Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 355: Kiến Mộc Long Chương




Thập Vạn Đại Sơn, Hoàng Tuyền Ma Tông, Tông chủ đại điện.

Ứng Tông Đạo một thân áo trắng hơn tuyết, tay trái đặt sau lưng, tay phải cầm lấy một cuốn kinh thư, đang cẩn thận đọc. Bộ dạng hắn thanh tú, môi hồng răng trắng, nhìn như thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, dường như là tuổi trẻ xanh tươi nhất.

Bộ dáng này của hắn làm cho người ta không hề cảm thấy được người này là tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông bên trong lục phái ma đạo, mà là một thiếu niên đang nghe tiên sinh dạy bảo trong trường tư thục.

"Ma Vương Ba Tuần nói với Phật như thế này: mạt pháp thì, ngô tử ngô tôn vi tăng, phi nhĩ đích ca sa, phôi nhĩ đích phật pháp, hữu tăng chi danh, hành ma chi đạo!"

Ứng Tông Đạo nhẹ nhàng đọc, cất sách cười nói: "Phật Đà nghe vậy, lã chã rơi lệ."

Cuốn kinh văn này, trên bìa viết rõ "Ba Tuần Ma Vương Pháp Đàn Kinh", chính là một trong nhiều cấm pháp trấn giáo của Hoàng Tuyền Ma Tông!

"Tinh đế, xem ra ngươi cũng giống ta, chỉ là Tam Hoàng cảnh Nhân Hoàng kỳ đỉnh phong, cũng chưa trở thành Vu hoàng."

Ứng Tông Đạo thấp giọng nói: "Không biết là ngươi trở thành Vu hoàng trước, đi đến Hoàng Tuyền Thánh Tông ta, hay là ta trở thành Vu hoàng trước, đi tới Chu Thiên Tinh Cung ngươi?"

Vừa rồi lúc Diệp Húc bị vây trong nguy nan, đúng là hắn ta ra tay, niệm tụng Ba Tuần Ma Vương Pháp Đàn Kinh, lấy lời tựa của ma đạo kinh văn, đem từng câu từng chữ hóa thành vu pháp, đánh lui bàn tay Tinh đế!

"Qua một tháng nữa chính là ngày quyết chiến của Diệp sư đệ và Ngụy sư đệ."

Hắn lắc đầu thở dài, cười khổ: "Ngụy sư đệ, ngươi trêu chọc ai không trêu, cố tình lại đi trêu chọc vào cậu ta, làm hại thân thể bị chém… Diệp sư đệ, một tháng thì thành tựu của ngươi sẽ tăng lên bao nhiêu đây?"

Linh Phủ Phong, Ngụy Hiên tăng cường bế quan, tế luyện món nguyên thần chi bảo mượn từ Linh Khuyết Phong kia, nguyên thần chi bảo mà lão mượn tới không phải là loại vu bảo không trọn vẹn như Trấn Long bảo ấn, mà là nguyên thần chi bảo chân chính, từ Đại vu Tam Thần cảnh thúc dục, uy lực mạnh thêm đến đáng sợ!

"Ngụy sư thúc còn đang bận sao?"

Một giọng nói ấm áp, mềm mại từ bên ngoài vang lên, Ngụy Hiên mở mắt, chỉ thấy một gã nam tử trẻ tuổi chầm chậm đi vào Phong chủ đại điện, đồng tử lão không khỏi co lại, thấp giọng nói: "Hóa ra là Đặng sư điệt! Không biết Đặng sư điệt tới tìm ta có chuyện gì?"

Người tới đúng là Đặng Nguyên Giác, đệ tử tông chủ nhất mạch Hoàng Tuyền Ma Tông, Đặng Nguyên Giác xếp thứ bốn, chính là một vị cao thủ có đại thần thông, nổi danh cùng với Vinh Lâm, Hầu Nhân Vực, được xưng mà Ma tông tam kiệt!

Y so với Vinh Lâm nhập môn muộn ba mươi năm, tu vi đã có xu thế vượt qua Vinh Lâm, cực kỳ thâm hậu, hơn nữa phúc duyên của y vô cùng tốt, một thân bảo vật nhiều vô kể, không giống Vinh Lâm thường xuyên kêu nghèo như vậy.

"Ngụy sư thúc, một tháng sau, trận chiến giữa thúc và Diệp sư thúc, tất sẽ thất bại, không có tới nửa phần thắng!"

