Lúc này chỉ có Lộ Dao Già là có thể miễn cưỡng thi triển ra tâm pháp Hàn Nguyệt Cung, phía sau lưng nàng dâng lên một vầng trăng sáng, phá vỡ cấm chế trên đường đi, hộ tống đám người Diệp Húc tiến vào Thái Hòa Cung.
Tuy nhiên cho dù là nàng, thì vầng trăng sau lưng cũng bị tàn phá không chịu nổi. Hiển nhiên là do lúc nàng va chạm với thiên đỉnh bị rách tung tóe, vỡ nát, cũng bị thương nặng rồi.
Nàng mạnh mẽ chịu đựng hộ tống đám người Diệp Húc tới được Thái Hòa cung, rốt cuộc chống đỡ không được, trăng sáng phía sau ầm một tiếng vỡ tan.
"Diệp sư huynh, may mắn ngươi không có vứt bỏ kim tiễn nghệ hoàng. Nếu không lần này chúng ta phải mất mạng rồi…" Lộ Dao Già sắc mặt tái nhợt, hai chân vô lực, mềm nhũn ngồi xuống đất, chua xót nói.
Già La Minh Tôn và chó đen nhỏ cũng héo hon không chịu nổi, trong miệng máu chảy ra không ngừng. Mà Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt vẫn đang trong hôn mê, Bạch Nam Hiên thì toàn thân xương cốt vỡ nát, giống như một đống thịt nằm trên mặt đất.
Chó đen nhỏ ho ra máu, nổi giận đùng đùng nói: "Đợi khi lão tử trưởng thành sẽ một ngụm cắn sạch đám người này!"
Nó hộc máu không ngừng, Già La Minh Tôn chỉ lấy ra một ngọc bồn đặt ở trong miệng nó, nhận lấy máu huyết của nó chảy ra, cười ha hả nói: "Linh đan hình chó, chảy ra nhiều máu như vậy, ngàn vạn lần đừng để lãng phí. Điều chế điều chế, liền có thể luyện thành linh đan kéo dài tuổi thọ, khiến cho bản đại tôn sống lâu mấy trăm năm, thậm chí ngàn năm."
Chó đen nhỏ bị tức tới mức lại phun ra máu.
Diệp Húc sắc mặt vàng như nghệ, không nói được một lời, đại nhật thăng lên sau lưng, ngọc thụ nguyên thần ở bên trong vầng mặt trời chói chang, cũng bị rách tung tóe.
Ông!
Đại nhật thuần dương vô cực kinh của hắn vận chuyển, đại nhật phía sau dâng lên. Đột nhiên trong minh minh dường như Lộ Dao Già, Mạc Tang Tang, Tích Hàn Nguyệt ba cô nàng có cảm ứng kỳ lạ. Lộ Dao Già không tự chủ được mà hiện ra một vầng trăng sáng sau lưng. Thậm chí ngay cả Mạc Tang Tang Tích Hàn Nguyệt đang hôn mê cũng bị đại nhật khí cơ này dẫn dắt, trăng sáng trong cơ thể không tự chủ được mà hiện ra.
Ba vầng trăng sáng quay chung quanh vầng mặt trời phía sau lưng Diệp Húc, hấp dẫn lẫn nhau, giao ánh rực rỡ. Lộ Dao Già ánh mắt mê ly, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt cũng không biết tỉnh lại từ lúc nào, giương cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt có chút si mê.
Các nàng có thể cảm giác được, trăng sáng của mình khi chuyển động chung quanh vầng mặt trời, một cỗ nhiệt khí mênh mông từ bên trong mặt trời truyền ra, rót vào bên trong vầng trăng sáng, âm dương giao hợp, giao thái, khiến thương thế của mình chậm rãi bình phục, thậm chí tu vi cũng có chút tinh tiến.
"Thái Dương thần cung, Hạo Thiên đại Nhật chân kinh…" Lộ Dao Già tỉnh táo lại, nhìn về phía Diệp Húc, thần sắc kinh nghi bất định. Tâm pháp của Hàn Nguyệt Cung và tâm pháp của Nghệ Hoàng là tương sinh tương khắc, nhưng có một loại tâm pháp hòa hợp nhất với tâm pháp của Hàn Nguyệt Cung thì phải là Hạo Thiên Đại Nhật Chân Kinh.
