Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 567-569: Cấm bảo cổ xưa - Thu Hàn Trác Cung - Phách Hạ Lão Tổ




Chương 567: Cấm bảo cổ xưa

Sở dĩ thân thể hắn có thể giữ lại không hóa, ngoại trừ tu vi hắn vô cùng mạnh mẽ, đã vô hạn tiếp cận Vu Hoàng, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là thời hắn sống cách bây giờ không xa.

Hắn là cường giả vô địch ba ngàn năm trước, là nhân vật ngang cấp với Ứng Tông Đạo. Ba ngàn năm quang âm, Trấn Ma Quật vẫn không thể hoàn toàn ăn mòn xác chết của hắn.

Nhưng thời gian dần trôi, dù tu vi hắn thông thiên triệt địa thì cũng sẽ bị hút đi tất cả sức mạnh rồi hóa thành một đống xương khô.

“Con chó chết tiệt kia, mày cho là lão tử không dám ăn?”

Già La Minh Tôn nhe răng cười gằn, giơ tay chộp tới Đồ Nhân Chủ, cười ha ha nói: “Ăn thân thể của kẻ sắp thành Vu Hoàng này, như vậy tu vi lão tử sẽ lại tăng lên một bước, có khi còn bước vào cảnh giới Nhân Hoàng, trở thành nhân vật sánh ngang với thủ lĩnh các đại thần điện ấy chứ!”

Lão nắm lấy thân thể Đồ Nhân Chủ nhét vào trong miệng, ra sức cắn, sau đó thì hô to một tiếng vì đau đớn, hóa ra toàn bộ răng trong miệng đã vỡ sạch.

Một vị Nhân Hoàng đỉnh như Đồ Nhân Chủ kia thì thân thể đã cứng rắn đến mức độ qua cả sự tưởng tượng của lão. Đừng nói là cắn, chỉ sợ Già La Minh Tôn có tế bất diệt chi bảo lên cũng chẳng thể làm gì được vị Nhân Hoàng này.

Hạo Thiên Khuyển vô cùng đắc ý, cái đuôi nó dựng thẳng lên như một cây gậy đầy lông mượt vẫy tới vẫy lui: “Ai bảo ngươi ném xương cốt ra xa vậy...”

Già La Minh Tôn giận dữ, đột nhiên lấy ra một cục xương ném đi thậ xa.

“Gâu!” Con phá cẩu này không hề nghĩ ngợi liền đuổi theo, trong chớp mắt liền mất tăm mất tích.

Diệp Húc cũng thấy đau đầu. Hai tên khốn khiếp Hạo Thiên Khuyển và Già La Minh Tôn kia như chẳng có chút ý thức về gian nan khổ cực, bọn họ bị nhốt trong nơi hiểm ác như Trấn Ma Quật này, mà bọn chúng còn có thể vô ưu vô lự, đúng là làm cho người ta khâm phục.

Hắn thu thi thể Đồ Nhân Chủ lại. Thân ngoại hóa thân Liệt Hỏa Minh Tôn của hắn đã bị Ngọc Tiêu cung chủ đánh cho chỉ còn lại một cái đầu, nhưng thân thể Đồ Nhân Chủ này còn mạnh hơn Liệt Hỏa Minh Tôn không biết bao nhiêu lần, cho dù luyện thành vu bảo hay thân ngoại hóa thân đều có uy lực cực kỳ hùng mạnh.

Bọn họ tiếp tục đi sâu vào trong địa cung. Tòa địa cung này vô cùng to lớn, nhưng có một điều khiến người ta thấy kỳ quái, chính là bên trong không bày ra bất kỳ cấm chế nào, để mặc cho người khác tiến vào bên trong.

Có lẽ Nga Hoàng cực kỳ tin tưởng vào Trấn Ma Quật mà mình luyện chế, cực kỳ tin rằng dù có người tìm đến bí mật trung tâm địa cung, cũng chẳng thể phá vỡ Trấn Ma Quật, thoát vây ra ngoài.

Đi đến nơi đây, hơi thở cấm bảo và Vu Hoàng dần trở nên nồng đậm, trấn áp tu vi và thân thể bọn họ. Nhưng thân thể Già La cùng hai vị Đại Minh Tôn Vương kia đủ mạnh để chống lại sự trấn áp của hơi thở kia. Triều Công Thiều chính là Nhân Hoàng, mạnh hơn hẳn bọn bọ, nên vẫn có thể thoải mái hành động như trước.

Tu vi Diệp Húc tuy không bằng bọn họ, nhưng thân thể cũng gần với cảnh giới Tam Bất Diệt cảnh thân thể bất diệt, lại thêm đủ loại vu bảo gia trì, khiến cho hắn có thể chống lại hơi thở cấm bảo và Vu Hoàng. Hắn đem cảnh ngộ hiện nay trở thành một loại tu hành.