Đặng Nguyên Giác đạm cười nói: "Ta được tin, Diệp sư thúc trải qua một trận chiến lớn ở Hải Ngoại tiên Các, bức lui hơn mười vị Đại vu Tam Thần cảnh, đánh cho Hạ gia Hạ Tùng Giang bị thương, chém giết hai đại vu Tam Thần cảnh Lộc bộc Thọ bộc Chu Thiên Tinh Cung!"

Con ngươi của Ngụy Hiên lại co chặt lại, trong lòng không khỏi dâng lên tuyệt vọng, Diệp Húc còn chưa ra tay, chỉ dựa vào chiến tích này liền đã đánh tan hết tin tưởng lão có, run run nói: "Không thể nào! Hắn một tên tiểu vu sĩ Tam Đan cảnh Ảo Đan kỳ, tuyệt đối không thể lợi hại như thế!"

"Sư thúc, tin tức của người lạc hậu rồi. Diệp sư thúc sớm đã không còn là tu vi Ảo Đan kỳ nữa, mà đã tu luyện đến Nguyên Đan kỳ đỉnh phong, sắp bước vào Tam Thai cảnh! Hắn không tu luyện tâm pháp Hoàng Tuyền Thánh Tông ta, mà là Cửu Chuyển Nguyên Công của Tiểu Quang Minh Thánh Địa, Nhất Thần Phân Hóa của Hạ gia, cùng với Đại Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Điển của Chu Thiên Tinh Cung, còn có Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh của Vạn Kiếp Môn. Hắn có được cửu đại nguyên đan, chỉ dựa vào pháp lực thôi thì hắn ta cũng đã có thể sánh ngang với vu sĩ Nguyên Thai kỳ đỉnh phong rồi!"

Đặng Nguyên Giác mỉm cười, đi thẳng đến trước người Ngụy Hiên, hạ giọng nói: "Hơn nữa, hắn còn lấy được một kiện trọng bảo, món đó chính là do Kim Tinh khí tạo thành, uy lực vô cùng dũng mãnh, mắt bắn thần quang, dễ dàng chém chết nguyên thần! Đại vu Tam Thần cảnh rất ít người có thể đón đỡ một kích của hắn, chỉ có thể dùng vu bảo ngăn cản lại. Món vu bảo này khi thúc dục lên rồi, cực kỳ hao tổn chân nguyên, lấy tu vi của hắn, nhiều nhất chỉ có thể thúc dục chín lần, sẽ tiêu hao sạch sẽ. Nhưng dù vậy, Ngụy sư thúc, thúc cũng không phải đối thủ của Diệp sư thúc."

Ngụy Hiên thở hồn hển, điềm nhiên nói: "Đặng sư điệt, ngươi đến đây là để giễu cợt Ngụy mỗ sao?"

Lão trời sinh tính đa nghi, cười lạnh nói: "Hay là, ngươi định để Ngụy mỗ không chiến mà chạy, hoặc là thẳng thắn nhận thua với tiểu tử kia?"

Đặng Nguyên Giác cười ha ha, lắc đầu nói: "Ta sao có thể để sư thúc nhận thua được?"

Y ở trước mặt Ngụy Hiên chầm chậm đi lại, mỉm cười nói: "Ta đến lần này là để sư thúc thắng, thắng sạch sẽ lưu loát, hoàn toàn chiến thắng Diệp sư thúc! Ngụy sư thúc, thúc mượn nguyên thần chi bảo kia căn bản không thể ngăn được Kim Tinh khí, mà ta lại có một kiện vu bảo, đủ để ngăn cản thần quang trong mắt đó."

Khẩu khí của ý thật lớn, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt, thấp giọng nói: "Ứng cử viên cạnh tranh vị trí tông chủ tiếp theo có ta và Vinh Lâm, Hầu sư đệ, ta không muốn có thêm một người nào nữa."

Y lấy ra một tấm thuẫn gỗ tinh xảo, khẽ cười nói: "Tấm thuẫn này tên là Kiến Mộc Long Chương, là ta lấy được từ di chỉ Thương Hoàng cổ mộ, chính là trọng bảo mà vị Vu hoàng thượng cổ Thương Hoàng luyện chế ra, sử dụng tài liệu tên là Kiến Mộc, chính là tài liệu hệ Mộc mạnh nhất trong thiên địa, không hề Phù Tang mộc, nổi danh cùng Kim Tinh khí, Phù Tang mộc, Tức nhưỡng, Thái Dương Chân Kim. Có tấm thuẫn này, thúc đủ để ngăn cản Kim Tinh khí của hắn ta."

