Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 489: Vương thất Ma tộc




Bàn Vương Khai Thiên Kinh là loại tâm pháp mà Diệp Húc cảm ngộ và thu hoạch được khi mở ngọc lâu tầng thứ sáu, chứng kiến cảnh khai thiên lập địa. Sau đó, hắn lại dung hợp đủ loại tâm pháp mà hắn tu luyện trước đây, trong đó những cấm pháp không hoàn chỉnh bao gồm bảy chủng loại là Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần cấm pháp, Đại Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Cấm Điển, Cửu Chuyển Nguyên Công, Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh, Di La Thiên Nguyên Thủy Bảo Quyển, Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh và Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát!

Trừ những thứ đó ra, còn có đủ mọi loại pháp môn khác, tỷ như Hạ gia Nhất Thần Phân Hóa, Chư Thiên Thập Đạo, kết cấu thân thể Đại Minh Tôn Vương.

Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn chưa nhiều tâm pháp, môn pháp, hoàn toàn có thể nói môn công pháp này nếu được khai sáng thành công, tất sẽ vượt xa tâm pháp trấn giáo của các đại thánh địa, tự thành nhất thể, tự thành nhất hệ, tự thành nhất phái!

Uy lực của Bàn Vương Khai Thiên Kinh bá đạo tuyệt luân, có thể nói là khơi dòng vu đạo khai thiên hạ, mạnh mẽ vô ngần. Diệp Húc dựa vào môn tâm pháp này, thậm chí không cần dùng tới vu bảo, liền đánh chết cường giả như Lý Tông Sơn, thực lực tăng lên không chỉ gấp mười lần, có thể thấy được Bàn Vương Khai Thiên Kinh mạnh như nào!

Nhưng, khai sáng một pháp môn bao trùm ở trên tất cả các cấm pháp đâu dễ như vậy?

Diệp Húc tuy tinh thông các loại cấm pháp tâm pháp, nhưng hắn tích lũy còn xa mới đủ, không thể hoàn thiện được Bàn Vương Khai Thiên Kinh. Thế cho nên Bàn Vương Khai Thiên Kinh tồn tại một lỗ hổng rất lớn, xuất hiện khiếm khuyết, ảnh hưởng đến tâm chí của hắn.

Theo tu vi hắn tăng lên, loại ảnh hưởng này sẽ càng lúc càng lớn!

“Hoàn thiện Bàn Vương Khai Thiên Kinh không đơn giản như vậy. Hiện giờ ta tích lũy vẫn quá ít, phải tìm được tâm pháp thích hợp rồi dung nhập vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh, mới có thể hoàn thiện môn tâm pháp này được!”

Diệp Húc nghĩ đến đây, tạm thời đặt Bàn Vương Khai Thiên Kinh sau đầu. Trên thế gian này cấm pháp tuy nhiều, nhưng tìm thứ phù hợp với Bàn Vương Khai Thiên Kinh lại không hề dễ.

Vừa rồi hắn lục soát hồn phách, từ trong trí nhớ của tên thiên ma kia tìm thấy phương vị của Phù Đồ thánh thành, lập tức đi thẳng tới phương bắc.

Kỳ thật với thực lực hiện giờ của hắn, sớm đã có thể phá vỡ hư không rời khỏi Hằng Cổ Ma Vực, trở lại thế giới Vu Hoang, tiêu diêu tự tại. Nhưng Diệp Húc bị Hạ gia đuổi giết suýt chết, trong lòng tích một bụng hờn giận không vui, lúc này thực lực lại tăng mạnh, lại có thủ đoạn bảo mệnh, lấy tính cách có ân báo ân có thù tất báo, đương nhiên phải trả lại nguyên vẹn ân oán này.

Diệp Húc bay đi được mấy vạn dặm, đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Diệp huynh!”

Hắn vội vàng nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy một thanh niên dáng người cao lớn đang vội vàng bay tới, trong lòng không khỏi ngẩn ra: “Bạch huynh, sao hắn ta lại xuất hiện ở nơi này?”