“Gần đây ta dựa dẫm quá nhiều vào vu bảo và thân ngoại hóa thân, còn có sự giúp đỡ của người khác. Nhờ có khối thân ngoại hóa thân Liệt Hỏa Minh Tôn này, cùng với ba vị minh tôn Già La, Tu Đề, Bảo Hiền, còn có Hạo Thiên Khuyển, Triều sư bá trợ giúp mới có thể chống lại một phần Ngọc Tiêu cung chủ. Nhưng đây dù sao cũng không phải thực lực bản thân mình, mà là ngoại thực”

Diệp Húc lẳng lặng theo sát phía sau đám người Triều Công Thiều, thầm nghĩ: “Dựa vào ngoại lực tuy có thể chiến thắng đối thủ, nhưng tăng lên cảnh giới cao hơn, vấn đỉnh Tam Tương, Tam Bất Diệt, thậm chí là trở thành Nhân Hoàng, Vu Hoàng cũng không thể dựa vào ngoại lực. Ta chưa từng nghe có người nào dựa vào vu bảo, thân ngoại hóa thân mà có thể tu thành Vu Hoàng”

Chỉ có tu vi bản thân mới là căn bản.

Lần đến Hàn Nguyệt Cung cầu hôn này cho hắn kích thích thật lớn. Nếu tu vi hắn cao hơn một ít, nếu hắn là một vị Nhân Hoàng thậm chí là Vu Hoàng, Ngọc Tiêu cung chủ có còn dám từ chối lời cầu hôn của hắn không?

Nếu từ chối, Diệp Húc cũng không cần đến Triều Công Thiều và ba vị minh tôn cùng Hạo Thiên Khuyển trợ giúp, chỉ cần một mình hắn cũng có thể náo cho Hàn Nguyệt Cung long trời lở đất, cướp đi Kiều Kiều.

Hắn tu vi tiến cảnh không hề tính là chậm, so với người khác thì phải nói là thần tốc, nhưng Diệp Húc lại cảm thấy, tốc độ tu luyện của mình vẫn còn quá chậm.

Hắn không ngừng thúc giục Bàn Vương Khai Thiên Kinh, ra sức hấp thu luyện hóa Thuần Dương linh khí, không chịu lãng phí bất cứ thời gian nào.

Dọc theo đường, bọn họ đi qua những tòa cung điện, trong đó có nhiều bá chủ mạnh mẽ như Đồ Nhân Chủ chết già ở đó, nhưng những người này chết đã lâu, xác đã mục nát, không thể sử dụng được.

Đủ loại ngọc lâu, bảo tháp, thậm chí là xác Nhân Hoàng chi bảo rơi rụng trên đất, làm cho người ta thấy mà giật mình.

Nhìn gần lại khiến đám người Diệp Húc không nhịn được khiếp sợ.

“Thứ gì có thể khiến cho nhiều Nhân Hoàng và Nhân Hoàng chi bảo đều cạn kiệt như vậy? Tinh khí và tu vi khổng lồ như vậy e là cũng có thể tạo ra vài vị Vu Hoàng chứ nhỉ?” Trong đôi mắt trâu của Bảo Hiền Minh Tôn lộ ra sợ hãi, hắn lẩm bẩm nói.

Bọn họ càng ngày càng đến gần trung tâm mảng địa cung này.

Ở nơi đây, hơi thở cấm bảo và Vu Hoàng đã nồng đậm tới cực điểm, ép cho thân thể Diệp Húc và đám người Già La Minh Tôn không ngừng thu nhỏ lại. Chỉ có vị Nhân Hoàng là Triều Công Thiều kia mới có thể đối kháng với loại uy áp to lớn này.

Triều Công Thiều há miệng phun ra một con sông hoàng tuyền lớn, nó xoay quanh đỉnh đầu mọi người, giúp đám người Diệp Húc thoát khỏi sự áp bách của tứ cấm nhất hoàng.

Mà ở nơi đây, bọn họ cảm giác được một loại năng lượng kỳ lạ khác, nó như một cái hố đen, không ngừng hút hết mọi thứ vào trung tâm.

Bọn họ nơm nớp lo sợ đi về phía trước, rốt cuộc đến chỗ sâu nhất trong địa cung. Trước mắt đột nhiên rộng mở sáng rọi, một không gian mờ mịt xuất hiện, vô cùng rộng lớn, chỉ có một mặt trăng sáng rọi treo trên hư không, tản ra ánh sáng lành lạnh.

ở trong mảng không gian này, ba chiếc đại đỉnh vô cùng tinh mỹ lơ lửng giữa không trung, tản ra dao động làm cho người ta phải run rẩy. Từ xa nhìn lại, những tòa đại lục lơ lửng trên miệng đại đỉnh, mây mù bốc lên, núi non trùng điệp, vô cùng hùng tráng.

“Ba cấn bảo mà Hạ gia bị mất, Thiên Địa Dương tam đỉnh...”

Ánh mắt Diệp Húc lập tức thẳng lên, cửu đỉnh trong cơ thể bị hơi thở của Thiên Địa Dương tam đỉnh dẫn dắt, lập tức oong oong bay ra, bay lên bay xuống trên đỉnh đầu hắn.

Hắn luyện chế xong cửu đỉnh, cũng từng chính mắt nhìn thấy Thiên Địa Dương tam đỉnh mà Nhân Hoàng Hạ gia rèn ra. So với ba món Nhân Hoàng chi bảo đó, ba tòa đại đỉnh trước mặt đây quả thật quá thô sơ, không thể nào sánh nổi.

Đây là những chiếc đại đỉnh mà Đại Hạ hoàng triều dùng để trấn áp số mệnh thiên địa, thống trị thế giới Vu Hoang hơn mười vạn năm. Ba tòa đại đỉnh quan trọng nhất trong cửu đỉnh đều đang ở nơi đây!

