Việc này thuyết minh, cửu đỉnh mà Diệp Húc mới trọng luyện lại tuy rằng uy lực chưa đủ mạnh mẽ, nhưng phẩm bậc đủ cao, đủ để đánh đồng với cấm bảo rồi.
"Đây là…"
Già La Minh Tôn nhìn thấy hết thảy, ánh mắt lập tức trợn thẳng, lẩm bẩm nói: "Đây là hình thức ban đầu của cấm bảo…con bà nó chứ, hắn mới là tam dương cảnh đỉnh phong, ngay cả tam thần cảnh cũng không thể bước vào, làm sao có thể luyện được hình thức ban đầu của cấm bảo chứ? Lão tử tu luyện tới tam bất diệt cảnh đỉnh phong, khoảng cách tới tam hoàng cảnh nhân hoàng kỳ chỉ còn một bước xa, tới nay còn chưa có thể luyện ra hình thức ban đầu của cấm bảo… người so với người, thực là, con bà nó, tức chết đi được mà…"
Chín đại đỉnh này của Diệp Húc đã là nguyên thần chi bảo, đều tự có không chỉ một nguyên thần ở bên trong. Uy lực của nó cực đoan mạnh mẽ, chỉ cần tiếp tục không ngừng nâng cao, thẳng tới tam tướng chi bản, bất diệt chi bảo, nhân hoàng chi bảo. Sau đó quán nhập vào bên trong cấm pháp đầy đủ, thế tất có thể đem hết thảy chín đại đỉnh này thành cấm bảo!
Cấm bảo chính là một cơ sở của thánh địa, Diệp Húc lấy tu vi dương thần cửu phẩm đỉnh phong, tạo ra được hình thức ban đầu của cấm bảo, khó trách Già La Minh Tôn kinh ngạc như vậy.
Phải biết rằng, đại bộ phận vu bảo, thăng tiến tới vu bảo cấp bậc bất diệt chi bảo đã không có hy vọng tiếp tục nâng cao nữa rồi. Ví dụ như thiên khuyết chiến kích của Già La Minh Tôn, tăng tới bất diệt chi bảo đã là cực hạn rồi, muốn nâng cao tới nhân hoàng chi bảo, căn bản là không có khả năng, chứ đừng nói tới cấm bảo.
Uy năng của linh cữu thanh đăng cũng bị tăng tới cực hạn, những bảo vật khác rất nhiều đều là như vậy.
Diệp Húc rèn ra hình thức ban đầu của cấm bảo, tương đương với tạo ra một mầm móng của cấm bảo. Chỉ cần tu luyện tới nhân hoàng kỳ, tới cảnh giới như của Ứng Tông Đạo, Thủy hoàng đế, liền có thể luyện chế cửu đỉnh thành cấm bảo không trọn vẹn. Cho dù không phải là cấm bảo chân chính, nhưng đều có thể dùng để trấn áp số mệnh cho cả một thánh địa được rồi!
Ảo ảnh cửu đỉnh đột nhiên chỉnh hợp thành một, hóa thành một đại đỉnh, trong đỉnh dương thiên thần giới, u thiên thần giới, thái hoàng thiên giới, thay đổi liên tục với nhau, mơ hồ tràn ngập ra uy năng.
Đại đỉnh này đột nhiên thoát ly khỏi Di la thiên địa tháp, không hề quay quanh bảo tháp này nữa mà là chạy song song với Di la thiên địa tháp cùng quay chung quanh ngọc thụ.
Cửu đỉnh hợp nhất, hóa thành một đại đỉnh, phẩm bậc hoàn toàn có thể chống lại được di la thiên địa tháp.
Cái này thuyết minh, cửu đỉnh hợp nhất đã có thể siêu việt cấm bảo, có thể được hình thức ban đầu của thiên đế chứng đạo chi bảo rồi.
Đại đỉnh ảo ảnh ầm ầm một tiếng tan ra, khôi phục lại thành chín đỉnh, tiếp tục quay tròn chung quanh di la thiên địa tháp.
"Nếu ta có thể đem thiên giới chân chính luyện nhập vào bên trong cửu đỉnh, cửu đỉnh mà ta rèn ra, thế tất có thể vượt qua được cửu đỉnh của Hạ gia, trở thành chứng đạo của ta, siêu việt vu hoàng vu bảo!"