Hai loại tâm pháp này, một chí âm chí nhu, một chí dương chí cương, âm dương giao thái, cùng hòa hợp. Thậm chí có người nói, hai loại tâm pháp này có thể song tu đồng tiến, là tâm pháp lợi hại thiên hạ đệ nhất. Đáng tiếc là quan hệ của Hàn Nguyệt Cung và Thái Dương Thần Cung cũng không hòa thuận.
Ba lượt trăng sáng, một vòng đại nhật, chậm rãi di chuyển trên không trung, một cỗ khí thức như mộc xuân phong truyền tới, làm cho người ta cảm thấy vạn vật nảy sinh, xuân ý dạt dào.
Diệp Húc cũng cảm giác được, nguyên thai của mình dường như đang rục rịch, dường như giao hòa với ba vầng trăng sáng kia, hấp dẫn lẫn nhau, khiến cho nguyên thai nguyên thần của mình nhanh chóng khôi phục lại thương thế, lại có tinh tiến.
Thậm chí, hắn cảm giác được rõ ràng, nếu nhật nguyệt kết hợp, thi triển ra vu pháp, tế khởi vu bảo, uy lực khẳng định không thể tin nổi.
Tình hình này có vẻ có chút tế nhị, Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt sắc mặt bừng đỏ, đầu cúi xuống gần ngực, cho dù là Lộ Dao Già mặt lạnh như băng nhưng dường như cũng được vẽ một lớn phấn hồng mỏng.
"Ha ha, một nhật ba nguyệt, tình hình này ngược lại rất ít khi gặp, các ngươi có thể âm dương hợp tu, đối với tu vi các ngươi có bổ ích rất lớn…" Già La Minh Tôn cười dâm đãng nói, đánh vỡ bầu không khí kiều diễm này.
"Minh Tôn nói đùa…"
Diệp Húc tỉnh táo lại, vội vàng ho khan một tiếng, ngọc thụ nguyên thần khẽ động những xúc tu, những cành cây rách nát như có sinh mạng mà múa may một hồi. Chỉ thấy bên trong vầng mặt trời truyền ra vô tận sức sống làm cho ba người Lộ Dao Già, và Bạch Nam Hiên khôi phục thương thế nhanh hơn.
"Nếu có thể cùng đám người Lộ sư tỷ song tu mà nói…" Trong lòng hắn cũng không kìm nổi thầm nghĩ.
"Diệp huynh quả thực tương đương với một viên linh đan hình người!" Bạch Nam Hiên cảm giác được thương thế của mình đang được sức sống cuồn cuộn không ngừng chữa trị, không khỏi tán thưởng nói.
"Thật muốn cắn hắn một ngụm…" Chó đen nhỏ nước miếng chảy ròng ròng, cười ha hả nói.
"Hắc hắc, bên người lão tử không chỉ có linh đan hình người, còn có một linh đan hình chó, đại tôn ta thật sự có phúc khí." Già La Minh Tôn lần đầu tiên cảm thấy ông trời đối đãi mình không tệ, cười ha hả không ngừng.
Diệp Húc trong cơ thể, Di la thiên địa tháp trấn áp thân thể, trong tháp không ngừng phun ra một cỗ thuần dương linh khí, bị nguyên thần nguyên thai hấp thu nhanh chóng, bù đắp lại tu vi và nguyên khí tổn hao. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lúc này căn bản hắn không dám rút Di la thiên địa tháp bên trong cơ thể ra ngoài. Hiện giờ thân thể hắn đã băng hoại, nếu Di La Thiên địa tháp rời khỏi, hắn khẳng định sẽ bị vỡ tan như một hạt cát.
Lần này Hạ gia cùng cao thủ các thánh địa, tế khởi thiên đỉnh, cứng rắn chống lại kim tiễn nghệ hoàng, giao thủ với trình tự này, đã vượt xa khả năng hắn chống lại được rồi.
Nếu không phải có kim tiễn của nghệ hoàng chịu đại bộ phận lực lượng, di la thiên địa tháp trấn áp thân thể, chỉ sợ hắn đã bị dưa âm của Thiên Đỉnh nghiền nát.
Lấy thực lực trước mắt của hắn, có thể tranh hùng đối với cường giả trẻ tuổi đứng đầu như Thái Tử Hỉ… nhưng đối đầu với những lão quái vật thế hệ trước của các đại thánh địa thì còn xa xa mới đủ.