Tuy nhiên, thứ khiến Diệp Húc thất vọng chính là, ba tòa đại đỉnh này cho dù uy năng vô cùng mạnh mẽ, mênh mông, nhưng không có trấn áp chư thiên, trấn áp thế giới Vu Hoàng như những gì hắn tưởng tượng!

Dù uy năng của chúng mạnh mẽ khôn cùng, nhưng tuyệt đại bộ phận uy năng đã mất đi, suy bại thành bảo vật ngay cả cấm bảo bán thành phẩm cũng không bằng.

Trên vách của chúng dày đặc những vết rạn nứt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra, hóa thành hư ảo.

Đám người Triều Công Thiều Già La Minh Tôn ngơ ngác nhìn ba tòa đại đỉnh này, thất thần hồi lâu.

Thiên Địa Dương tam đỉnh mà Hạ gia tìm kiếm bao lâu, không ngờ lại xuất hiện ở trong này, bị giấu bên trong Trấn Ma Quật ở Hàn Nguyệt Cung.

Đột nhiên, một tiếng oong vang lên, trong cơ thể Diệp Húc liền bay ra một mũi kim tên, bắn ra hàng vạn luồng tên khí, rực rỡ như một chiếc đuôi của khổng tước.

Diệp Húc cả kinh, vội vàng nhìn khắp nơi. Chỉ thấy ngoại trừ ba tòa đại đỉnh kia ra, còn có một vị Vu Hoàng áo trắng vô cùng oai phong đứng giữa không trung. Áo hắn trắng như tuyết, lưng đeo một cây trường cung vàng, kim quang vạn đạo bắn ra từ trong cơ thể hắn, mỗi một luồng kim quang đều như một thanh kiếm sắc, gần như xuyên thủng hư không!

Sau lưng hắng đeo một túi tên, trong túi trống không, không có bất cứ một mũi tên nào.

Mi tâm hắn bị đâm ra một lỗ lớn, hẳn là bị một vị cường giả nào đó giết chết, sau đó trấn áp thi thể hắn ở trong mảng địa cung này.

“Vị Vu Hoàng áo trắng này, chẳng lẽ là phu quân của Nga Hoàng, vị Nghệ Hoàng đã cướp đi Đại Hạ?” Triều Công Thiều thất thanh nói.

Già La Minh Tôn chỉ cảm thấy khó có thể tin nổi, kêu lên: “Nga Hoàng có phát điên phát rồ thế nào thì cũng không thể đi giết chết trượng phu của mình, thậm chí còn trấn áp thi thể ở trong Trấn Ma Quật để luyện chế vu bảo đi?”

Bảo Hiền Minh Tôn tức giận bất bình, cả giận nói: “Ả đàn bà này điên rồi, trấn áp Thiên Địa Dương tam đỉnh của Đại Hạ hoàng triều, lại còn giết chết chính trượng phu của mình, ngay cả thi thể cũng không buông tha, để cho một món vu bảo khác đến cắn nuốt vị Vu Hoàng quá cố này, thật là vô nhân đạo!”

“Người này...có lẽ không phải là Nghệ Hoàng”

Diệp Húc cẩn thận cảm nhận hơi thở của Nghệ Hoàng Kim Tiễn và trường cung vàng trên lưng vị Vu Hoàng áo trắng kia, nhíu mày nói: “Nghệ Hoàng Kim Tiễn và trường cung sau lưng hắn, tuy cùng một loại cấm pháp, nhưng lại không phải là một thể. Đây là một vị Vu Hoàng tu thành tên đạo khác, tu luyện cùng một loại cấm pháp với Nghệ Hoàng...Ta biết rồi! Kẻ này là đệ tử của Nghệ Hoàng, từng cùng người đứng đầu chuyện phục hưng Đại Hạ, Vu Hoàng Thiếu Khang liên thủ đánh vào Nghệ Hoàng hành cung ám sát Nghệ Hoàng!”

***

Chương 568: Thu Hàn Trác Cung

Diệp Húc cùng Già La Minh Tôn từng tại Bắc Hải Bí Cảnh, Nghệ Hoàng hành cung ở bên trong, phát hiện qua vị áo trắng lấy hoàng tung tích, lúc ấy người này cùng Vu Hoàng thiếu Khang liên thủ, sát nhập hành cung, đánh vỡ Bắc Hải Bí Cảnh, đi Vu Hoang Thế Giới bên ngoài mặt khác hư không, chỉ là không biết hậu quả như thế nào.

Diệp Húc giờ phút này nhìn thấy thi thể vị Vu Hoàng áo trắng, cùng với kim sắc Trường Cung, nhận ra ngay được Vu Hoàng, chỉ sợ là đương thời cùng thiếu Khang liên thủ cái vị kia, Nghệ Hoàng đồ đệ.

Hắn lưng đeo Trường Cung, cũng là một cấm bảo, tản mát ra uy năng tuy nhiên không bằng Hạ gia Thiên Địa Dương Tam Đỉnh, nhưng uy lực cũng cực rất mạnh, tuy nhiên trong túi đựng tên đã có Nghệ Hoàng Kim Tiễn.

Triều Công Thiều ngẩng đầu nhìn về phía Vu Hoàng, lẩm bẩm nói: “Người này nếu như là Nghệ Hoàng đệ tử, như vậy hắn nhất định là Vu Hoàng Hàn Trác rồi. Nghe nói người này chẳng những là Nghệ Hoàng đệ tử, hay là hắn nhận lấy nghĩa tử, Nghệ Hoàng đánh cắp Đại Hạ vận mệnh về sau, đem triều chính hết thảy giao cho hắn quản lý, về sau người này tạo phản...”

