Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 397: Thần phục hoặc chết




Đám người Tống Cao Đức, Hiên Viên Quang sắc mặt khẽ biến. Bọn họ trải qua trăm cay ngàn đắng, vượt qua nhiều hiểm nguy mới đến được Bàn hoàng lăng, không nghĩ tới còn chưa vào được trong tòa cổ mộ Thương hoàng này lại bị đám yêu vương Kiềm Hải chặn đường!

"Thiếu Bảo, làm sao bây giờ?"

Tống Cao Đức quơ quơ cái đuôi rồng, thấp giọng nói: "Không bằng chúng ta lui vào bên trong long khí, bọn người kia chưa chắc đã dám đuổi theo…"

Khoa Phụ Man gật đầu nói: "Tránh voi chẳng xấu mặt nào, bọn họ đông người, không cần thiết phải liều mạng với chúng."

"Muốn chạy ư?" Nguồn truyện: Truyện FULL

Hắc Kiêu Vương thét lên một tiếng, đột nhiên bay lên hạ xuống phía sau bọn họ, ngăng cản đường ra. Đột nhiên y há mồm phun một cái, từ trong miệng phun ra một tấm Kiến Mộc Long Chương, cười khặc khặc nói: "Diệp Thiếu Bảo, yêu vương Kiềm Hải chúng ta cũng không phải chỉ có hư danh, không phải không thu hoạch được gì trong Ân Khư này! Ta ở trong một tòa quân doanh thu được một tấm Kiến Mộc Long Chương, món trọng bảo này đủ để đối phó với Kim Tinh khí của ngươi!"

Hắc Kiêu Vương tuy là một kẻ yếu nhất trong đám yêu vương có mặt tại đây, nhưng y lại được ưu ái, chính là một con Hắc Kiêu tu luyện thành tinh, luyện thành nguyên thần, tốc độ cực nhanh, ỷ vào tốc độ mà lấy đi một tấm Kiến Mộc Long Chương ở trong binh doanh Đại Thương, thậm chí cả đám thi binh trong quân doanh đó cũng không kịp phản ứng.

Lúc này y đã khôn hơn sớm tế Kiến Mộc Long Chương lên, bảo vệ quanh thân, đề phòng Kim Tinh Thần Quang của Diệp Húc.

Lại có một người bay tới, sánh vai cùng Hắc Kiêu Vương. Kẻ này mọc một cái đuôi cá sấu, bộ mặt còn dữ tợn hung ác hơn cả Yêu Sa Vương, run run tay tế một cái mai rùa rất lớn lên, chỉ thấy trên mai rùa kín đầy những phù văn kỳ lạ, cũng là phù văn trận pháp trời sinh trên thân Huyền Vũ.

Nhưng cái mai rùa này tuy lớn, lại chỉ là một khối vỏ cứng trên người loại dị thú Huyền Vũ mà thôi, nhưng dựa vào khối mai rùa kia cũng đủ để cho lực phòng ngự của hắn ta không hề kém Kiến Mộc Long Chương.

Con Ngạc Yêu Vương này cười lạnh nói: "Diệp Thiếu Bảo, có khối mai Huyền Vũ này, lực phòng ngự của ta còn mạnh hơn hẳn Kiến Mộc Long Chương, ngươi không làm gì được ta!"

"Những yêu vương Kiềm Hải chúng ta lần này thu hoạch khá phong phú, tìm được không ít bảo vật trong Ân Khư."

Lại có một tên yêu vương đứng dậy, sau lưng có những xúc tu dài đến hơn trăm thước rung qua rung lại, giống như một con bạch tuộc tám chân, cũng là Chương Yêu Vương, tế một cái ngọc bội lên, chỉ thấy ngọc bội bay lên trên không trung, giống như một mặt trăng sáng, cười nói: "Cái Hàn Nguyệt Tinh Bội này chính là một món nguyên thần chi bảo, ta nhặt được nó ở dưới Thiên Tội bia, có thể bắn ra một luồng Hàn Nguyệt tinh quang, xuyên thủng nguyên thần không nói chơi, chính là vu sĩ Hàn Nguyệt cung để lại sau khi chết!"

Lại có thêm vài tên yêu vương đều đứng ra, tế những bảo vật mình tìm được ở trong Ân Khư hơn một tháng qua lên. Đám yêu vương này thực lực mạnh mẽ, đa số đều có thu hoạch, phần nhiều bảo vật đều là tiến đến Ân Khư lịch luyện tầm bảo của những vu sĩ sau khi chết để lại, cũng có vài món là trọng bảo trong Ân Khư, làm cho thực lực bọn chúng tăng mạnh.

