Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 666-67




Đông Hoàng Phủ Tung với nét mặt già nua âm trầm, quay đầu lại liếc mắt nhìn Hoàng Tuyền Ma tông một cái, lắc đầu nói: " Lấy thực lực hai người chúng ta, thêm cấm bảo Thái Dương Thần Lô của Thái Dương Thần Cung để đối phó với một mình Diệp Thiếu Bảo tự nhiên dễ dàng, thậm chí không cần xài tới Thái Dương Thần Lô lão tổ ta cũng đủ tự tin đánh chết hắn! Nhưng mà, giết hắn đi sẽ làm kinh động đến Hoàng Tuyền Ma tông. Người khác thì cũng không sao nhưng chỉ có Ứng Tông Đạo làm cho Lão tổ ta có vài phần kiêng kỵ. Tuy rằng lão tổ ta cũng không sợ Ứng Tông Đạo nhưng nếu như bị hắn cuốn lấy thì bản thân ngươi sẽ bị nguy hiểm ngay! "

Hắn ta chính là thái thượng trưởng lão của Thái Dương Thần Cung cực kỳ xa xưa, so về vai vế chỉ có hơn chứ không kém Ứng Tông Đạo, cùng triều đại đồng lứa với Nhân Hoàng đứng đầu. Vì vậy luôn tự cho rằng bản thân cực cao, đối với Ứng Tông Đạo cùng Diệp Húc hai nhân tài vừa xuất đạo gần đây hắn vẫn luôn giữ tâm lý khinh thường.

"Bản thân ta rất muốn ở Hoàng Tuyền Ma Tông, làm trò trước mặt mọi người trong Ma tông đem Diệp Thiếu Bảo đánh chết! Để cho đám đồ đệ vô pháp vô thiên nhìn xem, đắc tội với Thái Dương Thần Cung sẽ có kết cục ra sao!!!"

Đông Hoàng Kỳ lộ ra vẻ mặt hưng phấn, liếm liếm miệng để lộ ra hàm răng nanh dày đặc trắng toát, cười ha ha nói: " Diệp Thiếu Bảo giết chết Đông Hoàng Việt, tội ác tày trời, lấy ý của ta không bằng đem Hoàng Tuyền Ma Tông diệt sạch mới có thể báo được thù cho Đông Hoàng Việt gia chủ! "

" Tiểu Kỳ, ngươi không được khinh thường Hoàng Tuyền Ma Tông, bên trong Hoàng Tuyền Ma Tông tuy rằng Nhân Hoàng không nhiều lắm nhưng thực lực cũng không yếu. "

Đông Hoàng Phủ Tung dẫn đầu truy đuổi theo Diệp Húc, ra vẻ nói: " Nhất là tên Ứng Tông Đạo này chính là nhân tài mới xuất hiện trong vu hoang thế giới, lão tổ ta nếu không sử dụng Thái Dương Thần Lô mà nói..., chỉ sợ đều không phải đối thủ của y. Đương nhiên, nếu ta vận dụng Thái Dương Thần Lô thì hắn cũng vận dụng cấm bảo của Hoàng Tuyền Ma Tông, khà khà, lão tổ ta nhiều lắm chỉ có thể áp chế hắn một bậc mà thôi. "

Đông Hoàng Kỳ thở dài, xấu hổ nói: " Dạ vâng, là do điệt nhi liên lụy lão tổ khiến lão nhân gia ngài càng thêm buồn bực, Thái Dương Thần Cung ta chính là thánh địa cực mạnh đương thời, lại có thánh hoàng chi bảo Thái Dương Thần Cung làm sao ngay cả Thánh chủ Ứng Tông Đạo cũng kiêng kỵ vài phần cơ chứ?! Theo như con nói, cao thủ thần cung không cần ra hết chỉ cần vài vị lão tổ cũng đủ san bằng Hoàng Tuyền Ma Tông thành bình địa rồi! "

" Thánh chủ tự nhiên có suy nghĩ của y, không được chê trách sau lưng người. " Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Đông Hoàng Phủ Tung dừng lại một chút, thấp giọng nói: " Bất quá Thiên Thánh chủ cũng quá cẩn thận đi thôi! Chỉ cần lão phu cuốn lấy Ứng Tông Đạo kia, sau đó tiếp tục phái một gã thái thượng trưởng lão liền đủ san bằng Hoàng Tuyền Ma Tông rồi. Nhưng tiếc thay, Thiên thánh vhủ sau khi trở thành Thánh chủ thì lá gan củng nhỏ đi rất nhiều, ngược lại bị môn phái tam lưu Hoàng Tuyền Ma Tông bắt nạt đến tận cùng... "

Hắn nói xong liền lắc lắc đầu, hiển nhiên đối với biểu hiện gần đây của Đông Hoàng Thiên không được hài lòng cho lắm.

