"Nhị Thập Bát Chư Thiên Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, Lý Thiên Vương!"
Diệp Húc hít một hơi dài, thần quang trong mắt nổi lên, biết lần này khó có thể được yên thân.
Lý Thiên Vương Thiên Sách phủ là Phủ chủ Thiên Vương phủ, thực lực cực kỳ hùng mạnh. Người này đã tu luyện đến Tam Tương cảnh Thiên Tương kỳ đỉnh phong, hơn xa tên đại vu ban nãy.
Thực lực của ông ta ở trong Thiên Sách phủ gần với Phủ chủ. Mà Phủ chủ Thiên Sách phủ lại là Đường hoàng đương đại!
Hơn nữa người này nắm trấn phủ chi bảo của Thiên Vương phủ trong tay, Nhị Thập Bát Chư Thiên Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, tòa bảo tháp này chính là do Lý Thiên Vương đời thứ nhất đúc ra, bất diệt chi bảo. Lúc trước ở Bắc Hải bí cảnh, Lý Thiên Vương, Trình vương Trình Vương phủ, Tần vương Tần Vương phủ, ba vị Thiên Tương kỳ tế ba món bất diệt chi bảo là Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, Liệt Thiên Phủ cùng Kim Long Song Giản lên, cùng chống lại uy áp của Thiên đỉnh Hạ gia, có thể thấy được uy năng của món bảo vật này như thế nào.
Lý Thiên Vương và Tần vương dắt tay nhanh nhẹn đến, ông ta khí đọ vô song, giống như một vị vương giả cao cao tại thượng, nhìn xuống biển lửa phía dưới, sắc mặt khẽ biến, thất thanh nói: "Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo! Không phải ngươi đã chết trong tay Hạ Trung Đường sao? Chuyện gì vậy, ngươi vẫn chưa chết?"
Người khác không thể nhìn xuyên qua biển lửa để thấy diện mạo thật của Diệp Húc, nhưng Lý Thiên Vương đường đường là cường giả Thiên Tương kỳ đỉnh phong, tu vi vô cùng thâm hậu, lập tức nhìn xuyên qua biển lửa, ánh mắt dừng trên người Diệp Húc.
Sắc mặt Tần vương cũng lập tức thay đổi. Thiên Sách phủ từng nhận được tin tức, Diệp Húc bị Hạ gia Trung Châu đuổi giết, chạy trốn tới Hằng Cổ Ma Vực, ở Phù Đồ thánh thành bị cao thủ tuyệt đỉnh Hạ gia là Hạ Trung Đường bắt được, chết ở chỗ đó.
"Mặc kệ ngươi có phải chết trong tay Hạ gia hay không, hôm nay cũng phải chết ở nơi đây!"
Sắc mặt Tần vương chuyển lạnh, sau lưng đột nhiên hiện lên một đôi Kim Giản ba mươi sáu đốt, đúng là trấn phủ chi bảo của Tần Vương phủ, Kim Long Song Giản, hai thanh bất diệt chi bảo này tế lên, xuyên qua biển lửa đập tới đầu Diệp Húc!
Kim Giản rơi vào trên người Diệp Húc, đẩy lui Diệp Húc ra, phát ra tiếng nổ vang như tiếng chuông, nhưng không hề làm Diệp Húc bị thương chút nào.
Bàn Vương Khai Thiên Kinh của Diệp Húc hỗn hợp ba loại pháp môn tôi luyện thân thể mạnh nhất, có thể so với thân thể bất diệt của cường giả Tam Bất Diệt cảnh, dù là Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương mượn hơi thở của Chuyển Luân Nữ Thánh Vương để tăng tu vi lên, cũng không thể đánh chết hắn. Tần vương mới chỉ là Thiên Tương kỳ, tế lên bất diệt chi bảo nhưng chưa thể phát huy hết uy năng của món bảo vật này, đương nhiên chẳng thể làm gì được Diệp Húc.
"Kim Long Song Giản của ta sao lại không thể đập chết được một tên đại vu Nguyên Thần kỳ? Chẳng lẽ là tác dụng của hai cái vu bảo kia?"