Gia La Minh Tôn vui mừng quá đỗi, cười ha ha nói: “Không cần nói nhiều, nơi này có thân thể của một Vu Hoàng, tăng thêm bốn cấm bảo, điều này thực lực mà có, đủ để cho chúng ta giàu đến chảy mỡ, thậm chí san bằng Hàn Nguyệt Cung!”

Rồi hắn đột nhiên phóng Vu Hoàng Hàn Trác đi, làm mọi người để tâm, ngay cả với Triều Công Thiều là một Nhân Hoàng cũng chú ý tới.

Liền lúc đó Già La Minh Tôn lao ra con sông Hoàng Tuyền lớn động thủ, liền bị tứ đại cấm bảo cùng thân thể Hàn Trác tản mát ra khí tức, ép tới kịch liệt khiến hắn bị thu nhỏ lại.

Thân thể hắn cao hơn hai mươi trượng liền biến nhỏ hơn một thước, Già La Minh Tôn ra sức tiến thẳng về phía trước, mỗi bước đi, thân thể bị thu nhỏ lại một phần, hắn đi thêm mấy trăm trượng, thân thể nhỏ chỉ còn bằng hạt đậu đinh, cả ngày mới đi được một bước.

Oa!

Già La Minh Tôn phun huyết ra, sắc mặt tái nhợt hiện rõ.

Tuy nhiên, Thiên Địa Dương Tam Đỉnh cùng thân thể Hàn Trác cùng với Hàn Trác Cung, cũng bị suy yếu nhiều lần, nhưng Tứ đại Cấm Bảo cùng khí tức của Vu Hoàng trấn ép tới làm hắn khó có thể tiếp cận.

“Hay là ta đến!”

Triều Công Thiều hét lớn một tiếng, đi nhanh về hướng Hàn Trác Vu Hoàng bay đi, đỉnh đầu sông Trường Hà mở rộng, hắn liền đem Diệp Húc giao cho Tây Hoàng Cầm, Thiên Nguyên Tinh Kỳ, Vương Mẫu sách cùng Côn Luân hết thảy tế lên, bốn Nhân Hoàng chi bảo, tản mát ra bành trướng uy năng, tất cả đối kháng cấm bảo cùng uy áp Vu Hoàng.

Thực lực của hắn hơn nhiều lần so với Già La Minh Tôn, hắn từng là Hoàng Tuyền Ma tông chủ, thủ đoạn thực lực đều vượt xa Đại Minh Tôn Vương.

Diệp Húc vội vàng cao giọng nói: “Sư bá, mau trở lai! Nhân Hoàng trấn đặt ở Trấn Ma Động nhiều vô số kể, khẳng định có không ít vị Nhân Hoàng lại tới đây, bọn hắn còn không thể thu những cấm bảo này...”

“Xú tiểu tử, ngươi đang khinh bỉ sư bá sao?”

Triều Công Thiều giận dữ, hắn đang ở xa với Già La Minh Tôn mấy trăm dặm, chạy một phát đến cách gần Hàn Trác Vu Hoàng chưa đầy một dặm.

“Tu vi lão phu so ra kém Ngọc Tiêu, nhưng là không phải lời nói đùa!”

Triều lão gia tử vô cùng phóng khoáng, hào khí ngất trời, há miệng phun ra một treo Trường Hà, dốc sức liều mạng thúc dục bốn Nhân Hoàng chi bảo, tiếp tục tiến lên, thân hình vẫn bị ép thu nhỏ lại dần dần.

Diệp Húc gặp khí thế của hắn trùng thiên, nhất cổ tác khí Hàn Trác Vu Hoàng phóng đi, cũng rất là bội phục.

Triều Công Thiều há miệng nhổ, lại là một treo Hoàng Tuyền Trường Hà, mãnh liệt bành trướng, uy thế làm cho người ta sợ hãi.

“Sư bá lợi hại thật...” Diệp Húc không khỏi tán thưởng.

Già La Minh Tôn, Tu Đề Minh Tôn cùng Bảo Hiền Minh Tôn cũng khen không dứt, thực lực mà Triều Công Thiều bày ra lúc này thật vượt qua nhữn gì bọn họ đoán.

“Ta vốn tưởng rằng Triều lão nhân đi đến đó đã là không tệ, thật không ngờ lão già này còn có thể thi triển Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên Cấm Điển!” Bảo Hiền Minh Tôn bật thốt lên lời khen ngợi, giơ ngón cái lên.

Triều Công Thiều phun ra không ngừng, chỉ thấy hoàng hà mênh mông, nhưng lại không có chút uy lực nào.

Sau một lúc lâu, Diệp Húc liền nhìn ra chỗ không thích hợp, hắn vội dừng khen, thầm nghĩ: “Hóa ra vị lão tiên sinh này không thi triển Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên Cấm Điển hóa ra sông Hoàng Tuyền để chống lại hơi thở cấm bảo Vu Hoàng, mà là bị áp cho ói ra...”

