Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 434: Sư muội,cẩn thận thai nhi




Thanh Đế Môn chính là môn phái hùng mạnh nhất của yêu tộc, chính là do Thanh Đế khai sáng. Nghe nói trước đây rất lâu, Đông Hoàng Gia Thiên Đế thống trị thế giới, Thanh Đế bắt đầu quật khởi, sau lại thành tựu thiên đế, phủ định lại Đông Hoàng gia, trở thành đế tôn mới.

Thanh Đế Môn là do Thanh Đế truyền xuống đạo Nho chính thống, tuy nhiên môn phái này ẩn cư hải ngoại, cùng với chính yêu ma ba đạo rất ít liên hệ, bởi vậy vm đi du lịch giang hồ nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đệ tử một môn phái do thiên đế khai sáng.

Bạch Nam Hiên cũng giống Diệp Húc, cũng tu luyện tới tam dương cảnh thân dương kỳ, tuy nhiên tu vi của hắn, so với vu sĩ tam dương cảnh bình thường hùng hậu hơn rát nhiều. Cho dù so sánh với Diệp Húc thì cũng không kém nhiều lắm.

Đây là một tên tích lũy tu vi vô cùng thâm hậu, Diệp Húc lần đầu tiên nhìn thấy vu sĩ ở cùng cảnh giới có thể ngang cấp tu vi với mình.

Diệp Húc tích lũy tu vi, thâm hậu tới cực điểm, căn cơ vô cùng vững chắc, hơn nữa tu luyện đủ loại tâm pháp, mở rộng đan điền, khiến cho tu vi của mình ở trong cùng thế hệ là vượt xa quá nhiều. Hắn lại trải qua sát phạt, vô số lần chiến đấu, khiến thực lực của mình nâng cao, thủ đoạn cao tới đáng sợ, cực ít người có thể dẹp ngang được với hắn.

Bạch Nam Hiên tu vi mặc dù so với hắn có hơi chút không bằng, nhưng cũng không cách xa quá, có thể thấy được thực lực và tư chất của người này.

Ngắn ngủi ở chung, Diệp Húc đã phát hiện, Bạch Nam Hiên người này làm việc có chút cứng nhắc, cứng nhắc tới đáng sợ, bất kể làm chuyện gì, người này cũng cẩn thận tỉ mỉ, có nề nếp và dựa theo chương trình mà làm việc.

Cho dù là lúc hắn nói chuyện với Diệp Húc, cũng có nề nếp, nho nhã, lễ độ.

Cương phong rít gào, băng thạch hỗn loạn cùng một ít sát khí xông tới. Diệp Húc và Bạch Nam Hiên tu vi và thực lực cực cao, đúng là không chút sợ hãi đám cương phong sát khí này.

Dần dần, Diệp Húc phát hiện ra tung tích của những người khác, chỉ thấy trên cánh đồng hoang vu này lưu lại dấu vết vu pháp vu bảo chiến đấu qua. Còn có một chuỗi dấu chân rất lớn, những dấu chân này ước chừng lớn nhỏ bảy trượng, ấn sâu vào bên trong băng tuyệt, có vài dấu chân còn lưu lại vết máu bên trên.

"Đây là Tuyết Thú Túc Ấn."

Bạch Nam Hiên quan sát một lát, từ trong dấu chân cẩn thận nhặt lên một nắm lông trắng dính đầy máu, sắc mặt ngưng trọng nói: "Diệp huynh, Tuyết Thú là loại vừa giống người lại vừa giống thú sinh sống ở trên cánh đồng băng tuyết vô tận này. Loại quái vật này có lực lớn vô cùng, tính tình táo bạo, hơn nữa không thể giao phối sinh sản. Trong túc ấn của bọn họ có máu tươi, căn bản không phải là máu tươi, mà là máu huyết, tuyệt đối không thể dính vào một chút, nếu không sẽ bị lây cảm ứng, trong ngực sản sinh ra con non tuyết thú. Bất kể nam hay nữ, dẫm nên dấu chân bọn chúng in lại, chỉ cần dính phải vết máu, là sẽ mang thai."

"Còn có sinh vật kỳ lạ vậy sao?"

Diệp Húc thất thanh cười nói: "Thế giới thật lớn, thật sự có đủ điều kỳ lạ nha!"

