Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 592: Thiếu Bảo phân rõ phải trái




Diệp Húc thản nhiên tự đắc đứng trên bờ biển ngóng nhìn, chỉ thấy Huyền Không sơn trên Hãm Không đảo không lớn, chỉ tầm vài dặm, đỉnh núi rất bằng phẳng, mở rất nhiều linh điền. Những tên dân chúng Kim quốc đầu trụi lủi, chỉ để lại một cái tóc đuôi chuột từ thiên linh cái xuống, đang làm việc ở trong ruộng.

Con gấu này không chỉ bắt mấy vạn dân chúng, trong đó còn có không ít vu sĩ đại vu đều bị giam cầm tu vi, đuổi đi làm ruộng, khổ không nói nổi.

“Không tệ, con gấu này quả thích hợp quản lý linh điền, quản lý mấy vạn người có thể gọn gàng ngăn nắp như vậy được”

Diệp Húc đánh giá vài lần, đột nhiên khẽ a một tiếng, hắn phát hiện ra chỗ không thích hợp. Hắn vốn tưởng rằng Huyền Không sơn vốn chỉ là một món vu bảo, hoặc là thêm trận pháp mới có thể lơ lửng trên Hãm Không đảo như vậy.

Nhưng hắn không cảm giác được chút pháp lực hay trận pháp dao động nào cả, này chứng tỏ hắn đoán sai, tòa Huyền Không sơn này hẳn là một tòa linh sơn hình thành tự nhiên.

Ngay sau đó, hắn phát hiện thêm nhiều chỗ kỳ dị khác trên Huyền Không sơn. Lúc này Hùng Bi đang giao phong cùng hàng chục vu sĩ đến hàng phục gấu yêu, không biết bao nhiêu vu bảo vu pháp đánh lên Huyền Không sơn mà lại chẳng thể đánh nát được tòa linh sơn này, thậm chí cả đá trên núi cũng chẳng hề vỡ dù chỉ một khối!

Đại vu Tam Thầm cảnh san núi lấp sông, truy tinh trục nguyệt, thần thông quảng đại, một quyền thậm chí có thể đánh nát một ngọn núi lớn. Cường độ công kích như thế lại chẳng làm tổn hại Huyền Không sơn mảy may, khiến cho Diệp Húc phải lưu tâm.

“Một tòa linh sơn trôi nổi tự nhiên, kim cương bất hoại, chẳng lẽ đây chính là đại phú quý theo lời Phách Thiên?”

Diệp Húc có chút hiếu kỳ trong lòng, nhưng Huyền Không sơn tuy thần kỳ lại vẫn không thể nhập mắt hắn, nhiều nhất hắn chỉ coi nơi đây là một nơi kỳ dị mà thôi.

“Nghiệt súc nhận lấy cái chết!”

Xa xa đột nhiên yêu khí cuồn cuộn đến, Đại Kim Trấn Quốc pháp trượng cuối cùng cũng ra tay, cách hàng ngàn dặm đã khởi xướng công kích tới Hãm Không đảo. Người này đã tu thành thiên địa pháp tướng chân thân, từ pháp ngộ địa, lực lớn vô cùng, hơn nữa lại là đầu sỏ yêu tộc, yêu khí cuồn cuộn hóa thành một bàn tay to từ giữa không trung chộp tới nguyên thần của Hùng Bi!

Bàn tay hắn bao phủ trăm dặm, hoàn toàn bao lại Hãm Không đảo Huyền Không sơn, chiêu thức ấy dày đặc yêu khí, làm cho xem thế là đủ.

Diệp Húc thấy thế không nhịn được tán thưởng: “Vị Trấn Quốc pháp trượng này có thực lực không tồi, cũng tàm tạm”

Can Sài Giao và yêu vương liếc nhau, trong lòng không khỏi khâm phục Diệp Húc. Đại Kim quốc Trấn Quốc pháp trượng có thực lực cực kỳ cao thâm, chính là đầu sỏ Tam Tương cảnh, người chưa tới mà vu pháp đã ra, kinh thiên động địa, tiên thanh đoạt nhân, tiên thế đoạt nhân, thực lực tuyệt đối không phải chỉ là tàm tạm!

Nhưng Diệp Húc nói thực lực của y tàm tạm, có thể thấy được thực lực bản thân Diệp Húc đã vượt xa vị Trấn Quốc pháp trượng chưa xuất hiện này!