Tần vương khẽ ơ một tiếng, tầm mắt nhìn đến đại đỉnh và Di La Thiên Địa Tháp trong thế giới sau lưng Diệp Húc, lập tức cười lạnh một tiếng, chỉ thấy hai cái Kim Giản hóa thành hai con cự long, gầm lên một tiếng, nhảy thẳng vào bên trong thế giới của Diệp Húc, giơ vuốt chộp tới cửu đỉnh và Di La Thiên Địa Tháp.
"Động tới hai thứ này, ngươi muốn chết sao?"
Diệp Húc không kìm được cơn thịnh nộ, nâng tay đánh ra hai quyền, lấy cứng chọi cứng với kim long, không ngờ lại có thể đánh lui hai con kim long này.
"Diệp huynh, xem ngươi càng ngày càng mạnh, mạnh đến đáng sợ!"
Giọng nói của Thái tử Hỉ từ xa xa truyền đến. Tần vương và Lý Thiên Vương không vội ra tay, yên lặng chờ đại giá của hắn ta. Diệp Húc áp chế kích động muốn giết người đang bùng lên trong lòng, chỉ thấy chín con chân long điều khiển một tòa bảo liễn hoa lệ thần tốc chạy tới, một đám đại vu Thiên Sách phủ đứng ở hai bên, khí thế nhất thời vô lượng.
Thứ khiến Diệp Húc kinh ngạc chính là, Thái tử Hỉ cũng đã luyện ra khí thế, khí thế của hắn ta cũng đã mở ra thế giới, chỉ thấy ở trong thế giới của hắn cũng là một tòa lầu các to lớn hùng vĩ, có hai mươi bốn tầng, mỗi một tầng đều có một loại hơi thở tối tăm tuôn ra.
Đây là trấn quốc chi bảo của Đại Đường, Lăng Yên Các, trong các chính là thân xác của hai mươi bốn vị tuyệt đỉnh cường giả Đại Đường đã tu thành Tam Bất Diệt cảnh.
Hai mươi bốn vị công thần này theo hoàng đế khai quốc Đại Đường tạo dựng nên phong công vĩ nghiệp, hoàn thành bá nghiệp của Đại Đường. Sau khi bọn họ chết, thân xác được cung phụng trong Lăng Yên các, bị Thái Tông hoàng đế luyện thành cấm bảo bán thành phẩm, dùng để trấn áp số mệnh giang sơn Đại Đường.
Khí thế của Thái tử Hỉ hóa thành Lăng Yên các, chứng tỏ trong thời gian này tu vi hắn cũng tăng mạnh, thực lực cũng nâng cao rất nhiều, xưa không bằng nay.
Hắn tu luyện đến Hợp Thể kỳ đỉnh phong, đã gần có thể bước vào Tam Tương cảnh.
"Diệp huynh, cô còn phải đa ta ngươi đã nhiều lần đánh bại ta, không có ngươi cổ vũ thì tu vi của ta sao có thể tiến nhanh như này được?" Thái tử Hỉ từ trên cao nhìn xuống Diệp Húc, trong mắt hiện lên sát khí, mỉm cười nói.
Diệp Húc phun ra một hơi trọc khí, bất đắc dĩ nói: "Thái tử Hỉ, mang người của ngươi đi đi! Hôm nay ta không muốn giết người."
Thái tử Hỉ đang đắc chí hả hê trong lòng lập tức bị lời này đả kích cho không cánh mà bay, phong độ lập tức thành số không, ánh mắt tàn nhẫn, lạnh lùng nói: "Diệp Thiếu Bảo, không nghĩ tới chuyện đã đến bây giờ mà ngươi vẫn còn càn rỡ như vậy! Chẳng lẽ ngươi không biết chữ chết viết như nào sao?"
"Kẻ không biết chữ chết viết như thế nào, e là các ngươi mới đúng nhỉ?"
Diệp Húc cười khổ, ngưng mắt nhìn đôi tay mình, lẩm bẩm nói: "Tranh thủ lúc này ta còn có thể khống chế bản thân, các ngươi nhanh chóng rời đi, đi được càng xa càng tốt! Ta thật sự không muốn tiếp tục giết người nữa, các ngươi đừng ép ta…"
"Bà nó, tiểu tử này quá kiêu ngạo!" Một gã đại vu Thiên Sách phủ không nhịn được, nổi giận quát lên một tiếng, nâng tay đánh tới Diệp Húc.