Bạch Nam Hiên bay đến bên người Diệp Húc, vui sướng cười nói: “Diệp huynh, quả nhiên là huynh! Từ lúc từ biệt ở Bắc Hải bí cảnh, chúng ta đã hơn một năm rồi không gặp!”

Diệp Húc nhìn thấy cố nhân, trong lòng cũng vui mừng. Hắn cùng Bạch Nam Hiên ở Bắc Hải bí cảnh trải qua sinh tử, cùng chung hoạn nạn, tuy Bạch Nam Hiên cổ hủ đến đáng sợ, nhưng trong lòng Diệp Húc sớm đã nhận định vị bằng hữu này.

Lúc trước khi rời khỏi Bắc Hải bí cảnh, Bạch Nam Hiên liền cùng hắn tách ra, tìm kiếm âm sát dương sát và thiên sát khắp bốn phía, như vậy hắn ta đến Hằng Cổ Ma Vực là vì sưu tầm âm sát.

Diệp Húc quan sát Bạch Nam Hiên, chỉ thấy lúc này hắn tu vi vô cùng thâm hậu, yêu khí đặc hơn, mạnh hơn trước gấp hơn mười lần. Hiển nhiên hắn ta đã tụ tập đủ chín loại sát khí, rèn luyện nguyên thai nguyên thần đến thuần dương vô cấu, thoát thai hóa nguyên, trở thành đại vu!

Tư chất của Bạch Nam Hiên, trong số những người mà Diệp Húc từng gặp, chính là số một số hai. Thực lực của hắn cực kỳ cao minh, có thể ở trong thời gian ngắn ngủi đạt được thành tựu như thế, chính là chuyện đương nhiên.

“Bạch huynh, nguyên thần thoát thai, trở thành đại vu, thật sự là rất đáng mừng!”

Diệp Húc chắp tay, nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Bạch huynh, nếu huynh đã tu thành đại vu, vì sao không trở về Thanh Đế môn, mà lại ở lại nơi này?”

Bạch Nam Hiên cười nói: “Ta mới tu thành nguyên thần cách đây không lâu, còn chưa kịp trở về thì nghe chuyện Hạ gia đang truy sát huynh, e sợ huynh có chuyện, cho nên mới ở lại.”

Diệp Húc cảm động vô cùng, Bạch Nam Hiên nghiêm túc nói: “Hiện giờ, chẳng những Hạ gia đang truy tìm tung tích huynh, còn có không ít cao thủ chính ma lưỡng đạo cũng đang tìm kiếm huynh. Thậm chí ta còn nghe nói, rất nhiều cường giả Ma tộc có hứng thú với huynh. Diệp huynh, nếu huynh không sao, không bằng chúng ta lập tức rời khỏi nơi đây.”

Diệp Húc khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Bạch huynh yên tâm, lấy thực lực hiện giờ của ta, cho dù không địch lại nhưng cũng có thể chạy trốn, trên thế gian này người có thể giữ ta ở lại không nhiều lắm. Thêm nữa, những kẻ này tìm kiếm ta khắp nơi, ta cũng muốn tìm chúng.”

Trong lời nói của hắn không khỏi lộ ra một ít sát khí, tính tình đột nhiên hơi nóng nảy, trong lòng cả kinh, vội vàng kiềm chế xuống.

“Bàn Vương Khai Thiên Kinh lại làm nhiễu ý niệm trong đầu ta, xem ra khiếm khuyết của môn tâm pháp này không hề nhỏ…” Diệp Húc âm thầm cảnh giác trong lòng.

Bạch Nam Hiên cẩn thận ngẫm nghĩ một lát, gật đầu cười nói: “Lời này không sai, như vậy Diệp huynh đã tu thành đại vu rồi. Trong thiên hạ này, nếu lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh không ra tay, người có thể giữ huynh lại quả thật không nhiều lắm.”

“Ca ca, hai tên vu sĩ nhân loại kia mới trở thành đại vu đã có khẩu khí thật lớn, tự biên tự diễn, thật sự làm cho người ta cười muốn rụng răng!”