Hùng Bi không dám chậm trễ, lập tức tế tam tương chi bảo mà Diệp Húc cho nó lên, chỉ thấy một chiếc đồng lô bay lên không, cũng lớn gần trăm dặm, đụng tới bàn tay vu pháp của Trấn Quốc pháp trượng. Đồng lô khẽ rung đã chấn vỡ được bàn tay này.

Đây là Âm Dương Đồng Lô mà Diệp Húc thu hoạch được khi luyện chết một gã đại vu chính đạo Tam Tương cảnh. Chiếc lò này chính tam tương chi bảo, nhưng tác dụng lớn nhất vẫn là luyện đan.

Diệp Húc ban chiếc lò luyện đan này cho Hùng Bi, chủ yếu là để tận dụng nó, khiến con gấu này làm ruộng nhiều để luyện thêm nhiều đan dược hơn.

Hiện giờ, cái gọi là linh đan diệu dược hắn đã không để vào mắt, Hùng Bi luyện đan không cần hiến, đều để lại cho đám đại yêu Can Sài Giao và đệ tử của Diệp Húc dùng.

“Hóa ra ngươi có một món tam tương chi bảo trong tay, thảo nào lại kiêu ngạo như thế, ngay cả hoàng thất Đại Kim quốc ta cũng dám bắt tới làm ruộng!”

Giữa không trung truyền đến một tiếng cười lạnh, chỉ thấy ánh lửa mãnh liệt đột nhiên xuất hiện, dừng ở bên ngoài Hãm Không đảo, ngọn lửa ngập trời!

Đây là yêu hỏa hừng hực bốc cháy, ngọn lửa bốc lên cả vạn trượng. Bên trong ánh lửa có một bán tôn địa tướng chân thân vạn trượng, người khổng lồ này đứng thẳng trong yên hỏa cuồn cuộn, cười lạnh liên tục, nhìn về phía con hắc hùng trong Huyền Không sơn.

Hắn cầm một chiếc roi dài đỏ như lửa trong tay, thân roi hừng hực ma diễm, roi run lên như một con hỏa long đánh tới Hùng Bi!

Vị Đại Kim quốc Trấn Quốc pháp trượng này hiển nhiên cũng không có hoàn toàn tiến vào Địa Tương kỳ, chỉ mới tu thành bán tôn địa tướng chân thân, nhưng pháp lực thì hùng hậu vượt xa đầu sỏ Pháp Tướng kỳ, có thể lấy đại địa lực, dùng địa hỏa rèn luyện chân thân.

Hỏa Long tiên trong tay hắn ba một tiếng giòn vang, khóa trên đồng lô. Tiên sao hóa thành đầu rồng, lách qua đồng lô, ầm ầm nhảy vào trong Huyền Không sơn, mở cái miệng táp tới nguyên thần của hắc hùng!

“Thiên Yêu Đồ Thánh, Phi Hùng chân thân!”

Hùng Bi quát lớn một tiếng, thu hồi nguyên thần nhập vào cơ thể, hóa thành chân thân, cũng là một con hắc hùng cao ngàn trượng, sườn mọc đôi cánh, oai phong lẫm lẫm, chộp tới đầu rồng của Hỏa Long tiên.

Diệp Húc truyền thụ cho nó rất nhiều tâm pháp yêu tộc, Thiên Yêu Đồ Thánh Quyết chỉ là một trong đó, còn có một phần cấm pháp của Nguyên Thủy Yêu Tông cũng truyền thụ cho con hắc hùng này, khiến chiến lực của nó tăng lên gấp bội.

Nhưng pháp lực của nó so với Trấn Quốc pháp trượng còn chênh lệch thật lớn không thể cân nhắc. Bàn tay kia không thể bắt được Hỏa Long tiên mà bị roi đánh lên lưng, máu thịt văng ra, lập tức nó lại bị đầu rồng của Hỏa Long tiên cắn một miếng, kéo ra một khối máu thịt lớn.

“Món tam tương chi bảo này thuộc về Hoàn Nhan Hồng Khang ta!”

Tên Đại Kim quốc Trấn Quốc pháp trượng kia cười ha ha, rung Hỏa Long tiên thu Âm Dương Đồng Lô về, lập tức hắn lại vung tay lên đánh tới Hùng Bi. Trong chớp mắt, quanh thân Hùng Bi toàn là vết thương, da thịt bị đánh cho rách tung rách tóe, máu thịt mở ra, lộ ra cả xương trắng.