Vu pháp hắn ta biến ảo ra một bàn tay to tầm sáu bảy dặm, ngưng tụ như thực chất, uy lực kinh người.
"Ta thật sự không muốn giết người…"
Đôi bàn tay của Diệp Húc run run, chỉ thấy bàn tay vu pháp kia hạ xuống đầu hắn, khó khăn lắm liền dừng ở trên đỉnh đầu hắn.
Diệp Húc ngẩng đầu, hai mắt mở ra, đồng tử mắt trở nên đỏ tươi, những luồng sát khí phóng lên, đánh thẳng vào trời cao, hình thành một đám mây đen dài mấy trăm ngàn dặm. Mây đen cuồn cuộn giống như một cái lốc xoáy rất lớn!
Trong mắt hắn vô cùng vô tận Thái Dương Chân Hỏa tuôn trào, khôn cùng đại hỏa trào ra, bên trong ánh lửa, hai dòng Thái Dương Thần Quang bắn ra, vèo một tiếng xuyên thủng bàn tay vu pháp kia, cắt tên vu sĩ Thiên Sách phủ kia thành ba đoạn.
"Vì sao phải ép ta…"
Diệp Húc khẽ lẩm bẩm, đồng tử mắt hơi chớp lên, cắt vỡ tên đại vu Thiên Sách phủ kia, ngay cả nguyên thần cũng không thể trốn thoát!
"Diệp Thiếu Bảo, ngươi còn dám giết người!"
Lý Thiên Vương giận tím mặt, lúc này tinh anh Thiên Sách phủ ra hết, không biết bao nhiêu cao thủ bao vây Diệp Húc, khiến ông ta hoàn toàn không ngờ là, trong tình cảnh đó mà Diệp Húc lại dám trắng trợn ra tay giết người!
"Không thể không nói, thực lực Diệp Thiếu Bảo ngươi đã tăng lên rất nhiều, nhưng ngươi quá kiêu ngạo rồi, quá ngang ngược rồi, lại xuất hiện trong lãnh thổ Đại Đường ta! Hôm nay ngươi chỉ còn một con đường chết! Hai mươi tám chư thiên, uy năng toàn khai!"
Lý Thiên Vương quát lớn, chỉ thấy Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp hóa thành Hai mươi tám chư thiên, phạm vi bao phủ càng lúc càng lớn, bao Diệp Húc lại trong đó. Ở trong một mảng tiểu thiên địa, vô số thiên thần đều đứng dậy, từ trên Linh sơn bay lên, công tới Diệp Húc.
"Lý huynh, huynh đến vây khốn hắn, ta đến lấy đi hai món bảo vật hộ thân của hắn!"
Cùng lúc đó, Tần vương quát lớn, thi triển pháp lực toàn thân, thúc giục Kim Long Song Giản hóa thành hai con cự long dài đến trăm dặm, gầm lên, chui vào bên trong Hai mươi tám chư thiên, kim long giơ vuốt, một con bắt lấy Di La Thiên Địa Tháp, một con khác nắm lấy đại đỉnh do cửu đỉnh hợp nhất lại, ra sức kéo ra, định lôi hai món vu bảo giúp Diệp Húc trấn áp tâm ma đi.
"Ta không muốn giết người…"
Diệp Húc bị nhốt trong Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, đối mặt với nhiều thiên thần vây công, khóe mắt giật giật, chỉ thấy Tần vương cuối cùng cũng áp chế được Di La Thiên Địa Tháp và đại đỉnh, hai con kim long kéo hai món vu bảo này, dần dần lôi chúng khỏi thế giới sau thân Diệp Húc.
"Ta không… Ha ha, ta thật muốn giết người, thật muốn giết hết… Ha ha ha ha!"
Trong khoảnh khắc khi hai món vu bảo này rời khỏi thế giới sau lưng Diệp Húc, tám con Kim Ô hót vang, dường như bỗng đạt được tự do, kéo mặt trời bay lượn. Trong thế giới kia, vô số ngôi sao hóa thành những quả cầu lửa cuồn cuộn, từ chỗ sâu trong vũ trụ rơi xuống đại lục rộng lớn vô biên, đập cho trời sụp đất nứt, từng ngọn núi lửa đánh mở mặt đất ra, phun trào ra ngoài, cao mấy vạn trượng.
