Diệp Húc độn một cái đi vạn dặm, lập tức ẩn mình vào hư không, tránh thoát Hạo Thiên chuông, nghênh ngang rời đi.
Uy lực của Hạo Thiên chuông quá mạnh mẽ, tuy không phải Vu Hoàng tuyệt đối không thể phát uy được uy năng của Hạo Thiên chuông, nhưng chỉ một luồng uy năng thì không phải Diệp Húc có thể chống lại.
Cấm bảo Hạo Thiên Đại Đế luyện chế khi thành Vu Hoàng không phải là tầm thường.
Đông Hoàng Hàn, Đông Hoàng Sóc thấy hắn rời đi mà không làm gì được. Lúc trước Diệp Húc có thể thong dong trốn thoát khỏi tay Lý Long Xương đã có nghĩa hắn đã chen chân vào hàng ngũ cường giả đứng đầu đương thời.
Mặc dù là Thánh chủ cũng chỉ có thể thắng hắn chứ chẳng thể nào giết chết hắn được.
Hai người bọn họ không phải là Thánh chủ, mà Thánh chủ Đông Hoàng gia Đông Hoàng Việt đã chết trong tay Diệp Húc, điều này khiến hai người vừa nổi giận vừa sợ hãi.
Diệp Húc lẻ loi một mình mà có thể cướp đi Kiến Mộc thần trượng dưới sự công kích của ba vị Nhân Hoàng, thậm chí còn ra tay đánh chết Thánh chủ Đông Hoàng gia. Tuy bọn họ vì luyện chế Kiến mộc thần trượng mà thực lực tổn hao lớn, nhưng Nhân Hoàng dù sao vẫn là Nhân Hoàng, cho dù tu vi tổn hao nhiều cũng hơn xa đại vu Tam Bất Diệt cảnh, càng đừng nói đến đại vu Tam Tương cảnh.
Mà Diệp Húc lại có thể đột phá sự phong tỏa vây công của ba người bọn họ, liên tục đánh nát thân thể Đông Hoàng Việt. Phần thực lực tuyệt đối có thể đả thương tới Thánh chủ, thậm chí Nhân Hoàng đỉnh cao cấp Thánh chủ bị hắn đánh lén cũng sẽ bị trọng thương nặng!
Không chỉ như vậy, dưới sự vây công của Đông Hoàng Hàn và Đông Hoàng Sóc, Diệp Húc vẫn có thể thoát thân mà ra, đánh nát hai món nhân hoàng chi bảo, lại đánh chết Đông Hoàng Việt, chống lại uy năng của cấm bảo. Loại thực lực này cho dù gọi là cấp bậc Nhân Hoàng cũng chưa đủ!
"Hàn huynh, chúng ta có đuổi theo không?"
Đông Hoàng Sóc căm hận nói với sắc mặt rất bi phẫn: "Gia chủ chết trong tay y, Kiến Mộc thần trượng cũng bị kẻ này cướp mất. Không giết y thì Đông Hoàng thế gia sao có thể sống yên ở thế giới Vu Hoang này? Mau tập trung cao thủ Đông Hoàng gia đánh tới Hoàng Tuyền Ma Tông, tàn sát hết tất cả, diệt sạch đạo thống của bọn chúng!"
Đông Hoàng Hàn dường như già đi mấy trăm tuổi chỉ trong chớp mắt, suy sụp nói: "Đuổi theo thì có thể làm gì? Tên tiểu tử Diệp Thiếu Bảo kia trốn thoát, trở lại Hoàng Tuyền Ma Tông chính là hổ thêm cánh. Hoàng Tuyền Ma Tông cũng không phải là không có cấm bảo, còn có đám lão ma đầu Triều Công Thiều, Ứng Tông Đạo tọa trấn. Đánh đến Hoàng Tuyền Ma Tông, chỉ sợ Đông Hoàng thế gia ta sẽ bị xóa tên khỏi thế giới Vu Hoang này."
"Hàn huynh, ta nghe nói Ứng Tông Đạo kia vì đạt tới thành tựu chí cao nên đã rời khỏi Hoàng Tuyền Ma Tông, đi một nơi thần bí định tu luyện cấm pháp của gã lên cảnh giới đại thành."
Đông Hoàng Sóc căm hận nói: "Ứng Tông Đạo không ở, Hoàng Tuyền Ma Tông không còn cao thủ Nhân Hoàng nào khác, chỉ dựa vào một lão Triều Công Thiều và Diệp Thiếu Bảo, Đông Hoàng thế gia ta là không có lực đánh một trận!"