Hơi thở Vu Hoàng và cấm bảo nặng đến không thể tưởng tượng nổi, Triều Công Thiều chống đỡ nó mà bị ép cho suýt nữa phun ra cả mật đắng. Lão gia tử toàn mặt ủ rũ, lui trở về, lau đi vết nôn trên khóe miệng, lão phẫn nộ nói: “Hơi thở của cấm bảo nơi này thật quá nặng, quá là nặng, chỉ có lấy có lấy ra cấm bảo mới có thể chống lại nó, bằng không cho dù là Ứng Tông Đạo cũng chẳng thể làm gì!”

Diệp Húc tế Nghệ Hoàng Kim Tiễn lên, cười nói: “Sư bá, mũi Nghệ Hoàng Kim Tiễn này và Hàn Trác Cung chính là cùng một loại cấm pháp, ngài xem có thể dùng nó dắt Hàn Trác cung tới đây được không?”

Triều Công Thiều lắc đầu: “Nếu là dùng hơi thở dắt đi thì cũng là Hàn Trác cung dắt Nghệ Hoàng Kim Tiễn qua đó, dù sao cấm pháp chất chứa trong Hàn Trác cung hơn xa kim tên”

Diệp Húc cũng vô kể khả thi, bọn họ cực khổ đến được nơi đây, phát hiện ra kho báu lớn nhất trên đời, nhưng lại không cách nào đến gần, không thể lấy đi bất cứ món bảo vật nào, còn có chuyện có thể làm cho người khác khổ sở đến hộc máu hơn chuyện này không?

Theo lịch sử, Trấn Ma Quật đã trấn áp không biết bao nhiêu vị Nhân Hoàng đỉnh phong. Những người này hẳn cũng đều tới nơi đây, nhìn thấy Vu Hoàng Hàn Trác và cấm bảo của hắn, cùng với Thiên Địa Dương tam đỉnh của Hạ gia, chỉ sợ những cường giả đó cũng chỉ có thể nhìn mà không thể nào thu được bốn món cấm bảo và thân thể Vu Hoàng.

Thực lực của bọn họ hơn xa đám người Diệp Húc, lại có đủ loại Nhân Hoàng

Tu Đề Minh Tôn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Thật không có tiền đồ! Một món cấm bảo mà thôi, coi cái bộ dạng của ngươi kìa!”

Bảo Hiền Minh Tôn ngây ngô cười ha ha, nắm lấy Hàn Trác cung, cười ha ha nói: “Đồ sâu bọ, ngươi thấy cấm bảo rồi nhưng đã từng tự tay sờ qua chưa? Lão Ngưu ta sờ qua rồi nhé!”

Tu Đề Minh Tôn ngậm miệng, hắn quả thật chưa từng sờ qua cấm bảo, cho dù là cấm bảo của Sâm La Thần Điện, hắn cũng chỉ nhìn từ xa mà không có tự tay sờ vào.

Bảo Hiền Minh Tôn cười ha ha, ra sức kéo cung, kéo đến mặt đỏ bừng nhưng vẫn không thể kéo được Hàn Trác cung ra.

Tu Đề liền đoạt lấy, cười lạnh nói: “Đồ vô dụng, để ta ra tay!”

Tám cánh tay của hắn mở ra, cũng chẳng thể kéo được Hàn Trác cung ra, bốn cái đầu kia tuôn mồ hôi như suối.

“Chỉ giỏi nói phét” Bảo Hiền Minh Tôn ôm tay cười lạnh.

Khuôn mặt Tu Đề Minh Tôn đỏ bừng lên, hắn cả giận nói: “Lão tử không có công phu nói phét với ngươi!”

Già La Minh Tôn vốn cũng định thử một phen, thấy thế vội bỏ qua ý định này. Triều Công Thiều tâm ngứa khó nhịn, lấy Hàn Trác cung đến nhưng cũng không thể kéo được nó ra, ngược lại mệt nhọc đến trán chảy mồ hôi ra như nước.

Diệp Húc khẽ mỉm cười, mấy người này đều là những lão quái vật đã sống trăm ngàn năm, nhưng vẫn càn quấy như là những đứa trẻ bướng bỉnh. Hắn giơ tay lấy Nghệ Hoàng Kim Tiễn đặt vào trong túi tên, đột nhiên một luồng khí màu vàng phóng lên cao, kim quang mấy vạn trượng, huy hoàng như trụ.

Mũi Nghệ Hoàng Kim Tiễn này được cấm pháp cùng loại làm dịu, mọi loại phong ấn trong tên đều mở hết ra.

Một luồng hơi thở vô cùng khủng bố đột nhiên phóng ra từ trong mũi tên, còn nặng hơn hơi thở của Vu Hoàng như Hàn Trác kia không biết bao nhiêu lần!

***

Chương 569: Phách Hạ Lão Tổ

Luồng hơi thở này vừa xuất hiện liền che luôn hơi hở của ba món cấm bảo Thiên Địa Dương đỉnh, ép cho thân hình đám người Diệp Húc thu nhỏ lại vô hạn. Bên trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn truyền đến tiếng rồng ngâm vang dội, chấn cho bọn họ hộc máu.

“Đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm rồi... Lão tổ ta cuối cùng cũng lại thấy được ánh mặt trời rồi!”

Âm thanh chấn động toàn địa cung này, dao động mạnh mẽ tấn công khắp nơi, giống như uy năng của cấm bảo hoàn toàn phóng ra. Đám người Diệp Húc đứng mũi chịu sào, gần như bị làn sóng âm này đánh cho tan xương nát thịt, cho dù là thân thể bất diệt, nguyên thần bất diệt, Thiên Địa Pháp Tướng bất diệt cũng chẳng thể chịu được loại uy năng này!