Bạch Nam Hiên triển khai cuốn tranh của mình, lẩm nhẩm cười nói: "Ân sư ta trước khi để ta đi, từng vẽ hình dạng của tuyết thú lại. Diệp huynh, ta cho ngươi xem."

Diệp Húc ho khan một tiếng, hạ giọng nói: "Bạch huynh, đừng giật mình, ta đã từng gặp qua tuyết thú."

"Ngươi đã gặp qua?" Bạch Nam Hiên buồn bực vạn phần, vừa rồi Diệp Húc còn nói không biết lọai sinh vật này, tại sao lại có thể gặp qua được?

"Khụ khụ ngươi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một con tuyệt thú, ngay tại phía trước chúng ta chừng năm sáu mươi dặm." Diệp Húc có chút bất đắc dĩ, Bạch Nam Hiên cái gì cũng tốt, chỉ có hơi ngốc một chút.

Bạch Nam Hiên vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách bọn họ năm sáu mươi dặm, một đầu cự thú lớn như một trái núi đang đứng thẳng hai chân. Nó quơ một cái xương đùi của yêu thú nào đó, hướng tới năm vũ sĩ ba nam hai nữ mà điên cuồng đập xuống.

Cự thú này toàn thân trắng như tuyết, quanh thân toàn lông trắng dài, không chú ý còn tưởng rằng là một tòa núi tuyết, hòa hợp cùng một thể với bắc Hải Băng Nguyên này. Trong tay hắn là cái xương đùi của một loại sinh vật không biết tên, lớn tới đáng sợ, nặng cũng đáng sợ luôn. Ầm ầm, một tiếng nện xuống, chung quanh băng tuyết nứt nẻ, lan tràn ra những khe rãnh kinh người.

Để cho Diệp Húc không biết phải nói gì chính là uy thế long trời lở đất như vậy mà vị đại cao thủ Bạch Nam Hiên làm như không phát hiện ra, vẫn tiếp tục tìm kiếm hình tuyết thú trong sách.

Năm vu sĩ loạt vào công kích của tuyết thú kia nguy cơ tràn ngập, chỉ có thể trốn đông tránh tay, né tránh cái cốt chùy to đùng công kích, chật vật không chịu nổi.

Năm người này khi ra tay chỉ thấy không trung đột nhiên xuất hiện một đám Thái Cực Âm Dương đồ án, uy lực rất lớn. Bọn họ hẳn cũng là vu sĩ tam dương cảnh tiến vào đây sưu tầm phong sát. Chắc là sư huynh muội của Thái Cực Tông trong Đại Hán rồi, không biết vì sao lại chọc tới loại quái vật như Tuyết Thú này. Bọn họ tuy rằng là tam dương cảnh vu sĩ, nhưng đối phó với loại quái vật lực lớn như tuyết thú này, hiển nhiên còn chưa đủ tư cách.

"Không xong, ta mang thai rồi!" Một người đàn ông to lớn thô kệch đột nhiên bi phẫn kêu lên, hắn hiển nhiên không lưu ý giẫm lên dấu chân của Tuyết Thú, dính máu huyết của tuyết thú, cảm ứng có thai nhi.

"Nam nhân mang thai, hơn nữa trong bụng lại có một đầu tuyết thú, ta nghĩ người này ngay cả tự sát cũng muốn." Diệp Húc lắc lắc đầu, tính toán lách người đi chỗ khác.

Bạch Nam Hiên hiếu kỳ nói: "Diệp huynh, sao chúng ta không cứu bọn họ? mọi người đều là giang hồ đồng đạo, tự nhiên nên phải trông coi nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Nếu chúng ta gặp nguy hiểm, ngươi hy vọng người khác không giúp đỡ tương trợ sao?"

Hắn hiên ngang lẫm liệt nói, khiến cho Diệp Húc xấu hổ vạn phần, so sánh lại, Diệp Húc phát hiện ra dường như mình chẳng có tí xíu phúc hậu nào cả.

"Một khi đã như vậy, chúng ta cứu bọn họ một lần đi."