Đột nhiên một tiếng nói trong trẻo truyền đến, Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, đã thấy một nam một nữ Atula trong thiên ma sóng vai mà đến. Trong đó có một vị thiếu nữ mắt sáng răng trắng, trên người mặc một bộ áo lông cừu thật dày, lông cừu trắng kia cũng không che dấu được da thịt trắng như tuyết của nàng, thật động lòng người.

Tuy nàng ta cực xinh đẹp, nhưng lại có vẻ cực hiếu chiến, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Diệp Húc và Bạch Nam Hiên, nóng lòng muốn tỷ thí, dường như rất có hứng thú đọ sức với hai người.

Tên nam tu khác hơn thiếu nữ vài tuổi, dung mạo cũng cực tuấn mỹ, toàn thân y bao phủ ở dưới lớp lông cừu đen thật dày, dường như thời tiết cực kỳ rét lạnh, trong miệng phả ra nồng đậm hơi thở, lắc đầu nói: “Nhị muội, đừng gây chuyện. Hai vị huynh đài này nói rất đúng, lấy tu vi của hắn ta, trên thế gian này người có thể giữ hắn lại quả thật không nhiều. Theo ta thấy, dù cao thủ trẻ tuổi vương tộc trong ma tộc ta, có thể sánh vai với hắn, nhiều nhất cũng không quá mười người!”

Hai gã Atula một nam một nữ này hiển nhiên là cao thủ vương tộc trẻ tuổi trong Ma tộc, thực lực cực kỳ hùng mạnh, so với rất nhiều cao thủ trẻ tuổi chính ma lưỡng đạo mà Diệp Húc từng gặp thì không hề thua kém chút nào.

Tu vi thiếu nữ kia hẳn là Hóa Thần kỳ, mở ra lục đại luân hải, tư thế oai hùng bừng bừng. Mà tên nam Atula kia thực lực và tu vi lại cao hơn không ít, thấp nhất có thể đặt ngang với cường giả tuổi trẻ như Lý Tông Sơn.

“Không ngờ cao thủ Ma tộc nhiều như vậy, xem ra Tả Gia Minh Tôn khiêu chiến cường giả Hạ gia đã hấp dẫn không ít cường giả ma đạo đến đây.” Diệp Húc thầm nghĩ.

Ma tộc cũng có thể so với đại chủng tộc của nhân loại, các đại bộ tốc liên tục chinh chiến với nhau, nơi nơi đều là chiến trường chém giết, nên cường giả Ma tộc thực lực đương nhiên cực kỳ hùng mạnh.

“Hắn ta có mạnh như vậy không?”

Tên thiếu nữ Atula kia nóng lòng muốn thử, cười nói: “Để muội xem xem, hắn ta có phải là một cái gối thêu hoa hay không!”

Vù vù!

Sau lưng nàng ta đột nhiên hiện ra hai thanh loan đao đen kịt, dài đến mấy trượng, ong ong xoay tròn, giống như hai vầng trăng khuyết, chia nhau chém tới Diệp Húc và Bạch Nam Hiên!

Cô thiếu nữ này nói xong liền động thủ, vừa rồi còn tươi cười như hoa, mà lúc này đây lập tức trở mặt giết người!

Hai thanh ma đao tản ra ma khí âm u, ầm ầm chém vỡ hư không, biến mất không thấy, chính là đang ẩn nấp trong hư không.

Diệp Húc khẽ a một tiếng, ánh mắt chớp động. Hư không sau lưng hắn đột nhiên vỡ ra, một cây ma đao gào thét chém tới cổ hắn, mà một thanh khác đồng thời xuất hiện, chém tới Bạch Nam Hiên!

Loại thủ đoạn chém giết này, so với Diệp Húc thấy trước đây quả là một trời một vực, càng thêm quỷ dị, làm cho người ta khó lòng phòng bị!

“Tiểu cô nương, thủ đoạn không tồi.”

Trong lòng Diệp Húc lại dâng lên một cơn giận dữ, giơ tay bắt lấy thanh ma đao kia, chỉ thấy ma đao như một con cá nhảy lên nhảy xuống trong tay hắn, lại không thể nào bay đi.

Cùng lúc đó, Bạch Nam Hiên tế họa quyển của mình lên, chỉ thấy bức họa cuộn tròn mở ra, vô số yêu văn hiện lên, ngăn thanh ma đao kia lại, làm cho nó không thể đến gần.