" Chủ công, chúng ta đây là muốn đi tới nơi nào?! " Bảo Hiền Minh Tôn hết nhìn đông ngó tây liền ồm ồm nói.

Diệp Húc trầm ngâm một lát, cười nói: " Trước tiên đi tìm mấy cái cửu giải Thuần Dương linh mạch sau đó đi Thiên Yêu cung tặng quà, cuồi cùng đi một chuyến tới Vạn Kiếp môn. "

" Thuần Dương linh mạch bậc chín?! "

Già La minh tôn thất thanh cười nói: " Loại linh mạch này chính là loại hiếm lạ nhất trên đời, há có thể nói kiếm là có ngay được sao?! "

Diệp Húc mỉm cười nói: " Tìm kiếm Thuần Dương linh mạch bậc chín đối với kẻ khác mà nói thì rất khó khăn nhưng đối với ta mà nói thì cực kỳ đơn giản hết mức. "

Đám người Già La minh tôn liếc mắt nhìn nhau, đều có chút không tin nhưng Diệp Húc cũng không giải thích, hắn đã sớm đem vị trí Thuần Dương linh mạch bậc chín ở Trung Thổ Thần Châu xác định rõ ràng rồi, tìm được Thuần Dương linh mạch bậc chín cũng không khó khăn.

Hắn có được Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ, cái bản đồ này do Thang Hoàng thời Đại Thương vì muốn thống trị thế giới đã sáng tạo ra, đây là một vu bảo cực kỳ kỳ lạ. Trong bản đồ ghi lại đủ loại địa lý trên thế giới Vu Hoang, đối với bảo vật phân bố ở đâu trong thế giới Vu Hoang đều rõ như lòng bàn tay. Đối với kẻ khác mà nói thì tìm kiếm Thuần Dương linh mạch bậc chín có thể nói là khó càng thêm khó, nhưng đối với Diệp Húc thì lại là chuyện dễ dàng.

Giống như gần đây nhất có một cái Thuần Dương linh mạch bậc chín nằm tại cảnh nội Tây Thục. Tây Thục là vị trí giao thoa giữa Đại Đường cùng Tây Phương, chỗ này xa xôi tuy rằng cũng có thánh địa nhưng cao thủ không nhiều, đối với Diệp Húc mà nói đúng là chuyện dễ như trở bàn tay.

" Ta đã đáp ứng với Yên Nhu, sau khi tu luyện tới Tam Thần Cảnh thành tựu nguyên thần sẽ đi tới Thiên Yêu cung bái kiến yêu chủ, bất quá tạo hóa trêu người luôn luôn không thể thành công. Lần này nhất định phải đi Thiên Yêu cung một chuyến, nghe ngóng việc hôn nhân Ứng sư huynh thay ta đáp ứng! "

Ánh mắt Diệp Húc chớp động, thầm nghĩ: " Ta đã đáp ứng Yên Nhu, đem cho Yêu chủ cha nàng một phần lễ vật, nếu như đã đáp ứng thì phần lễ vật này phải quý trọng, càng quý trọng càng tốt! "

" Hình như có người theo dõi chúng ta.... "

Hao Thiên Khuyển hít một hơi không khí thật sau, hoài nghi nói.

" Ta đã cảm thấy được rời, xác thực có người đi theo chúng ta. "

Diệp Húc khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: " Hai người này tu vi tuy rằng thâm hậu nhưng không một chút nào che dấu sát khí, vừa rồi trong nháy mắt bạn hắn đã động sát khí với ta liền để cho ta phát hiện ra hành tung của bọn họ. "

Vốn dĩ vừa nãy hai người Đông Hoàng Phủ Tung cùng Đông Hoàng Kỳ đối với Diệp Húc tâm động sát khí thì Diệp Húc trong lúc hoảng hốt chỉ cảm giác phía sau đại hỏa vô biên, hai luồn liệt hỏa chưa từng có dâng lên, hiển nhiên đây là hai tuyệt đỉnh cao thủ!

Nhưng cho dù có người theo dõi thì đã sao, Diệp Húc hắn cũng không hề lo lắng, nhất cử nhất động của hai tên này đều rõ như lòng bàn tay của y.