Con cửu vĩ thiên hồ kia thậm chí còn lấy được một cái quạt ba tiêu, tự gọi là Tốn Phong Ba Tiêu Phiến mà hoàng thất Đại Thương dùng khi luyện đan.

Chỉ có Viên Thiên Công tự cao về thực lực, không có bày bảo vật mình tìm được ra.

Phía sau Diệp Húc, mọi người ai nấy cũng sắc mặt thảm đạm. Đám yêu vương Kiềm Hải đó thực lực vốn cực kỳ hùng mạnh, nay lại có thêm trọng bảo trong Ân Khư, khiến thực lực bọn chúng lại càng thêm kinh người!

Viên Thiên Công cầm kim bổng trong tay, bước nhanh đến, tay nhấc kim bổng lêm chỉ hướng Diệp Húc, điềm nhiên nói: "Diệp Thiếu Bảo, Khoa Phụ Man! Lần trước ở bên ngoài các ngươi nhiều người, ta hai đấm khó địch lại bốn tay nên mới tha cho các ngươi một con đường sống. Nhưng đã tới nơi này rồi, bọn ta có nhiều người, các ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, thức thời thì giao tất cả bảo vật trên người ra đây, ta cho các ngươi được chết toàn thây!"

Yêu Sa Vương cười ha ha nói: "Viên công, không thể cho bọn chúng toàn thây được, ta muốn ăn thịt chúng! Nhất là đám Khoa Phụ kia, da thô thịt dày, xé ra nhất định có tư vị. Còn có mấy tiểu nương tử trong veo như nước kia, nhất định tươi mới mọng nước, khẽ cắn một cái thôi miệng tràn đầy máu rồi…"

"Người khác có giữ toàn thây hay không cũng không sao!"

Hắc Kiêu Vương đứng ở phía sau mọi người, âm trầm nói: "Ta nhất định phải chém đứt ba cái chân của tên Diệp Thiếu Bảo!"

Hồ Tiên Nhi cười khanh khách nói: "Kiêu vương, Sa vương, trước khi hai người các ngươi chém đứt ba cái chân Diệp Húc với ăn luôn đám Khoa Phụ kia thì để ta thải bổ hết đã. Thân thể bọn chúng mạnh mẽ như thế, không hề kém yêu vương chúng ta chút nào, thải bổ lên có một phen tư vị khác, mới nghĩ thôi đã khiến tâm ta ngứa khó nhịn rồi!"

….

Đám yêu vương Kiềm Hải ngươi một lời ta một câu, bàn bạc thật nhiệt tình.

"Khụ khụ, các vị, các người nói đủ chưa? Có thể để cho ta nói một câu hay không?"

Diệp Húc khẽ ho khan một tiếng, chỉ thấy đám yêu vương Viên Thiên Công đều nhìn hắn, không khỏi cực kỳ hài lòng, mỉm cười nói: "Các vị yêu vương, các người tu hành trăm ngàn năm mới có được thành tựu hiện nay, niệm các ngươi tu hành không dễ, bây giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn."

Hắn chắp hai tay sau lưng, hướng về đám yêu vương, hạ giọng nói: "Con đường thứ nhất, tất cả các ngươi đầu nhập vào ta, làm tôi tớ của ta, cả đời không được phản bội. Con đường thứ hai, chính là chống lại ta."

Diệp Húc khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: "Đầu nhập vào ta rồi, sau này Diệp mỗ có thịt ăn, tất sẽ không thiếu một miếng canh uống. Chống lại ta, chính là đối nghịch với ta. Nhưng các ngươi nên suy xét cho kỹ, chống lại ta chỉ có một kết cục, chính là chết!"

Khì khì!

Hồ Tiên Nhi không nhịn nổi cười ra tiếng, phong tình vạn chủng ném cho Diệp Húc một ánh nhìn quyến rũ, cười khanh khách nói: "Diệp phong chủ thật thích nói đùa, ta liền thích loại tiểu nam nhân như ngươi."

"Tiểu tử, chết đến nơi rồi mà ngươi còn kiêu ngạo như vậy!"