Diệp Húc từ từ phun ra một ngụm trọc khí, trong lòng vui mừng vạn phần, lại có chút uể oải nói: "Tuy nhiên đáng tiếc chính là, ta lý giải với cửu đỉnh vẫn rất là nông cạn. Chín đỉnh này không thể dễ dàng hợp lại làm một được, nếu không rất nguy hiểm, rất dễ bị phá nát. Chỉ có người gặp qua được cửu đỉnh Hạ gia chân chính, mới có thể hiểu được cấu tạo của Hạ gia cửu đỉnh, mới có thể làm cho cửu đỉnh của ta không bị nguy hiểm phá nát…"
Cửu đỉnh này hắn tiêu phí tâm huyết không thể nào tưởng tượng được, gần như đem hết của cải của mình lấy ra. Đem toàn bộ sở học của mình, hết thảy đánh nhốt vào trong đỉnh, chín đại đỉnh này, đại biểu cho thành tựu đỉnh cao của hắn trên con đường vu đạo.
Chín đỉnh này sử dụng tài liệu rất nhiều, thậm chí còn vượt qua thập nhị đồng nhân của Thái Tử Sơ cả trăm lần. Số tài liệu này đủ cho cường giả tam bất diệt cảnh luyện chế ra được sáu bảy kiện bất diệt chi bảo. Hiện giờ tất cả bị hắn luyện chế thành cửu đỉnh, chín đại đỉnh này uy lực có thể nghĩ.
"Hạ gia cửu đỉnh, bất luận thế nào ta cũng phải gặp qua một lần, hoặc là trộm hoặc đoạt, đều phải lấy một trong chín đại đỉnh này đi nghiên cứu một phen…"
Diệp Húc dựng thẳng thân lên, cấm bảo đối với hắn mà nói vẫn là cực kỳ xa xôi, mà lúc này đột phá tới tam thần cảnh, nguyên thần phá thai mà ra mới quan trọng nhất.
Tu vi của Diệp Húc hiện giờ đã đạt tới tam dương cảnh dương thần cửu phẩm đỉnh, tiếp tục khô tọa cũng không còn ý nghĩa gì. Hắn hiện tại cần làm là tích lũy, khiến nguyên thần không ngừng tăng cường, thoát thai mà ra.
"Minh Tôn, khiếu Thiên, các ngươi tiếp tục tu luyện ở trong này, ta đi ra ngoài dạo, nửa năm sau quay lại đón các ngươi."
Diệp Húc phất tay với Già La Minh Tôn, nhẹ nhàng bay đi.
Già La Minh Tôn vội vàng kêu lớn: "Lão đệ, ngươi đi nơi nào?"
"Trung Châu, Hạ gia!"
Diệp Húc rời khỏi vô vọng thiên bích, phi thẳng trên tổng đàn Hoàng Tuyền Ma Tông, hướng tới phương bắc nhìn lại. Chỉ thấy trên bầu trời phương bắc chiếm cứ một long khí thật lớn, giống như chân long dài tới mấy ngàn dặm.
Phía dưới long khí, đó là đế đô Hàm Dương.
"Lấy tu vi hiện tại của ta, căn bản không thể xâm nhập vào hoàng cung đế đô được. Xem ra đại thù của Thủy hoàng đế chỉ có thể bỏ qua trước mắt. Tuy nhiên tương lai, ta nhất định phải xông vào đế đô một lần, xem bộ mặt thật sự của người trong đó."
Diệp Húc trong lòng dâng lên một cỗ hào hùng, cho dù đối phương là vu hoàng, thì tính sao? Hắn cũng có tin tưởng vào chiến thắng.
"Ta nếu như đã phát qua lời thề, lời thề tuyệt đối không thể bỏ qua được. Đại thù này, nhất định phải báo, nếu không sẽ phụ ân tài bồi của ngươi."
Răng rắc!
Hai tay của Diệp Húc thăm dò trong hư không, xé mạnh một cái, chỉ thấy hư không xuất hiện một cửa động tối đen như mực. Mà cửa động lập tức xuất hiện ở nơi khác giống như một bức họa cuộn tròn bằng khói vậy.
Hạ gia cửu đỉnh, lơ lửng trên không trung của một tòa đại lục, trong đỉnh là tinh khí thô to dài trăm dặm, oanh nhập hư không, mỗi một đại đỉnh đều có một đại lục chìm nổi bên trong nó.
Nơi này là Trung Châu Hạ gia, khoảng cách tới Hoàng Tuyền Ma Tông có cả vạn dặm xa.
"Trung Châu Hạ gia, ta tới…"
Lúc trước, khi hắn chém giết Hạ Trùng Dương, chặt đứt nguyên thần Côn Minh của Hạ Tùng Giang, Hạ Tùng Giang dưới cơn thịnh nộ đã xé vỡ hư không, hiện ra thẳng trước mặt hắn, đuổi giết Diệp Húc hơn vạn dặm. Diệp Húc tu vi hiện giờ vượt qua Hạ Tùng Giang rất nhiều, sớm đã có thể xé rách hư không vượt qua khoảng cách vạn dặm rồi.