Diệp Húc dừng chân lại, đang muốn giết chết đầu tuyết thú kia, đã thấy Bạch Nam Hiên đứng ra, hướng tới đầu tuyết thú cao giọng nói: "Tại hạ là Thanh Đế Môn Bạch Nam Hiên, vị tuyết thú huynh đài xưng hô thế nào? Tiểu đệ thấy các hạ vô duyên vô cớ huy khởi vũ khí giết người, tất cả mọi người đều là đồng đạo, cần gì phải đánh đánh giết giết, không bằng ngồi xuống, chậm rãi nói đạo lý…"

Đầu tuyết thú kia mắt điếc tai ngơ, tiếp tục huy khởi đại cốt chùy công tới bốn gã vu sĩ Thái Cực Tông khác. Chỉ thấy đàn ông to lớn thô kệch kia ôm lấy bụng, giống như hoài thai mười tháng vậy, té trên mặt đất không thể nhúc nhích được. Hơn nữa bụng ngày càng căng lớn, xuy một tiếng làm quần áo nứt hết, mơ hồ có một sinh linh đang động trong bụng hắn.

"Ta cũng mang thai … " Một nữ vu sĩ không cẩn thận dính một tia máu của tuyết thú, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm.

"Tất cả mọi người đều nên giảng đạo lý, làm gì phải giết tới giết lui, ngươi có điều kiện gì, không ngại nói ra, mọi người từ từ nói chuyện…" Bạch Nam Hiên lải nhải, cố gắng giáo huấn tuyết thú bằng giáo lý của mình.

"Bạch huynh, chờ ngươi nói đạo lý xong, chỉ sợ trong bụng những vu sĩ này đều có một ấu thú tuyết thú."

Diệp Húc bất đắc dĩ, đột nhiên phía sau hiện lên một quả nguyên thai, trong nguyên thai một bàn tay vạn pháp yêu thủ, ôm lấy cổ tuyết thú, ấn mạnh một cái xuống dưới, đập cái đầu tuyết thú này chìm sâu vào trong lòng đất, chỉ lộ ra một cái đầu cực lớn.

"Diệp huynh, làm như vậy không tốt lắm đâu?" Bạch Nam Hiên thấy thế, nao nao nói.

Diệp Húc lắc đầu cười khổ, bụng của nữ đệ tử Thái Cực Tông cũng bắt đầu lớn lên nhanh chóng, giãy dụa, đang muốn nói lời cảm tạ với Diệp Húc. Đột nhiên nàng nhìn thấy bộ dạng của Diệp Húc, không khỏi sắc mặt kịch biến, như gặp phải quỷ, thất thanh nói: "Ngươi là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo!"

"Đúng là Diệp mỗ."

Diệp Húc nho nhã lệ độ cười tủm tỉm nói: "Vị sư muội này, đừng kinh sợ, cẩn thận động thai nhi." Nguồn truyện: Truyện FULL

Bốn đệ tử Thái Cực Tông khác sắc mặt âm tình bất định, một thiếu nữ khác cười thảm nói: "Ma đầu, đệ tử Thái Cực Tông chúng ta, hôm nay gặp hạn rồi. Ngươi muốn giết hay muốn làm gì chúng ta đều tùy ý ngươi…"

"Diệp huynh, bọn họ làm sao nhìn thấy người còn có vẻ khủng bố hơn cả gặp phải đầu tuyết thú kia?"

Bạch Nam Hiên buồn bực vạn phần, hiếu kỳ nói: "Vừa rồi đối phó với đầu tuyết thú kia bọn họ còn dám ra sức phản kháng. Như thế nào nhìn thấy ngươi thậm chí ngay cả lá gan phản kháng cũng không có?"

"Bạch huynh, thật không dám dấu diếm, ta chính là người trong ma đạo Đại Tần, không phải cùng một loại người với những vu sĩ chính đạo này. Tuy rằng ta chưa làm qua chuyện gì xấu, nhưng trong mắt người chính đạo, tu luyện ma đạo vu sĩ đều là hạng người tội ác đày trời, mỗi người đều muốn giết!"

Diệp Húc thở dài, đi tới phía trước, vô tình nói: "Chính ma phân biệt, khiến những người này không rõ thiện ác thị phi, đối với ta hiểu lầm quá sâu."

Bạch Nam Hiên đuổi kịp hắn, có vẻ rất đồng cảm nói: "Sư tôn ta cũng thường nói chuyện này, hắn nói chính ma yêu ba đạo, môn phái thành kiến nghiêm trọng, vừa thấy mặt đã muốn đánh đánh giết giết. Nếu mọi người tiêu trừ thành kiến môn phái, thành kiến chủng tộc, đều hòa khí hòa khí, chẳng phải là thái bình thịnh thế sao?"