"Triều Công Thiều chính là Nhân Hoàng đỉnh phong, Diệp Thiếu Bảo tuy tu vi không kịp, nhưng có thể toàn thân chạy ra khỏi ba người chúng ta liên thủ vây công, cũng đã tương đương với một vị cường giả Nhân Hoàng đứng đầu. Đông Hoàng gia ta chỉ còn lại hai chúng ta là Nhân Hoàng, đến tiêu diệt Hoàng Tuyền Ma Tông chắc chắn sẽ đại bại, khiến Đông Hoàng gia ta rơi vào vạn kiếp bất phục!"
Đông Hoàng Hàn lạnh lùng nói: "Gia chủ đã tạ thế, Đông Hoàng gia ta hiện giờ cũng không phải là đối thủ của Hoàng Tuyền Ma Tông. Lão Thất, ngươi muốn cho Đông Hoàng gia ta hoàn toàn diệt vong hay sao?"
Sắc mặt Đông Hoàng Sóc đỏ lên, gã cả giận nói: "Chẳng lẽ mối thù lớn của gia chủ, mối hận cướp đoạt Kiến Mộc thần trượng sẽ không báo sao?"
"Mối thù gia chủ, mối hận đoạt bảo đương nhiên là phải báo, hơn nữa phải để cho Diệp Thiếu Bảo và Hoàng Tuyền Ma Tông đều chết không chỗ chôn, tất cả phải chôn cùng gia chủ!"
Sát khí phóng ra từ trong đôi mắt Đông Hoàng Hàn, y tản đi chấn động của Đông Hoàng thiên, khiến cấm bảo này lâm vào trong ngủ say, ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời chói chang kia, lẩm bẩm: "Đông Hoàng gia ta không thể báo thù rửa hận cho gia chủ, nhưng Thái Dương Thần Cung thì có thể."
"Đông Hoàng gia ta là đạo thống mà tổ tiên để lại khi trở thành Vu Hoàng, mà Thái Dương Thần Cung cũng là đạo thông tổ tiên để lại sau khi trở thành Vu Hoàng, tiến đến những cảnh giới cao hơn, nó hơn xa Đông Hoàng thế gia ta. Chỉ có cầu xin Thái Dương Thần Cung ra tay thì mới có thể đánh Hoàng Tuyền Ma Tông vào vạn kiếp bất phục, giết sạch cả già lẫn trẻ, một con chó cũng không tha!"
Vu pháp cấm pháp truyền thừa của Thái Dương Thần Cung vượt xa Đông Hoàng thế gia, lại là thánh địa cao nhất trong ma đạo, đứng đầu tam cung. Đông Hoàng thế gia lại thêm Thái Dương Thần Cung liên kết thì không có một ai có thể chống lại con quái vật khổng lồ như vậy!
"Lập tức tới Thái Dương Thần Cung mời Thiên thánh chủ chủ trì công đạo!"
Ở trên mặt biển bên ngoài lục địa Lương Phường, Diệp Húc không nhanh không chậm bay tới Trung Thổ Thần Châu. Hắn tế ngọc lâu lên, không ngừng rút lấy tiên quang trong Phương Trượng tiên sơn từ trong ngọc lâu, luyện hóa để bổ sung tu vi, chữa trị thương tổn của thiên địa pháp tướng.
Sau một lúc lâu, Diệp Húc đột nhiên thu ngọc lâu lại, trấn áp thân thể, mặt co mày cáu.
Thiên địa pháp tướng hắn vân đầy những vết rạn nứt như trước, không thể khôi phục hoàn toàn. Đây là hậu quả tạo thành do hắn tế ngọc lâu lên đón đỡ một kích của Hạo Thiên chuông, sau lại lấy Kiến Mộc thần trượng ra đánh bừa với Hạo Thiên chuông.
Uy năng Hạo Thiên chuông hùng mạnh, chấn thương thiên địa pháp tướng dùng để thúc giục ngọc lâu kia, khiến thiên địa pháp tướng rạn nứt hết ra!
Loại thương tích này có chứa uy năng của cấm bảo loại Hạo Thiên chuông, hóa thành trận vân chui vào trong thiên địa pháp tướng của hắn, không ngừng phá hủy. Tuy Diệp Húc đã áp chế đám trận vân cực kỳ nhỏ đó lại, không cho thương thế lan rộng ra, nhưng lại không thể đuổi uy năng của Hạo Thiên chuông ra ngoài.