“Không ngờ đao của ngươi là tam tương chi bảo, hoàng tộc trong Ma tộc quả nhiên giàu có. Thanh đao này, ta trả lại ngươi.”

Diệp Húc mỉm cười, trong mắt hiện lên một luồng sát khí, chỉ thấy ma đao trong tay hắn vù một tiếng bay lên, chém ngược lại thiếu nữ kia!

Răng rắc!

Một đao này bổ ra, đao khí vạn trượng, ánh đao đen như mực bổ ra hư không, lập tức đi đến trên đỉnh đầu thiếu nữ. Ánh đao giống như một tia chớp đen, khiến nàng ta không kịp trốn tránh!

Đột nhiên một cái chuông đồng hiện ra giữa thiếu nữ và ánh đao, ma âm nổi lên, vô số ma đầu hiện ra trong thân chuông, dữ tợn hung ác. Thanh ma đao đen sắc kia bổ mạnh lên chuông đồng, lập tức phát ra tiếng nổ vang như tiếng chuông!

Cái chuông đồng này hiển nhiên cũng là một món tam tương chi bảo, chất lượng còn hơn cả hai thanh ma đao của thiếu nữ kia. Ánh đao bổ tới, chấn cho vô số ma đầu dập lại, nhưng lại không thể bổ vỡ được chuông đồng.

Chuông đồng đúng là do tên nam Atula kia tế lên, đỡ một đao của Diệp Húc, bị chấn cho khí huyết bốc lên, sắc mặt khẽ biến. Hắn hít một hơi thật dài, chắp tay với Diệp Húc và Bạch Nam Hiên, xin lỗi nói: “Lời của xá muội có nhiều chỗ đắc tội, mong hai vị chớ trách.”

Diệp Húc dằn xuống lửa giận xao động trong lòng, lắc đầu cười nói: “Vị huynh đài này thứ lỗi cho, gần đây tính tình ta không tốt, thường không khắc chế được sát khí của mình, vừa rồi đã đắc tội rồi.”

Hai gã Atula này ngoại trừ thiếu nữ kia vui giận thất thường, nhưng tên nam tử này vẫn nho nhã lễ độ, không hề giống ma tộc của hắn ta, gặp mặt liền đánh đánh giết giết, hiển nhiên được dạy dỗ vô cùng tốt, bởi vậy Diệp Húc cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.

Thiếu nữ kia bình tĩnh lại, vội vàng thu hồi ma đao, đã quên mất chuyện suýt nữa bị Diệp Húc chém chết, cười nói: “Tu vi của ngươi quả nhiên không kém. Ma tộc ta lấy cường giả vi tôn, nếu bản lĩnh ngươi không kém, không bằng đồng hành cùng chúng ta? Nhưng mà, ngươi không thể ức hiếp ta, ca ca của ta không hề kém ngươi!”

Tên nam tử kia cười khổ, thầm nghĩ: “Không kém? Ta tiếp được một đao này của hắn, đến nay khí huyết vẫn còn đang cuồn cuộn đây…”

Hắn khí độ ung dung, hoàn toàn trái ngược với thiếu nữ kia, chắp tay cười nói: “Chắc hai vị cũng là tới thánh thành để xem trận quyết chiến giữa sư tôn của ta và cường giả Hạ gia Trung Châu. Huynh muội ta cũng muốn tới thánh thành để trợ uy cho sư tôn, không bằng chúng ta cùng đi.”

Diệp Húc và Bạch Nam Hiên liếc nhau, gật đầu đồng ý, trong lòng lại càng thêm tò mò về vị Tả Gia Minh Tôn chưa từng gặp mặt kia. Hạ gia xâm lấn Hằng Cổ Ma Vực, cao thủ Ma tộc trốn tránh không chịu chiến, chỉ có Tả Gia Minh Tôn động thân mà ra.

Người này trí tuệ rộng lớn, có thể dạy bảo ra được hai vị đệ tử xuất sắc như vậy, dù là Ma tộc cũng khiến người ta phải khâm phục.