, gã chỉ có thể coi là nhân vật bậc trung, trong số này còn có không ít đại cao thủ có đã đến rất gần cảnh giới Vu Hoàng, không hề thua kém Ứng Tông Đạo hay là Tinh Đế kia.

Đây là một lực lượng rất hùng mạnh, đủ để dễ dàng hủy diệt một thánh địa lớn, ngay cả tam cung ma đạo kia ngăn cản bọn họ xâm lược cũng có phần khó khăn.

"Chủ công cuối cùng cũng sắp xuất thế rồi!" Một gã cường giả Thiên giới toàn thân tản ra khí thế bệ vệ, lẩm bẩm.

"Chủ công vừa xuất thế đã là cảnh giới Vu Hoàng, không uổng công chúng ta vất vả mấy năm nay."

Sắc mặt Quy Thiên Thư kích động, gã cười dài nói: "Từ xưa đến nay, người sinh ra đã là Vu Hoàng hầu như rất ít, chỉ có những vị Thiên Đế trong truyền thuyết kia mới có thể vừa sinh ra đã có pháp lực to lớn như vậy, đây chính là trời sinh thần minh! Tương lai chủ công chắc chắn trở thành Thiên Đế!"

Đám cường giả Thiên giới và Thánh chủ kia đều gật đầu. Vừa ra đời đã trở thành Vu Hoang, cho dù là một số vị Thiên Đế cũng không lợi hại như thế. Có thể thấy vị "chủ công" này tương lai tất có thể vấn đỉnh Thiên Đế vị!

Ở trước mặt bọn họ là một ao máu rất lớn, trong ao kia toàn là máu tươi của cường giả Đế Quân, tích chứa nguồn năng lượng vô cùng khủng bố. Giờ phút này những dòng máu đó không ngừng lưu động, cuồn cuộn lao tới một quả trứng chim cao nửa người ở trên hồ nước.

Hơi thở của Vu Hoàng đúng là truyền ra từ quả trứng huyền điểu đó.

Đúng là sinh linh bên trong quả trứng này đã được thế giới Vu Hoang thừa nhận, thiên đạo đồng ý, trở thành Vu Hoàng của thế giới Vu Hoang.

"Thiên mệnh huyền điểu, hàng sinh triều Thương…"

Diệp Húc và Ma Hoàng, Tinh Đế nhanh chóng tới nơi, từ xa nhìn thấy quả trứng huyển điểu to đùng này, ai nấy cũng đều ngẩn ra.

"Xem ra chúng ta đều đoán sai rồi…"

Diệp Húc lẩm bẩm: "Ta vốn tưởng Thang Hoàng chính là con trai của Đế Khốc Thần Vương sinh ra từ trong trứng huyền điểu. Kẻ kế vị Đế Khốc Thần Vương kia đương nhiên là con nối dòng chân chính của ông ta, đương nhiên cũng là một quả trứng huyền điểu…"