"Ha ha, mấy bức hoạ này lại là nói về Thang Hoàng diệt Đại Hạ, từ nội dung bích hoạ mà xem xét, nói không chừng có thể lĩnh ngộ ra phương pháp khắc chế cửu đỉnh của Hạ gia…" Tông chủ Thái Cực Tông liếc Thánh chủ Hạ gia một cái, ý vị thâm trường nói.
Thánh chủ Hạ gia tức giận hừ một tiếng, giơ tay chộp lấy bích hoạ, cũng vào lúc đó lại có sáu cánh tay khác đồng thời tóm đến, chính là Thánh chủ của sáu thánh địa khác đồng thời ra tay, định lấy bích hoạ làm của riêng, nghiền ngẫm cách phá cửu đỉnh của Hạ gia.
Tay của bảy người va chạm giữa không trung, bảy vị Thánh chủ nhất loạt kêu lên một tiếng đau đớn. Thực lực của Nhân Hoàng đỉnh cao bộc phát, dư chấn chấn động đến mức ngoài các Thánh chủ ra tất cả mọi người đều thất khiếu chảy máu, xụi lơ ngã xuống đất, cơ hồ như chết ngất, đến cả những đại vu đỉnh cao Tam Bất Diệt cảnh cũng vô phương chống đỡ loại công kích này.
Thánh chủ Hạ gia cười lạnh mội tiếng, tế khởi Lôi đỉnh, chặn lại sáu vị Thánh chủ khác, lại xuất một chưởng ra đánh vỡ tất cả bích hoạ.
Những bích hoạ này, ngay cả Diệp Húc cũng không nỡ huỷ đi, dự định giữ cho hậu nhân. Yêu chủ đi qua nơi đây, cũng không hề tổn hại đến những bích hoạ này. Không ngờ đến nay những bích hoạ này lại bị huỷ hoại hoàn toàn trong tay các Thánh chủ.
Sáu vị Thánh chủ khác thấy thế cũng không ra tay nữa, trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc.
Hạ gia sở dĩ có thể đứng vững không ngã chính là dựa vào cửu đỉnh này, bên trong cửu đỉnh này cất chứa chín đại cấm pháp, lần lượt áp chế Thiên, Địa, Âm, Dương, Phong, Hoả, Sơn, Thuỷ, Lôi. Đem vu pháp, vu bảo trong thiên hạ hết thảy đều khắc chế, ngay cả là cấm bảo cũng khó mà đấu được với cửu đỉnh.
Mặc dù ba đỉnh Thiên, Địa, Dương của Hạ gia đã bị đánh cắp, ba đại cấm pháp trong đó cũng mất đi, nhưng Hạ gia Trung Châu vẫn không thể khinh thường.
Nếu như có thể đạt được phương pháp phá khắc chế cửu đỉnh của Hạ gia, Hạ gia liền không đáng để lo nghĩ nữa. Có điều lúc này bích hoạ đã bị Thánh chủ Hạ gia huỷ đi, cách khắc chế cũng không cánh mà bay, nếu còn xung đột với Hạ gia thì cũng chỉ là mất nhiều hơn được.
Thánh chủ Hạ gia liên tục cười lạnh, lòng nghĩ: "Cái lũ người này, ngoài mặt thì cười hi ha, trong lòng thì đối với trẫm, đối với Hạ gia như hổ rình mồi!"
Các vị Thánh chủ vẫn như cũ giữ nguyên hoà khí, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Ngọc Chân đại sư lấy được mấy bức bích hoạ liên quan đến Chu Thiên Thần Vương Công Đức ấn, thoả ý hài lòng, ha ha cười nói: "Chư vị, hà tất vì chuyện nhỏ này mà gây chiến? Trong Thang Hoàng lăng vẫn còn vô số của cải, Yêu chủ cùng Diệp Húc đã tiến vào bên trong, chúng ta nếu như tới trễ một bước, nói không chừng đến cả ngụm canh cũng không được uống."
Mọi người trong lòng lo sợ, Diệp Thiếu Bảo còn đỡ, suy cho cùng thì tu vi không đủ, rất nhiều bảo vật không thể lấy được, nhưng tên Yêu chủ đó lại đại tông sư tinh thông cấm chế, hơn nữa lại là đỉnh cao Nhân Hoàng, có cấm bảo trong tay, chính là Thánh chủ nhất đẳng dưới gầm trời này.