Vị Trấn Quốc pháp trượng Hoàn Nhân Hồng Khang này tận chiếm thượng phong, đột nhiên thu hồi Hỏa Long tiên, cười nói: “Tiểu hùng, bản pháp trượng niệm mi không thương tổn tính mạng con người, lại tu vi thành công, nếu mi chịu làm thú cưỡi cho ta, gọi ta một tiếng lão gia, pháp trượng ta sẽ tha cho mi một mạng”

“Phi”

Hùng Bi phỉ nhổ hắn một ngụm huyết đàm, cả giận nói: “Phách Thiên lão gia nhà ngươi cuộc đời này chỉ nhận một lão gia, cho dù Phách Thiên vụng trộm chạy đi, không định trở về, nhưng cũng không thể phản sư môn đi làm thú cưỡi cho kẻ khác!”

“Mi muốn chết! Hôm nay ta cứ không đánh chết mi, cứ phục mi, cho mi phải cam tâm tình nguyện làm thú cưỡi cho pháp trượng ta!”

Hoàn Nhan Hồng Khang nổi giận, lại tế Hỏa Long tiên lên, từng roi từng roi hung hăng đánh tới Hùng Bi, cười độc ác nói: “Tên lão gia gì đó của mi kia có thể so với Đại Kim Trấn Quốc pháp trượng ta sao? Ta xem mi có thể mạnh miệng được bao lâu, nếu chọc giận lão gia ta thì giết gấu lấy mật cũng chẳng nói chơi!”

Hùng Bi vừa chịu đòn vừa tức giận mắng không ngớt.

Hai đồng tử Kim Giác Ngân Giác thấy thế, mặt mang theo vẻ không đành lòng, thay Hùng Bi cầu xin với Diệp Húc: “Lão gia, Hùng sư huynh đã ăn đau khổ rồi, biết sai rồi. Nếu đánh tiếp nữa thì sẽ bị người đánh chết mất...”

Can Sài Giao giận dữ khiển trách hai người: “Khốn kiếp! Con gấu đó sống hay chết thì liên quan gì đến lão gia? Không phải hắn muốn phản ra khỏi Quan Tinh Phong sao? Nếu đã phản ra thì không phải gấu của Quan Tinh Phong ta nữa! Con gấu đần độn đó ngày thường không có bản lĩnh, không có công lão, ngoài trồng vài thửa ruộng cho lão gia thì làm được cái gì? Xứng đáng bị đánh chết, cùng lắm thì lão gia không trồng linh điền, không nuôi linh dược nữa! Lão gia, người nói có đúng không?”

Tuy hắn nói như thế, nhưng thực tế cũng là chứng tỏ công lao của Hùng Bi cho Diệp Húc, ngầm cầu xin cho Hùng Bi.

Kim Giác đồng tử tỉnh ngộ, cười nói: “Đúng vậy, Can Sài sư huynh nói rất đúng. Cùng lắm thì để cho con gấu ngu ngốc kia bị tên Trấn Quốc pháp trượng gì đó bắt đi, làm ruộng cho y là được!”

“Hắn làm ruộng cho lão gia, giờ cho hắn làm ruộng cho người khác, đúng là vật tận kỳ dụng. Đáng tiếc vị Trấn Quốc pháp trượng này thua kém lão gia, ngay cả lão gia cũng không để y vào mắt. Con gấu đần kia làm ruộng cho y, đúng là đánh mất thể diện của lão gia chúng ta” Ngân Giác đồng tử cũng cười nói.

Diệp Húc không nhịn được bật cười, nói: “Ba tên các ngươi, thôi coi như các ngươi nói có lý đi”

Đám Can Sài Giao vui quá, vội bay lên trời cao, nhảy vào Hãm Không đảo, hô to: “Hùng sư huynh, lão gia sai ta hỏi huynh, đã biết sai chưa?”

Hùng Bi đang đau khổ giãy dụa trên Huyền Không sơn, né tránh công kích của Hỏa Long tiên. Nhưng Hỏa Long tiên kia chính là luyện thành từ mấy trăm cái gân rồng, vô cùng gian giảo, luôn có thể đánh lên người nó.

“Lão gia đến đây ư?”

Hùng Bi nghe vậy, không nhịn được run cả người, bất chấp né tránh Hỏa Long tiên, vội bùm bùm quỳ lạy trên mặt đất, run rẩy nói: “Lão gia thứ tội! Tiểu hùng biết sai rồi...”