Những người này tùy tiện lôi ra một người, hắn cũng không phải là đối thủ. Huống chi lại tế khởi nhân hoàng chi bảo gần với Cấm bảo như vậy? Đừng nói là hắn, cho dù là Già La Minh Tôn khi đối mặt với Thiên Đỉnh chỉ sợ cũng một kích bị oánh chết.
Bọn họ có thể chạy trốn khỏi Thiên Đỉnh, đã là thành tựu đáng quý, đủ để kiêu ngạo rồi.
Mà ở bên ngoài Thái Hòa Điện, phía dưới Hạ gia thiên đỉnh, mấy vị đại vu tam thần cảnh may mắn trốn thoát khỏi tiễn khí của nghệ hoàng, bị chấn tan xương nát thịt ngay tại chỗ. Thậm chí ngay cả vài vị đại vu vừa mới đạt tam tướng cảnh, cũng bị lực phản chấn làm cho hộc máu, bản thân lại trọng thương!
Chỉ có Thái Tử Hỉ, Đông Hoàng Mục hai đại vu tam thần cảnh, đều tự có cường giả bảo hộ, tránh được một kiếp. Hiện giờ số cao thủ còn sót lại, chỉ không tới 20 người, không ít người còn mang thương thế trong người.
Đám người Diệp Húc Già La Minh Tôn liều mạng tế khởi nghệ hoàng kim tiễn, cái vu bảo không trọn vẹn này va chạm với nhân hoàng chi bảo Thiên Đỉnh, uy thế đủ oánh chết những người khác. Thậm chí ngay cả Thiên Đỉnh cũng bị xuyên ra một cái động lớn, đại lục trong đỉnh trong nháy mắt bị tiễn khí xuyên thủng, cắt thành hai nửa.
Có thể thấy được lực công kích lần đó kinh người ra sao. Nếu dừng ở trên người đại vu tam bất diệt cảnh, chỉ sợ khó lòng thoát chết.
Đây là chiến tích của đám người Diệp Húc, tuy rằng bọn họ bị thương nặng nhưng dù sao cũng không ai chết, ngược lại còn đánh chết không ít cường giả thánh địa khác.
Kim tiễn nghệ hoàng uy lực không thể nhỏ được.
Hạ gia trưởng giả sắc mặt âm trầm đáng sợ, hắn có thể liếc mắt một cái nhận ra được, kim tiễn mà Diệp Húc tế khởi chính là cái kim tiễn đã trấn áp Bá Hạ lão tổ, Hạ gia đã ở trong tình thế bắt buộc.
"Chấn vỡ cung điện phía trước, trấn tử hết bọn họ!" Mái tóc bạc của hắn bay lên, lớn tiếng quát.
Hô!
Thiên Đỉnh lại bị mọi người tế khởi, tản mát ra một cỗ dao động hủy diệt, hướng tới Thái Hòa cung mà đánh.
Oanh!
Cự đỉnh đánh xuống, chỉ thấy tòa cung điện kia đứng vững không ngã, ngược lại Thiên Đỉnh bị chấn động rút lui không ngừng. Thiên đỉnh lại bay lên không, hung hăng nện xuống, ép tới không gian sụp đổ một mảnh lớn. Ầm ầm một tiếng đánh thẳng lên mái hiên của Thái Hòa Điện. Những mảnh ngói của Thái Hòa Điện này cũng không bị đụng vỡ, ngược lại làm thiên đỉnh văng ngược ra.
Phía dưới thiên đỉnh, nhiều cường giả không khỏi đảo một ngụm lãnh khí. Thiên đỉnh dũng mãnh ra sao, chính là tồn tại gần cấm bảo, liên tục va chạm hai lần, thậm chí có thể hủy diệt một châu lớn, đánh một châu quận thành một hỗn độn hư vô, thậm chí một góc đại lục cũng có thể đánh nát. Tuy nhiên khi đụng tới cung điện này lại không một chút tác dụng.
"Tòa cung điện này, chỉ sợ là có tầm quan trọng đặc biệt trong hành cung nghệ hoàng!"
Lý Thiên Vương sắc mặt vui vẻ, trầm giọng nói: "Khó trách hóa thân của Ứng Tông Đạo liều chết cũng muốn chạy vào bên trong tòa cung điện này. Hóa ra nơi này chính là trung tâm triều đình của hành cung nghệ hoàng!"