Hắn vừa phá nát hư không bước vào trong đó một bước liền xuất hiện trên không trung Trung Châu rồi.
Đến nơi này, Diệp Húc chỉ cảm thấy ở giữa không trung một cỗ khí tức cấm bảo tràn ngập, đây là cửu đỉnh trấn áp số mệnh thiên địa của Hạ gia, duy trì Hạ gia trường thịnh không suy.
Hạ gia cửu đỉnh, mỗi một đỉnh đều là cấm bảo đầy đủ, uy lực rất mạnh, nếu cửu đỉnh cùng hợp nhất, thậm chí có thể trấn áp tất cả các cấm bảo của các đại thánh địa, thống nhất thiên hạ!
Hạ gia cửu đỉnh mạnh mẽ thế nào có thể nghĩ được, nếu không phải nghệ hoàng ăn cắp ba đỉnh thiên địa dương trong đó, phá vỡ cửu đỉnh trấn thần châu. Chỉ sợ hiện nay như trước vẫn là Đại Hạ hoàng triều rồi, căn bản không xuất hiện, Đại Thương, Đại Chu, và các triều đại Vu hoàng khác về sau…
Tổng đàn Hoàng Tuyền Ma Tông, Ứng Tông Đạo ngẩng đầu nhìn xa, nhìn Diệp Húc phá rách hư không, không khỏi lắc đầu, mỉm cười nói: "Tiểu tử này quả thực là một con thỏ nhỏ mà, không ngờ chỉ dùng nửa năm đã thoát vây khỏi vô vọng thiên bích. Lại bắt đầu chạy loạn chung quanh, thật sự khiến ta phải kinh ngạc rồi."
"Càng làm cho ta kinh ngạc hơn chính là, hắn không ngờ có thể luyện chế được hình thức ban đầu của cấm bảo! Tương lai, hoàng tuyền thánh tông ta hơn phân nửa nhiều ra được một kiện cấm bảo nữa. Linh Lung Tiên Phần, ngươi không hề tịch mịch rồi, ngoại trừ luân hồi thiên bàn, còn có cửu đỉnh của Diệp sư đệ luyện chế cùng ngươi…"
Ứng Tông Đạo mặt mỉm cười, hạ giọng nói: "Ngươi nói đúng không?"
Phía sau hắn, mơ hồ lộ ra một một không gian bí cảnh, trong không gian này chỉ thấy từng phần mộ và các tấm bia đá thật lớn, lưu lại khí tức hủy diệt của một thời đại kết thúc. Khí tức này hoàn toàn khác biệt với vu đạo, mà là khí tức của viễn cổ tiên nhân.
Đây là một tòa tiên phần, mộ địa tiên nhân, bị Ứng Tông Đạo luyện thành một kiện cấm bảo không trọn vẹn.
"Thật muốn đánh cắp cửu đỉnh nghiên cứu một phen quá…"
Diệp Húc hướng cửu đình nhìn lại, loáng thoáng thấy mỗi đại đỉnh đều chen kín hoa văn kỳ lạ, vạn vật sinh linh như mây, như rồng như người… Còn có đủ loại phù văn thần đạo tuy rằng không thể thấy rõ, nhưng hắn cũng cảm giác được. Mỗi một đạo phù văn, đều ẩn chứa đạo lý huyền bí vô cùng sâu sắc, huyền bí huyền cơ, thâm ảo vô cùng.
Đây chỉ là hoa văn bên ngoài, về phần cấu tạo phức tạp bên trong cửu đỉnh, các loại tài liệu cấu thành trận pháp phức tạp cùng với nguyên lý vận chuyển vu bảo, chỉ có tỉ mỉ thăm dò một phen mới có thể hiểu được rõ ràng.
Diệp Húc còn không to gan tới mức thật sự tới đây trộm đi cửu đỉnh, từng có không ít vu sĩ thậm chí đại vu đánh chủ ý tới cửu đỉnh này. Ví dụ như vài vị môn đồ của Tông Chủ Hoàng Tuyền Ma Tông cũng đã có ý đồ tiến vào Hạ gia trộm đi cửu đỉnh, đáng tiếc vừa tiếp cận đã bị cửu đỉnh trấn sát tại chỗ.
Ý tưởng của hắn là, chộp tới một đám cường giả Hạ gia, sưu tầm trí nhớ những người này, tìm kiếm phương pháp luyện chế cửu đỉnh. Hoàn thiện cửu đỉnh của mình, về phần trộm đi cửu đỉnh, phải là chuyện của tương lại.
Diệp Húc đang rình trộm phòng ngự Hạ gia, đột nhiên nghe thấy một thanh âm vang lên: "Vị huynh đài này, ngươi cũng tới quan sát Hạ Đông Dương và Hiên Viên Vô Khuyết quyết chiến sao?"