Ngụy Hiên nhìn tấm Kiến Mộc Long Chương này, chỉ thấy tấm thuẫn này cực kỳ nặng, trên mặt có khắc long văn, có vẻ cực kỳ cổ xưa.

Di chỉ Thương Hoàng cổ mộ chính là một di tích thượng cổ nguy hiểm nhất hiện nay, nơi đó chính là hoàng thành của Đại Thương hoàng triều thời thượng cổ, sau khi Đại Hạ sụp đổ, Hoàng đế khai quốc của Đại Thương tên là Thương Thang, cũng là một vị Vu hoàng, tập hợp lực lượng vu sĩ thiên hạ, lật đổ Đại Hạ, trở thành chủ nhân mới của Vu Hoang thế giới!

Đại Thương hưng thịnh một thời, sau lại bởi vì Thương hoàng mơ tưởng Thiên đế vị, định tập hợp tất cả tài liệu vu bảo trong thiên hạ kiến tạo ra một món vu bảo trước nay chưa từng có, nối thẳng chư thiên, định đem đại quân vu sĩ cùng tất cả Đại vu của Đại thương chuyển đến hết Thiên giới!

Thương hoàng không chỉ muốn thành kẻ đứng đầu Vu Hoang thế giới, mà còn muốn đứng đầu Thiên giới, hành động này đã chọc giận Thiên đế.

Lúc ấy ở Hoàng thành Đại Thương đã xảy ra một trận chiến ác liệt, hoàng triều này hoàn toàn bị phá hủy, thậm chí cả cấm bảo trấn quốc Thông Thiên tháp mà Thang hoàng luyện chế cũng bị đánh nát, chôn vùi hoàng triều thượng cổ này, hóa thành một di chỉ kinh đô đời Thương.

Bên trong di chỉ, bảo vật nhiều vô kể, tuy nhiên lại có rất ít người có gan đi vào trong đó tầm bảo, bởi vì đây là di chỉ mai táng hoàng triều của một vị Vu hoàng, đại địa lún xuống, trời cao sụp đổ, cấm bảo thậm chí vỡ nát ở nơi đó, biến thành một nơi hung hiểm nhất thế gian này!

"Kiến Mộc Long Chương… Ha ha, ha ha…"

Ngụy Hiên thấp giọng cười không ngừng, tiếng cười càng lúc càng lớn: "Kiến Mộc Long Chương, loại gỗ trong truyền thuyết Thương hoàng lấy để xây nền móng, kiến tạo nên Thông thiên Tháp, nối thẳng Thiên giới! Kiến Mộc là loại mộc khí thuần túy nhất, còn mạnh hơn cả Phù Tang, một trăm Diệp Thiếu Bảo cũng không phải là đối thủ của ta!"

"Diệp Thiếu Bảo, một tháng sau, ta sẽ khiến cho ngươi chết vô cùng thê thảm, chết cực kỳ khó coi!"

Niềm tin của lão trở nên vô cùng hùng mạnh, ý chí chiến đấu vô tận, nhìn về phía Đặng Nguyên Giác, mỉm cười nói: "Đặng sư điệt, ngươi cho ta mượn bảo vật này, nói vậy chắc là có điều kiện?"

"Ta chỉ muốn lấy một thứ trên người Diệp sư thúc."

Đặng Nguyên Giác nhàn nhạt cười nói: "Đoàn Kim Tinh khí kia. Ngụy sư thúc giết hắn rồi, giao Kim Tinh khí kia cho ta là được."

"Được!"

Ngụy Hiên hung tợn nói: "Một tháng sau, chẳng những Kim Tinh khí là của ngươi, tất cả những bảo vật khác trên người Diệp Thiếu Bảo đều là của ngươi!"

Đặng Nguyên Giác khẽ lắc đầu, đi thẳng ra khỏi đại điện, cười nói: "Nói thật, những vật khác trên người Diệp sư thúc ta không coi trọng. Những bảo vật khác, Ngụy sư thúc cứ thu vào trong túi mình đi."