Trận vân như một chiếc xích vàng được tạo nên từ những mắt xích là chính những chiếc chuông vàng giống hệt Hạo Thiên chuông, trong chuông có ba nghìn đại lục lên xuống trầm nổi, có Tam Túc Kim Ô miệng ngậm mặt trời. Dường như mỗi một chiếc chuông vàng đó đều là một món cấm bảo.
Hơi thở của cấm bảo tràn ngập trong đám xích vàng đó, ở trong cơ thể Diệp Húc đánh lung tung, không dùng ngọc lâu trấn áp thì thương thế của Diệp Húc sẽ càng ngày càng nặng.
Loại chuyện này hắn từng thấy qua ở trên người kẻ khác. Một lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh Thái Dương Thần Cung khi còn trẻ đã từng đuổi giết Ứng Tông Đạo, kết quả bị Ứng Tông Đạo để lại trên mặt một vết thương giống như đao sẹo.
Đại vu Tam Bất Diệt cảnh có thân thể bất diệt, cho dù phá hủy thân thể rồi thì vẫn có thể sống lại. Nhưng lão già kia lại không thể nào khu trừ vết thương trên mặt đi, loại vết thương này đã chôn sâu vào trong chân linh bất diệt của lão, cho dù có đánh nát thân thể thì cũng không có tác dụng, sau khi thân thể khôi phục rồi thì vẫn có vết sẹo kia, không thể xóa đi.
Tình huống hiện giờ của Diệp Húc và lão già Thái Dương Thần Cung kia cũng giống nhau, nhưng nghiêm trọng hơn lão già kia nhiều. Lão già kia chỉ bị thương ở khuôn mặt, mà Diệp Húc lại bị thương thiên địa pháp tướng, thứ quan trọng nhất của đại vu.
Thiên địa pháp tướng bị thương tổn nghĩa là sau này đừng mơ tu vi có tiến bước, đừng mơ bước vào Tam Bất Diệt cảnh, lại càng đứng nghĩ đến Tam Hoàng cảnh. Có thể thấy, bị thương tới gốc rễ căn bản là nghiêm trọng nhất! Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Cấm bảo chân chính không ngờ có uy năng mạnh như thế, mạnh hơn cấm bảo bán thành phẩm mấy lần thậm chí là mấy chục lần!"
Diệp Húc từ từ phun ra một hơi, chân nguyên, ngọc lâu, nguyên thần thậm chí là Kiến Mộc thần trượng của hắn đều có được sức sống vô biên, có thể chữa khỏi đại đa số tổn thương. Thậm chí khiến Diệp Húc chưa tới cảnh giới mà đã có hiệu quả của thân thể bất diệt.
Nhưng ở trước mặt tổn thương do Hạo Thiên chuông tạo thành, những thứ đó gần như vô dụng. Bởi vì bên trong thiên địa pháp tướng cua hắn vẫn còn uy năng của Hạo Thiên chuông, không đuổi đi được đám trận văn tí hon kia, cả đời này Diệp Húc cũng đừng mơ khôi phục đến trạng thái toàn thịnh, cả đời này đều phải mang theo thương thế, không cách nào khôi phục, cũng không thể nào tiến bước đến những cảnh giới cao hơn!
Vừa rồi Diệp Húc định luyện hóa tiên quang làm tu vi, bù lại thương thế, lại phát hiện thương thế của hắn vẫn tồn tại mà không hề có dấu hiệu giảm bớt gì, tu vi vẫn bị nhốt tại chỗ, không hề tiến bộ.
Không chỉ như vậy, trận văn của Hạo Thiên chuông xâm nhập cơ thể hắn còn đang không ngừng hấp thu đi năng lượng trong cơ thể Diệp Húc, tự mình trưởng thành lớn mạnh, hấp thu một phần thì lực phá hoại với thiên địa pháp tướng của Diệp Húc lại lớn thêm một phần, lại càng khó để trấn áp.
Trước mắt Diệp Húc có thể dùng ngọc lâu trấn áp thương thế, sau một thời gian sau thì chẳng thể trấn áp được nữa, sẽ bị trận vân của Hạo Thiên chuông xé vỡ thiên địa pháp tướng cùng hắn!
Bởi vậy nhất định phải sớm thanh trừ trận vân Hạo Thiên chuông ra ngoài thì mới không còn gì phải lo lắng nữa.