Hai lão yêu quái tam bất diệt cảnh Nguyên Thủy Yêu Tông liếc nhau, cười lạnh nói: "Ứng Tông Đạo đa mưu túc trí, giảo hoạt vô cùng. Bên trong tòa cung diện này chỉ sợ là của cải cả đời của nghệ hoàng, thậm chí có thể Xạ Nhật Cung cấm bảo cả đời của nghệ hoàng cũng được gửi trong này. Tuy nhiên hắn đã sai rất lớn, không ngờ không tự mình tiến tới, chỉ phái tới một khối hóa thân!"
"Nói không chừng Thiên Địa Dương ba đỉnh chân chính của Hạ gia cũng được nghệ hoàng để trong tòa cung điện này…" có người đầy thâm ý nói.
Hạ gia ba vị trưởng lão sắc mặt không tốt nhìn lắm, những cường giả thánh địa khác chỉ sợ mang lòng tha thiết Hạ gia ba đại đỉnh. Hiện tại bọn họ có thể đồng thâm hiệp lực, nhưng nếu gặp phải bảo vật cấp bậc như cấm bảo, chỉ sợ lúc đó liên minh sẽ tan rã!
Hiện tại là đồng minh, tới trong Thái hòa Cung, là đối thủ, có thể còn là kình địch.
Mọi người đề phòng lẫn nhau, tuy rằng vẫn hòa thuận như trước, nhưng mạch nước ngầm cuồn cuộn, đúng là không hề yên tâm lẫn nhau.
Một trưởng giả Hạ gia trầm giọng nói: "Chư vị, các ngươi dựa vào Thiên Đỉnh của Hạ gia ta, mới có thể đi tới được nơi này, chẳng lẽ chư vị muốn vong ân phụ nghĩa?"
"Vong ân phụ nghĩa?"
Lão già mặt thẹo của Thái Dương Thần Cung cười ha hả nói: "Hạ huynh nói lời này là quá rồi, một đường tới đây, tất cả bảo vật đều bị Hạ gia các ngươi thu đi. Chúng ta ngay cả một chút canh uống cũng không có, nhưng thể là làm không công cho Hạ gia vậy, thế nào là vong vân phụ nghĩa? Ngược lại là chúng ta, trợ giúp Hạ gia cùng tế khởi Thiên Đỉnh xâm nhập vào nghệ hoàng hành cung. Chẳng phân cho chúng ta một chút ưu đãi gì, chỉ sợ là các ngươi không có lý nha?"
Không khí dần dần ngưng trọng, mọi người yên lặng không nói gì, hiển nhiên đồng ý với lời hắn nói. Bọn họ một đường đi tới đây, Hạ gia cường giả ỷ vào thiên đỉnh một đường cướp đoạt, tất cả bảo vật đều bị thu vào trong đỉnh, cũng không phân cho mọi người.
Hạ gia lão giả kia sắc mặt khẽ biến, lập tức cười ha hả nói: "Một khi đã như vậy tới bên trong tòa cung điện này, mọi người bằng thủ đoạn, thu bảo vật. Cho dù thực sự có Thiên Địa Dương ba đỉnh của Hạ gia, bị chư vị sư huynh thu đi, Hạ gia ta cũng không một câu oán hận, tuyệt không đổi ý."
"Nói quá lời, nói quá lời."
Mọi người đều cười ha hả, nói: "Nếu thực sự là ba đỉnh Hạ gia, chúng ta cho dù thu cũng sẽ chắp tay trả lại cho Hạ gia, làm sao không biết xấu hổ mà lấy làm của riêng chứ?"
Lời tuy nói như vậy, bọn họ lại một chữ cũng không thể tin được. Lời của ba vị trưởng giả Hạ gia lại càng không thể tin. Ba người liếc nhau, tâm ý tương thông, thầm nhủ nói: "Bọn người kia đều là cáo già, nếu như ba đỉnh Hạ gia thật sự rơi vào trong tay bọn họ, chỉ sợ họ sẽ lập tức quay đầu đối phó Hạ gia Trung châu ta, diệt sạch chúng ta! Lúc này chủ yếu chính là đoạt lại kim tiễn, cứu Bá Hạ lão tổ ra! Có lão tổ ở đây, cho dù là ba đỉnh Thiên Địa Dương của Hạ gia rơi vào trong tay người khác lão tổ cũng dễ dàng đoạt lại, giết sạch những người này, không lưu bất luận một ai!"