Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 480: Thần thông hàng ma đệ nhất Phật Môn




Sắc mặt Trang Đạo Cổ càng thêm ngưng trọng, miệng lại nhẹ nhàng cười nói: "Diệp huynh, ngươi giấu diếm được kẻ khác, nhưng không thể gạt được Trang mỗ đâu. Hiện giờ ngươi đã dầu hết đèn tắt, khí thế tuy mạnh, nhưng thực tế cũng không thể chịu nổi một chiêu!"

Diệp Húc không nói lời nào, đột nhiên thét dài một tiếng, như tiếng lôi đình đến từ chín tầng trời, từng trận nối tiếp nhau, từng tiếng cao hơn từng tiếng!

"Chư thiên công đức, gia trì thân ta! Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn!"

Tay Diệp Húc nắm khai thiên ấn, chân nguyên hóa thành một cái rìu lớn, khai thiên lập địa, bổ xuống Trang Đạo Cổ. Hắn áp chế thương thế của mình, ra sức thúc giục khí thế, lần ra tay này có thể nói là long trời lở đất, thậm chí cả hư không bị giam cầm bởi Thiên Địa Dương tam đỉnh của Hạ gia cũng gần như bị bổ ra!

Có thể nhìn thấy mờ mờ, bàn tay của Diệp Húc hóa thành một cái rìu lớn, hư không nơi nó bổ xuống hiện ra một vết rách đen mỏng manh!

Nếu thực lực của hắn có thể tiến thêm một bước nữa, căn bản không cần cướp đường bỏ chạy, chỉ cần chém ra hư không là có thể thoải mái rời đi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Diệp Thiếu Bảo, ngươi đừng tưởng rằng Trang mỗ sợ ngươi? Hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn, Thần thông hàng ma đệ nhất Phật môn kế thừa từ thời viễn cổ của Đại Phạm Âm Lôi Tự ta!"

Cho tới lúc này, Trang Đạo Cổ đã bình tĩnh trở lại, đối diện với Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn của Diệp Húc, khí thế hắn ta đã dâng lên dữ dội, một luồng sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể bắt đầu bốc lên.

Luồng sức mạnh này cực kỳ thô bạo, kích thích cho cơ thể Trang Đạo Cổ nở ra từng khối, thân thể vươn cao lên, ngón tay hắn càng lúc càng nhỏ, từng sợi lông từ dưới da tay hắn mọc ra.

Hốc mắt hắn mở ra, hai mắt lõm xuống, giống như một đôi hỏa nhãn kim tinh, trong chớp mắt hắn đã từ một tăng nhân trẻ tuổi tuấn tú hóa thành một con bạo viên đầu đội trời chân đạp đất!

"Diệp Thiếu Bảo, đây là Thần thông hàng ma đệ nhất Phật môn ta, đấu chiến thắng pháp, kế thừa đấu chiến thắng phật từ thế giới cực lạc phương tây thời viễn cổ!"

Trang Đạo Cổ trong hình dáng con bạo viên lông vàng há mồm rít gào, bàn tay to đầy lông chộp tới hư không.

Ầm!

Một cây kim bổng bị hắn bắt ra khỏi hư không, thanh kim bổng này vừa xuất hiện, lập tức một luồng khí thế hung ác đánh nát chư thiên phóng lên, làm cho người ta hết hồn!

Kim bổng trong tay Trang Đạo Cổ tuy chỉ là ảo ảnh của một món cấm bảo, nhưng dù là ảo ảnh cũng thấy được. Uy lực của món cấm bảo Đại Phạm Âm Lôi Tự tất hơn xa cấm bảo của các thánh địa khác, đạt tới tình trạng khủng bố cực kỳ!

Thực lực của Trang Đạo Cổ sâu không lường được, giờ phút này cuối cùng hắn cũng định thi triển thế võ toàn thân, giữ Diệp Húc ở lại, thậm chí là giết chết!

Coong!

Kim bổng trong tay Trang Đạo Cổ và Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn của Diệp Húc va vào nhau, hai đại công phạt thuật không ngờ đều ngang nhau. Thực lực mà Trang Đạo Cổ bày ra, so với đám người Hiên Viên Vô Khuyết, Hạ Đông Dương, Thiên Bằng Đại Thánh chỉ có hơn chứ không hề kém!