Hắc Kiêu Vương không nhịn nổi vù một tiếng bay lên, phía sau lưng đột nhiên mở hai cánh ra, che khuất bầu trời, gào thét đánh tới Diệp Húc, nhe răng cười gằn: "Hiện giờ ta lập tức bắt ngươi, chém rơi ba cái chân của ngươi!"

Y đột nhiên bùng lên, phát động công kích, không khác gì đánh lén, nhưng đám yêu vương Kiềm Hải hành vi sử xử căn bản không quan tâm người khác thấy thế nào, loại chuyện đánh lén này mỗi kẻ trong chúng đều làm không ít. Thậm chí lúc trước Kiềm Hải vây công Kim Tinh Đồng Tử cũng không theo quy tắc giang hồ, một đám yêu vương đồng loạt xông lên, quần ẩu Kim Tinh Đồng Tử.

Thực lực Hắc Kiêu Vương mặc dù là yếu nhất trong đám yêu vương Kiềm Hải, nhưng tốc độ y rất nhanh, lúc này lại có thêm một tấm Kiến Mộc Long chương trong tay, dũng khí lập tức tăng mạng, không ngờ lại là kẻ đầu tiên động thủ với Diệp Húc!

"Hắc Kiêu Vương, ngươi dám động thủ với ta, nhất định chỉ còn con đường chết!"

Sau đầu Diệp Húc đột nhiên hiện ra Nhân Bảo Kim Luân Địa Bảo Kim Luân, hai đại kim luân chuyển động theo hai hướng ngược nhau, trong kim luân những đóa hoa sen chuyển động, từng vị Hồng Liên tà phật niệm tụng ma kinh, quỷ dị tà ác.

"Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn!"

Diệp Húc đột nhiên xoay người, thân hình thẳng tắp, ở trong mắt mọi người, thân hình hắn dường như đột nhiên cao lên vô hạn, dường như người đứng trước mặt bọn họ chính là một vị Thần vương thống trị chư thiên!

Tay phải hắn nắm một ấn pháp kỳ quái, dường như vị Thần vương thống ngự chư thiên đánh xuống kiếp số không thể địch nổi, trừng phạt yêu tà dám cả gan ngỗ nghịch làm loạn!

Hắc Kiêu Vương kinh hoàng kêu lên một tiếng, thân hình không tự chủ được hóa về nguyên hình, chính là một con chim đen sì như mực, kêu to lên, liều mạng tế Kiến Mộc Long Chương lên che ở trước thân.

Tấm Kiến Mộc Long Chương đó vù một tiếng trở nên vô cùng to lớn, vô số cự mộc che trời điên cuồng mọc ra, rậm rạp, vô số cành vô số dây bay múa, ngăn cản Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn của Diệp Húc đánh xuống.

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng: "Ngụy Hiên dám tế lên Kiến Mộc Long Chương ở trước mặt ta đã bị ta đánh chết. Tu vi của ngươi không bằng lão ta, cũng dám ở trước mặt ta tế ra loại bảo vật này ư?"

Oành!

Vô số cực mộc che trời đều vỡ tan, Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn của Diệp Húc đánh xuống, ngay tại chỗ đánh xuyên qua tấm khiên này. Bàn tay của hắn chạm đến Hắc Kiêu Vương, chỉ thấy thân hình con yêu vương Tam Thần cảnh Hóa Thần kỳ này liên tục vỡ ra, ào ào nứt vỡ dưới Thần Vương Diệt Kiếp ấn, máu thịt bị luồng sức mạnh khổng lồ đè ép cho nổ tung, hóa thành hư vô!

Một kích của Diệp Húc hạ xuống, đánh vỡ phòng ngự của Kiến Mộc Long Chương, đánh nát thân thể của tên Đại vu yêu tộc Hắc Kiêu Vương, hung uy nhất thời vô lượng!

Trong tay hắn truyền đến từng tiếng chim kêu, mọi người rùng mình, chỉ thấy trong tay Diệp Húc bắt lấy nguyên thần của Hắc Kiêu Vương. Vị Hắc Kiêu Vương này thân thể vỡ nát, nguyên thân đều bị Diệp Húc nắm tới trong tay.

"Chết đi!"

Diệp Húc ra sức bóp một cái, chỉ thấy nguyên thần Hắc Kiêu Vương nổ tung, hóa thành tinh khí vô cùng khổng lồ nồng đậm.