Ngụy Hiên nhìn y rời đi, cũng đứng dậy đi ra đại điện, nhìn về phía Quan Tinh Phong, cười lạnh nói: "Diệp Thiếu Bảo, một tháng sau, chính là tử kỳ của ngươi!"

Lão cười ha ha, giống như đang phát điên.

Bên trong Tinh chủ đại điện trên Quan Tinh Phong, Diệp Húc ngồi phía trên bồ đoàn, giáng xuống biển rộng phong ấn bên trong Tinh chủ đại điện, chỉ thấy một tòa Liên Hoa Bảo Sơn đứng sừng sững trong biển cả, đó là thân thể Vệ Trăn, sau khi chết hóa thành một đóa yêu liên thật tươi đẹp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trên đỉnh đầu hắn, một cái nguyên thần Côn Minh dài đến hơn mười dặm đang treo lơ lửng, hắn nhắm mắt ngưng thần, cố gắng luyện hóa mảnh vỡ nguyên thần Hạ Tùng Giang.

Cái nguyên thần Côn Minh này đã bị Phượng Yên Nhu gật bỏ thần trí và thần hồn, biến thành một vật chết, chỉ còn lại tu vi vô cùng hùng hậu.

Vô số dòng khí thuần trắng ở trong thân con Côn Minh kia đan thành võng, giống như một đám giao long, không ngừng nhập vào trong cơ thể Diệp Húc.

Một trận chiến ở Hải Ngoại Tiên Các khiến hắn tiêu hao quá lớn, tổn hao tu vi ba quả nguyên đan hết sạch, lúc này còn đang gian khổ luyện hóa Côn Minh, bổ sung tu vi.

"Đệ nhất thần sát tiêu hao quá lớn, nếu như không cần thì tốt nhất là không nên dùng." Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Bên trong cơ thể con Côn Minh này chất chứa tu vi của Hạ Tùng Giang, thâm hậu đến khó có thể tưởng tượng được, khiến cho tu vi của hắn khôi phục nhanh chóng, hơn nữa tu vi lại đang không ngừng tăng lên, càng ngày càng đến gần Tam Thai cảnh.

Bên ngoài Tinh chủ đại điện, Phượng Yên Nhu và Cung Ngọc Nương, đám người Hoàng Xán, Giao đạo nhân đứng ở ngoài, lo lắng nhìn đại điện, đi tới đi lui. Cung Ngọc Nương đã từ Hằng Cổ Ma Vực trở về, chuyến này hiển nhiên cô ta thu hoạch khá phong phú, tu vi tiến bộ thần tốc, thậm chí luyện thành Thiên Cổ Bảo Tràng, đem Lục Sí Kim Tàm luyện thành một đám yêu vật Nguyên Đan kỳ.

"Sư tôn quá vội rồi, nếu chờ mười năm rồi hẵng giao thủ với Ngụy lão ma thì Ngụy lão ma chắc chắn không phải đối thủ của người…" Cung Ngọc Nương lắc đầu cười khổ.

Giao đạo nhân thở dài nói: "Ta nghe nói Đặng Nguyên Giác đi Linh Phủ Phong một chuyến, kẻ này là nhân vật số một số hai tông chủ nhất mạch, bảo vật trên người nhiều không đếm xuể, nếu cho Ngụy Hiên mượn vài món, chỉ sợ tình cảnh Diệp lão đệ có chút khó khăn…"

Sắc mặt Hoàng Xán trầm ổn, thấp giọng nói: "Ngọc nương, ngươi cùng Vinh Lâm Vinh sư huynh có giao tình, không bằng ngươi đi xem xem, thay sư tôn mượn vài món vu bảo hộ mệnh."

Cung Ngọc Nương chần chừ một lúc, cắn răng nói: "Lão nương bằng bất cứ giá nào, hạ mặt mũi đi cầu tên oan gia kia!" Cô ta lập tức phóng người lên, chuẩn bị đi thẳng đến tổng đàn, tìm Vinh Lâm.

Phượng Yên Nhu vẫn rất tin tưởng Diệp Húc, dịu dàng nói: "Kỳ thật các ngươi không cần phải lo lắng như vậy, sư huynh rất lợi hại, tất cả người xấu đều không phải đối thủ của sư huynh…"

Giao đạo nhân hơi lo lắng, xoay người liền đi, trầm giọng nói: "Ta cùng với một số lão yêu quái trong Thập Vạn Đại Sơn có giao tình, cũng đi mượn vài món bảo vật!"