Tuy nói Đấu Chiến Thắng Pháp chính là pháp môn mà Phật đà viễn cổ truyền xuống, nhưng môn công pháp này không hề có chút hơi thở từ bi của Phật gia, mà ngược lại, hống hách bá đạo, khí thế hung ác bao trùm lên tất cả các công pháp, đánh nát chư thiên, như là công pháp của yêu tộc.

Từ đằng xa, Hiên Viên Vô Khuyết chớp đôi mắt, Diệp Húc và Trang Đạo Cổ chính là kỳ tài của hai đại thánh địa, tân tú hậu kỳ của chính ma lưỡng đạo. Trận chiến giữa hai người bọn họ tất có thể sánh ngang với trận chiến giữa mình và Hạ Đông Dương!

Diệp Húc và Trang Đạo Cổ, một kẻ tay nắm Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn, giống như Thần vương thống ngự Thiên giới, cầm đại phủ khai thiên lập địa trong tay. Một kẻ giống như một con bạo viên lông vàng, cầm kim bổng trong tay phải đâm thủng cả đất trời này!

Trận chiến giữa hai người đã đem chỗ bá đạo của sức mạnh bản thân bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, không có vu bảo, chỉ có vu pháp và sức mạnh!

Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, Dương đỉnh của Hạ gia cuối cùng cũng dẫn đầu đi từ Hạ gia Trung Châu vào trong Hoành Đoạn sơn mạch!

Chỉ thấy cái đại đỉnh này tọa lạc giữa không trung, từng dòng thuần dương khí như rồng bay ra khỏi đỉnh, bay đi bốn phương tám hướng. Đám dòng khí này giống như một cái ô thật lớn, bao lại toàn bộ Hoành Đoạn sơn mạch, ngay cả đám người Diệp Húc cũng bị bao lại bên trong.

Trong chớp mắt, Dương đỉnh của Hạ gia liền phong ấn mảng không gian này, biến Diệp Húc thành cá trong chậu, chim trong lồng!

Dương đỉnh như thiên, uy năng to lớn có thể phong ấn phạm vi mấy ngàn dặm, đem lãnh thổ quốc gia mấy ngàn dặm này biến thành một cái thiết thùng giang sơn, người ngoài không thể phá vỡ, người ở bên trong cũng không thể đi ra!

Trang Đạo Cổ nhìn thấy Dương đỉnh của Hạ gia phong ấn Hoành Đoạn sơn mạch, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhún lên nhảy ra sau, tản đi sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể, chỉ thấy thân hình hắn dần dần khôi phục, biến lại thành vị tăng nhân mi thanh mục tú trẻ tuổi kia. Hắn ta mỉm cười nói: "Đáng tiếc, Diệp huynh, Trang mỗ không thể chiến một trận công bằng với ngươi rồi."

Hắn ta hơi than tiếc, lắc đầu thở dài: "Chỉ sợ đời này kiếp này Trang mỗ cũng không thể cùng Diệp huynh phân thắng bại…"

Những người khác nhìn thấy Dương đỉnh của Hạ gia xuất hiện, cũng đều nhẹ nhàng thở ra.

Lúc trước bọn họ ngăn cản Diệp Húc là định mượn tay Hạ gia diệt trừ cường địch là Diệp Húc kia. Hiện giờ Dương đỉnh của Hạ gia hoàn toàn được triệu tập đến, Diệp Húc đã không còn đường để trốn, bọn họ đương nhiên là ngừng ra tay, vui vẻ nhìn Diệp Húc bị Hạ gia tiêu diệt.

Lý Tông Sơn chớp mắt, thầm nghĩ: "Hơn mười người vây công mà hai kẻ còn bị Diệp Thiếu Bảo liên sát, kẻ này không hổ cái danh lão ma đầu, ra tay tàn nhẫn đến cực điểm! Cũng may, cuối cùng Diệp Thiếu Bảo cũng phải chết…"

"Tên yêu nghiệt này đến nay còn không có hoàn toàn thoát thai hóa nguyên. Nếu hắn tu luyện đến Tam Thần cảnh, chỉ sợ sẽ áp tất cả đại vu Tam Thần cảnh, không ai có thể là đối thủ của hắn!"