Người này nghiên cứu Thiên Nhân, e rằng trong Thang Hoàng lăng chẳng có bao nhiêu bảo vật là y không lấy được.
Mọi người bước nhanh về phía trước, không lâu sau, liền đi đến đại sảnh trong thánh điện, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy toà đại sảnh này giống như bị hàng vạn con tê giác hoang dã đấu đá lung đung, càn quét một vòng, hỗn độn vô cùng, đừng nói bảo vật ngay cả một sợi lông cũng không còn sót lại!
Một tên lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh của Hạ gia tức giận mà cười, phẫn nộ nói: "Yêu chủ, ngươi dù sao cũng đường đường là chủ một thánh địa, ăn hết như thế thì hơi khó coi rồi, ít nhất cũng phải để lại chút đồ chứ!"
"Yêu chủ đâu chỉ ăn uống khó coi, cư nhiên đến cả đồng trụ của toà đại sảnh này đều nhổ mất ba bốn chiếc, rõ ràng là muốn đem cả thánh điện mang về nhà mình luôn rồi!"
"Đi mau! Tránh khỏi bị thằng nhãi này đem thánh điện dọn sạch rồi!"
Mọi người lại đi nhanh về phía trước, phát hiện từng toà đại sảnh trong đại điện đều bị càn quét một lượt, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi.
Thậm chí ngay cả các vị Thánh chủ đối với Yêu chủ cũng rất phê bình, oán giận y ra tay có chút tàn độc, một mình ăn thịt, chí ít cũng phải chia cho người khác chút canh, không ngờ rằng y đến cả nồi nước cũng không giữ cho người khác một ngụm.
Lúc này, Yêu chủ đi trước bọn họ một bước xông vào thánh điện, đã đến nơi sâu nhất bên trong thánh điện. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Hắn vừa xông vào một toà đại điện liền phát hiện bên trong trống không một vật, thậm chí ngay cả thư hoạ treo trên vách tường cũng đều bị người lấy đi, không kìm được hai tay run lên, phẫn nộ nói: "Diệp Thiếu Bảo tên khốn nạn này, muốn vơ vét hết sạch sao? Tên tiểu tử này, đúng thật là cùng một hạng với Ứng Tông Đạo, không hổ là huynh đệ đồng môn!"
Tốc độ của y so với Diệp Húc và Phượng Yên Nhu nhanh hơn rất nhiều, dù sao hai người cũng là vừa đi vừa vơ vét, rất nhanh liền bị y đuổi kịp.
"Sư huynh, đây hình như là máng đá cho ngựa ăn, cũng cần đem đi sao?" Yêu chủ nghe thấy tiếng nữ nhi Phượng Yên Nhu truyền đến.
"Ừ, đem đi, ta còn có một con long mã, cái máng đá này có thể cho nó thưởng thức, tốt xấu gì cũng là một vu bảo không tồi." Diệp Húc cười nói.
Yêu chủ sắc mặt không khỏi tối sầm lại, hắn một đường đến đây, ngay sợi lông cũng không thấy sót lại, tất cả đều tại hai đứa nhóc này tuỳ ý làm bậy, đem bảo vật nơi đây vơ vét hết thảy, đến giờ không ngờ ngay cả cái máng cho ngựa ăn cũng muốn mang di, xuống tay thật độc.
Y ho khan một tiếng, bước vào toà đại điện.
Phượng Yên Nhu không khỏi vừa mừng vừa sợ, vội vàng nghêng tiếp, ngượng ngùng nói: "Cha, cha còn không đến, chúng con sắp đem Thang Hoàng lăng dọn sạch rồi!"
Diệp Húc cũng bước lên chào hỏi, Yêu chủ đối với hắn như không nhìn thấy, đánh giá Phượng Yên Nhu, lộ ra ý cười: "Nữ nhi ngoan, tu vi của con nâng cao rất nhanh, tỷ phu không bắt nạt con chứ?"
Phượng Yên Nhu nghe được hai từ "tỷ phu" mặt tối sầm lại, miễn cưỡng lắc đầu nói: "Tỷ phu truyền thụ cho con Di La Thiên Nguyên Thuỷ Bảo Quyển, hơn nữa còn chỉ bảo tận tình, giúp tu vi của con nâng cao thành Tam Tương cảnh Pháp Tương kỳ..."
"Di La Thiên Nguyên Thuỷ Bảo Quyển? Lẽ nào là cấm pháp do Di La Thiên Yêu đế sáng tạo?"