Trên khuôn mặt Diệp Húc đột nhiên hiện ra một nụ cười vô cùng quỷ dị, tiếng cười truyền đến, từ trầm thấp dần to lên, thanh âm càng lúc càng lớn.
Loại âm thanh này hóa thành sóng lớn, bao phủ vô cùng vô tận thiên thần, chỉ thấy âm thanh chấn động, đám thiên thần đó đều bị chấn cho xương cốt máu thịt bong ra, lập tức ầm ầm nổ tung, hóa thành những đám sương máu!
Ngay sau đó, đã không còn Di La Thiên Địa Tháp và cửu đỉnh trấn áp, khí thể của hắn buông ra vô tận, giống như ma quỷ đại gian đại ác đi ra từ trong địa ngục, chân hỏa quanh thân bùng lên lại bùng lên, lan tràn từ hơn mười dặm lên tới hơn ngàn dặm! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Lập tức, Hai mươi tám chư thiên trong Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp của Lý Thiên Vương đều tràn ngập chân hỏa của hắn, Linh sơn bị đốt chảy, thiên thần mất mạng, hóa thành hai mươi tám cái biển lửa!
"Giết!"
Diệp Húc quát lớn, chỉ nghe tiếng răng rắc răng rắc vang lên từ trong cơ thể hắn, từng cái đầu, từng cánh tay mọc đi ra.
Vù-
Sau lưng hắn mở ra một đôi cánh màu thịt đỏ, mở ra, dài đến hai ba mươi trượng, lập tức phóng lên cao, bốn cánh tay bắt lấy một con kim long, bốn cánh tay khác bắt lấy con kim long còn lại, ra sức vặn xoắn, ngay tại chỗ vặn cái bất diệt chi bảo này thành quẩy xoắn!
"Giết!"
Diệp Húc cười ha ha, đột nhiên thu Di La Thiên Địa Tháp và đại đỉnh, trấn áp ở trong thân thể, tám cánh tay vung lên, trong tay xuất hiện những cái Khai Thiên Đại Phủ, bổ thật mạnh tới Hai mươi tám chư thiên!
Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp bị hắn bổ ra ngay tại chỗ. Diệp Húc giống như giao long thoát vây, tám con mắt mở ra, tám dòng kim quang bắn khắp nơi, dài đến ngàn dặm, xuyên thủng hư không, cắt hư không thành những vết rách nhìn thấy ghê người, một một vết đều dài dơn vài trăm dặm!
"Thật thoải mái, thật muốn giết người a!"
Diệp Húc vỗ hai cánh, đánh tới Thái tử Hỉ, tốc độ cực nhanh!
"Mau bảo vệ Thái tử!" Đám tinh anh Thiên Sách phủ chen chúc nhau tiến lên, bao quanh bảo vệ bốn phía Cửu Long Ngự Liễn, những kiện nguyên thần chi bảo bay lên, tản ra thanh thế và dao động cực lớn, giống như những dãy núi, bảo vệ Thái tử Hỉ và Cửu Long Ngự Liễn ở giữa!
"Ha ha, thuốc bổ!"
Diệp Húc há mồm hút một cái, chỉ thấy nguyên thần chi bảo khắp trời lập tức như diều đứt dây, ào ào chui vào trong miệng hắn, đều bị hắn một ngụm nuốt vào.
Diệp Húc nhào vào bên trong đám người, giống như hổ vào bầy sói, đại khai sát giới. Hiện giờ hắn bị sát niệm khống chế, biến thành một cỗ máy giết chóc, trong chớp mắt liền có hơn mười người chết trong tay hắn, không phải bị xé thành mảnh vụn, thì cũng là bị một chưởng đánh thành thịt nát.
"Đều là thuốc bổ!"
Diệp Húc cười to, trong thế giới sau lưng, vô số cái rễ của ngọc thụ nguyên thần múa may, đâm ra khỏi mảng thiên địa kia, xuyên phá hư không, đâm vào bên trong nguyên thần mấy tên cường giả Thiên Sách phủ này, không biết bao nhiêu người trong chớp mắt liền rơi vào độc thủ của hắn, bị năng lực trong nguyên thần hắn rút hết sạch sẽ, bỏ mạng ngay tại chỗ!