Thiên Bằng Đại Thánh chớp chớp đôi mắt, thầm nghĩ: "Chẳng qua, ta chỉ cần có tu vi hơn hắn, vượt qua hắn một bậc là có thể trấn áp hắn rồi!"

"Lần này Diệp Thiếu Bảo có mọc cánh cũng khó chạy thoát…" Đặng Nguyên Giác và Vinh Lâm cũng ngừng giao thủ, ngẩng đầu nhìn phía Dương đỉnh Hạ gia đang trấn áp hư không kia, nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười.

Vinh Lâm sắc mặt u ám, lạnh lùng nói: "Đặng Nguyên Giác, ngươi giúp người ngoài đối phó với sư thúc bản môn, chính là phản bội sư môn! Sau khi trở về, ta tất sẽ bẩm báo sư tôn, mời người xử trí!"

"Đại sư huynh, đệ đây không phải là phản bội sư môn, mà là giúp sư môn diệt trừ con sâu trong Thánh Tông ta."

Đặng Nguyên Giác thản nhiên cười, mắt lộ sát khí, hạ giọng nói: "Hơn nữa, Đại sư huynh có thể còn sống sót trở lại Thánh Tông hay không, vẫn là chưa rõ đâu!"



Dương đỉnh Hạ gia xuất hiện, phong ấn hư không, hơn nữa hai cái Thiên đỉnh và Địa đỉnh khác cũng sắp xuất hiện, chú định kết cục của Diệp Húc.

"Diệp Thiếu Bảo, hôm nay ngươi còn đường nào để đi nữa?" Bên trong Dương đỉnh Hạ gia truyền tới một tiếng người vang dội.

"Thiên Bằng Đại Thánh, Trang Đạo Cổ, Đặng Nguyên Giác, Lý Tông Sơn…"

Ánh mắt Diệp Húc lạnh lùng, đảo qua từng khuôn mặt của những kẻ vây công mình, nói ra từng cái tên bọn chúng, âm thanh lạnh lùng: "Thịnh tình của các vị, Diệp mỗ khắc ghi trong tâm khảm. Mối thù hôm nay, ngày khác sẽ báo!"

Ầm!

Diệp Húc toàn lực tế Nghệ Hoàng Kim tiễn, chỉ thấy mũi tên này càng lúc càng lớn, từng luồng hơi thở cấm bảo phóng lên cao, ép cho mọi người không thể không lui ra sau!

"Cấm bảo…" Một kẻ kinh hồn bạt vía, lẩm bẩm nói.

"Không đúng, là cấm bảo không hoàn chỉnh!" Thiên Bằng Đại Thánh ánh mắt sắc sảo, liếc qua một cái liền nhìn ra Nghệ Hoàng Kim Tiễn trong tay Diệp Húc cũng không phải là cấm bảo hoàn chỉnh, mà là một bộ phận của cấm bảo.

"Diệp Thiếu Bảo, ngươi còn muốn trốn sao?"

"Không dễ thế đâu!"

Bên trong Dương đỉnh, từng bóng người phóng lên, trong đó có một vị lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh, đi theo sau là ba gã trùm sỏ Tam Tương cảnh, còn có hơn hai mươi tên đại vu Tam Thần cảnh. Những kẻ này sớm biết Diệp Húc mang theo Nghệ Hoàng Kim Tiễn, bởi vậy cũng không lập tức tiến lên đuổi giết Diệp Húc, mà là đồng loạt quát lớn, tế Dương đỉnh lên!

Lúc trước Hiên Viên Vô Khuyết tế Binh Chủ Kỳ của Nhân hoàng lên, uy thế đã khủng bố như thế, thậm chí quấy nhiễu những vu bảo khác, khiến chủ nhân của vu bảo cũng không thể khống chế nó. Hiện giờ nhiều cường giả Hạ gia cùng tế khởi một món nhân hoàng chi bảo, uy thế sẽ khủng bố cỡ nào?