Yêu chủ ồ một tiếng, mặt hơi biến sắc, y biết rõ các điển cố trong giang hồ, tất nhiên biết rõ nguyên thuỷ Thánh Tông, nguyên thuỷ Yêu Tông và nguyên thuỷ Ma Tông. Ba đại thánh địa này cũng đều là do một bộ cấm pháp dựng lên, bởi vì người sáng tạo ra ba đại thánh địa này đối với bộ cấm pháp đó lý giải bất đồng, nên mới sinh ra ba đại thánh địa.
"Nữ nhi ngoan, đem pháp tướng của con thi triển ra, để cha xem xem."
Phượng Yên Nhu vâng lời, tâm niệm hơi động, ba mươi ba Nữ Thiên đế pháp tướng chân thân lần lượt đi ra, thần sắc tư thái phong độ khí thế, mỗi cái đều không giống nhau, có thể nói là thiên hình vạn trạng.
Yêu chủ không khỏi tán thưởng một tiếng, trong lòng thất kinh, y có thể nhìn ra, môn Di La Thiên Nguyên Thuỷ Bảo Quyển do Phượng Yên Nhu tu luyện này tuyệt đối vượt qua cấm pháp của Thiên Yêu Cung, hơn nữa còn vượt hơn không biết bao nhiêu lần!
"Tên tiểu tử này, không ngờ cũng chịu bỏ chút công sức, cư nhiên truyền thụ lại cho Phượng nhi môn cấm pháp lợi hại này…"
Y lúc này mới liếc mắt đánh giá Diệp Húc, hừ lạnh một tiếng, vẫn chưa hề tha thứ cho việc tên tiểu tử này từng cùng thứ nữ đính hôn, mà vẫn thông đồng với tiểu nữ Phượng Yên Nhu, sắc mặt lại biến đổi, lòng nghĩ.
Hắn tinh thông kim cổ, tất nhiên biết cái tên Di La Thiên Yêu đế này, thầm nghĩ: "Di La Thiên Yêu đế cũng gọi Di La Thiên Nguyên Thuỷ Thần Vương, Nguyên Thuỷ Thiên Đế, chính là vị Thiên đế đầu tiên, thành tựu cực lớn, thậm chí còn ở trên các Thiên đế khác. Tên tiểu tử này truyền thụ cho Phượng nhi tâm pháp của Thiên đế, rõ ràng là tính toán đòi ta thêm một phần đồ cưới…"
Y có chút nhức đầu, lần trước y đi tới Hoàng Tuyền Ma Tông đính hôn, đã tặng hai bộ cấm pháp, còn có một số nhân hoàng chi bảo cùng bất diệt chi bảo. Nếu như lại đi Hoàng Tuyền Ma Tông cầu hôn, nhân hoàng chi bảo và bất diệt chi bảo còn đỡ, Yêu chủ quyền cao chức trọng, nắm trong tay đại thánh địa Yêu tộc, cũng có thể ra mặt.
Nhưng cấm pháp thì Thiên Yêu Cung không còn nhiều, chỉ còn hai bộ cấm pháp cho nữ nhân tu luyện, chính là do Oa Hoàng truyền lại, chỉ có nữ nhân mới có thể tu luyện.
"Nếu như tên tiểu tử hỗn xược này dùng lời ngon ngọt đem nốt đứa con gái khác của ta đi, há chẳng phải là Thiên Yêu Cung của ta khuynh gia bại sản?"
Y nghĩ đến đây, không khỏi liếc Diệp Húc một cái, giận hừ một tiếng, tiếng gầm chấn động đến mức Diệp Húc khí huyết quay cuồng, không biết rằng nhạc phụ hắn đột nhiên phát cáu cái gì.
"Chúng ta đi thôi!" Yêu chủ chỉnh đốn tâm trạng, đi trước một bước, tiến về phía trước.
Diệp Húc và Phượng Yên Nhu theo sát sau, Diệp Húc nhỏ giọng nói: "Tiểu muội, tính tình cha muội, thật không tốt như muội nói."
Phượng Yên Nhu nhấp nháy mắt, nói nhỏ: "Ngày thường thì cha rất dễ nói chuyện, không biết tại sao gần đây tính tình có chút nóng nảy…"
Yêu chủ thấy hai người bọn họ chụm vào nhau thì thầm to nhỏ, bộ dạng nữ nhi tình trường, liền không kìm nổi lại giận hừ một tiếng, khiến Diệp khí huyết quay cuồng.