Đột nhiên một luồng sức mạnh khổng lồ từ không trung rơi xuống, bảo vệ quanh thân bọn họ, ngăn cản ma âm xâm nhập, khiến thân thể nguyên thần của Diệp Húc ngừng phân giải.

“Trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn phong ấn một vị Vu Hoàng!” Diệp Húc khiếp sợ vạn phần, thất thanh nói.

Triều Công Thiều cũng kinh hãi không hiểu, thứ trong kim tên có thể sánh với Vu Hoàng, luồng hơi thở này thậm chí còn ép cho vị Nhân Hoàng như lão cũng không thể thở nổi!

Ba người Già La, Tu Đề và Bảo HIền lại khiếp sợ há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Nghệ Hoàng Kim Tiễn.

Chỉ thấy trong tên, những luồng năng lượng dạng điệp văn giống như hoa văn trên cánh bướm trào ra. Mỗi một điệp văn chất chứa pháp lực vượt xa những Đại Minh Tôn Vương như bọn họ, thậm chí còn hơn xa cả Nhân Hoàng như Triều Công Thiều.

Mà những điệp văn đó lại có hơn ngàn cái.

Đây là pháp lực của Vu Hoàng, chỉ có nhân vật vô địch như Vu Hoàng mới có thể có được sức mạnh khủng bố như thế!

“Vật nhỏ đáng thương, huyết mạch Chuyên Húc Thần Vương trong cơ thể các ngươi đã thấp kém đến cả lão tổ ta cũng không thể phát hiện...”

Trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn, giọng nói già nua kia lại ầm ầm vang lên: “Nhưng từ trong cửu đỉnh mà ngươi luyện chế ra, bản lão tổ vẫn nhìn thấy huyết thống thuộc loại Chuyên Húc Thần Vương... Cậu thiếu niên kia, nói cho lão tổ, bây giờ là Đại Hạ năm bao nhiêu?”

Diệp Húc ngẩn ra, biết giọng nói này là đang nói với mình, mờ mịt trả lời: “Đại Hạ đã sớm diệt vong...”

“Diệt vong?”

Giọng nói kia vang lên đầy giận dữ, sau đó một cái đầu rồng có chòm râu dài thò ra từ trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn, trông nó vô cùng dữ tợn, vô cùng hung ác. Nhưng điều làm cho người ta phải bật cười chính là cái đầu này chỉ lớn tầm nắm tay, hoàn toàn khác hẳn với quái vật trong tưởng tượng của mọi người.

“Ai dám diệt Đại Hạ ta?”

Đầu rồng thò ra từ trong kim tên thổi râu trừng mắt, vô cùng phẫn nộ, nó rít gào: “Chẳng lẽ hắn không biết, đây là đạo chính thống của Chuyên Húc Thần Vương ở nhân gian ư? Chẳng lẽ hắn không biết Chuyên Húc Thần Vương chính là tôn tử của đế tôn, Thiên đế ư?”

Đám người Diệp Húc, Triều Công Thiều và Già La Minh Tôn càng nghe càng hồ đồ, đành phải dò hỏi: “Tiền bối, Đại Hạ hoàng triều chính là bị Đại Thương hoàng triều tiêu diệt, cách nay đã sáu trăm ngàn năm rồi. Xin hỏi tiền bối, ngài là?”

“Ta chính là vị thần bảo vệ Đại Hạ, Phách Hạ lão tổ!”

Một con long quy to bằng cái chậu rửa mặt cố gắng bò ra khỏi mũi tên, sau đó rơi xuống mặt đất, bốn chân chổng lên trời. Con long quy này ra sức giãy dụa một lúc, phát hiện ra mình không thể bò dậy, lúc này nó mới ngẩng đầu, nhìn mọi người, ngạo nghễ  nói: “Bản lão tổ chính là linh hồn bất diệt của Đại Hạ hoàng triều! Thiên địa diệt mà ta bất diệt, thiên địa tử mà ta bất tử! Nghệ nghĩ đến có thể bắn chết ta, cũng không từng nghĩ đến y chỉ có thể tiêu diệt được thân thể bản lão tổ, vốn chẳng thể tiêu diệt được ý chí của ta! Y trấn áp bản lão tổ ở trong kim tên, cũng chưa từng nghĩ đến, bản lão tổ có ngày thoát vậy!”

Ngữ khí nó lớn đến dọa người, nhưng trông lại chẳng ra sao, bốn chân chổng lên trời, trở mình mãi mà chẳng nổi.

Phách Hạ lão tổ giãy dụa một lúc lâu, bất đắc dĩ nói: “Đây là thân thể mà bản lão tổ mới luyện chế, không thể trọng dụng, các ngươi còn không mau đỡ bản lão tổ dậy?”

Nó có được pháp lực của Vu Hoàng, nhưng lại không có thân thể Vu Hoàng. Thân thể Vu Hoàng của nó đã bị Nghệ Hoàng bắn chết, thân thể hiện tại chính là vừa mới luyện chế lại.

Diệp Húc bước vài bước lên, cố lấy sức lực toàn thân nhưng lại chẳng thể nhấc được con long quy này lên, cuối cùng phải liên thủ cùng ba vị minh tôn, lại có Triều Công Thiều hỗ trợ mới lật con long quy này lại.