" Không biết là Nhân Hoàng của Đông Hoàng gia hay là cường giả của Thái Dương Thần Cung. Gia chủ Đông Hoàng Việt đã chết trên tay của ta, cao thủ còn lại tuy rằng có Nhân Hoàng nhưng lại không một người nào giống như hai kẻ phía sau có lực lượng mạnh khủng bố vậy. Bất quá dưới tay của ta có Tam đại minh tôn đều là Nhân Hoàng. Hao Thiên Khuyển tuy rằng không phải Nhân Hoàng mà chỉ là Tam Bất Diệt Cảnh đỉnh phong mà thôi, nhưng so với Nhân Hoàng không kém chút nào. Đám người của Thái Dương Thần Cung dám trêu chọc ta đúng là tự tìm đường chết, Thái Dương thần lô đem cho ta tăng vài phần chất dinh dưỡng! "

Diệp Húc một bên vừa đi tới Tây Thục, một bên vừa nghiên cứu Luân Hồi Kinh. Luân Hồi Kinh này thay vì nói là nhất môn cấm pháp thì chẳng bằng nói đúng hơn là một bản ghi chép tường tận về Lục Đạo Luân Hồi.

Môn tâm pháp này hẳn xuất thân từ tay Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương, Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương là vị đệ nhất thiên đế vu hoang, tìm kiếm bốn bề những mảnh vỡ của Lục Đạo Luân Hồi, lập chí chữa trị thành công Lục Đạo Luân Hồi, sau đó đem các loại cấu tạo của những mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi thu thập được mà ghi chép xuống, cho nên cũng không thể xem đây là một một môn cấm pháp.

Bên trong Luân Hồi Kinh cũng chẳng có tâm pháp tu luyện gì cả, cũng không có vu pháp uy lực cường đại nào luôn, hơn nữa nó chỉ là một nhất môn cấm pháp không trọn vẹn, trong đó chỉ có một phù văn vô cùng thâm ảo.

Phù văn này cực kỳ phức tạp, mỗi một cái ký hiệu tựa như dung nạp đại đạo tối cao trong thiên địa!

Trong Luân Hồi kinh không có tâm pháp cực kỳ phù hợp với ý tưởng của Diệp Húc, Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn cũng không phải là đạo pháp tu luyện gì, mà là hoàn thiện nội dung của Bàn Vương Khai Thiên Kinh để làm cho thế giới của mình càng ngày càng thêm hoàn mỹ.

Hắn liều mạng hấp thu tri thức bên trong Luân Hồi Kinh, mặc kệ là phù văn hay cái gì hắn đều hấp thu qua loa đại khái, cả đạo văn còn nguyên cũng hấp thu hoàn toàn.

Tri thức bên trong Luân Hồi Kinh vượt qua vốn hiểu biểu vốn có của hắn, vượt quả khỏi phạm trù lý giải của y. Lấy tri thức hiện tại của Diệp Húc hiển nhiên không thể nào đem đại đạo ẩn chứ thiên địa to lớn trong bảo vật Lục Đạo Luân Hồi này mà lĩnh ngộ triệt để.

Nếu như lĩnh ngộ đại đạo thiên địa trong Lục Đạo Luân Hồi thì hằn cũng không còn là một đại vu nữa, mà chính là Đế Quân, là Thiên Đế cao cao tại thượng kia!

Tất cả phù văn bên trong Lục Đạo Luân Hồi đều hóa thành đạo văn, từng bước dung nhập vào bên trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh. Càng về sau phù văn trên Lục Đạo Luân Hồi dần dần nhiều hơn, Bàn Vương Chân Thân của hắn càng lúc càng hoàn thiện, uy lực càng ngày càng mạnh.

Đây tuyệt đối so với tổ sư lập phái Hoàng Tuyền Ma Tông, Sâm La Đại Đế năm đó quan sát Lục Đạo tan biến mà triệt để hiệu ra được đạo lý, càng thêm khắc cốt minh tâm!

Hoàn toàn có thể nói rằng, vô luận là Sâm La Đại Đế hay là Ứng Tông Đạo, hoặc là người khai sáng Lục Đạo Luân Hồi bảo quyển Khai Sơn lão tổ của Chuyên Luân Vương thần điện, các triều đại điện chủ đều không có khả năng đạt được loại thể ngộ như Diệp Húc bây giờ!