“Hóa ra mi còn có ba tên đồng đảng, khó trách lại kiêu ngạo như thế!”

Hoàn Nhan Hồng Khang thu địa tướng chân thân lại, bản thể hiện ra trước mặt mọi người. Cũng là một đại Lạt Ma(*) mặc một thân đại bào đỏ lửa, đầu cũng không cạo bóng loáng mà tết tóc thành mười bím, trông rất bóng mượt, đội một chiếc mũ Lạt Ma.

(*) Lạt ma: thầy tu ở Tây Tạng(cách gọi tôn kính các nhà sư theo đạo Lạt ma ở Tây tạng, Trung Quốc)

Ánh mắt y không tốt, y lập tức tế Hỏa Long tiên lên, tiếp tục đánh tới Hùng Bi, cười lạnh nói: “Giờ mi nhận ta làm lão gia thì cũng muộn rồi. Giờ Hoàn Nhan lão gia ta không hài lòng, còn muốn đánh mi thêm mấy roi nữa! Hôm nay Hoàn Nhan lão gia sẽ một lưới bắt hết ổ súc nghiệt chúng mi, thu phục tất cả, thay phiên làm thú cưỡi!”

Hỏa Long tiên của y không chỉ đánh tới Hùng Bi, ngay cả ba con yêu vương là Can Sài Giao và Kim Giác Ngân Giác cũng bị cuốn vào, hiển nhiên lão tính thu phục luôn cả bốn con yêu vương này.

Can Sài Giao và Kim Giác Ngân Giác rống giận liên tục, vội vàng né tránh. Chỉ có Hùng Bi biết Diệp Húc đến đây, dù bị Hoàn Nhan Hồng Khang đánh cho bị thương nặng cũng chịu đựng chứ không dám đứng dậy, để mặc cho Hỏa Long tiên đánh lên thân thể.

Diệp Húc thở dài, cất bước đi lên Huyền Không sơn, mỉm cười nói: “Hoàn Nhan pháp trượng, đây là con gấu mà tiểu đệ nuôi, có nhiều mạo phạm, mong sư huynh dừng tay, tiểu đệ lập tức thu nó lại, quản giáo nhiều hơn. Cũng may con gấu tiểu đệ nuôi này tuy bướng bỉnh, nhưng bản tính lương thiện, chưa từng sát sinh bao giờ, chỉ biết ăn chay. Tuy nó bắt giữ rất nhiều thượng nhân, thượng sư, nhưng may là không thương tổn đến mạng người. Oan gia nên giải không nên kết, mong pháp trượng tha cho con tiểu hùng này, tiểu đệ khắc trong tâm khảm”

Hoàn Nhan Hồng Khang cả kinh, vội thu Hỏa Long tiên lại, đánh gia Diệp Húc qua lại. Thấy tu vi Diệp Húc dường như không cao lắm, y cười lạnh nói: “Gấu của ngươi giam giữ mấy vạn dân chúng, hơn một ngàn thương nhân và thượng sư, ngay cả hoàng tộc Đại Kim quốc ta cũng dám bắt, khiến cho Đại Kim quốc ta mất hết mặt mũi! Ngươi cho là một câu nói của ngươi là có thể nhẹ nhàng bỏ qua sao?”

Diệp Húc lại cười nói: “Pháp trượng, ngươi đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng rồi, hãy thu tay lại đi. Tiểu đệ giao trách nhiệm cho con gấu này thả tất cả người bị bắt giữ ra, lại thay nó xin lỗi Đại Kim quốc các ngươi. Các hạ chính là Đại Kim quốc Trấn Quốc pháp trượng, chắc là cũng biết nói đạo lý chứ?”

“Đạo lý?”

Hoàn Nhan Hồng Khang cười ha ha, hiện ra địa tướng chân thân vạn trượng, rung Hỏa Long tiên lên tiếp tục đánh tới Hùng Bi và yêu vương, thậm chí đánh tới luôn cả Diệp Húc. Y nhe răng cười gằn: “Tiểu tử, ngươi là kẻ ngoại lai phải không? Ở Hạ Châu ta ai nói đạo lý với ngươi? Nắm đấm của ai lớn hơn thì kẻ đó chính là đạo lý!”