Lúc này bọn họ mới chú ý tới, trên lưng con long quy này không ngờ đeo một tấm bia đá rất nặng. Trên mặt bia có khắc rậm rạp chữ, hầu như là những dòng chữ linh tinh chẳng có chút ý nghĩa nào như: “Ta quá vĩ đại”, “Ta quá hùng mạnh”, “Hôm nay ta dọa một con nhóc khóc”, “Ta vô địch”, “Ta dũng mãnh đến ngay cả chính mình cũng không thể đánh chết được chính mình”...

Hiển nhiên là con ô quy già này đã tự tâng bốc mình, thậm chí luyện ra một tấm bia đá khiêng trên lưng, e sợ rằng người khác không biết chỗ lợi hại của nó.

Phách Hạ lão tổ khá là vừa lòng với hành động trợ giúp của Diệp Húc, vuốt cằm cười nói: “Ngươi rất không tệ, lại là huyết mạch Chuyên Húc Thần Vương, chỉ là huyết mạch thật quá thấp kém. Nhưng yên tâm đi, chờ lát nữa lão tổ sẽ cho ngươi chút ưu đãi”

Nó cố gắng bò đi hướng Diệp Húc, định giơ cái chân trước lên vuốt đầu Diệp Húc, để bày tỏ ân sủng.

Nhưng tấm bia tự khen mình trên lưng nó kia thật quá nặng, ép cho con long quy này đi còn không nổi, mệt đến thở hổn hển.

Đám người Diệp Húc ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ vốn tưởng rằng thứ thoát ra từ trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn tất nhiên là một nhân vật vô cùng khủng bố, nào biết đó chính là một tên Phách Hạ ngay cả cuộc sống cũng chẳng thể tự gánh vác được.

Bảo Hiền Minh Tôn gãi gãi đầu, ồm ồm nói: “Con lão ô quy này, thoạt nhìn dường như chẳng đáng tin chút nào....”

“Lão ô quy? Ngươi gọi ta là lão ô quy? Con trâu đần kia, hãy gọi ta là lão tổ!”

Phách Hạ lão tổ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn hướng Bảo Hiền Minh Tôn, cả giận nói: “Lão tổ muốn tự tay trừng trị con trâu đần nhà ngươi!”

Sau một lúc lâu, nó vẫn đứng im tại chỗ, không hề đi dù chỉ nửa bước. Tấm bia đá trên lưng nó kia thật sự quá nặng, nó cả giận nói: “Con trâu đần kia, có giỏi ngươi đứng đến trước mặt lão tổ”

Bảo Hiền Minh Tôn cười lạnh, đi đến trước mặt con long quy này, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt trâu kia trợn tròn lên: “Một lão ô quy còn chả thể dựa vào được bằng con phá cẩu kia, lại dám ra vẻ trước mặt Ngưu gia gia ta! Ngưu gia gia ta đến rồi đây, ngươi muốn như thế nào?”

Phách Hạ lão tổ chậm chạp giơ chân trước bắt lấy một ngón chân của hắn, nhẹ nhàng liền ném Bảo Hiền Minh Tôn xuống mặt đất, sau đó một cước dẫm lên trên.

Bảo Hiền Minh Tôn rống giận không ngừng, ra sức giãy dụa, nhưng chân trước của Phách Hạ lão tổ nặng đến không thể tưởng tượng được, ép cho hắn nằm dán xuống mặt đất, không thể động đậy.

“Khụ khụ, thưa lão tổ, vị này chính là thuộc hạ của đệ tử, mong lão tổ thủ hạ lưu tình” Diệp Húc ho khan một tiếng, bất đắc dĩ nói.

Phách Hạ lão tổ rất vừa lòng với thái độ của hắn, thu chân trước lại, mỉm cười nói: “Ngươi có phong thái của con người, lão tổ rất vui. Nhưng huyết thống của ngươi thật sự quá thấp kém, nhưng cũng không thể trách được, Đại hạ ta đã diệt vong sáu trăm ngàn năm, huyết mạch loãng đến trình độ này cũng có thể thông cảm được. Ngươi yên tâm, có lão tổ ở đây, ngày chấn hưng Đại Hạ sắp tới rồi”

Diệp Húc nhìn thấy trên tấm bia đá trên lưng con long quy kia lại xuất hiện một dòng chữ, viết là: “Hôm nay ta chỉ cần một tay đã đánh bại một con trâu rất cường tráng”

“Đầu óc vị Phách Hạ lão tổ này có vẻ chẳng minh mẫn cho lắm...” Mấy người liếc nhau, thầm nghĩ trong lòng.

“Được rồi, không ngờ Thiên Địa Dương tam đỉnh của Đại Hạ ta vẫn còn được giữ lại, không bị Đại Thương gì đó cướp đi”

Phách Hạ lão tổ nhìn Thiên Địa Dương tam đỉnh trên không trung, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả giận nói: “Đây là có chuyện gì? Thiên Địa Dương tam đỉnh chính là ba đỉnh hùng mạnh nhất trong cửu đỉnh, sao uy lực nay nhỏ đi vô số lần, thậm chí còn sắp tan biến như vậy? Ba tòa đại đỉnh này sau làm sao còn có thể dùng để hợp nhất cửu đỉnh trấn áp thiên địa, trấn áp tất cả Vu Hoàng? Sáu tòa đại đỉnh khác đang ở nơi nào?”