"Tôn sư thật sự là một thế ngoại cao nhân."

Diệp Húc cười nói: "Tuy nhiên sự thật là như thế, chúng ta có thể làm gì được?"

"Diệp huynh cao kiến, đợi sau khi chúng ta nguyên thai thuần dương, ta liền mang ngươi đi gặp sư tôn. Quan niệm của ngươi giống sư tôn ta, sư tôn thấy ngươi, nhất định sẽ rất vui vẻ. Thậm chí nói không chừng sẽ trở thành anh em kết nghĩa với ngươi."

Bạch Nam Hiên ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: "Diệp huynh, chúng ta tốt nhất nhanh chóng đuổi tới Thiên Phong Hạp Cốc, nếu không đợi tới cực dạ hàng lâm, nguy cơ bên trong Bắc Hải Băng Nguyên ở khắp nơi! Nơi hoang dã này không có mặt trời mọc hay mặt trời lặn, có khi nửa năm đều có mặt trời, xưng là ngày mặt trời không lặn. Có khi là nửa năm đều là đêm tối, xưng là cực dạ. Ngày mặt trời không lặn thì sắc trời sáng người, chỉ có loại quái vật như tuyết thú mới đi đi lại lại, nhưng khi cực dạ, giơ tay không thấy năm đầu ngón tay, không biết bao nhiêu tồn tại không biết tới sẽ đi ra ngoài du đãng, rất là hung hiểm. Tiếp qua mười ngày nữa sẽ là ngày mặt trời không lặn chuyển hóa thành cực dạ. Chúng ta nhanh chóng chạy tới Thiên Phong Hạp Cốc đi!"

Diệp Húc đúng là không biết nhiều lắm về Bắc Hải Băng Nguyên, lúc này tốc độ của Bạch Nam Hiên đã nhanh hơn. Qua mấy ngày, bọn họ rốt cuộc đi vào bên trong Thiên Phong Hạp Cốc. Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hàng loạt dãy núi lớn đứng sừng sững bên trên cánh đồng tuyết hoang vu, núi lớn vỡ ra, tạo thành một khe sâu đen nhánh nối thẳng xuống nền đất. Gió rít gào thổi tới sâu bên trong khe sâu này, sức gió mạnh mẽ tới cực điểm, ép không khí thành một mảnh hỗn độn, trong đó từng đoàn phong sát cực kỳ hỗn loạn thi nhau bay tới bay lui.

Thiên Phong Hạp Cốc này, là khởi nguyên của cương vực đại phong của hơn mười ngàn dặm Bắc Hải, tất cả gió to đều từ nơi này thổi ra, lan tràn tới khắp toàn bộ Bắc Hải Băng Nguyên.

Diệp Húc còn chưa tiến vào Thiên phong Hạp Cốc, đã cảm thấy gió lạnh thổi tới, có thể dễ dàng thổi tan nguyên thần của một tam dương cảnh vu sĩ. Nếu nguyên thần không đủ hùng mạnh, đừng nói tiến vào Hạp Cốc này sưu tầm phong sát, chỉ sợ còn chưa đi tới cốc núi, nguyên thần sẽ bị phân giả, hồn bay phách lạc.

Tuy nhiên, Diệp Húc và Bạch Nam Hiên thực lực cực kỳ mạnh mẽ, đúng là không để ý tới cuồng phong này. Hai người bay thẳng vào trong thung lũng, chịu gió lạnh đi tới.

"Trong thung lũng này không ngờ có người!" Diệp Húc đột nhiên chú ý tới, bên trên vách đá hai bên thung lũng có mấy người đang khoanh chân ngồi, tế khởi vu bảo bảo vệ quanh thân. Ánh mắt họ sáng ngời có thần, nhìn chằm chằm vào cuồng phong đang thổi tới, ánh mắt không nháy một chút nào.

Có mấy người thực lực khá mạnh, rõ ràng ngồi ở trên một cột đá mọc lên trong thung lũng. Những người này đều là vu sĩ tam dương cảnh, đóng giữ ở đấy là chờ đợi sát khí hoàn chỉnh từ trong thung lũng thổi ra, sau đó thu phong sát rèn luyện nguyên thần nguyên thai.