Vù-

Diệp Húc há mồm hút một cái, chỉ thấy luồng tinh khí nồng đậm khổng lồ đó đều bị hắn hút vào trong bụng, tất cả những thứ của Hắc Yêu Vương lập tức hóa thành hư ảo!

"Thần phục ta, hoặc chết." Diệp Húc xoay người, nhìn về phía đám người Viên Thiên Công, thản nhiên nói.

Ngạc Yêu Vương thấy tình thế không ổn, chớp chớp con mắt to, đột nhiên thả người nhảy lên, phù phù một tiếng nhảy vào trong long khí, không ngờ định không chiến mà chạy.

"A –

Tiếng kêu thảm thiết của hắn truyền đến, thân thể bị long khí ép cho tan xương nát thịt, biến thành một bãi thịt nát, thậm chí cả nguyên thần đều bị ép nát, chỉ có khối mai rùa Huyền Vũ vô cùng cứng rắn kia vẫn lơ lửng bên trong long khí.

Tống Cao Đức thấy thế, vội vàng thi triển một đạo vu pháp, cuốn lấy mai rùa thu về cho mình.

Còn chưa đến một phút mà mười một vị yêu vương Kiềm Hải liền chết đi hai.

Diệp Húc tiến lên một bước, nhìn qua chín tên yêu vương còn lại, mỉm cười nói: "Các vị, thần phục hoặc là chết, các ngươi chọn một đi."

"Ta không tin ngươi sẽ lợi hại như vậy!"

Yêu Sa Vương tức giận rống to, nguyên thần của hắn đột nhiên nhảy ra khỏi cơ thể, hiện ra trong không trung, rầm, khôn cùng nước biển xuất hiện, con cá mập này điều khiển nước biển đánh tới Diệp Húc, nhe răng cười độc ác nói: "Ta không tin trong thời gian ngắn như vậy, tu vi và thực lực của ngươi có thể vượt qua ta…"

"Ta cũng không tin! Lúc trước tên tiểu tử bị lão nương truy đuổi phải chạy trốn xung quang, hiện giờ lại lợi hại hơn lão nương!"

Chương Yêu Vương hóa thành một con bạch tuộc màu đỏ thẫm, những xúc tu đầy viên lởm chởm như trụ như roi, không ngừng vung qua vung lại sau người, lại tế Hàn Nguyệt Tinh Bội lên, hóa thành một vầng trăng sáng.

Chỉ thấy bên trong vầng trăn đó, một con thỏ bạch đột nhiên mở to mắt ra, trong đôi mắt bắn ra hai luồng huyết quang, từ trong kính bắn ra ngoài, bắn tới Diệp Húc!

Ầm! Ầm!

Diệp Húc đánh ra hai đạo ấn pháp, biển rộng ầm ầm sôi trào, bị một kích của hắn đánh cho cuốn trở về, đầu Yêu Sa Vương nổ tung, nổ đến tận cả đuôi, toàn bộ thân hình đều nổ sạch sẽ!

Mà cái Hàn Nguyệt Tinh Bội kia rắc một tiếng liền vỡ ra, con thỏ ngọc bên trong oành một tiếng nổ tung, hóa thành một đám máu thịt, nhiễm đỏ vầng trăng kia!

Oành! Oành! Oành!

Tám cái xúc tu của Chương Yêu Vương toàn bộ đứt ra từng khúc, không nhịn nổi nôn ra một ngụm máu, trong mắt hắn lộ ra vẻ thất kinh: "Diệp phong chủ, tôi nguyện ý hàng phục…"

"Muộn rồi! Ngươi dám ra tay với chỉ, chính là chỉ còn con đường chết!"

Diệp Húc mặt không đổi sắc, giống như Thần vương thống ngự chư thiên, không pha tạp chút tình cảm nào, một đạo Thần Vương Diệt Kiếp ấn đánh ra, Chương Yêu Vương thảm thiết kêu một tiếng, thân hình bị diệt dưới ấn pháp của hắn.

Nguyên thần của Yêu Sa Vương bị Diệp Húc trực tiếp nuốt vào, mà nguyên thần Chương Yêu Vương thì bị hắn phong ấn lại, trấn áp trong đỉnh, giao cho Phượng Yên Nhu xử lý.

"Thần phục, hoặc là chết." Diệp Húc nhìn về phía bảy vị yêu vương còn lại, thản nhiên nói.

Lần này, không có một tên yêu vương Kiềm Hải nào lên tiếng cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình nữa.