Diệp Húc thở dài, hoành thân che trước người Hùng Bi và yêu vương, đưa lưng về phía Hoàn Nhan Hồng Khang: “Một khi đã như vậy, để người chủ là ta đây, vì quản giáo không nghiêm mà thay nó chịu một roi này của pháp trượng đi”

Ba!

Hỏa Long tiên quất lên lưng Diệp Húc, vừa mới chạm vào thì đầu rồng lập tức nổ tung, chỉ nghe tiếng nổ rầm rầm vang lên không dứt. Chiếc roi Hỏa Long dài đến trăm dặm này nổ ra từng đoạn, lan tràn đến trên địa tướng chân thân của Hoàn Nhan Hồng Khang, đem một cánh tay của tôn địa tướng chân thân cao vạn trượng này nổ sạch sẽ.

Hoàn Nhan Hồng Khang miệng hộc máu, một kích này tuy đánh vào lưng Diệp Húc, nhưng lực phản chấn truyền đến lại khiến y bị thương!

Tu vi Diệp Húc tuy chỉ là Pháp Tướng kỳ, nhưng thâm hậu đủ để sánh với đầu sỏ đã tu thành thiên địa pháp tướng, huống chi thân thể hắn mạnh có thể so với lão quái vật nguyên thần bất diệt. Hỏa Long tiên tuy là tam tương chi bảo, nhưng so với thân thể hắn quả đúng là một mảnh ngọc lưu ly mỏng manh, động cái là vỡ!

Hoàn Nhan Hồng Khang vô cùng khiếp sợ, vội áp chế thương thế, thu hồi địa tướng chân thân, nuốt xuống một ngụm máu tươi nảy lên yết hầu, trầm giọn nói: “Nếu thượng sư ngươi thay con gấu ngươi nuôi chịu một roi của pháp trượng ta, như vậy tội nghiệt của nó liền xóa bỏ, không còn liên quan gì nữa! Cáo từ!”

Y đang định xoay người rời đi thì Diệp Húc xoay người lại, cười nói: “Pháp trượng hãy khoan”

Hoàn Nhan Hồng Khang không dám đi, vội dừng bước lại.

Diệp Húc cười nói: “Pháp trượng, món nợ này coi như xong. Nhưng pháp trượng đánh ta một roi thì tính thế nào đây?”

Hoàn Nhan Hồng Khang nghẹn họng trấn trối, vội biện giải: “Vừa rồi ngươi nói muốn thay con gấu của ngươi chịu một roi mà...”

Diệp Húc cười ha ha, từ từ nói: “Pháp trượng, chuyện nào ra chuyện đó, ta thay gấu của ta chịu một roi, đó là một chuyện, ngươi đánh ta một roi, đó lại là chuyện khác”

Hắn nhàn nhạt nói: “Còn nữa, ngươi đánh trọng thương gấu của ta, suýt nữa thì chết, món nợ này cũng phải tính. Pháp trượng thấy sao?”

Hoàn Nhan Hồng Khang tức giận đến thất khiếu phun máu, phẫn nộ quát: “Đây là cớ gì? Làm sao có kẻ lấp liếm sai trái như vậy? Ngươi làm vỡ nát Hỏa Long tiên của ta lại còn muốn tính sổ với ta, ngươi rốt cuộc có biết đạo lý không?”

“Vừa nay ta nói đạo lý với ngươi, ngươi không chịu. Giờ ta không nói lý nữa, ngươi lại muốn nói đạo lý với ta. Pháp trượng, ngươi khiến ta thật khó xử...”

Diệp Húc thở dài, tỏ vẻ vô cùng khó xử. Hắn chắp hai tay sau lưng, nhìn bầu trời, hạ giọng nói: “Tâm ta như trăng sáng, ôi khó sao, khó sao! Cũng được, ngươi vừa rồi muốn thu con gấu này của ta làm thú cưỡi, ta cũng không làm khó dễ ngươi, chỉ đánh ngươi về nguyên hình, làm thú cưỡi cho mấy đồng tử của ta”

Hoàn Nhan Hồng Khang hét lớn một tiếng, xoay người vội vàng lao đi, căn bản không dám động thủ cùng hắn.

Tốc độ của y cực nhanh, chớp mắt đã đi mấy trăm dặm, hướng thẳng đến Trung Đô Đại Kim quốc, hô to: “Tiểu tử, có giỏi ngươi đừng đi, trong trều đình Đại Kim ta cao thủ vô số...”