"Để khu trừ trận vân của Hạo Thiên chuông xâm nhập cơ thể ta có hai biện pháp. Một là dựa vào tu vi bản thân luyện hóa trận vân, nhưng điều này e là không có khả năng, tu vi ta không tăng lên thì đừng hòng đuổi đi trận vân."
Diệp Húc lẳng lặng suy nghĩ, thầm nhủ: "Con đường thứ hai chính là dùng ngoại lực cưỡng ép chấn vỡ trận vân này. Điều này, chỉ sợ là phải dùng đến cấm bảo mới có thể làm được. Cũng may ta tuy không có cấm bảo, nhưng cũng có ba món cấm bảo bán thành phẩm."
Diệp Húc từ từ phun ra một hơi, Thương Nguyệt thần châu và Kiến Mộc thần trượng đều là cấm bảo bán thành phẩm, ngọc lâu tuy phẩm bậc không bằng hai món bảo vật này, nhưng uy năng của nó còn hơn hai món đó rất nhiều, chỉ là không phải cấm bảo nên không thể phát huy toàn bộ uy năng.
Lúc này hắn lấy ngọc lâu trấn áp thương thế, lập tức tế Kiến Mộc thần trượng lên. Cây thần trượng này bỗng chui vào trong thiên địa pháp tướng của hắn, chạy khắp tứ chi bách hải.
Kiến Mộc thần trượng đến đâu thì đánh nát trận vân của Hạo Thiên chuông ở đó, đập vỡ từng cái chuông Hạo Thiên. Nhưng điều kỳ lạ là, một chiếc Hạo Thiên chuông vỡ nát thì lập tức có một cái khác sinh ra, gần như vô cùng vô tận, không thể diệt trừ!
Diệp Húc không khỏi hoảng sợ, trận vân của Hạo Thiên chuông thật sự phức tạp, vượt qua khả năng có thể đối phó của hắn, ngay cả Kiến Mộc thần trượng cũng không thể hoàn toàn trừ đi đám trận vân, khiến hắn cảm thấy khó giải quyết.
"Ta không tin là sẽ không xóa đi tổn thương do cấm bảo tạo thành! Thần niệm biến hóa!"
Diệp Húc khẽ động tâm niệm khiến vô số thần niệm trào ra từ mi tâm, hóa thành hơn mười vạn Diệp Húc phân thân, chen nhau chui vào trong thiên địa pháp tướng, chạy khắp nơi trong tôn thiên địa pháp tướng này.
Kiến Mộc thần trượng phân tán ra hơn mười vạn ảo ảnh, mỗi một thần niệm phân thân đều cầm một cây Kiến Mộc thần trượng trong tay, đồng loạt ném tới trận vân trong cơ thể thiên địa pháp tướng.
Coong!
Những tiếng chuông to vang lên từ trong thiên địa pháp tướng, mênh mông đãng đãng, không dứt bên tai cũng hần niệm phân thân của Diệp Húc đánh nát những trận vân!
Cùng lúc đó, từ trong ngọc lâu tiên quang phun ra, rót vào mi tâm thiên địa pháp tướng, dùng nguyên thần trong mi tâm không ngừng luyện hóa tiên quang, hóa thành tu vi tinh thuần, trong chớp mắt khi trận vân xiềng xích bị phá nát thì tu bổ thương tổn của thiên địa pháp tướng.
Trận vân của Hạo Thiên chuông sau khi bị phá nát lập tức sinh ra, nhưng lúc này Diệp Húc đã tu bổ một phần thương tổn, tiếp tục lấy ngọc lâu trấn áp thiên địa pháp tướng, áp chế tất cả đám trận vân đó lại, thu nhỏ phạm vi hoạt động của chúng.
Lập tức, hơn mười vạn phân thân lại đánh nát đám trận vân xiềng xích, Diệp Húc làm theo như cũ, không ngừng chữa trị thương tổn của thiên địa pháp tướng. Ở trong cơ thể thiên địa pháp tướng, tiếng chuông vang lên không ngớt.
Dần dần, những tiếng chuông đó bị áp chế đến chỗ Thiên đình trên trán thiên địa pháp tướng, vô số trận vân xiềng xích thật nhỏ đột nhiên ngưng tụ thành một thể, hóa thành một chiếc chuông lớn cổ xưa, treo cao ở trên trán Bàn Vương thiên địa pháp tướng của Diệp Húc. Nhưng Diệp Húc vẫn không thể hoàn toàn trừ đi chiếc chuông này.
Không diệt trừ được nó thì có nghĩa là thương thế của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể lặp lại như cũ, để lại hậu họa rất lớn!