Dương đỉnh phá không bay lên, gào thét đánh tới Diệp Húc, nghiền ép hư không, khiến hư không vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Cái Dương đỉnh này ngay cả lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh đều có thể dễ dàng nghiền chết, đối phương không thể chống cự lại!

"Hạ gia, cũng không ngăn cản được ta!"

Tóc Diệp Húc tung bay, phía sau lưng hiện ra một cái nguyên thai rách tung tóe, một luồng sức mạnh tuôn trào vào trong Nghệ Hoàng Kim Tiễn, chỉ thấy mũi tên này càng lúc càng lớn. Đột nhiên, một luồng tiễn khí bắn ra, bắn sập hư không vốn bị Dương đỉnh Hạ gia trấn áp kia, xuất hiện một cửa động thật lớn!

Diệp Húc thét một tiếng, dấn thân bay vào bên trong cửa động kia. Cùng lúc đó, hư không đột nhiên vỡ ra, một đôi tay to xé rách hư không, từ Hạ gia Trung Châu giơ tới. Một bàn tay trong đó đuổi thẳng theo bóng dáng Diệp Húc, xộc thẳng vào trong cửa động thật lớn kia, gần như nhét đầy cái động phạm vi vài dặm kia, dường như muốn lôi Diệp Húc ra khỏi động!

"Nhân hoàng! Nhân hoàng của Hạ gia ra tay!" Hiên Viên Vô Khuyết lúc này đây cũng không thể bình tĩnh nữa, sắc mặt kịch biến.

Trang Đạo Cổ lộ vẻ suy tư, lẩm bẩm nói: "Chả lẽ là gia chủ của Hạ gia Trung Châu, cuối cùng cũng không chịu nổi mà ra tay với Diệp Húc?"

"Diệp Thiếu Bảo thật giỏi, dấu diếm một món cấm bảo không hoàn chỉnh vì để đánh vỡ sự liên hợp truy sát của Thiên Địa Dương tam đỉnh của Hạ gia, cũng không ngờ là Nhân hoàng của Hạ gia ra tay, tự mình bắt hắn!"

Thiên Bằng Đại Thánh cũng khiếp sợ không hiểu. Nhân hoàng chính là nhân vật đứng đầu của thánh địa, tu vi cao cường, thực lực hùng mạnh, có một không hai đương thời. Nhân vật như vậy tự mình ra tay đối phó với Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, cho dù Diệp Húc thật sự bị bắt, thanh danh của hắn tất sẽ lan truyền đi xa.

"Kỳ quái, Nhân hoàng Hạ gia tôn quý cỡ nào, sao có thể vì cái chết của hai lão già Hạ gia mà tự mình ra tay?" Có kẻ hiếu kỳ hỏi.

"Không chỉ có Nhân hoàng ra tay, Hạ gia thậm chí còn dùng một lúc ba chiếc đại đỉnh, chỉ thiếu không động tới cấm bảo. Cho dù là Diệp Húc thân mang kho báu Tây hoàng, cũng không đáng làm như vậy! Chẳng lẽ có bí mật gì đó mà không thể cho ai biết sao?"

Có người lập tức nghĩ đến chỗ mấu chốt.

"Chạy thoát?"

Bàn tay kia dò xét trong động, chộp tới Diệp Húc, sau một lúc lâu không bắt được gì, chỉ nghe trong hư không vỡ ra truyền đến tiếng gầm giận dữ. Chỉ thấy bàn tay này dùng sức nắm, chộp cả Thiên đỉnh Địa đỉnh từ Trung Châu tới, dựng thẳng tay đánh hai cái, đánh cho hai cái đại đỉnh này bay hết vào bên trong cửa động rách nát kia.

"Tận chín tầng trời hay dưới cùng hoàng tuyền, cũng phải bắt được tên tiểu tử khốn kiếp kia!" Từ Hạ gia Trung Châu truyền đến một giọng nói đầy uy nghiêm của một người đàn ông trung niên, giống như một vị hoàng đế cao cao tại thưởng nhìn xuống chúng sinh, mở miệng lên tiếng.

Ầm ầm!

Dương đỉnh Hạ gia đánh tới, ầm ầm nhảy vào trong cửa động, chỉ thấy cái cửa động thật lớn kia khép lại, biến mất không thấy nữa.