Diệp Húc trong lòng khẽ động, quay đầu lại cười nói: "Huynh đài, Hạ Đông Dương muốn quyết chiến với Hiên Viên Vô Khuyết sao? Chuyện khi nào thì xảy ra?"
Hắn theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy sáu bảy vu sĩ đang khống chế một chiếc thuyền lớn từ không trung hạ xuống. Trên đầu thuyền có một vu sĩ trẻ tuổi đang đứng, từ xa xa cười nói với Diệp Húc: "Huynh đài không biết sao? Trung Châu Hạ gia thiên tài Hạ Đông Dương đã tu luyện tới hóa thần bát phẩm, thực lực có thể chống lại đại vu tam tướng cảnh được rồi! Mà Vô Khuyết công tử của Hiên Viên gia lại mạnh mẽ vô cùng, từng ở Thương Thủy và Nguyên Thủy yêu tông chiến một trận với Thánh Mạc Tiếu Thiên, chỉ một kiếm đã chặt đứt đầu đối thủ!"
Tài năm nói của hắn rất tốt, lải nhải nói: "Hai người này, chính là đương kim thiên hạ hai ngôi sao sáng chói nhất, thiên tài nổi tiếng nhất! Không người không biết, không người không hiểu. Trận chiến của hai người, là đại sự được ồn ào huyên náo nhất hiện giờ. Thậm chí ngay cả chuyện Diệp lão ma chạy thoát khỏi Bắc Hải bí cảnh cũng bị áp chế xuống! Ngươi không ngờ không biết bọn họ quyết chiến, ta cũng không biết ngươi xông pha giang hồ như thế nào nữa!"
"Nửa năm gần đây ta luôn bế quan khổ tu, không có đi lại trên giang hồ!" Diệp Húc cười nói. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
"Khó trách huynh đài, ngươi bế quan nửa năm, nhưng bỏ lỡ không ít chuyện!"
Vu sĩ trẻ tuổi kia mi phi sắc vũ, khống chế thuyền lớn, hướng tới Diệp Húc, cười nói: "Nửa năm trước, Diệp lão ma thoát vây, ở trên chín tầng trời một chiêu chém giết Bạch Tê Yêu Thánh, rất nhanh truyền khắp tất cả các thánh địa. Nghe nói yêu hoàng nguyên thủy yêu tông đùng đùng nổi giận, tự mình đi tới Hoàng Tuyền Ma Tông, hướng tới Ứng Tông Đạo đòi một câu trả lời. Tính toán bắt Ứng Tông Đạo giao ra lão ma đầu Diệp Thiếu Bảo kia."
Diệp Húc thần thái khẽ động, hắn bế quan nửa năm không có chú ý tới tình huống gì phát sinh bên trong Hoàng Tuyền Ma Tông, không khỏi hỏi nói: "Sau đó thì sao?"
"Ứng Tông Đạo tự nhiên không chịu, hai vị đứng đầu thánh địa này đánh giá âm thầm một lần. Yêu Hoàng không nói được một lời, xoay người trở lại nguyên thủy yêu tông. Nghe nói sau khi hắn về yêu tông, hộc máu ba lần, cũng bị lão ma đầu Ứng Tông Đạo này đánh trọng thương…"
"Khụ, khụ, Trọng Thư không cần phải nói nữa…"Một lão già phía sau người trẻ tuổi nhìn về phía Diệp Húc, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi, hiển nhiên nhận ra được Diệp Húc tới tột cùng là ai, vội vàng ho khan liên tục, nhỏ giọng nói.
"Sư tôn, vì sao không cho ta nói?"
Ngươi trẻ tuổi này buồn bực vạn phần, ngược lại hỏi một câu, lập tức cười với Diệp Húc nói: "Huynh đài, không bằng chúng ta cùng đồng hành? Ta và ngươi cẩn thận nói lại chuyện phát sinh trong nửa năm nay."
"Thật tốt quá, làm phiền huynh trưởng." Diệp Húc không khỏi mừng rỡ, bay lên, dừng lại trên thuyền.
Được, được, được.
Lão giả kia không khỏi răng nanh va vào nhau lạch cạch, sợ tới mức hồn bất phụ thể, ba người khác hiển nhiên cũng nhận ra Diệp Húc, cả đám sắc mặt thảm đạm.
"Con bà nó, Trọng Thư tên khốn khiếp này miệng quá rộng, mở miệng ra là Diệp lão ma, với Ứng lão ma. Còn mời lão ma Diệp Thiếu Bảo kia lên thuyền, chẳng lẽ ngại chúng ta chết sớm sao?"
"Lần này thảm rồi, Đồng Tước Môn ta, già trẻ lớn bé mới có năm người, cũng bị Diệp lão ma lên thuyền diệt môn…"