Nó lâm vào trong nổi giận, chỉ thấy một luồng pháp lực hùng mạnh vô ngần từ trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn phóng lên cao, cuốn lấy Thiên Địa Dương tam đỉnh, từng chút một kéo ba món cấm bảo này lại!

Vô số Nhân Hoàng bị trấn áp trong Trấn Ma Quật, đến chết cũng không làm được chuyện này, mà lúc này đây lại còn bị con long quy này dễ dàng hoàn thành.

Mọi người nghẹn họng trân trối nhìn, pháp lực của Phách Hạ lão tổ bọn họ chưa từng thấy qua, thu cấm bảo quả thực thoải mái đơn giản như là uống nước vậy.

“Khụ khụ, thưa lão tổ, sau tòa đại đỉnh khác của Đại Hạ ta đều bị Nghệ Hoàng cướp đi, chỉ có tổ tiên đệ tử bảo tồn được ba đại đỉnh này, truyền lưu đến nay”

Diệp Húc thở dài nói: “Nghệ Hoàng đánh cắp quốc vận của Đại Hạ ta, chiếm cứ Âm Phong Thủy Hỏa Sơn Lôi sáu đỉnh, tự lập làm hoàng, tự xưng Hạ Nghệ. Hiện giờ, sáu tòa đại đỉnh này bị hậu thế của y đánh cắp, trở thành trấn lộc chi bảo. Thậm chí Nghệ Hoàng còn rút đi huyết mạch của tộc nhân ta, đem huyết mạch Chuyên Húc Thần Vương luyện vào trong huyết thống của minh! Mỗi khi nhớ tới chuyện này, đệ tử lại rơi lệ không ngừng, thật đáng giận là thực lực đệ tử không đủ, chỉ có thể đấm ngực dậm chân, thảm thiết rơi lệ...”

Diệp Húc lau lau khóe mắt, chảy xuống hai hàng nước mắt, thầm nghĩ: “Có cường giả vô địch cấp bậc Vu Hoàng như Phách Hạ lão tổ tương trợ, như vậy là có thể rời khỏi Trấn Ma Quật, thậm chí là giết Hạ gia Trung Châu, đoạt hết sáu tòa đại đỉnh khác đến!”

Triều Công Thiều nghe được những lời này của Diệp mỗ nhân, miệng há hốc, mắt trợn tròn, thật lâu không nói được gì.

Già La Minh Tôn ho khụ khụ liên tục, cúi đầu nhìn mũi chân mình. Tu Đề Minh Tôn hết nhìn đông tới nhìn tây, giơ bốn bàn tay lau mũi mình.

Chỉ có Bảo Hiền Minh Tôn đơn thuần nhất, rơi lệ nói: “Ta đây còn không biết chủ công lại có thân thế đau xót như vậy...”

“Nghệ Hoàng bắt nạt Đại Hạ ta thật quá mức!”

Phách Hạ lão tổ tức giận bừng bừng, đột nhiên lại có chút hoài nghi, nói: “Chẳng lẽ Chuyên Húc Thần Vương lại trơ mắt nhìn Đại Hạ bị diệt sao? Đại Hạ ta là đạo thống của ngài ở nhân gian, chẳng lẽ ngại lại nhẫn tâm... không đúng không đúng!”

Diệp Húc thấy căng thẳng trong lòng, nghĩ là con long quy này đã phát hiện ra chỗ kỳ quái, lại nghe Phách Hạ lão tổ lẩm bẩm: “Không đúng! Lúc trước Nghệ Hoàng dám bắn chết bản lão tổ, nhất định là được tin tức, chỉ sợ khi đó Chuyên Húc Thần Vương đã tọa hóa rồi... Nhất định là như vậy, Chuyên Húc Thần Vương không đi về cõi tiên, kẻ nào dám động đến Đại Hạ? Nếu không thì dù có Thần Vương khác làm chỗ dựa cho Nghệ Hoàng, y cũng chẳng dám động đến dù một sợi lông của Đại Hạ!”

Nó im lặng một lúc lâu rồi thở dài và nói: “Sáu trăm ngàn năm, thời gian dài như vậy, chỉ sợ hoàng đế bệ hạ cũng đã tạ thế rồi. Hiện giờ thân thể này của lão tổ ta cũng chỉ ngang với thân thể Nhân Hoàng, không thể chịu được pháp lực vô biên của lão tổ ta, chỉ sợ là không thể đoạt lại được sáu đỉnh kia”

“Pháp lực của bản lão tổ quá mạnh....”

Phách Hạ lão tổ đắc ý dào dạt, cười nói: “Ta đã mạnh đến mức chính mình đều không thể chịu đựng được nữa. Ừm, phải ghi nhớ lời này lại....”

Nó thêm những lời đó lên bia đá, sau đó nhìn về phía Diệp Húc, nó những lời thấm thía: “Nhiệm vụ đoạt lại sáu đỉnh khác liền rơi xuống bờ vai ngươi, lão tổ ta còn ngưng luyện thân thể Vu Hoàng, đại khái phải vài thập niên nữa mới có thể luyện thành. Hơn nữa ba tòa đại đỉnh này còn cần tế luyện một lần nữa, nếu không chúng nó sẽ tan biến”