"Tiểu tử này, vừa nhìn thì biết ngay là cái loại phá nhà cướp của, hắn chẳng phải cũng muốn dọn sạch Thang Hoàng lăng đấy thôi? Ta cố tình không để ngươi như ý, đem bảo vật chỗ này thu đi trước!"
Yêu chủ vừa nghĩ đến đây, lập tức ra tay, đem toàn bộ những đồ vật có thể lấy được, mặc kệ có phải là bảo vật hay không, hết thảy thu vào, thậm chí còn bắt chước đánh gẫy một vài cột đồng, thu vào bên trong tay áo mình.
Ống tay áo của hắn, giống như có thể cất được cả thế giới, đặt nhiều bảo vật như vậy, vẫn không hề nhìn thấy phồng lên chút nào.
Diệp Húc đối với điều này không để bụng, hắn có được Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ, đã không để ý đến các bảo vật khác nữa. Lúc nãy sở dĩ hắn liều mạng cướp bóc bảo vật trong thánh điện, chỉ là bởi vì thói quen tốt sớm luyện thành nhiều năm trước mà thôi. Kỳ thực giá trị của những bảo vật này, kể cả là nhân hoàng chi bảo, cũng kém xa so với Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ.
Huống hồ, bảo vật trong thánh điện cũng không phải là rơi vào tay người ngoài.
Yêu chủ liên tục càn quét sáu bảy toà đại sảnh trong thánh điện, thu hoạch phong phú, trong đó cư nhiên còn có vài bộ bảo vật Nhân Hoàng mà Thang Hoàng sử dụng hàng ngày. Mặc dù y thân là Thánh chủ, nhưng bảo vật Nhân Hoàng đối với y mà nói, vẫn vô cùng quý trọng, có được chỗ bảo vật này, chán ghét trong lòng đối với Diệp Húc cũng vơi đi mấy phần, thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này coi như cũng biết lấy lòng ta, không hề cùng ta tranh cướp…"
Y đang định chặt nốt cột đồng trước mặt đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, chỉ thấy Thánh chủ Hạ gia, cùng các Thánh chủ đại thánh địa như Hiên Viên Trường Phong, đại thiền sư Bảo Quang chen chúc mà vào.
Các vị Thánh chủ cùng cao thủ của các đại thánh địa ánh mắt đều chăm chú vào cột đồng trong tay Yêu chủ, chỉ nghe thấy có người khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: "Đường đường Thánh chủ Thiên Yêu Cung, không ngờ cũng làm loại chuyện này…"
"Yêu chủ sư huynh, những gì huynh đã làm, e rằng hơi có chút không phúc hậu?"
Thánh chủ Thái Cực Tông như cười như không, thản nhiên nói: "Không ngờ ngay cả ít nước trong nồi cũng không giữ lại cho bọn ta, khó tránh có chút quá đáng rồi."
Yêu chủ hơi ngẩn ra, trong mắt thoáng hiện một chút phẫn nộ, những hành động vừa rồi của hắn đều bị tất cả các Thánh chủ cùng vai vế nhìn thấy hết, khiến cho hắn có chút xấu hổ mà phát cáu.
Hắn giả như không có việc gì đem đồng trụ nhét vào tay áo, sắc mặt không đổi, lại cười nói: "Chư vị, tới trước được trước, đạo lý này lẽ nào các người lại không hiểu?"
"Yêu chủ nặng lời rồi, mọi người xông vào thánh điện, tất nhiên là dựa vào thực lực của mỗi người mà lấy bảo vật."
Thánh chủ Hạ gia bạo quang trong mắt chợt loé, nhìn thẳng Diệp Húc, ha ha cười lớn, sát khí mơ hồ hiện ra, sắc mặt uy nghiêm, trầm giọng nói: "Diệp Thiếu Bảo, đem Nghệ Hoàng Kim Tiễn ra đây, trẫm có thể để người được chết toàn thây."
Diệp Húc khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: "Thánh chủ Hạ gia, người thật sự vẫn cho rằng mình là cộng chủ thiên hạ sao? Cư nhiên tự xưng là trẫm! Trong thánh điện của Thang Hoàng, người tự xưng là trẫm, chính là đại nghịch bất đạo! Ngươi bây giờ tự sát tạ tội, nói không chừng còn có thể bảo toàn được thi thể của mình. Ngươi tự ra tay đi!"