Bọn họ đều quan sát Lục Đạo tan biến mà sáng chế ra cấm pháp, còn Diệp Húc thì lại trực tiếp nghiên cứu Lục Đạo Luân Hồi, đem cấu tạo của cái bảo vật thống ngự chư thiên thần phật vạn vật này mà ghi nhớ trong lòng, tự nhiên không cùng viết mà nói được.

Phía sau hắn, hóa ra sau khi hắn đã dung nạp rất nhiều phù văn thì Lục Đạo Luân Hồi cuối cùng cũng không chịu nổi gánh nặng mà sụp đổ ầm ầm xuống, biến thành một bánh xe rách nát, ong ong chuyển động.

Tuy rằng Bàn Vương Chân Thân ở phía sau Luân bàn đã trở nên tàn phá không chịu nổi, nhưng tu vi của Diệp Húc không chút nào dừng lại mà còn hát vang tiến mạnh, xảy ra biến hóa nghiên trời lệch đất, làm cho người ta có một loại cảm giác bao trùm chư thiên, bao trùm Thần vương, Đế quân, chính là cảm giác của Thiên Đế!

Có nghĩ là, cho dù là Thiên Đế cũng không có khả năng áp được khí thế của Diệp Húc, ngược lại cũng bị Diệp Húc áp chế!

Cái này giống hệt như huyết thống của vu sĩ, huyết thống càng cao thì thành tựu càng lớn, coi như người huyết thống thấp mà có tu vi cao nhưng thành tựu trong tương lai cũng bị người có huyết thống cao vượt qua mà thôi.

Khí thế của Diệp Húc tuy rằng không có khả năng mạnh hơn được với Thần Vương, Đế Quân, Thiên Đế nhưng bên trong khí thế của hắn có ẩn chứ một loại khí tức luân hồi chư thiên, vô cùng cao quý, cao quý hơn bất kể kẻ nào một bậc!

Chỉ cần Diệp Húc tiếp tục tu luyện thêm nữa, tiếp tục hoàn thiện Lục Đạo Luân Hồi cùng Bàn Vương Khai Thiên Kinh thì khí thế này của hắn sớm muộn cũng có một ngày khiến cho đám người thiên giới ăn trên ngồi trước khi cảm thấy hoảng sợ không thôi!

Cuối cùng bọn hắn cũng đã tới địa bàn Tây Thục, thẳng tiến đến vị trí ẩn mình của cửu giai Thuần Dương linh mạch. Tây Thục giống như một giếng trời khổng lồ, dãy núi bốn phía như những tòa kiếm cao vút sừng sững, ngay cả chim bay cũng khó lọt qua được. Nghe nói nơi này từ thời cổ xưa có hai vị Thánh Hoàng giao chiến với nhau, ở phía dưới lưu lại dấu vết không ít.

" Chủ công, nơi đây quả thật có một Thuần Dương linh mạch bậc chín! Bất quá đã có kẻ nhanh chân tới trước chúng ta, tìm ra vị trí Thuần Dương linh mạch bậc chín này trước một bước rồi! "

Bảo Hiền Minh Tôn hai mắt sáng ngời, hướng bên trong thâm cốc quét tới quét lui, chỉ thấy bên trong thâm cốc bị người ta khoét ra một động khẩu thật lớn, bên trong động có áng mây kim sắc không ngừng bay lên. Mây này chính là do Thuần Dương linh khí tạo thành, mà ở trong miệng động truyền đến từng tiếng rống buồn bực, giống như Cự Long trầm giọng vậy.

Oanh! Oanh! Oanh!

Phiến thâm cốc này giống như phát sinh một biến cố trọng đại, một dãy núi đột nhiên từ lòng đất chui thẳng lên, hẳn là có kẻ đã đem Thuần Dương linh mạch bậc chín ở bên trong ép ra, làm cho linh mạch khí hậu khác nhau từng khu vực sinh ra dị biến!

Mặt đất chấn động không ngừng, càng nhiều dãy núi phá đất trồi lên. Đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng lạnh lùng vang lên, một đầu kim sắc cự long phá vỡ mặt đất xông thẳng lên trời cao, lập tức một tiếng ầm vang lên hướng mặt đất đâm vào, một đầu đâm xuống mặt đất liền nhanh chóng chui vào sâu bên trong.

Đúng lúc này, một cự đỉnh phá vỡ mặt đất, từ sâu trong lòng đất phóng thẳng lên cao, chỉ nghe thấy một tiếng quát: " Cửu Đỉnh Trấn Thần Châu! "